Triệu Hoài An sắp xếp đồ đạc định xuất viện. Mới gấp chăn xong thì đột ngột nhận được điện thoại từ Gia Lạc thông báo cha cô có khả năng sẽ được mãn hạn sớm. Đây quả thật là một tin vui. Vừa mới tắt máy không lâu thì một số lạ gọi tới.

"Hoài An."

Vừa nghe được giọng của đối phương cô liền có ý định tắt máy. Dường như anh biết điều đó nên vội ngăn lại.

"Anh có cách giúp ba em mãn hạn sớm."

Triệu Hoài An cười một tiếng, giọng nói lạnh đi vài phần.

"Vị tiên sinh này. Hình như chuyện nhà tôi vốn dĩ không liên quan gì tới anh."

"Hoài An. Ba em cũng có thể ở lại đó đến già. Khi mà lưng đã còng, răng đã thưa, sức khỏe không còn, mắt mờ chân chậm. Em muốn thấy ông ấy như vậy?"

Triệu Hoài An nắm chặt tay, đôi lông mày nhíu chặt nói lên tâm trạng phẫn nộ bây giờ. Cô biết anh ta có thừa khả năng làm điều đó.

"Trần Hạo, anh muốn gì?"

Trần Hạo rất nhanh hiểu được cô tức giận cỡ nào, chán ghét anh bao nhiêu. Chỉ là, anh không cam tâm, càng không muốn buông tay cô. Cho dù cô tự nguyện hay bị anh giam cầm ép buộc cũng được. Chỉ cần Triệu Hoài An ở bên cạnh là đủ. Sự ích kỷ đáng chết này là thứ anh từng coi thường, nhưng bây giờ anh mới phát hiện. Vì người đó là Triệu Hoài An, nên anh mới sinh ra tư tâm, đố kỵ, ích kỷ muốn giữ lấy cô.

"Anh còn nợ em một đám cưới, phải không?"

***

Cuộc điện thoại vừa dứt, chỉ thấy mẹ cô vội vàng mở cửa phòng bệnh tiến vào. Vẻ mặt bà hoảng hốt rồi quỳ phịch xuống trước mặt cô, nước mắt chực trào. Triệu Hoài An bị hành động này của mẹ làm dọa sợ vội đỡ bà dậy nhưng làm cách nào cũng không ngăn nổi.

Lý Tú Vân nắm lấy tay con gái nói vội:

"Hoài An, cầu xin con. Coi như là vì bố mẹ được không. Đừng đồng ý với nó, ta đã nghe được cuộc nói chuyện của Gia Lạc và Trần Hạo rồi. Đã thoát ra khỏi nơi âm hiểm đó thì đừng quay lại nữa. Hai ông bà già này chỉ cần con sống bình yên thôi. Ngày trước tác thành cho con với Trần Hạo là chúng ta sai rồi."

Triệu Hoài An nghe xong như người mất hồn, ánh mắt dại đi. Nhưng rất nhanh cô lấy lại bình tĩnh. Triệu Hoài An quỳ xuống trước mặt bà.

"Mẹ, chuyện này để xon tự quyết định được không?"

"Không được. Con không thể đồng ý gả cho nó. Nhà họ Phó, Gia Lạc, Trần Hạo. Tất cả đều có liên quan đến nhau. Phó Văn cũng chỉ là người của Trần Hạo. Con gái, cậu ta âm hiểm như thế, nếu con đồng ý chẳng phải đi tìm chết sao."

Triệu Hoài An ôm lấy mẹ, cô vỗ nhẹ lên lưng bà để an ủi rồi khẽ nói.

"Nếu mọi việc anh ta đều có thể thao túng thì con có chạy thế nào cũng khó thoát. Chi bằng chấp nhận đương đầu may ra còn tìm được cách giải quyết. Hãy tin ở con."