Tạ Phí Ngôn đang đứng trước gương xoay xoay bộ quân phục đang mang trên mình. Cậu ta đang rất hạnh phúc khi được cấp trên cho vào nhóm Cảnh Sát Xuất Sắc và được lên cấp.

- Gia Tuệ Mẫn, cậu thấy tớ mang bộ này đẹp chứ?

Gia Tuệ Mẫn ngồi ngay ghế nghiêng người cười cười, cậu ta đang mang bộ đồ này gần 3 năm nhưng lần nào thăng chức đều hỏi như thế.

- Trung Úy Tạ, cậu mang bộ đồ này rất đẹp.

- Gia Tuệ Mẫn lúc nào cũng là sáng suốt nhất.

Từ nhỏ cô đều ở cạnh Tạ Phí Ngôn, tính tình con nít lớn lên đều không chịu bỏ.

- À Tuệ Tuệ, tớ chuyển đơn vị làm việc rồi.

- Mới lên cấp liền được chuyển chỗ sao?

- Ừ. Tớ trong đội bảo vệ thủ tướng.

- Thủ tướng? Tạ Phí Ngôn lên hương rồi.

Gia Tuệ Mẫn nghiêng đầu cười cười.

- Tuệ Tuệ việc làm của cậu ổn định chưa?

- Có vẻ rồi. Tớ đang nhân viên thử việc trong công ty Hạo Hạo. Ông chủ ở đấy rất tốt.

Công ty Hạo Hạo của cô chuyên về sản xuất hàng hóa gia dụng, Gia Tuệ Mẫn làm trong quản lý sổ sách. Năm nay Gia Tuệ Mẫn đã gần 26 nhưng chưa có mối tình đầu, tối ngày chỉ biết làm việc, không thích yêu đương.

Tạ Phí Ngôn đi thay đồ, từ trong vòng vọng ra.

- Tuệ Tuệ, cậu nên kiếm bạn trai cho bác trai vui mừng.

- Tớ không có thời gian yêu đương.

- Tuệ Tuệ, cậu đã 26 rồi đấy.

- Không nhắc chuyện của tớ, dạo này đã để ý được ai chưa?

Mỗi lần nhắc tới chuyện tình cảm, Tuệ Mẫn đều cố ý tránh né.

- Rồi. Tớ đang để ý cô cảnh sát làm bên cảnh sát giao thông. Dễ thương cực.

- Chúc cậu thành công. Thôi tới giờ cơm. Tớ về đây.

Gia Tuệ Mẫn đứng dậy phủi phủi ra về. Nhà cô cách nhà Tạ Phí Ngôn chừng 500 mét.

Gia Tuệ Mẫn là một cô gái xinh đẹp nhưng số phận lại bi kịch, mẹ mất từ khi mới sinh cô ra, ở với ba. Mười lăm tuổi cô đã xinh đẹp vô cùng, có một lần bị một thanh niên kia cưỡng bức nhưng rất may có bảo vệ nên cô đã thoát thân lần đó. Đối với cô, ngày hôm đó là một ngày ám ảnh đến suốt cuộc đời mặc dù không tổn hại nhưng nó làm trong tâm trí của cô bé 15 tuổi sợ sệt với cuộc sống. Lên cấp ba, cô từng bị một khoảng thời gian trầm cảm vị sự hất hủi của bạn bè, nhưng có Tạ Phí Ngôn bên cạnh nên cô không còn bị bạn bè ức hiếp. Cậu ta cũng giúp cô thoát khỏi cái bóng đêm của sự trầm cảm nặng nề.

- Ba mới về ạ?

- Tuệ Tuệ, dạo này công việc của con ổn cả chứ?

- Vâng ạ.

- Đừng cố gắng làm việc quá nhé con.

- Vâng ạ.

Ba cô là Gia Duy Đông, là công nhân ở xí nghiệp chế biến thực phẩm. Ông là một người cha rất yêu đứa con gái duy nhất của mình, chính bản thân luôn thấy tội lỗi khi không cho con mình được cuộc sống sung sướng như người ta. Nhìn con bé, ông chỉ biết đau xót và tự trách bản thân mình.

Hôm nay, Tuệ Mẫn trực công ty vào ca trưa chiều nên cô khoảng gần 9 giờ mới lên công ty. Hằng ngày cô vẫn đi bộ, cô chỉ đi xe buýt mỗi khi cần thiết. Hôm nay trời không nắng lắm, đang ở trong cuối mùa thu nên trời mát mẻ hẳn.

'' Hú... hú ''

Từ xa, còi công an kêu in ỏi khắp đường. Cảnh sát dẹp đường vội vã đi lên thông báo, thành phố một lần vội vã né đường cho cấp cao nào đi. Cảnh tượng này xảy ra hằng ngày đến mức Tuệ Mẫn không còn giật mình khi nghe tiếng còi hú bên mình. Cô rảo bước tới ngã tư, công an đã bao vây chặt khu đó, cô chỉ biết đứng bên đường đợi vị chức cấp cao nào đấy dừng đèn đỏ.

Cô nhận ra ngay một người đứng cạnh chiếc BMW sáng bóng đang đứng ngay đường - Tạ Phí Ngôn. Bình thường cậu ta rất hay đùa hay nói, nhưng khi khoác lên mình bộ quân phục và khi làm nhiệm vụ cậu ta trở nên lạnh lùng quyết đoán hơn. Chơi với cậu ta gần 23 năm, nhưng bây giờ cô mới công nhận Tạ Phí Ngôn cũng rât đẹp trai. Cô bắt đầu đảo mắt sang người đàn ông ngồi trong chiếc BMW, người đàn ông này quả thật rất đẹp trai, khuôn mặt như tượng đúc, ánh mắt người này rất đáng sợ, nó sâu hiểm đến mức phải làm người khác phòng.

Khi người đàn ông này đưa mắt sang phía người bên đường thì lúc đấy đèn xanh đã nhảy, công an bắt đầu rời đi, chiếc BMW cũng dần chuyển bánh.

Cô trực xong ca chiều của mình là tầm bảy giờ, cô bắt đầu đi làm thêm. Nhiều lần Tạ Phí Ngôn nói cô không nên làm quá sức, mới làm công việc này xong liền chuyển sang việc khác như thế là không tốt cho sức khỏe. Còn Tuệ Mẫn cô cho rằng thay vì thời gian rãnh rỗi ở nhà nghỉ ngơi chi bằng kiếm một công việc làm, vừa thêm chút kinh phí vừa không lãng phí thời gian. Cô làm thêm ở một cửa hàng tạp hóa, thay ca làm, cô bắt đầu đeo tạp dề và bắt đầu công việc của mình từ quét dọn, xếp hàng vào kho.

- Này.

Cô giật mình nhìn lên thì ra cô đang lau dọn vũng nước đổ.

- Trương Phong.

Trương Phong là bạn bè thân thiết với Tạ Phí Ngôn. Gia Tuệ Mẫn rất ít bạn bè, hầu như là không có. Những người cô quen biết đa số là bạn bè của Tạ Phí Ngôn.

- Phí Ngôn nói lát qua đưa cô về. Cậu ấy bạn chút công việc. À cậu ấy đồ ăn tối cho cô.

- Cảm ơn anh.

Tuệ Mẫn rất quý Trương Phong, cậu ấy rất dịu dàng và ôn nhu khiến người khác bên cạnh rất thoải mái.

- Xin lỗi, tôi phải về đơn vị trực. Tôi đi trước nhé.

- Trương Phong, cảm ơn anh. Sau này anh bận thì anh đừng nghe lời tên Tạ Phí Ngôn mang đồ ăn cho tôi nhé.

- Không sao, được gặp cô đối với tôi rất vui vẻ.

- Tạm biệt anh.

Tuệ Mẫn nở nụ cười xinh đẹp với anh, Trương Phong chợt đỏ mặt rồi quay người đi mất.

Tuệ Mẫn ăn tối rồi tiếp tục công việc của mình, đôi bàn tay nhỏ bé kia phải làm liên hồi, không được một tí nghỉ ngơi.

10 giờ tối sau khi dọn cửa hàng xong, cô đứng trước cửa đợi Tạ Phí Ngôn. Một lát lâu sau anh ta mới tới.

- Xin lỗi.

- Biết mấy giờ rồi không hả?

- Xin lỗi mà. Tôi bận chút việc.

Vừa nói Tuệ Mẫn vừa xoay người rời đi, gần như 10 năm nay, cô đều đi chung với Tạ Phí Ngôn, cô sợ bóng đêm, cô sợ hoàn cảnh năm mình mười lăm tuổi.

- Việc gì?

- Hôm nay phải hộ tống sếp lớn.

- Sếp lớn nhờ cậu đi mua đồ à?

- Này tôi là cảnh sát đấy. Không phải người giúp việc.

- Ừ ừ.

- Sếp lớn này là con trai độc nhất của chủ tịch nước đấy. Tôi công nhận một điều anh ta rất đẹp trai, lạnh lùng.

- Người ta là con trai sếp lớn mà. Soái ca như vậy cũng đúng.

- Anh ta lạnh lùng nhưng chưa chắc anh ta khó gần. Hôm nay anh ta nhờ tôi đưa anh ta đi dạo quanh thành phố. Anh ta về đây đi công tác, anh ta đang được kề cử trong chức vị Bộ Trưởng Bộ Kinh Tế.

- Mà là con trai ai?

- Chủ tịch nước Duẫn Trung Hữu, tên là Duẫn Tiêu Dương.

- Là người ngồi trong chiếc BMW hồi sáng.

- Thấy sao?

- Thấy.

- Ừ. Anh ta năm nay 29 tuổi, thông minh lại đẹp trai, nhà hào môn danh giá. Anh ta thực sự là hoàn hảo.

- Ừ.

Cô nói qua loa, cô công nhận nhìn xa người đàn ông tên Duẫn Tiêu Dương này tướng mạo phi phàm. Nhưng đó không phải vấn đề để cô quan tâm, căn bản cô và người đàn ông hoàn hảo đó qua xa cách, mơ mộng hão huyền làm gì. Thay vì để thời gian đó làm được khối việc.

- Tuệ Tuệ, cậu thấy Trương Phong thế nào?

- Đẹp trai lại rất tốt.

- Sao cậu không thử hẹn hò đi.

- Tớ không thích.

- Năm nay cậu 26 tuổi rồi.

- Tạ Phí Ngôn, tớ đã qua tuổi mơ mộng rồi. Tớ không còn thời gian để yêu đương.

Tạ Phí Ngôn cũng im lặng, cô nhất quyết cứng đầu làm anh khó chịu, không thể nào giải bày được.

- Mai tớ được nghỉ, tối cậu khỏi qua rước tớ.

- Ừ.

Tới nhà, Tuệ Mẫn vẫy tay chào cậu ta rồi vào nhà thẳng. Cuộc sống của cô vẫn như hằng ngày, không có gì thay đổi. Hôm nay, ba chắc ngủ ở công ty, do nhà xa đi lại khó khăn nên ba cô ở lại khu nhà ở công nhân dành cho nhân viên.

***

Hôm nay, Tuệ Mẫn quyết định dậy trễ một chút, vì cô cảm thấy mình rất mệt mỏi. Bỗng điện thoại reo phá tan giấc ngủ của cô.

- Alo.

- Alo. Tuệ Tuệ hả?

- Ừ.

- Tớ để quên thẻ làm việc ở nhà rồi, mà bây giờ tớ không có thời gian để về lấy. Cậu mang đi cho tớ được không?

- Thẻ cậu ở đâu?

- Tớ để ở trên ti vi, cậu sang mẹ tớ sẽ lấy dùm. Tớ đang ở phòng 304, khách sạn Hoa Quận.

- Được.

Tuệ Mẫn đứng dậy thay đồ, vì gấp gáp cô chỉ mang một cái áo sơ mi và quần jean, tóc túm dưới gáy.

Qua lấy thẻ, nhanh chóng bắt xe buýt, nhưng nhận ra muốn đến mấy khách sạn Hoa Quận phải đi mấy bận liền. Nên cô quyết định bắt taxi.

- Chào chị, tôi có thể giúp được gì cho chị?

- Tôi có việc trên phòng 304.

- Xin lỗi chị, lầu 8 hôm nay được nghiêm ngặt canh gác. Chị không thể lên đấy được.

- Tôi...

- Cho tôi lấy thẻ phòng 304.

Người đàn ông cao lớn xuất hiện ở cạnh cô, mang một áo sơ mi, quần tây thoải mái. Nhìn anh ta rất đẹp trai, khuôn mặt tỉ mỉ đến từng góc cạnh.

-Đây ạ.

Người đàn ông này cầm lấy thẻ rồi bỏ đi.

- À, anh Duẫn. Vị tiểu thư này muốn lên phòng 304.

Anh Duẫn? Chẳng lẽ người đàn ông này là Duẫn Tiêu Dương.

- Cô qua nói chuyện với vị ấy đi ạ.

- Hả? À ờ.

Tuệ Mẫn giật mình.

- Chào anh, tôi muốn có người bạn làm cảnh sát bảo vệ. Người bạn tôi quên thẻ làm việc ở nhà nên gọi tôi mang lên.

- Bạn cô tên gì?

- Tạ Phí Ngôn.

- À, cảnh sát Tạ.

- Vậy phiền anh mang lên giúp tới được không ạ?

- Ừ.

Tuệ Mẫn đưa thể cho Duẫn Tiêu Dương rồi cúi đầu.

- Cảm ơn anh ạ.

Duẫn Tiêu Dương không đáp lại mà đi thẳng. Anh đi lại thang máy thì có vài cảnh sát đi theo sau, quả nhiên anh ta là con trai độc nhất nhà họ Duẫn mà thiên hạ đồn bấy lâu nay.

Gia Tuệ Mẫn đứng im nhìn bóng người ấy, cô không phải con gái thích mơ mộng, nhưng tại sao khi nhìn người đàn ông này có gì khác biêt.

Chính em đã bị cuốn vào trận lốc xoáy năm ấy, nếu em không ngu muội mà trao tình cảm cho anh. Có lẽ kết thúc của chúng ta không buồn đến như thế.