Sáng sớm hôm sau, khi Yến Tây Minh tỉnh lại trên giường ở khách sạn, bị ánh sáng từ cửa sổ sát đất chiếu vào làm chói mắt.

Anh chậm rãi ngồi dậy trên giường, híp mắt nhìn xung quanh một vòng, ngón trỏ xoa nhẹ huyệt Thái Dương, ý thức dần khôi phục lại, chuyện say rượu ngày hôm qua dần hiện lên trong đầu anh.

Sắc mặt anh hơi đổi, theo bản năng quay đầu nhìn sang phía bên cạnh, không có một bóng người.

Nhưng khăn trải giường có nếp nhăn, có thể thấy được đã có người ngủ qua.

Có nghĩa tối hôm qua Lê Niệm thật sự ngủ bên cạnh anh.

Nhưng hiện tại, trong phòng im lặng không một tiếng động, chỉ còn lại một mình anh.

Bàn tay Yến Tây Minh bất giác nắm chặt chăn hơn, khuôn mặt lạnh lùng tái nhợt.

Nói thật, anh cũng không nhớ rõ ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, ấn tượng sâu nhất chính là Lê Niệm đã khóc.

Đôi mắt xinh đẹp của cô đỏ ửng ướt át, hàng mi dài đẫm nước mắt, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay trông vừa yếu ớt vừa đáng thương, khóe môi lại kiên cường mím chặt, im lặng nhìn anh rơi nước mắt.

Cô nói, Yến Tây Minh, anh đừng như vậy, em không thích.

Lồng ngực Yến Tây Minh đau âm ỉ, trái tim giống như bị chia cắt thành nhiều mảnh, không dám tưởng tượng sau đó anh đã làm gì cô, cũng không dám nghĩ tới việc Lê Niệm rời đi đại diện cho ý gì.

Anh nhắm mắt, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, cầm lấy điện thoại trên đầu giường gọi cho Lê Niệm.

Tiếng chuông vang lên một lúc lâu nhưng vẫn không có ai bắt máy.

“…”

Yến Tây Minh xoay người rời giường, chuẩn bị đi ra ngoài tìm Lê Niệm.

Sau khi rời khỏi phòng vệ sinh, điện thoại trên giường vang lên.

Ban đầu Yến Tây Minh còn ngơ ngác, sau đó nhanh chân bước tới cầm lấy điện thoại.

Trên màn hình, hiển thị người gọi tới là Lạc Nghĩa Tu.

Anh lập tức đè lại cảm xúc của bản thân, im lặng hai giây, rồi mới bắt máy: “Alo.”

Lạc Nghĩa Tu ở đâu dây bên kia cười nói: “Đã lâu không liên hệ, gần đây con có khỏe không?”

“Vẫn vậy.” Yến Tây Minh vừa nói vừa rời khỏi phòng, giọng điệu không để tâm chút nào.

“Khi nào con quay lại nước Anh?” Lạc Nghĩa Tu chậm rãi nói: “Cha rất nhớ con.”

Yến Tây Minh đi tới trước thang máy, không cảm xúc nói: “Để xem đã.”

Lạc Nghĩa Tu: “Có phải ngày giỗ của mẹ con sắp tới rồi đúng không? Hiện tại cha không thể về nước được, khi nào con đi tảo mộ nhớ chào hỏi giúp cha.”

“Ừ.”

Lạc Nghĩa Tu nghe thấy giọng điệu thờ ơ của anh, không khỏi nói: “Không phải con đã điều tra rõ chân tướng tại sao cha và mẹ con chia tay rồi sao? Cha thật sự không biết mẹ con đã trải qua những chuyện như vậy, rõ ràng từ đầu tới cuối cha chẳng biết gì, nhưng vì sao con lại không gọi cha một tiếng ‘cha’, cũng không chịu đổi thành họ Lạc chứ?”

Một tiếng ‘đing’ vang lên, cửa thang máy chậm rãi  mở ra, Yến Tây Minh bước vào, vẻ mặt dửng dưng ấn nút đóng cửa thang máy: “Vì hòa bình của gia đình ông, chúng ta vẫn nên duy trì khoảng cách thì tốt hơn, tôi không có hứng thú với tài sản của ông, cũng sẽ không quay lại nước Anh cạnh tranh kế thừa gia nghiệp với anh em của ông, nhân lúc còn sớm chết tâm đi.”

Mục đích bị vạch trần, Lạc Nghĩa Tu im lặng vài giây, sau đó thở dài.

Có khả năng Yến Tây Minh không thể tưởng được, khi anh đang ngủ say, Lê Niệm đã ngồi máy bay tới Ninh Thành chụp hình tạp chí thời trang.

Cả buổi sáng Lê Niệm đều ở studio, bày ra mọi tư thế với biểu cảm với camera, bận tối mặt tối mày, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có.

Thời gian nghỉ ngơi chỉ có nửa tiếng, cô mặc váy hai dây màu đỏ hồng, dây áo nhẹ nhàng chạm vào xương quai xanh và bờ vai gầy mảnh khảnh, làn da trắng nõn kéo dài xuống ngực, khe ngực như ẩn như hiện.

Lê Niệm có son môi, vì để không ảnh hưởng tới lớp trang điểm, Trương Đóa Đóa ngồi bên cạnh cắm ống hút đưa nước cho cô uống, có chút thất thần.

Em gái trang điểm ngồi bên cạnh dặm lại lớp trang điểm cho cô, trong lúc vô tình nhìn thấy trên làn da cô có rất nhiều đốm đỏ rải rác, cực kỳ rõ trên làn da trắng như tuyết, cô bé thuận miệng hỏi: “Chị Niệm Niệm, da chị bị dị ứng sao?”

Lê Niệm hoàn hồn: “Không có mà.”

“Vậy tại sao trước ngực chị có nhiều đốm đỏ như vậy? Giống y như mẹ em khi bị bệnh sởi vậy.”

Lê Niệm nghe thấy vậy, phản xạ có điều kiện muốn che ngực mình lại, nhưng hành động này quá đột ngột, sẽ có cảm giác như lạy ông tôi ở bụi này.

Cho nên cô thả tay ra, ngượng ngùng cười nói: “Cái này là bị chó…Ý chị là bị muỗi đốt, em biết đó, giờ là mùa hè nên có rất nhiều muỗi.”

“Đúng vậy, tối hôm qua em cũng bị muỗi cắn rất nhiều.”

Em gái trang điểm tin là thật: “Vậy chị có thể chuẩn bị chút nhang muỗi gì đó, em còn mua cả vợt điện, để tối nay em dùng thử xem tốt không, nếu tốt em sẽ đề cử với chị.”

“Ừ ừ, cảm ơn em.”

Trên mặt Lê Niệm mỉm cười nhưng trong lòng lại lôi Yến Tây Minh ra mắng đi mắng lại mấy chục lần, thật ra những nơi khác trên người cô cũng có “đốm đỏ”, trong đó cổ cô là nơi có nhiều nhất, cũng may trước khi tới cô đã đánh kem nền lên, bằng không thật sự quá mất mặt rồi.

Không biết hiện tại Yến Tây Minh đã tỉnh chưa…

Trong lúc chờ chụp ảnh, suy nghĩ của Lê Niệm dần bay xa.

Cô thề, cô tuyệt đối không cố ý để anh ở lại khách sạn một mình, buổi sáng cô bị điện thoại của chị Hồng đánh thức, chị ấy vồ vập hỏi cô đang ở đâu, sao lại chạy loạn như vậy.

Lê Niệm lấy cớ ngủ ở nhà bạn, sau khi cô bị chị Hồng mắng một trận còn yêu cầu cô dậy nhanh, vì phải bay tới Ninh Thành chụp tạp chí.

Bởi vì thời gian rất gấp, nên Lê Niệm rời đi khác vội vàng.

Tuy rằng có chút băn khoăn với Yến Tây Minh, nhưng cô tạm thời không biết nên đối mặt với anh như thế nào, lúc tỉnh lại mặt cô đỏ bừng khi nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của anh, cho nên cô đành phải lấy cớ công việc để trốn tránh.

Ai mà nghĩ tới hôm qua cô có lòng tốt chăm sóc anh, nhưng kết quả lại chăm sóc đến tận trên giường chứ.

Lê Niệm nghĩ tới lúc ở nhà anh, anh đã từng nói ——

[Nếu anh uống rượu, người chịu khổ chính là em.]

Lê Niệm còn tưởng rằng mình bị khinh bỉ, hiện tại xem ra con mẹ nó đây chính là có lòng tốt nhắc nhở rồi.

Nếu thời gian có thể quay lại, cô tuyệt đối sẽ không để Yến Tây Minh đụng vào mấy thứ như rượu này.

Công việc của Lê Niệm so với trong tưởng còn bận hơn rất nhiều, bởi vì lúc trước nghỉ phép, hơn nữa gần đây độ nổi tiếng cô tăng lên, công việc nhiều hơn gấp mấy lần, phải di chuyển mọi thành phố liên tục, mỗi ngày không phải ngồi trên máy bay thì cũng là đang trên đường đi tới sân bay.

Mà chị Hồng lại sợ cô gây chuyện, nên tự mình đi theo cô canh gác, nghiêm khắc tịch thu điện thoại của cô.

Yến Tây Minh có gọi tới mấy cuộc, lúc đó điện thoại đều nằm trong tay chị Hồng, chị Hồng hỏi Lê Niệm người này là ai.

Lê Niệm ấp úng, không biết phải nói sao, giống như học sinh cấp ba yêu đương vụng trộm bị cô giám thị phát hiện, không dễ nói xíu nào.

Nếu như bị chị ấy phát hiện cô và người đàn ông nào đó đang mập mờ, nói không chừng chị Hồng sẽ tức giận ngất xỉu tại chỗ, hơn nữa trước kia cô luôn miệng nói không có quan hệ với sếp của Hằng Thái, hiện tại không phải là bị vả mặt sao?

Chị Hồng nhìn thấy dáng vẻ này của cô là biết ngay trong lòng cô có quỷ, nhưng hiện tại trong người còn một đống việc phải xử lý, chị ấy cũng không dám nói gì, chỉ trừng mắt nhìn cô một chút, tính toán sau khi về sẽ tra hỏi cô.

Chị Hồng thay Lê Niệm gửi tin nhắn cho Yến Tây Minh: [Công việc rất bận, có gì để nói sau.]

Đối phương yên tĩnh, không còn quấy rầy nữa.

Lê Niệm vốn định sau khi hết mấy ngày bận rộn này, sẽ tìm Yến Tây Minh tâm sự, kết quả công việc cứ tới không ngừng, các hoạt động cần tham dự kéo dài mãi không ngưng.

Trong nháy mắt, một tuần đã trôi qua, Lê Niệm nghe chị Hồng nói, về sau Yến Tây Minh không còn gọi cô nữa, tâm trạng có chút phức tạp.

Trong lúc đó, Lê Niệm nhận được điện thoại của Lý Như đã lâu không liên lạc, nói sắp tới có buổi họp lớp của bạn học cấp ba, hỏi cô có tới không.

Lê Niệm không hề suy nghĩ muốn từ chối: “Tớ rất bận…”

“Vậy gặp mặt vào thời gian dùng bữa của cậu là được.” Lý Như bình tĩnh nói: “Chúng ta đã bao lâu rồi không gặp, nhân cơ hội này ăn chung một bữa không phải rất tốt sao? Có rất nhiều người trong lớp muốn gặp cậu đó.”

Lê Niệm chần chờ.

Lý Như lại nói: “Đúng rồi, Yến Tây Minh về nước cậu có biết không? Có người gặp được cậu ta ở bệnh viện số 1, vậy mà cậu ta lại làm bác sĩ, Lưu Dương Bình mặt dày mời cậu ta đi, cậu ta nói có thời gian sẽ tới.”

Lê Niệm quyết đoán nói: “Được thôi, tớ đi, còn khi nào có thời gian rảnh, tớ phải thương lượng với người đại diện một chút.”

“Được, chờ tin tốt của cậu.” Lúc này Lý Như mới thấy hài lòng cúp điện thoại.

Vì thế Lê Niệm tìm chị Hồng nói chuyện này, chị Hồng xem lịch trình tiếp theo của cô suy nghĩ một chút, nói cuối tuần vừa khéo có cuộc họp báo nhãn hàng cô đại diện tại thành phố B, sau khi kết thúc cô thể đi họp lớp với bạn.

Lê Niệm không nghĩ tới chị ấy lại dễ nói chuyện như vậy: “Chị đổi tính rồi à?”

“Chị cũng rất có tình người đấy được chưa?” Chị Hồng liếc mắt với cô: “Chỉ cần không ảnh hưởng tới công việc, chị sẽ không hạn chế tự do của em.”

Lê Niệm cười: “Vậy cảm ơn chị nhé.”

Sau khi cô báo lại thời gian cho Lý Như, Lý Như trả lời rất nhanh, đến lúc đó gặp lại.

Mọi chuyện thuận lợi như vậy, Lê Niệm có chút không tin nó là thật, trong lòng bắt đầu chờ mong đến ngày gặp mặt với Yến Tây Minh.

Cuối tuần 5 giờ rưỡi chiều, Lê Niệm kết thúc hoạt động, quay về nhà một chuyến, đổi thành bộ đồ thoải mái hơn rồi đi tới nơi họp lớp.

Lý Như đã gửi địa chỉ tới, lầu hai phòng số 138.

Lê Niệm đeo khẩu trang, bước lên lầu, sau khi tìm thấy phòng cô đẩy cửa bước vào.

Bên trong đã có hơn hai mươi người tới, ồn ào nhộn nhịp trò chuyện với nhau, khi nhìn thấy cô tới, tất cả đều vui mừng tới mức kỳ lạ đứng dậy vỗ tay.

“Nhiệt liệt hoan nghênh, đại minh tinh của chúng ta tới rồi!”

“Đã lâu không gặp, sao tôi lại cảm giác Lê Niệm lớn lên không khác gì so với lúc học cấp ba nhỉ, một chút cũng không thay đổi.”

“Đúng vậy đúng vậy, vẫn là xinh đẹp trẻ tuổi như vậy.”

“Mấy cậu quá khoa trương rồi.”

Lê Niệm mỉm cười gật đầu nói, nhìn xung quanh một vòng, đều là những khuôn mặt quen thuộc, Lý Như, Lưu Dương Bình, còn có…Cố Dữ.

Hắn mặc áo thun xám, lười biếng ngồi trên ghế chủ tiệc, ngón tay kẹp điếu thuốc chưa châm lửa, nhàm chán nghe người ngồi bên cạnh nói chuyện trên trời dưới đất, trên mặt có chút không kiên nhẫn.

Sau khi Lê Niệm tới, hắn di chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm vào cô, một tấc cũng không rời.

Lê Niệm bị ánh mắt như lửa đốt của hắn nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, khẽ gật đầu: “Đã lâu không gặp.”

“…Đã lâu không gặp.” Ánh mắt Cố Dữ phức tạp nhìn cô một lúc lâu, chậc một tiếng nói: “Chớp mắt đã lâu vậy rồi sao.”

Bạn học cũ trêu ghẹo bọn họ: “Hai người khách khí gì chứ? Ai mà không biết chuyện trước đó của hai người.”

“Đúng, còn giả vờ như vậy làm gì, anh Cố là vì Lê Niệm nên mới tới.”

“Đều là chuyện quá khứ rồi.”

Hiển nhiên Lê Niệm không muốn nhắc lại chuyện xưa, nhưng dường như Cố Dữ không muốn như vậy, cong khóe môi cười tự giễu: “Đúng vậy, vẫn luôn theo đuổi.”

Lê Niệm không để ý tới hắn, cô nhìn một vòng, không thấy được người cô muốn gặp nhất: “Yến Tây Minh không tới sao?”

Cô nhìn về phía Lý Như.

Lý Như vô tội nói: “Tớ có nói sẽ mời cậu ta, nhưng chưa nói nhất định cậu ta sẽ đến mà.”

Lê Niệm: “…”

Bị chơi rồi.

Nhưng việc đã đến nước này, đột nhiên bỏ về cũng không tốt, Lê Niệm đành phải ở lại dùng bữa, không biết là cố ý hay vô tình, chỗ ngồi Lê Niệm và Cố Dữ được xếp cạnh nhau, cô liếc mắt nhìn hắn nhưng cũng không nói gì.

Trong lúc đó, Cố Dữ nhiều lần muốn nói chuyện với cô, nhưng đều bị Lê Niệm làm lơ.

Trên bàn những người khác nhìn thấy bọn họ như vậy, liếc mắt ra hiệu với nhau, vì vậy một người đàn ông đeo mắt kính đứng dậy, nói muốn ra ngoài mua Coca.

Khi trở về, hắn đi bên cạnh Lê Niệm, mở nắp Coca muốn uống, nhưng dường như chai nước vừa bị lắc, Coca trong tay hắn phun ra ngoài, vừa khéo dính vào lưng Lê Niệm.

“Thật sự xin lỗi thật xin lỗi, tôi không cố ý.” Người đàn ông đeo mắt kính vội vàng xin lỗi.

Tuy rằng Lê Niệm có chút tức giận, nhưng vì đang ở bên ngoại cô phải duy trì hình tượng, chịu đựng nói: “Không sao.”

Khi cô đang tính tìm khăn giấy lau, lại bị Cố Dữ cướp lấy hộp giấy: “Để tôi giúp em, em không với tới được đâu.”

Lê Niệm lập tức lắc đầu: “Không cần, tôi tự mình làm là được.”

Đúng lúc này, cửa phòng bao bị đẩy vào, có một người nữa tới, mọi người đều nhìn về phía anh, hít sâu một hơi, bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Lê Niệm và Cố Dữ đều quay lưng về phía cửa, nên không phát hiện, còn tưởng là người phục vụ.

Lê Niệm vẫn đang từ chối, Cố Dữ lại không nghe, cầm khăn giấy muốn chạm vào lưng cô, đột nhiên có một cánh tay thon dài mạnh mẽ giữ chặt lấy cổ tay hắn, giọng nói lạnh như băng vang lên trên đầu cô.

“Đừng chạm vào cô ấy.”

Lê Niệm ngẩn người, kinh ngạc quay đầu lại: “Yến Tây Minh!”

Tuy rằng thời tiết nóng, nhưng Yến Tây Minh vẫn mặc áo khoác dài như cũ, dáng người cao gầy, đẹp tới mức không khiến người khác không thể rời mắt.

Giờ phút này trên mặt anh không có chút biểu cảm nào, lông mày lạnh lẽo, ánh mắt nặng nề, đôi môi mím chặt, khí áp cực thấp, trông rất đáng sợ.

Vốn dĩ Lê Niệm nhìn thấy anh cực kỳ vui mừng, nhưng lại bị vẻ mặt của anh dọa sợ: “Anh sao vậy?”

Yến Tây Minh nhìn cô, đôi mắt thâm thúy, giống như đang kìm nén gì đó, anh thả Cố Dữ, ra làm lơ những người khác, bỗng nhiên kéo Lê Niệm rời khỏi chỗ ngồi.

“Đi với anh.”

Anh nắm chặt cổ tay Lê Niệm, kéo cô đi về phía cửa.

Cố Dữ phản ứng lại, lập tức đứng dậy tức giận nói: “Cậu dựa vào cái gì mà dẫn cô ấy đi?”

Giọng nói Yến Tây Minh so với hắn còn lạnh hơn: “Không liên quan tới cậu.”

Những người ở đây đều bị khí tràng của Yến Tây Minh đông cứng, lớp trưởng lúc trước luôn lạnh nhạt với mọi người vậy mà cũng biết tức giận sao!

“Không nghĩ tới Yến Tây Minh thật sự sẽ tới…Dọa chết tôi rồi.”

“Khuôn mặt cậu ta không hề thay đổi, vẫn đẹp trai như vậy!”

“Cậu ta và Lê Niệm có quan hệ gì thế? Sao lại kéo người ta đi rồi.”

“Trời mới biết, vốn tưởng rằng còn đang tính giúp anh Cố theo đuổi lại.”

Trong âm thanh mồm năm miệng mười bàn tán của bọn họ, chỉ có sắc mặt của Cố Dữ cực kỳ khó coi.

Lê Niệm bị Yến Tây Minh kéo thẳng xuống dưới lầu, thấy anh lạnh mặt không nói lời nào, có chút sợ hãi, giọng nói bất giác mềm xuống, còn có chút tủi thân: “Yến Tây Minh, anh làm đau em.”

Lưng Yến Tây Minh cứng đờ, dừng bước chân, chậm rãi buông tay cô ra.

Lê Niệm thấy anh rốt cuộc cũng chịu nghe tiếng người nói, thở phào nhẹ nhõm: “Túi xách em vẫn còn trong phòng bao, em đi lên lấy, anh đứng đây đợi em một chút.”

Cô vừa nói vừa xoay người, mới đi được một bước, đột nhiên cả người bị anh dùng sức ôm lấy từ phía sau.

Hai tay người đàn ông siết chặt eo cô, phía sau cổ Lê Niệm có chút nóng, anh vùi đầu vào cổ, hơi thở nóng rực phà vào làn da mềm mại của cô.

“Em đừng đi.”

Giọng nói anh khàn đặc, mang theo cảm giác sợ hãi, có chút run rẩy.

Lê Niệm ngẩn người, vuốt bàn tay trên eo mình, muốn quay đầu nhìn anh, nhưng cằm anh đang đặt trên cổ cô, nên không thể quay đầu lại được.

Giọng nói Yến Tây Minh rất nhẹ nhàng, lẩm bẩm nói: “Đêm đó, anh không có lý trí, anh…Không muốn làm cho em khóc, xin lỗi, anh sẽ không bao giờ uống rượu nữa, em đừng rời khỏi anh được không?”

“…”

Từ trước tới nay Lê Niệm chưa từng nhìn thấy anh như vậy, hạ thấp bản thân, hèn mọn cầu xin cô tha thứ, nếu trước đây, cô nhất định sẽ cảm thấy rất hả giận cũng hung hăng cười nhạo anh.

Nhưng hiện tại cô chỉ cảm thấy cực kỳ đau lòng và chua xót mà thôi.

“Anh, có phải đã hiểu lầm gì rồi không?”

Lê Niệm phát hiện tay anh rất lạnh, còn đang run rẩy.

Sau nhiều lần cố gắng, cuối cùng cô cũng có thể quay đầu lại nhìn mặt anh.

“Em không có tức giận.”

Hầu kết Yến Tây Minh cử động: “Anh gọi điện thoại cho em, nhưng em không để ý tới anh.”

“Bởi vì điện thoại không nằm trong tay em được chưa.”

Lê Niệm thấy anh vẫn không tin, mỉm cười nắm lấy tay anh: “Không thì, anh với em cùng nhau quay lại được không?”

“Có rất nhiều bạn học cũ đang ở đó, đã lâu rồi không gặp, anh cũng nên chào hỏi một chút.”

Yến Tây Minh nhìn cô vài giây, đành phải đi theo cô, im lặng đi theo cô quay lại phòng bao.

Người bên trong không nghĩ tới hai người sẽ trở về, bầu không khí chớp mắt đã yên tĩnh trở lại.

“Tôi trở về lấy túi xách.”

Lê Niệm mỉm cười, dường như đã nhìn thấu trò xiếc của bọn họ, thuận tiện nắm lấy tay Yến Tây Minh nói: “Nhân tiện giới thiệu một chút, anh ấy là bạn trai tôi, còn về tên, mọi người cũng biết rồi, tôi sẽ không nói nhiều.”

“Vừa rồi thật ngại quá, anh ấy ghen tị.”

Lời vừa nói xong, cả phòng đều khiếp sợ, ngay cả Yến Tây Minh cũng ngơ ngác.