Đêm náo loạn kết thúc.

Khu đất trống giữa ký túc xá và vườn cây trông chả khác nào bãi rác, không, nói đúng hơn phải là đã biến thành một bãi rác khổng lồ.

Sáng ngủ dậy, Từ Tiếu Thiên đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngoài chỉ thấy một trời tan hoang, nhất thời cảm thán vô vàn: "Chiêu này không tệ, vụ này so với đập phá nhà ăn còn còn có lợi lúc sau nữa.

Chốc thử xuống dưới xem có thể nhặt gì đem đi bán không, hôm qua tao còn thấy có người ném cả đôi giày mới..."

"217 góp người góp sức! Đi dọn vệ sinh!", có người đá ký túc xá.

Kiều Dương đang nằm ngửa trên giường, nghe gọi thế vội nằm sấp xuống, đưa tay sờ dép lê trên đất ném về phía cửa: "217 bị hành cả đêm mệt chết rồi!"

Từ Tiếu Thiên đi ra mở cửa, đứng ở ngoài là cán bộ vệ sinh, vừa thấy cửa mở lập tức tay giữ cửa, chân chen vào bên trong: "Hai người ra ngoài, bây giờ luôn, đi dọn dẹp..."

"Phòng mình còn chưa ngủ dậy, nhờ bạn xếp bạn khác vào thay...", Từ Tiếu Thiên dựa cửa.

Cán bộ vệ sinh chân bị giữ chân, ra không được vào cũng không xong, đành phải gầm lên giận dữ: "Tôi đệt, trưởng phòng của mấy cậu là ai?"

"ký túc xá trưởng còn đang ngủ...", Kiều Dương lấy gối che mặt lại, xoay mặt vào tường giả chết.

"Một phòng hai người, không có kì kèo, tôi tính điểm đấy.

Mấy cậu đi hay không thì tùy, tôi sẽ trừ điểm.

Dám làm loạn theo đám năm tư, chúng nó không bị làm sao nhưng mấy cậu sang năm đừng mơ tốt nghiệp!", giọng ông Bao từ dưới lầu truyền tới.

Đêm qua mấy người bọn họ chẳng những không ngăn cản mà còn hùa theo phá banh trời, ném ra ngoài một đống đồ đạc.

"Tao đệt con mẹ nó cái này cũng tính vào điểm nữa?", Kiều Dương từ trên giường nhảy dựng lên, chân đất chạy ra cửa.

Từ Tiếu Thiên cầm chổi ở trước cửa phòng, Kiều Dương xách một cái túi to theo sau.

"Đồ linh tinh thì kệ đi, chọn mấy cái dùng được thôi", Từ Tiếu Thiên giơ chổi lên, chỉ vào cái cây phía trước, "Ví dụ như cái chăn vũ trụ kia, thấy không, chắc chắn là đồ mới."

"Rõ!", Kiều Dương hô một tiếng.

Hai người vui sướng chạy ra "bãi rác", lấy chổi quét ngang quét dọc bới tung đống rác, món nào còn đẹp đẹp là nhặt luôn vào túi.

Vừa quét vừa nhặt một lúc hai người đã mệt đến thân tàn ma dại, Kiều Dương không nhịn được mà than thở: "Đệt, nhặt ve chai mà làm cũng không xong thế này."

"Nói thật, nghiêm túc đấy, tao đếch biết bọn mình có kiếm nổi đồng nào không", Từ Tiếu Thiên cuối cùng cũng tìm thấy đôi giày thể thao lúc tối bị ném qua cửa sổ: "Size 42, không phải Uy Ca kêu gào muốn một đôi giày mới cả học kỳ vừa rồi à..."

"Mua cho Chí Viễn một cái chậu mới nữa", Kiều Dương bỏ giày vào trong túi.

"Kiều gia", Từ Tiếu Thiên đứng thẳng lên, "Nếu sau này mày dạo phố có thấy một người đi bới rác trong thùng..."

"Ờ, thì người đó có thể là mày à", Kiều Dương cười.

"Tao nói thật."

"Còn tao sẽ đi qua tát cho mày phát."

"Tao đệt.

Tại sao?"

"Vì thảm đến thế rồi mà không biết đường tìm tao, không đánh mày thì đánh ai."

Kiều Dương không buồn quay đầu lại, cúi đầu tìm tiếp.

Từ Tiếu Thiên bước sang, ôm cậu từ phía sau, ghì mạnh cằm lên vai: "Đệt, mày đúng là anh em tốt."

"Đệt, ông nội mày, đau!", Kiều Dương kêu một tiếng.

"Tao bảo đảm, nếu tao giấu không nổi nữa, tao sẽ tìm mày", Từ Tiếu Thiên buông cậu ra, "Nếu mày cũng thế...!Tao quên, mày còn Lăng Tiêu..."

"Yên tâm, kiểu gì tao cũng tìm mày trước", Kiều Dương đột nhiên bước lên phía trước, nhặt một cái chậu lên, ngạc nhiên cảm thán, "Mẹ nó lũ ngu, cái này chắc là làm từ hợp kim titan* à, đập vầy mà không vỡ."

"Tao nhìn thử xem", Từ Tiếu Thiên nhận lấy cái chậu săm soi nửa ngày: "Cái này tốt hơn nhiều so với cái của Chí Viễn! Hoàn thành nhiệm vụ!"

Tàn cuộc của đêm đập phá mất một ngày mới dọn xong.

Các thể loại giấy đủ màu mắc trên cây cũng được gỡ xuống.

Sân thể dục bỗng dưng trở về trạng thái sạch không tỳ vết trước đây thật khiến chiếc loa huyền thoại không chịu nổi cô đơn phải hát bài "Tốt nghiệp", vô duyên vô cớ làm ai cũng thấy cô đơn.

Rất nhiều bóng hình quen thuộc không còn xuất hiện trong sân trường, có khi cả đời cũng không quay lại.

Chẳng cần đến mấy chục năm, có khi chỉ năm sau thôi, rất nhiều người sẽ không còn nhớ mình đã từng làm gì ở đây nữa.

Từ Tiếu Thiên ngồi trước cửa sổ, nghe Uy Ca phía sau xỏ thử đôi giày mới đi mấy vòng quanh phòng, "Có hơi chật."

Dĩ nhiên, chẳng ai có thể nhớ hết những người mình từng gặp trong đời, thế nhưng vẫn luôn có những người đáng để chúng ta luôn nhớ, và cũng luôn nhớ đến ta.

"Kiều công tử 4 giờ đưa tao đi nhé.", Từ Tiếu Thiên lười biếng duỗi eo, hét một câu.

Tự dưng cậu có hơi buồn phiền, muốn hét lên chút để xua đi cái cảm giác này.

"Đệt, có bao giờ tao không tiễn mày đâu.", Kiều Dương ngồi xuống bên cạnh cậu, mở máy tính.

"Kiều công tử chính là thiên thần đưa tiễn của ký túc xá chúng ta.", Trần Chí Viễn nằm trên giường, chân gõ nhịp theo nhạc ở ngoài cửa sổ: "Tao bảo, khó chịu nhất chắc là việc đưa tiễn nhỉ, tiễn một người đi, là tự làm mình ở lại cô đơn..."

"Vậy nên mày đừng làm tao khó chịu,tự xách hết đống đồ của mày lên xe đi.", Kiều Dương nhanh chóng đáp.

"Thế không được, cơ hội cho Kiều công tử mày khó chịu cả năm cũng chỉ có một hai lần tiễn bọn tao thôi, tao phải quý trọng."

"Phắn đi."

"Tao thấy hôm nay tự dưng Chí Viễn nói rõ hay", Uy Ca dậm chân, "Không bị chập mạch?"

"Sáng nay nó ăn gì ấy.

Bánh mì thừa của 216 đưa cho đã giúp lần đầu tiên máu lên não của nó lên được mức của người bình thường", Từ Tiếu Thiên cũng mở máy tính đăng nhập.

Từ Tiếu Thiên nhìn mọi người xung quanh đang cười.

Kiểu trò đùa ngu ngốc đơn thuần này chỉ có thể giải tỏa căng thẳng trong chốc lát.

Rồi con người vẫn phải quay lại đối mặt với những gì khiến họ sợ hãi.

Ví dụ như, Lạc Hiên.

Cậu rất muốn gặp, nhưng cũng sợ sẽ gặp.

Vừa đến kỳ nghỉ, ga tòa hỏa quả thật không có chỗ mà đặt chân.

Trừ quảng trường nhà ga, đi đâu cũng chỉ thấy người với người, xếp thành hàng dài từ ngoài vào tới tận trong.

Từ Tiếu Thiên vừa ra khỏi taxi đã thấy hơi choáng váng, "Tao đệt, năm này cũng đông thế này.

Ông đây thề học kỳ sau sẽ tiết kiệm để mua vé máy bay..."

"Tao gọi điện thoại.", Kiều Dương đặt túi của Từ Tiếu Thiên xuống đất, lấy di động ra.

Lăng Tiêu có bạn học làm ở ga tàu, có thể dẫn bọn cậu đi thẳng vào trong.

Mấy phút sau, có một người chạy ra từ cửa thoát hiểm vẫy tay vợi họ.

Hai người cầm hành lý theo sau, rất có cảm giác hơn người khi được bao nhiều người ở nhà ga đều chăm chú nhìn.

"Mày đi về đi, đồ không có mấy, không cần mày vác lên xe", Từ Tiếu Thiên châm thuốc cho Kiều Dương.

Sân ga chỗ này không có mấy người, vào được đều là nhờ quan hệ.

"Cũng không có việc gì, thêm mấy phút không sao", Kiều Dương lắc đầu, "Mày nói cho Lạc Hiên số tàu không?"

"Nói"

"Có muốn nghĩ lúc gặp chào thế nào không?"

"Đệt, cái này phải nghĩ nữa..."

"Đừng có hơi chút lại nói tục", Kiều Dương híp mắt cười nhìn cậu.

"Ài...", Từ Tiếu Thiên ngồi xổm xuống, "Tao đây từ nhỏ tới lớn đã quen nói vậy rồi.

Càng cố không nói thì lại càng nói nhiều hơn, này là muốn giết tao mà."

Xe đến khá đúng giờ.

Lúc vào ga chỉ trễ có 15 phút.

Sau khi hai người đã lên tàu, người ở phòng chờ mới lục tục đi vào.

Từ Tiếu Thiên để hành lý lên trên giá, đẩy Kiều Dương xuống xe, "Mày xuống mau, đứng đây nữa là về nhà với tao luôn đấy."

"Có cớt, có phải chạy nạn đâu", Kiều Dương đi về phía cửa, xoay người đẩy cậu lại, "Mày cũng đừng xuống dưới, chậm chút thôi là mày về nhà tao đấy."

Từ Tiếu Thiên ngồi ở giường dưới, nhắn tin cho Kiều Dương đang đứng ngoài cửa sổ: "Về thôi cục cưng, đừng làm tao nghĩ giờ tao đã tốt nghiệp rồi."

"Ngu ngốc", Kiều Dương nhắn lại, vẫy tay với cậu rồi rời đi.

Mọi người chậm rãi lên xe.

Trong phút chốc cả xe bụi bay mù mịt, hành lý chồng chất từ lối đi cho tới giá treo.

Từ Tiếu Thiên không thể không cởi giày, ngồi xếp bằng ở trên giường.

Khoang xe này không có nhiều học sinh lắm.

Vé xe của Từ Tiếu Thiên không đặt mua ở trường, là Lăng Tiêu nhờ người mua hộ.

Khoang nào nhiều học sinh quá sẽ rất ồn ào, không thể thoải mái ngẩn ngơ được.

Nhưng Từ Tiếu Thiên vẫn rất thất vọng với khoang tàu này, chính xác là thất vọng với chính mình.

Khoang này không có trai đẹp cũng chả có gái xinh.

Hai giường phía dưới cùng phía với cậu là một nhà ba người, giường trên đối diện là một bác trai, ở giữa là bác gái, chỉ còn một giường chưa có ai.

Từ Tiếu Thiên hy vọng đó là một người trẻ tuổi, là gái hay trai đều được, miễn là có người để tán phét dọc đường.

Xe sắp đi vẫn chưa có ai tới.

Bác trai với bác gái kia đều ở giường dưới, cảm giác hai người đều đang mong người kia sẽ không tới để họ chiếm nốt cái giường này.

"Mấy người làm ăn cái kiểu gì đấy?, một người đàn ông xuất hiện ở lối đi, như phát hỏa với người trong điện thoại, khó chịu cau mày, liếc qua biển số kim loại gắn trên cửa sổ, ném hành lý lên giường mà bác trai với bác gái đang định chiếm chỗ.

"Ít nhất thì hai người dịch sang bên kia chút", người đàn ông cúp máy, tay chống ở giữa giường, nhìn hai người đang ngồi hai bên.

Bác trai nhích sang vài cm, bác gái vẫn ngồi yên, còn cười ngượng ngùng với người kia.

Người đàn ông sững sờ một chốc, nhìn thoáng qua mấy hàng ghế bên cạnh, đều đã ngồi đầy người, thở dài, ngồi xuống mép giường Từ Tiếu Thiên.

Từ Tiếu Thiên co chân lại, mong cho trời mau tối, chú và dì kia sẽ lên giường đi ngủ.

Xe lửa đúng giờ khởi hành, Từ Tiếu Thiên lấy di động ra nhắn tin cho Kiều Dương: "Xe chạy rồi."

Nghĩ chút lại nhắn cho Lạc Hiên một tin: "Tớ lên xe rồi."

"Ai, xe đi ngược à**", người đàn ông ngồi ở giường cậu thì thầm một câu, nghe giọng có chút buồn bực.

Từ Tiếu Thiên tự dưng lại thấy vui.

Cậu hay nghe Kiều Dương nói câu này.

Hình như người đàn ông này bị say xe.

"Cháu lại đây mà ngồi", ông bác đứng lên chỉ chỉ bác gái, "Bác bị say xe, không ngồi ngược được."

Bác gái thật rất nghe lời chạy sang bên Từ Tiếu Thiên ngồi.

Từ Tiếu Thiên duỗi chân: "Dì ơi dì ngồi lên chân con..."

Từ Tiếu Thiên dựa đầu vào gối, tự hỏi phải làm gì để qua hết hai ngày.

Bác trai bác gái mỗi người một bên, như hai vị thần giữ cửa, ghế bên cạnh là một đôi vợ chồng, anh nhìn em em nhìn anh, còn đứa con một mình một giường chơi đồ chơi.

Đệt, vé này tôi mua mà!

Từ Tiếu Thiên thấy mình nhàm chán tới mức bắt đầu lấy việc đếm ngón chân làm thú vui.

Nhìn thoáng qua người đàn ông ở đối diện, anh ta dựa vào cửa, hai mắt nhắm lại, sắc mặt có vẻ không tốt lắm, chắc là say xe thật.

Biểu cảm này làm cậu nhớ tới bộ dáng khó chịu của Kiều Dương lúc say xe, trong lòng tự dưng thấy nhớ, cậu sờ túi, đệt, cậu thấy mình với Kiều Dương đúng là tình sâu nghĩa nặng mà.

Cậu móc thuốc say xe từ trong túi ra, lấy chân chạm chạm vào người đàn ông đối diện, anh ta mở mắt.

"Uống một viên đi", Từ Tiếu Thiên đưa thuốc qua, "Anh bị say xe à?"

"Cảm ơn", người đàn ông nhận thuốc, "Cậu cũng bị à, lúc nào mang cái này theo?"

"Bạn tôi cứ lên xe là chóng mặt."

Người đàn ông uống thuốc, nhìn cậu cười cười: "Sinh viên?"

"Ừ."

"Trường Bách khoa?", người đàn ông lại hỏi.

."..Sao anh biết được?", Từ Tiếu Thiên nhìn người mình, không mặc đồng phục, cũng không mang đồ gì có logo trường.

"Đội bóng rổ?", người kia chỉ chỉ cố tay Từ Tiếu Thiên.

Từ Tiếu Thiên vội nhìn tay mình, là bao cổ tay của đồng phục thể dục, cũng có logo của trường trên đó.

Cậu hơi ngạc nhiên.

Hầu hết mọi người đều không biết bao cổ tay của trường Bách khoa trông như nào.

"Anh là..."

"Học cùng trường", người đàn ông đưa tay ra với cậu, "Anh tốt nghiệp nhiều năm rồi."

"À, sư huynh", Từ Tiếu Thiên đứng lên, bắt tay với anh, "Em tên là Từ Tiếu Thiên."

"Đàm Triết."

- ---------------------------

*Hợp kim titan: Hợp kim titan là vật liệu kết cấu có nhiều triển vọng vì nó có tính chống ăn mòn và cơ tính cao, lại khá nhẹ, có tương đối nhiều trong vỏquả đất (trong số kim loại titan đứng hàng thứ tư sau nhôm, sắt và magiê).

Trong những năm gần đây do kỹ thuật luyện titan ngày một tiến bộ, trong công nghiệp đã sử dụng ngày càng nhiều hợp kim này.

**Có nhiều chỗ ngồi trên xe lửa ngược lại với hướng chạy của xe, có thể gây khó chịu cho những người bị say xe..