Từ Tiếu Thiên cảm thấy đôi khi cậu liều mạng muốn che giấu chuyện gì đó thường xuyên sẽ bị Lạc Hiên dễ dàng nhìn thấu, làm cậu rất xấu hổ.

Vì không muốn Lạc Hiên bận lòng cậu không nói về Cố Bằng Triển, hơn nữa cậu tự nhận mình che dấu không tồi, lại không nghĩ rằng có lẽ Lạc Hiên đã biết từ lâu chỉ là không nói thẳng ra mà thôi.

"Thám tử Lạc, cậu chẳng thú vị gì cả, sao lại nói thế..." Từ Tiếu Thiên che điện thoại, ngồi xổm xuống đất hạ giọng: "Cậu biết từ lúc nào đấy?"

"Cậu mất mặt quá đi chàng trai." Lạc Hiên cười nhẹ, "Hôm đó ở nhà tớ mấy tin nhắn rồi điện thoại gì gì đó là cậu ta tìm cậu đi?"

"Ừ.

Cậu ta hỏi tớ cậu đang ở đâu, bực chết đi được, nhưng mà làm sao cậu biết?"

"Đoán, tớ cũng không chắc lắm, định thử cậu chút, ai biết cậu thừa nhận nhanh vậy..."

"...!Đệt," Câu này làm Từ Tiếu Thiên càng khó chịu, "Ngày mai tớ phải đi kiểm tra IQ, sao càng lớn IQ càng tỷ lệ nghịch..."

"Vì sao cậu không nói cho cậu ta tớ ở đâu?"

"Cái đó có thể nòi à! Tớ không biết cậu ta muốn làm gì, cậu xem sức mạnh điên cuồng của con gà nhỏ đó, tớ nói cậu ở đây chắc ngày mai cậu ta xuất hiện luôn rồi...!Nhưng mà hình như cậu ta đã biết cậu ở đây," Nói đến đây Từ Tiếu Thiên không thể không nhớ lại câu nói kia của Cố Bằng Triển, cậu lên giường Kiều Dương nằm.

Việc này không thể nhớ lại, nhớ lại là cào xé tim gan.

"Sau này cậu ta cứ quấy rầy cậu mãi?

"Có vấn đề, báo cảnh sát."

Lạc Hiên im lặng hồi lầu, Từ Tiếu Thiên gọi hai tiếng không thấy cậu trả lời, cậu nhìn di động, vẫn đang trò chuyện: "Cậu ngủ rồi?"

"Gì?" Giọng Lạc Hiên mơ màng buồn ngủ.

"Không phải chứ, mới một chút đã ngủ rồi? Hay cậu đi ngủ đi, có gì ngày mai nói tiếp."

"Ừ." Lạc Hiên nhàn nhạt đáp, sau đó nói: "Thật ra tớ không quen người khác đối tốt với mình đâu."

Lần này đến lượt Từ Tiếu Thiên im lặng, Lạc Hiên có ý gì? Là ám chỉ cậu không cần nhọc lòng chuyện của cậu ấy, hay là...!

"Tớ lớn thế này chỉ có mỗi cậu quan tâm là tớ không thấy lúng túng," Lạc Hiên thở dài, "Cảm ơn cậu."

"Tớ...!đệt..." Từ Tiếu Thiên ấn tay lên ngực, "Lần sau nói chuyện cậu đừng lấp lửng như thế, tớ không chịu nổi đâu..."

"Ngủ đi." Lạc Hiên cười cười.

"Ừ, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Lúc Từ Tiếu Thiên cúp điện thoại mới nhớ, vừa nãy cậu định nhân tiện giả vờ lơ đãng hỏi xem quan hệ giữa Lạc Hiên với Tiếu Vĩ Trạch là thế nào, kết quả câu nói nửa chừng của Lạc Hiên làm cho sợ điếng người không kịp nghĩ gì nữa.

Một đêm này cậu ngủ rất sâu, có lẽ vì câu đó của Lạc Hiên.

Ý tứ câu nói rất rõ ràng nhưng Từ Tiếu Thiên vẫn nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, nếu trí thông minh của cậu chưa giảm tới lớp mầm thì ý Lạc Hiên chính là đời này trừ cậu ra tớ không quen có người khác đối xử tốt.

Buổi sáng tỉnh giấc Từ Tiếu Thiên hoảng sợ nhận ra nếu cậu không có mặt ở trạm xe bus trong 10 phút nữa chắc chắn cậu sẽ đến muộn.

Đối với cậu mà nói bốn năm đại học cậu đi trễ vô số lần không thể đếm được, nếu thực sự phải đếm thì thà đếm những ngày không đến muộn còn hơn, nhưng bây giờ cậu phải vội vàng đứng dậy rửa mặt đánh răng...!

Chiếu theo tính tình Đàm Triết, thái độ của anh với nhân viên đến trễ chắc chắn không giáo viên nào trong trường địch lại được, thế nên ăn sáng gì đó thì thôi đi, lúc Từ Tiếu Thiên vào đến phòng thị trường nhìn thời gian, vừa qua giờ đi làm.

Mọi người đã bắt đầu làm việc, Đàm Triết ở trong phòng đóng cửa nghe điện thoại, trông có vẻ bực bội, thấy Từ Tiếu Thiên chạy vào anh nhìn giờ rồi giơ ngón giữa về phía cậu.

Từ Tiếu Thiên sững người hồi lâu mới về chỗ của mình.

"Nguy hiểm thật đấy." Vu Giai cười với cậu.

"Ngủ quên..."

"Từ Tiếu Thiên vào đây." Đàm Triết đã gọi xong điện thoại, ngồi trong văn phòng cao giọng hô.

Từ Tiếu Thiên chột dạ, đệt, đến muộn xíu cũng bị phạt hả?

"Quản lý Đàm." Cậu đứng trước mặt Đàm Triết, có chút hoảng hốt không giải thích được, không biết vì sao Đàm Triết có thể hết lần này đến lần khác gây áp lực cho cậu một cách chính xác.

"Ông chủ Tiếu cuối tuần muốn tổ chức hội nghị gì gì đó, túm lại là một nhóm công tử tiểu thu nhà giàu ăn uống gì gì đó, chút nữa cậu gọi điện cho người ta hỏi kỹ nội dung." Đàm Triết không nhìn cậu chỉ nhìn chằm chằm máy tính.

"Được." Từ Tiếu Thiên muốn hỏi Đàm Triết và Tiếu Vĩ Trạch rốt cuộc là quan hệ gì, nói về khách hàng mà không được một lời hay.

"Hơn nữa, đã chuyển anh ta cho cậu rồi, cậu phải chú ý giữ gìn quan hệ cho tốt.

Nếu lần sau anh ta lại gọi cho anh mà không gọi cho cậu thì cứ chuẩn bị tinh thần đi xếp chậu cây đi." Đàm Triết xua tay, ý bảo cậu có thể rời đi.

"Đã rõ." Từ Tiếu Thiên thở phào nhẹ nhõm, xoay người ra ngoài.

"Buổi sáng không ăn cơm não teo lại đấy," Đàm Triết chậm rãi bổ sung, "Nếu cậu chưa ăn gì có thể ăn ở văn phòng nhưng thời gian ăn không được quá 10 phút, không được ăn bánh bao không được chép miệng, đừng làm chị Nguyệt Nguyệt đi kiểm tra đột xuất phát hiện..."

Từ Tiếu Thiên tê cả đầu, khó khăn đáp: "Em không ăn."

"Teo não đấy."

"Não em teo thật thì em mang cái bát xuống gầm cầu ngồi hát."

Từ Tiếu Thiên trở lại chỗ ngồi, thấy mọi người đang cùng nhau cười ngả cười nghiêng, cậu thở dài nói khẽ: "Sao mọi người chịu được thế..."

"Miễn là không phải mình nghe ổng dạy người vẫn rất vui," Trình Vân Tuệ cười tủm tim nhìn cậu, "Cậu ăn bánh mì không? Cái này phù hợp yêu cầu."

"Em giảm béo." Từ Tiếu Thiên mở sổ ghi chép, lấy danh thiếp của Tiếu Vĩ Trạch ra, bấm gọi.

Chờ mãi bên kia mới có người bắt máy: "Này, ai đó?"

Từ Tiếu Thiên nghe ra đó là giọng của Tiếu Vĩ Trạch, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy có người nghe điện thoại bằng giọng điệu như thế, như thể ai gọi đều khiến anh ta bất đắc dĩ lắm mới bắt máy vậy.

"Xin giáo giám đốc Tiếu, em là Từ Tiếu Thiên của Tinh Duyệt."

"À, Tiểu Từ à."

"Vâng, đúng rồi.

Em muốn cùng anh bàn về các yêu cầu cụ thể cho buổi họp vào tuần tới."

"Yêu cầu à," Có vẻ Tiếu Vĩ Trạch rất thất vọng với cuộc gọi này, không có hứng thú nói chuyện với Từ Tiếu Thiên, "Anh cho cậu số này, cậu cứ gọi điện bàn với người nọ là được."

"Vâng, anh đọc đi." Từ Tiếu Thiên nhớ số mà Tiếu Vĩ Trạch báo, là của Lạc Hiên.

"Vậy thôi nhé." Tiếu Vĩ Trạch chuẩn bị cúp máy.

Từ Tiếu Thiên nhớ Đàm Triết có bảo sẽ cho cậu đi dọn cây, vội vàng gọi với theo: "Giám đốc Tiếu..."

"Ừ?"

"Chỗ anh có thiếu bảo vệ không?"

"A?"

"Quản lý Đàm bảo nếu em không làm anh vừa lòng, nếu anh có việc mà không yên tâm gọi cho em, chắc em phải cuốn gói chạy lấy người..."

"À ha ha," Tiếu Vĩ Trạch phát ra tiếng cười kỳ lạ, "Thằng nhóc này...!Anh chỉ tiện tay gọi thôi."

"Sau này có gì cần sắp xếp anh cứ gọi luôn cho em là được."

"Được được được được được."

Tiếu Vĩ Trạch "được" một tràng rồi tắt máy, không chờ Từ Tiếu Thiên nói tạm biệt.

Từ Tiếu Thiên quay lại nhìn Đàm Triết đang tưới nước cho chậu trúc trong văn phòng, Tiếu Vĩ Trạch này chắc chắn làn sau vẫn sẽ không gọi cho cậu đâu.

Nhưng mà Từ Tiếu Thiên cũng không để ý nữa, cậu bấm số Lạc Hiên.

Như này khá tốt.

Cậu hoàn toàn không biết hội họp thì phải làm những gì, nếu để cậu liên hệ trực tiếp với Tiếu Vĩ Trạch chắc sẽ có nhiều sai sót, đổi thành Lạc Hiên thì dễ dàng hơn nhiều rồi.

Từ Tiếu Thiên ngồi trong nhà hàng Tây của khách sạn, thấy bóng Lạc Hiên xuất hiện trước cửa, cậu đứng lên vẫy tay, sau đó giả vờ giả vịt bắt tay Lạc Hiên: "Cảm ơn giám sát Lạc đã đích thân đến đây."

"Khách sáo quá khách sáo quá, tôi vốn cũng muốn qua đây xem trước." Lạc Hiên bắt tay với cậu, ngồi xuống.

Sau khi hai người vờ vịt khách sáo với nhau xong thì chẳng còn gì để nói, nhìn nhau hồi lâu, Lạc Hiên nén cười mở miệng: "Tiếp tục đi."

"Tiếp tục gì..."

"Tiếp tục giả vờ."

"Không dài thêm được."

"Hôm nay có thể mời tớ bao nhiêu?"

"Có một nghìn, cậu xem tình hình rồi chọn đi."

"Nếu ngày nào tớ cũng đến đây cậu ngày nào cũng mời tớ ăn hả?"

"Làm gì có khách hàng nào rỗi hơi như thế..."

Người phục vụ mang menu ra, hai người yên lặng chuyên tâm chọn món, chờ khi đồ ăn lên bàn xong xuôi mới vào bàn chuyện chính.

Lạc Hiên mở sổ ghi chú ra, nghiêm mặt cười lật đi lật lại trang sổ: "Lần này chắc có khoảng 60 người tới, muốn thu xếp ăn, ở, hội họp."

"Đơn lớn đó!" Từ Tiếu Thiên vừa nghe con số cùng sắp xếp thấy hưng phấn vô cùng, cầm dao hung hăng cắt miếng bít tết, "Chỉ cần một đơn này của các cậu hoàn thành là tớ đạt chỉ tiêu tháng này...!Nhưng mà nói thật tớ chẳng biết phải làm gì cả."

"À..." Lạc Hiên ngẩng đầu nhìn cậu, "Tớ cũng không biết."

"Giám sát Lạc khiêm tốn quá." Từ Tiếu Thiên cười.

"Anh Từ, trong vòng một tuần chắc khách sạn của anh sẽ làm xong bản kế hoạch cho chúng tôi xem chứ."

"...!Được đó, theo suy nghĩ của tớ thì chắc là như thế." Từ Tiếu Thiên hết cách, cũng lấy sổ ghi chú ra, "Số người cụ thể của các cậu, nam nữ bao nhiêu, thời gian thế nào, yêu cầu đối với phòng nghỉ, số người dùng bữa trong hội nghị, ờ, thởi gian họp, hội trường họp..."

"Ai chà," Lạc Hiên cười, "Tớ xem nhẹ cậu rồi.

Nghe có vẻ rất chuyên nghiệp."

"Tớ đoán," Từ Tiếu Thiên cắn bút, "Giờ cậu xác nhận mấy thứ này trước giúp tớ, tớ sẽ xem lại bản ghi mấy hội nghị trước của họ xem thế nào, chắc cũng làm được bản kế hoạch."

"Ok."

"Ăn cơm đi, tớ vẫn luôn muốn mời cậu ăn cơm, cuối cùng cũng có cơ hội." Từ Tiếu Thiên nhìn Lạc Hiên, nếu không có hai cuốn sổ ghi chú trên bàn kia thì càng hoàn mỹ.

Có thể kiên ngạo hiên ngang cầm tiền của khách sạn mời khách dùng cơm quả thật là chuyện vô cùng tuyệt vời, đặc biệt là trong tình huống giờ nhà hàng cơm Tây này chỉ có hai người bọn họ.

Từ Tiếu Thiên chống cằm, đang muốn thể hiện một chút nỗi lòng trước mắt, còn chưa nghĩ xong thì thấy một cô gái đi vào tiệm cơm Tây.

Có hơi thất vọng nhưng một người không tính là ảnh hưởng gì lớn.

Cậu nhìn cô gái nọ ngồi cách bọn họ ba, bốn bàn, tiếp tục suy nghĩ.

"Xin chào, thưa cô, cô có gọi đồ ăn luôn không?" Người phục vụ bước đến chỗ cô gái.

"Không." Cô gái đáp bằng giọng lạnh lùng, lại có chút dễ nghe bất ngờ.

Từ Tiếu Thiên nhìn cô.

Khoảng cách giữa hai người không gần nhưng âm thanh truyền tới vô cùng rõ làm cậu khá khó ở.

Cậu không muốn khi mình đang tỏ tình với người con trai khác bị người ngoài nghe được.

"Vâng." Người phục vụ lễ phép đi vào.

Cô gái lấy điện thoại ra bấm vài cái, nói: "Anh xuống đi, tôi đang ở nhà hàng tây.".