Cơ thể Lạc Hiên vì rượu mà nóng lên, Từ Tiếu Thiên dán sát vào lưng cậu, ôm thật chặt, ngón tay để trên bụng cậu nhẹ nhàng xoa.

"Ngứa." Lạc Hiên hơi động, nói nhỏ.

"Đừng nhúc nhích.

Tớ đang viết."

"Viết gì?"

"Cậu đoán đi."

"Chữ của cậu có viết trên giấy còn không đọc được..."

"Đệt, cho chút mặt mũi với."

"Viết tiếng Trung hay tiếng Anh thế."

"Cậu hỏi vậy có viết tiếng Trung cũng phải là pinyin." Từ Tiếu Thiên đặt lên cổ Lạc Hiên một nụ hôn, tiếp tục xoa, "Chữ tớ viết là chữ vuông tiêu chuẩn."

"Chắc chỉ có mấy cái tớ yêu cậu tớ nhớ cậu linh tinh." Lạc Hiên cười cười.

"Vớ vẩn, tớ không có tục như vậy, cảm nhận cẩn thận xem."

"Bây giờ...!tớ...!muốn..." Lạc Hiên khẽ đọc theo ngón tay cậu, "Rất...!đói...!Đồ thần kinh!"

Lạc Hiên véo tay cậu, bật cười đến run cả người: "Cậu muốn ăn gì? Trong balo của tớ có đồ ăn vặt."

Từ Tiếu Thiên không lên tiếng.

Trong lúc xoa xoa sờ sờ rất nhẹ này cơ thể cậu có chút biến hóa, Lạc Hiên cũng cảm nhận được, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

"Muốn ăn cậu." Từ Tiếu Thiên nói nhỏ bên tai cậu, lật ngửa người cậu lại.

"Ăn tớ không no đâu..."

Ngón tay Từ Tiếu Thiên khẽ khàng lướt xuống dưới.

Cậu từng vô số lần gặp hình ảnh này trong mơ, giờ đây Lạc Hiên đang nằm trong ngực cậu, cậu tự cảm nhận nhiệt độ cơ thể đang tăng dần, hơi thở có chút hỗn loạn...!Cậu hôn nhẹ lên mắt Lạc Hiên, lại lên chop mũi, lên môi.

Lạc Hiên vòng tay ôm eo cậu.

Cảm giác mãnh liệt không thể khống chế làm tim Từ Tiếu Thiên suýt nhảy ra ngoài, theo cổ, ngực một đường khẽ hôn xuống, đầu lưỡi lướt nhẹ trên da thịt.

thân thể Lạc Hiên căng thẳng, ngón tay véo bờ vai cậu có hơi đau.

Loại đau đớn rất nhỏ này càng khiến Từ Tiếu Thiên nhiệt huyết sôi trào đáp lại Lạc Hiên.

Khi hôn tới bụng, Từ Tiếu Thiên hơi do dự kéo xuống.

Lạc Hiên giữ tay cậu lại.

Phản ứng của Lạc Hiên cũng không kém cậu, có thể cảm nhận rõ ràng qua lớp vải mỏng manh, cậu không nhịn được, khẽ hôn.

"A..." Lạc Hiên bật ra một tiếng rên nhẹ.

Từ Tiếu Thiên luồn tay dưới quần cậu, khẽ khàng mơn trớn.

Lạc Hiên giữ tay cậu càng chặt, hơi thở càng gấp gáp.

"Tại sao!"

Một tiếng hét to truyền đến, trong căn phòng yên tĩnh không khác gì tiếng sấm.

Từ Tiếu Thiên nổi hết da vịt da gà, suýt từ hôn thành cắn.

Lạc Hiên cũng hoảng sợ, vội xoay người, tay đè mặt Từ Tiếu Thiên xuống, chân đá lên ngực Từ Tiếu Thiên đuổi cậu mau xuống.

"Sao trời lại đổ tuyết lúc tôi buồn*!" Từ Tiếu Thiên còn chưa kịp than, tiếng hét thứ hai lại truyền tới.

"Tiểu Cố?" Lạc Hiên ngồi dậy, hỏi một câu thử thăm dò.

"Phật nói!" Cố Bằng Triển không đáp, tiếp tục rống lên giận dữ, "Mùa đông sắp qua..."

Từ Tiếu Thiên vớ lấy khăn tắm quấn lên eo, xuống giường bật đèn, cậu không chắc Cố Bằng Triển này vẫn đang nói mớ hay đã nhìn thấy gì rồi.

Đến sát giường Cố Bằng Triển thì phát hiện thằng nhãi nãy vẫn đang ngáy!

"Tao đệt cả nhà mày chứ Phật cái lìn!" Từ Tiếu Thiên tức giận, đập một phát lên bụng Cố Bằng Triển, "Ông nội Phật ngài ơi, có mà đổ tuyết cho ông nội cậu ấy, đông đá cậu luôn đi...!Đệt!"

Cố Bằng Triển như không cảm thấy gì mà tiếp tục ngáy khò khò không ngừng nghỉ.

"Nói mớ?" Lạc Hiên cũng xuống giường.

"Tớ con mẹ nó chứ làm vậy lần nữa chắc liệt dương mất," Từ Tiếu Thiên bò lên giường, "Anh bạn nhà thơ này của cậu chỉ uống có ba chai bia, ba chai thôi mà say đến như vậy!"

Lạc Hiên đứng bên mép giường Cố Bằng Triển nhìn một lát, bị chọc cười đến không đứng được, cũng quay người bò lên giường: "Ai da cười chết mất..."

"Cậu đừng cười, việc này vô cùng nghiêm trọng," Từ Tiếu Thiên che miêng Lạc Hiên, "Tấm thân trinh trắng yếu ớt của ông đây không chịu nổi sư tử hống đâu, lỡ bị yếu ớt cậu ta chịu trách nhiệm được chắc."

Lạc Hiên vẫn cười không dừng được, Từ Tiếu Thiên bất đắc dĩ buông tay, cuối cùng thật sự không nhịn được cũng bật cười theo.

"Đúng là đồ phá hoại" Cậu cười mãi, thấy mình sắp chập mạch luôn rồi.

"Kết quả của việc nghịch trò lưu manh." Lạc Hiên cười, tắt đèn, "Mau ngủ."

"Ôm một cái." Từ Tiếu Thiên dán vào người Lạc Hiên, ôm cậu.

"Vẫn chưa thành thật à?" Lạc Hiên hỏi nhỏ.

"Không, không được, bị dọa sợ rồi." Từ Tiếu Thiên chôn mặt trên lưng Lạc Hiên, rầu rĩ nói.

Lúc này sau một hồi lăn lộn cuối cùng Từ Tiếu Thiên cũng thấy buồn ngủ, ôm Lạc Hiên vài phút là chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng Từ Tiếu Thiên tinh giấc, tư thế của hai người vẫn chưa thay đổi.

Từ Tiếu Thiên lười biếng duỗi eo, trong mơ màng nhìn thấy một bóng đen đứng cạnh giường, cậu dụi mắt đơ cả người.

Cố Bằng Triển đang đứng ở mép giường nhìn cậu chòng chọc, biểu cảm thay đổi xoành xoạch không ngừng, không biểu cảm nào kép dài quá hai giây, đến nỗi Từ Tiếu Thiên sững sờ ở đó nhìn cậu ta vài phút cũng không biết rốt cuộc cậu ta muốn làm gì.

"Chào buổi sáng." Từ Tiếu Thiên nói, thuận mắt liếc qua, chăn vẫn đắp trên người.

Cố Bằng Triển không nói chuyện chỉ nhìn cậu chằm chằm như trước khiến Từ Tiếu Thiên có hơi bực, con mẹ nó định làm gì đây?

"Cậu bị điểm huyệt?" Từ Tiếu Thiên nghĩ Lạc Hiên vẫn đang ngủ, sợ cậu nóng, nhưng Cố Bằng Triển không tránh ra thì cậu không làm sao hé chăn được.

"Tôi có chuyện muốn nói với cậu." Cuối cùng Cố Bằng Triển cũng mở miệng.

"Được.

Cậu tránh ra một lát đi, tôi mặc quần áo." Từ Tiếu Thiên xua tay.

"Có phải con gái đâu." Cố Bằng Triển khinh thường quay người lại, bật TV lên xem.

Từ Tiếu Thiên hết cách, trong chăn mò tìm khăn tắm, quấn chắc lên người rồi xuống giường, đi lấy quần hong dưới điều hòa, khô rồi, mặc.

"Cậu..." Cố Bằng Triển bị dọa sợ, chỉ vào quần cậu, "Tối qua cậu không mặc?"

"Ừ." Từ Tiếu Thiên vào phòng tắm mặc nốt quần áo, lúc đi ra thấy Cố Bằng Triển đã chờ trước cửa, cơ mặt khẽ co giật.

Từ Tiếu Thiên gần như là bị Cố Bằng Triển lôi ra ngoài, cậu hất tay Cố Bằng Triển: "Con mẹ nó rốt cuộc mày muốn nói gì?"

"Vậy tôi hỏi thẳng," Cố Bằng Triển có chút kích động, mặt mày phiếm hồng, "Cậu từng tổn thương Tiểu Lạc như vậy**, sao bây giờ còn không biết xấu hổ mà làm ra chuyện như thế?"

"Cậu nói gì? Ông đây mẹ nó làm gì?" Từ Tiếu Thiên không khỏi quay đầu lại, lời lên án của Cố Bằng Triển đến quá đột ngột.

"Cậu đừng giả ngu.

Tôi biết cậu từ trước rồi."

"Biết gì về tôi." Từ Tiếu Thiên hơi kinh ngạc nhưng không thể hiện lên mặt.

Nghe có vẻ Cố Bằng Triển đã biết chuyện ngày xưa của cậu với Lạc Hiên, chuyện này cậu thực sự không ngờ tới, nhìn Lạc Hiên với tên này không có thân nhau tới thế.

"Tôi thích Tiểu Lạc, tôi sẽ không tổn thương cậu ấy.

Cậu nghĩ rằng cậu quay lại nhận sai thì có thể bỏ qua tất cả sao." Cố Bằng Triển hít một hơi, nghiến răng nói: "Tiểu Lạc là người thiện lương, cậu ấy không so đo với cậu không có nghĩa cậu có thể quên luôn chuyện đó."

Những lời này đâm thẳng vào vết thương của Từ Tiếu Thiên.

Cậu lặng lẽ nhìn Cố Bằng Triển, Cố Bằng Triển cũng lăm lăm nhìn cậu, vì kích động mà nhất thời cũng không nói được gì.

"Cậu nói cái này với tôi," Từ Tiếu Thiên lấy thuốc lá trong túi quần ra, "Là có ý gì?"

"Ý là cậu đừng có quấn lấy Tiểu Lạc nữa."

Từ Tiếu Thiên tự thấy mình không nên tức giận.

Chuyện ngày ấy, dù Lạc Hiên nói cậu không cần xin lỗi, cũng đừng thấy có lỗi nhưng đúng thời điểm cần cùng nhau gánh vác, cậu đã lùi bước.

Nhưng Cố Bằng Triển lấy gì mà nói cậu như thế, như thể cậu ta đang phẫn nộ chính đáng công khai lên án một kẻ lừa gạt tình cảm.

Cố Bằng Triển còn muốn nói gì đó, Từ Tiếu Thiên đã túm cổ áo cậu ta đẩy vào tường.

Cậu bước tới, đè giọng xuống hung dữ nói: "Đây là chuyện giữa tôi và Lạc Hiên.

Nếu cậu ấy yêu cầu tôi đi thì tôi sẽ đi."

"Cậu..." Cố Bằng Triển giãy dụa muốn đẩy Từ Tiếu Thiên ra, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.

"Tôi làm sao? Cậu không cần nghĩa chính từ nghiêm mà nói với tôi những câu đó.

Lạc Hiên không phải động vật nhỏ hiền lành, không cần cậu ra mặt thay cậu ấy," Từ Tiếu Thiên chưa buông tay, "Nếu cậu thích cậu ấy, theo đuổi đi.

Đừng làm bộ dáng vì dân trừ hại này, vô dụng, hiểu chưa? Ông đây nếu không quyết tâm cũng đã chẳng trở về tìm cậu ấy.".

Truyện Tiên Hiệp

Nói xong những lời này thoải mái hơn không ít, Từ Tiếu Thiên thả Cố Bằng Triển ra.

Cố Bằng Triển gập người ho khan, chỉ tay vào Từ Tiếu Thiên.

Hình như cậu ta còn muốn nói gì nữa nhưng không tìm được từ thích hợp.

"Tiểu Cố." Thanh âm Lạc Hiên vang lên từ phía sau.

Từ Tiếu Thiên xoay người, không biết Lạc Hiên đã tới từ khi nào, đang dựa vào tường lạnh lùng nhìn.

Cố Bằng Triển hiển nhiên cũng không chú ý tới Lạc Hiên, sững sờ đứng đó nhìn cậu.

"Chuyện của tớ với Từ Tiếu Thiên, cậu nghe từ ai vậy?" Lạc Hiên đã đi tới, âm thanh vô cùng bình tĩnh, trên mặt không nhìn ra vui buồn hờn giận.

"Tớ..." Cố Bằng Triển nhìn Lạc Hiên đầy xấu hổ.

Từ Tiếu Thiên nhìn phản ứng này xem như đã hiểu rõ, Lạc Hiên không kể với Cố Bằng Triển chuyện cũ của hai người bọn họ mà là không biết Cố Bằng Triển nghe ai nói.

Trong lòng Từ Tiếu Thiên có hơi lo lắng, cậu biết tính Lạc Hiên, giọng điệu bình đạm như vậy không có nghĩa là cậu ấy thực sự không tức giận.

Lúc Lạc Hiên giơ tay lên, Từ Tiếu Thiên theo phản xạ có điều kiện cũng giơ tay, cậu có chút muốn ngăn nhưng hai người cách nhau hơi xa, chưa kịp.

Cho nên Lạc Hiên không chút do dự tát thẳng vào mặt Cố Bằng Triển, hơn nữa dùng chẳng ít sức, Cố Bằng Triển ôm mặt lui vài bước.

"Tiểu Lạc, cậu..."

"Tớ ghét nhất hai việc, thứ nhất là loại người không tự biết mình là người ngoài; thứ hai là loại người đi dò hỏi chuyện riêng sau lưng người khác, mà cậu vừa hay lại chiếm trọn cả hai."

Cố Bằng Triển đứng ngây ra, im lặng.

Lạc Hiên không nhìn cậu ta nữa, đi về phòng.

Từ Tiếu Thiên do dự một chút, đi theo.

Lạc Hiên vào phòng, đứng bên mép giường ngẩn người, không nói không nhúc nhích.

Từ Tiếu Thiên bước tới đặt tay lên vai cậu: "Hay là cậu đánh tớ một trận xả giận đi."

"Muốn đánh đã đánh từ lâu rồi, đâu cần chờ tới hôm nay." Lạc Hiên xoay người ôm Từ Tiếu Thiên, ôm rất chặt, Từ Tiếu Thiên chút nữa không thở nổi.

"Hay cậu cứ đánh chết tớ đi.

Ôm chết mất sức lắm."

"Hôm nay cậu về đi, đừng ở lại đây nữa."

Từ Tiếu Thiên muốn hỏi tại sao, nhưng lời ra đến miệng lại đổi: "Được."

* Sao trời lại đổ tuyết lúc tôi buồn (总是在我悲伤的时候下雪): trình độ có hạn không hiểu lắm đây là gì nhưng hình như là một câu chuyện ngắn.

Tôi hỏi Đức Phật: Sao trời lại đổ tuyết lúc tôi buồn?

Đức Phật trả lời: Ngày đông đi qua để lại ký ức

Tôi nói: Sao mỗi đêm tuyết rơi tôi lại có tâm sự?

Đức Phật đáp: Con người luôn vô tình bỏ lỡ những vẻ đẹp.

...!

(Còn nữa mà mình lười quá với cũng không hiểu lắm.

Các bạn có ai biết thì chỉ cho mình với.

Mình xin cảm ơn rất nhiều!)

** Bạn nào đọc bộ "Vì sao nặng tình đến thế?" trước rồi thì chắc đã rõ.

Khuyến khích mọi người nên đọc bộ này trước nhé.

Nhà bạn đó edit mượt mà lắm không như mình QAQ Và dưới đây là một chút xì-poi trong khuôn khổ của truyện "Vì sao nặng tình đến thế" chứ truyện này mình cũng chỉ edit đến đâu thi đọc đến đấy:

Lạc Hiên là lớp trưởng hồi cấp ba của Từ Tiếu Thiên.

Hai bạn có ý với nhau, vì một sự cố mà bị cô giáo và cả lớp phát hiện.

Chuyện này đến tai phụ huynh và (đương nhiên) hai bạn bị chia rẽ.

Lúc này Từ Tiếu Thiên lại không thừa nhận còn Lạc Hiên thì come out với gia đình.

Sau đó Lạc Hiên chuyển trường, hai người mất liên lạc.

Một lý do Từ Tiếu Thiên không dùng weibo là sợ Lạc Hiên sẽ tìm cậu mà cậu lại không đủ dũng cảm để đối mặt.

Một ngày đẹp trời có bạn học nhắn tin cho Từ Tiếu Thiên và cậu đi mua quyển sách tranh Lạc Hiên vẽ, trong đó có hình Từ Tiếu Thiên hồi cấp 3.

Cuối cùng thì Từ Tiếu Thiên cũng quyết tâm gọi điện cho Lạc Hiên và đôi bạn trẻ nối lại tình xưa từ đó:D

Bên truyện "Vì sao nặng tình đến thế?" có phiên ngoại về đôi Từ Tiếu Thiên-Lạc Hiên này hay sao ấy nhưng bạn ấy không edit ☹ Mong rằng mình sẽ edit xong truyện này và đủ chăm để có thể tìm và edit nốt.

Từ lúc đọc quyển "Vì sao nặng tình đến thế?" mình đã vô cùng ấn tượng với Từ Tiếu Thiên rồi.

Lảm nhảm xíu: Hình như đọc truyện của Vu Triết chưa bao giờ phải lo về người thứ ba cả, toàn chết từ trong trứng nước....