Quả nhiên Hứa Tử Mặc không hề về nhà.

Tôi từng bước lẽo đẽo theo dõi mọi sinh hoạt của Tần Sở, có chút lo lắng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của anh.

Anh chủ yếu lúc nào cũng là dáng vẻ tràn đầy tinh thần, hoặc là bộ dạng khói bốc đầy đầu khi bị tôi chọc giận.

Chứ không phải tinh thần sa sút như bây giờ.

Tần Sở không thèm tắm rửa, cứ như vậy trực tiếp vào phòng ngủ, nằm lên chỗ tôi từng nằm ngủ ở trên giường cùng anh.

Anh mở to mắt, ngơ ngẩn nhìn ánh đèn trên trần nhà, vẻ mặt mờ mịt.

Dường như mọi sự kiêu ngạo và tự tin bị rút đi hết, chỉ còn lại một bóng người suy sụp, cô độc nằm trên chiếc giường đôi.

Tôi ngồi chồm hổm bên người anh, lưu luyến ngắm nhìn gương mặt đẹp trai.

Tôi thật sự vẫn còn yêu anh.

Nếu không vì sao nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trái tim như bị bóp chặt lại đau đớn khôn cùng?

Tôi hiểu, là do tôi không biết tự lượng sức.

Một người bị anh chán ghét suốt mười năm sao có tư cách đi đau lòng cho người ta? Tôi rất muốn ôm anh, nhưng cũng chỉ là mơ mộng hão huyền.

Điều duy nhất tôi có thể làm cũng chỉ là dùng âm thanh anh không nghe được, ngồi lẩm bẩm vài câu.

"Tần Sở, anh bị làm sao vậy?"

Thời điểm bừng tỉnh, ngón tay tôi cách mặt anh chỉ có 1 xăng ti mét.

Chỉ là 1 xăng ti mét này tôi vẫn mãi mãi không thể vượt qua.

Nhưng ngay cả khi thật sự đưa tay chạm vào cơ thể ấm áp của anh thì có ích gì?

Tôi đã chết rồi.

Khoảng cách giữa tôi và anh là cái chết và sự sống, dù cho có chạm vào cũng vĩnh viễn không có cách nào gặp nhau, vĩnh viễn không thể chạm tới (Xúc không thể thành)

Cửa phòng ngủ không đóng, Cầu Cầu vốn dĩ đang ngủ say không biết tự bao giờ đã lặng yên không tiếng động ngồi ở cửa.

Tôi hết hồn, giống như bị phát hiện ra thân thế, hoảng loạn rụt tay lại, tim cũng đập loạn cả lên.

Tần Sở không chú ý đến Cầu Cầu, vẫn như trước mờ mịt nhìn ánh đèn trần nhà sáng chói ấm áp.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, quay sang Cầu Cầu làm động tác suỵt.

Nó im lặng đi tới, nhẹ cọ cọ cẳng chân tôi, bày ra dáng vẻ không muốn rời xa.

Từ sau khi bị tai nạn trở về, Cầu Cầu hướng nội hơn rất nhiều, cũng càng ngày càng dính lấy tôi hơn.

Tôi khẽ nhéo cái lỗ tai xù lông của nó, có chút lo lắng nhìn Tần Sở.

Anh đã nhắm mắt.

Dù như vậy thì chân mày anh vẫn nhíu chặt như thể cho dù có xoa vuốt thế nào cũng không dãn ra nổi.

"Tần Sở..." tôi thì thầm tên anh, lại tới mép giường ngồi tiếp.

Cầu Cầu không tiếng động đi tới, ngồi xổm bên cạnh tôi.

Lông mi Tần Sở hơi run run, chắc là do suy nghĩ đầy đầu mà không thể ngủ được.

Tôi rất muốn giúp anh làm điều gì đó, đắp chăn cũng được, tắt đèn cũng được...!

Nhưng tôi không thể làm được gì cả.

Việc tôi có thể làm chỉ là ngồi bên người anh, ở cạnh bên anh theo cái cách mà anh không biết thôi.

Anh đã chìm sâu vào giấc ngủ, áo ngoài chưa cởi ra, đèn không tắt, thậm chí cả chăn cũng không thèm đắp, dáng vẻ có chút không được yên ổn.

Cầu Cầu còn ngồi bên chân tôi, tôi cười với nó một cái, sau đó khẽ đi đến sát vách tường bấm công tắc đèn.

Rất rất lâu về trước, khi anh uống say trở về, tôi cũng giúp anh cởi bỏ giày và áo khoác như vậy để anh ngủ thoải mái hơn.

Làm này làm nọ mà vẫn không làm anh thức giấc dường như là kỹ năng được khắc vào xương của tôi rồi.

Mặc dù không còn thực thể nhưng tôi vẫn có thể chạm vào người anh, thành thạo giúp anh cởi cúc áo, nhẹ nâng vai anh để lột áo khoác ra.

Anh vẫn ngủ say như cũ, mày cũng không còn nhíu lại nữa.

Tôi nhẹ nhàng mang hết quần áo đã cởi gấp gọn lại đặt bên cạnh giường, xong rồi quay sang giúp anh cởi thắt lưng.

Tần Sở luôn thắt dây nịt rất chặt, khiến cho vòng eo vừa thon vừa rắn chắc hằn lên một lằn đỏ.

Tôi sợ đánh thức anh, nên chỉ di chuyển đầu ngón tay tạm dừng tại một khoảng nhỏ để không đụng trúng anh.

Đến phân đoạn cởi quần thì không khỏi có hơi xấu hổ thật, động tác vụng về này đã từng làm anh thức giấc, bị hiểu lầm là đang muốn ấy ấy, còn bị anh châm chọc rất nhiều.

Đã qua nhiều năm như vậy, những lời đó vẫn cứ vang vọng bên tai tôi.

Tôi giật mình một cái, động tác càng thêm nhẹ nhàng.

Tần Sở vẫn không tỉnh lại, tôi thật sự đã thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ định xếp quần áo ngăn nấp gọn gàng để qua một bên, nhưng sợ anh nghi ngờ nên tôi có vò vò một chút để nhìn trông có vẻ như bị lột ra vứt đại vứt đùa.

Thời tiết đã chuyển lạnh, Tần Sở trở mình cuộn tròn người lại để giữ ấm.

Người anh cao 1m85, làm hành động này cứ như trẻ con, tôi cầm lòng không đặng khẽ mỉm cười, đoạn kéo chăn qua đắp cho anh.

Lúc cởi quần áo đều không gây ảnh hưởng gì tới anh, thế mà đắp chăn lên thì lại có chuyện? Một giây sau khi vừa buông tay, Tần Sở bỗng nhiên ôm chặt lấy chăn bông, khó chịu cọ xát vài cái.

Mắt anh vẫn đang nhắm nghiền trong khi âm thành khàn khàn lầm bầm một câu: " Cố An Trạch, ngủ đi, đừng có lộn xộn nữa!"

Tôi tức thì cứng người.

Giọng điệu anh không vui, thậm chí có chút nóng nảy, nhưng như vậy mới là Tần Sở mà tôi biết.

Tôi tưởng rằng anh đã tỉnh, xem kĩ lại thì thấy hơi thở anh ngày càng trầm ổn, chứng tỏ đã ngủ say rồi.

Chăn bị anh ôm cứng trong lòng, cũng không biết dùng sức ôm chặt thế này có thấy thoải mái không nữa.

Hình như chỉ là một câu nói mớ thôi.

Tôi xoa lòng ngực, nơi đó còn dư âm lại sự rung động khi nghe anh gọi tên mình.

Ở đây đã không còn cần tôi nữa, tôi có chút không nỡ liếc nhìn Tần Sở thêm một lần rồi cúi người xoa đầu Cầu Cầu.

"Xong rồi, Cầu Cầu, chúng ta ra ngoài thôi..." rõ ràng là sẽ không phát ra bất cứ âm thanh nào ảnh hưởng đến anh nhưng tôi vẫn đè thấp giọng xuống.

Từ nãy đến giờ cứ lo chăm sóc Tần Sở, tôi quên mất luôn Cầu Cầu, lúc này mới nhận ra trên mặt nó đã ướt đẫm một mảng.

Tôi lo vụ tai nạn kia sẽ để lại di chứng gì đó, nhưng Cầu Cầu vẫn ngoan ngoãn nghe lời đi ra khỏi phòng Tần Sở, nhìn tôi nhẹ khép cửa phòng lại, sau đó nức nở chui vào lòng không ngừng lè lưỡi liếm cổ tôi.

Tôi sờ soạn toàn thân nó từ trên xuống dưới, xác định nó không bị đau nhức chỗ nào mới thở phào nhẹ nhõm.

Khi Tần Sở tỉnh dậy tôi còn đang bận xoa nắn một bên tai Cầu Cầu, Cầu Cầu thoải mái vùi vào ngực tôi cứ "Ẳng ẳng" vài tiếng tỏ vẻ hưởng thụ.

Nghe tiếng mở cửa tôi mới hoảng hồn buông Cầu Cầu ra, ngơ ngác nhìn Tần Sở ra khỏi phòng ngủ.

Có thể do được nghỉ ngơi tốt một lúc nên sắc mặt u ám trước đó dần sáng sủa hẳn lên, giữa hai hàng chân mày cũng dãn ra.

Tần Sở vừa duỗi eo vươn vai vừa đi dạo vòng quanh phòng khách, đột nhiên gương mặt hiện lên chút mất mát, anh thở dài một hơi rồi cười sau lại vào nhà bếp lấy thức ăn cho Cầu Cầu.

"Hôm qua tao mơ thấy cậu ấy." Nhìn qua như là anh đang tâm sự với Cầu Cầu, ngồi xổm xuống đổ đầy thức ăn vào bát xong rồi tiện tay xoa đầu nó.

Cầu Cầu có vẻ không vui, trên mặt viết to hai chữ "khinh bỉ", nằm xuống thảm không thèm nhúc nhích.

Tần Sở không hề tức giận mà ngược lại bị hành động của nó chọc cười.

Bữa trước tiều tụy bao nhiêu thì nay lại có tinh thần bấy nhiêu khiến tôi rốt cuộc cũng yên tâm.

Tần Sở ngửi cổ áo của mình, mày nhíu lại.

Ngày thường anh ưa sạch sẽ, mỗi lần ra cửa là mỗi lần đứng trước gương chải chuốt ngay ngắn chỉnh tề từ trong ra ngoài.

Ngày hôm qua vì cãi nhau với Hứa Tử Mặc mà quên mất tắm rửa, áo sơmi màu lam nhạt trong lúc ngủ cũng bị nhắn nhúm lại không ra hình thù gì.

Nhìn người áo quần xộc xệch trong gương, Tần Sở lộ ra vẻ ghét bỏ, vừa cởi cúc áo vừa đi vào phòng tắm.

Tôi đang định đi theo thì bị Cầu Cầu níu chân lại, ý muốn tôi ở bên cạnh nó.

Tôi nhìn theo bóng dáng ngày càng xa của Tần Sở rồi quay sang vỗ đầu Cầu Cầu.

Cầu Cầu "Ẳng" một tiếng nũng nịu, dùng bộ lòng xù xì không ngừng cọ vào đùi tôi.

Trong thời gian Tần Sở tắm thì cô bé giúp việc đến.

Cô bé mang theo một túi lớn đựng tất cả những dụng cụ quét dọn, vừa đến đã nhanh tay nhanh chân dọn dẹp nhà cửa.

Tôi không dõi theo cô ấy mà ngồi tại chỗ như cũ tiếp tục công việc vuốt lông cho Cầu Cầu.

Cầu Cầu thoải mái rên rỉ một tiếng, lại lật mình đưa cái bụng nóng hổi cho tôi sờ.

Tôi nhìn thoáng qua cô bé giúp việc, thấy cô ấy còn đang loay hoay trong nhà bếp nên yên tâm xoa bụng nhỏ của con chó lười biếng này.

Miệng vết thương ghê người đã hoàn taonf khép lại, chỉ còn dư lại một vết sẹo mờ nhạt, nhúm lông xung quanh bị cạo trụi lủi cũng dần nhú dài ra.

Tôi cẩn thận chạm vào dấu vết màu hồng nhạt kia, thấy nó không có dấu hiệu đau đớn mới nhẹ nhàng phủ cả bàn tay lên.

Cô bé giúp việc quét dọn nhà bếp xong rồi chuyển qua phòng khách, nhanh chóng mang tách trà cùng gạt tàn đang bày bừa trên bàn đi rửa sạch sẽ, kế đó lại xách túi đựng dụng cụ đi về hướng phòng tắm.

Vì là ban ngày mà phòng tắm cũng rộng rãi thông thoáng nên Tần Sở không có bật đèn, trực tiếp vọt vào xối nước lạnh lên.

Cô bé ấy không nghĩ nhiều cứ tỉnh bơ đẩy cửa định đi vào.

Tôi còn đang ngồi chê Cầu Cầu tuổi nhỏ mà đã có bụng bia thì chợt nghe thấy tiếng quát giận dữ của Tần Sở.

"Đi ra!"

Tôi giật mình tim muốn rớt ra ngoài, tôi hoang mang quay đầu nhìn sang, thấy cô bé kia đang đơ người trước cửa phòng tắm, dáng vẻ luống cuống muốn giải thích gì đó.

"Ông chủ...em, em không để ý"

Tần Sở quấn khăn tắm quanh eo, khuôn mặt đã đen thui thùi lùi.

Cô giúp việc này cũng không biết xoay mặt qua chỗ khác hay đóng cửa lại, cứ đứng chết trân ở đó nhìn chằm chằm Tần Sở.

Tôi bước nhanh lại, thấy Tần Sở cả người còn đang nhỏ nước tỏng tỏng, ngoại trừ cái khăn tắm quanh hông thì toàn bộ đều lồ lộ ra hết.

"Cô đi ra, tôi không nói lại lần thứ ba!" âm thanh trầm thấp gằn từng chữ so với tiếng quát ban nãy còn đáng sợ hơn, cô bé giúp việc mếu máo như sắp khóc tới nơi, bị Tần Sở dọa sợ đứng cứng ngắc tại chỗ.

Một lúc sau cô bé ấy quẹt nước mắt rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Tần Sở vẫn rất tức giận, đi thẳng vào phòng ngủ đóng cửa thật mạnh.

Tôi xuyên qua cửa thấy anh đang lục tung tủ quần áo lên, cuối cùng tìm được cái áo choàng tắm ở ngăn tủ trong cùng hết.

Khi tôi còn ở đây thì áo choàng tắm lúc nào cũng được treo ở nơi dễ thấy nhất, tiện tay lấy nhất sau khi tắm.

Có thể cô bé giúp việc không chú ý lắm việc này, đem toàn bộ quần áo giặt xong nhét ở dưới hộc tủ gần cuối.

Tần Sở chửi nhỏ một câu, mặc xong quần lót với áo choàng dài rồi mới bước ra khỏi phòng.

Cô bé giúp việc đã thu dọn đồ đạc xong xuôi đang chuẩn bị đi, tuy nhiên vẫn còn khóc không ngừng.

Tần Sở hoàn toàn không có ý định thông cảm gì cả, đương nhiên là không còn cần cô ấy đến đây nữa.

Chắc là biết tỏng mình không thể nào tiếp tục làm việc ở đây, cô bé vừa lau nước mắt vừa chửi bằng tiếng địa phương của cổ, bất chấp tất cả luôn.

Tuy tôi nghe không hiểu những lời cổ đang nói nhưng cũng biết hẳn không phải lời tốt đẹp gì.

Quả nhiên nhìn lại Tần Sở thấy sắc mặt anh đen thêm mấy tông nữa.

"Cút!"

Bên cạnh Tần Sở có lẽ chưa một ai dám nói xấu ngay trước mặt anh, anh lại lạnh lùng chửi một câu nữa, cô bé hoảng sợ nhanh chóng chạy đi, lúc đóng cửa còn cố ý dập thật mạnh.

Trong nhà rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, sắc mặt Tần Sở cũng dịu đi chút ít, nhưng vẫn không vui như cũ.

Anh đến sô pha ngồi, lấy bật lửa trên bàn châm một điếu thuốc.

Không giống như mấy lần trước châm rồi để đó mà lần này anh hút một hơi hết hơn nửa điếu, chắc là còn giận lắm.

Hút thêm mấy cái nữa, có lẽ là chất Nicotine có tác dụng trấn an thần kinh, Tần Sở dựa ngã hẳn lên lưng ghế, vẻ mặt mê man.

Tôi rất muốn anh đừng hút thuốc lá nữa, nhưng chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn anh châm lửa hết điếu này đến điếu khác.

Hôm nay vẫn là ngày trong tuần phải đi làm, lẽ ra Tần Sở phải đến công ty, không hiểu sao giờ đã hơn 9 giờ sáng, anh không hề có ý định đi thay quần áo.

Ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, tôi và Tần Sở đều quay đầu lại nhìn, thấy Hứa Tử Mặc đẩy cửa ra, mím chặt môi đứng đó.

"Anh đuổi người giúp việc đi?" không đợi Tần Sở mở miệng, Hứa Tử Mặc đã lạnh lùng chất vấn.

Cậu ấy dường như không ngủ đủ giấc, sắc mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng dáng vẻ vẫn kiêu ngạo như trước.

Như vậy thôi cũng đủ đẹp trai như cũ, hai mắt mở to đều ngấn nước.

Nhớ đến vụ việc lúc nãy, mày Tần Sở nhíu lại, nhưng nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của Hứa Tử Mặc thì giọng nói cũng nhẹ nhàng đi vài phần " Lúc anh đang tắm cô ấy không ý không tứ xông vào, nếu không phải anh kịp thời cầm khăn..."

Chưa nói dứt lời đã bị Hứa Tử Mặc cắt ngang, " Em nghe cô ấy nói lại anh không hề bật đèn?!"

Tần Sở nhìn Hứa Tử Mặc, khẽ nhấp môi.

Hứa Tử Mặc có vẻ nhận ra giọng điệu mình hơi quá đáng, hít sâu một hơi rồi nói "Đó là do dì Trương giới thiệu tới, nếu anh không hài lòng gì có thể bàn bạc với em một chút rồi chúng ta đổi người giúp việc khác là được..."

"Đừng tìm người giúp việc nữa!" Tần Sở gần như ngay lập tức từ chối, đứng lên đi đến trước mặt Hứa Tử Mặc trầm giọng nói "Anh không muốn có người lạ trong nhà."

Lý do này hẳn là hoàn toàn có thể chấp nhận được với hầu hết các gia đình bình thường.

Tuy nhiên, Tần Sở và Hứa Tử Mặc từ nhỏ đã được dạy dỗ theo tiêu chuẩn người thừa kế gia nghiệp to lớn, cả hai người đều không nghĩ đến việc lãng phí một giây nào cho những việc cỏn con này.

Mà tôi thì ngược lại, từ nhỏ đã không cha không mẹ, dù ở bên cạnh ông nội cũng phải học giặt giũ nấu cơm từ sớm.

Thật sự giá trị của tôi cũng chỉ có nhiêu đó.

Tần Sở không thích quần áo có nếp nhăn, tôi lập tức đem từng cái áo cái quần của anh ủi thẳng tắp gọn gàng rồi treo chỗ thuận tiện cho anh lấy.

Tần Sở không thích chỗ bừa bộn nên ngày nào tôi cũng cũng vội vàng chạy về nhà dọn dẹp sạch sẽ ngăn nấp...!

Nói ra có khác gì người giúp việc đâu, vậy tôi cũng trụ được ở đây mười năm.

Như vậy cũng xem như Tần Sở còn nhân từ với tôi chán.

"Chính miệng anh nói muốn tìm người giúp việc!" Hứa Tử Mặc cắn chặt môi dưới, cả người vì giận mà run lên "Anh muốn em giặt giũ, nấu ăn, quét dọn như phụ nữ sao? Anh đã làm cái gì chưa? Tần Sở, em không phải Cố An Trạch!"

Cậu ấy gần như hét lên, nước mắt theo khóe mắt lăn dài xuống, giọng cũng trầm xuống như đang tự nói với chính mình "Tần Sở, khó khăn lắm chúng ta mới đến được với nhau, em không muốn chuyện thành ra như vậy..."

Tôi ngơ ngác đứng một bên, ngơ ngác nhìn Hứa Tử Mặc khóc thút thít.

Trong ấn tượng của tôi, Hứa Tử Mặc luôn là một người tao nhã, ôn hòa, hiện giờ lại đang rúc vào lòng Tần Sở, bất an ôm lấy anh.

"Anh không còn yêu em nữa sao?..." dáng vẻ kiềm nén tiếng khóc nức nở càng khiến người ta thương tiếc hơn, Hứa Tử Mặc nắm áo choàng của Tần Sở ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt Tần Sở đầy vẻ phức tạp, trước tiên anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hứa Tử Mặc như đang an ủi trẻ con, sau đó cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt kia.

"Sao có thể được..."

Đúng vậy, sao có thể được

Tần Sở yêu Hứa Tử Mặc sâu đậm như vậy.

Tôi đứng bên cạnh động tác bình thản xoa xoa lồng ngực mình.

Hai người họ không còn cãi nhau nữa, tôi hẳn nên mừng thay Tần Sở mới đúng.

Nhưng tại sao ở đây lại không ngừng đau đớn, ngày càng lan ra?

Cơ thể như dần bị tảng băng lạnh ngắt nơi trái tim đang trào ra đông cứng lại, tôi cười khổ sau đó cứng nhắc bước đến chỗ Cầu Cầu.

Cầu Cầu đứng dậy vươn lưỡi liếm lòng bàn tôi, nó như đang cố gắng an ủi tôi.

Sau lưng vang lên tiếng rên rỉ trầm thấp, tôi không dám quay lại nhìn.

Ngược lại tự lừa mình dối người mỉm cười lẩm bẩm: " Bọn họ không còn cãi nhau nữa...thật...thật tốt quá."

"Thật tốt quá..."

Tôi hít sâu một hơi, giả vờ bình tĩnh vuốt nhúm lông mềm mại trên đầu Cầu Cầu.

- Hết chương 14 -.