Tần Phong kinh ngạc nhìn Triệu Vân, trong lòng chồng chất thê lương. Hai người bọn họ giống như đang chiến đấu trên chiến trường thời xưa, dùng
đến kế binh pháp hay dùng nhất “Gậy ông đập lưng ông” để tra tấn lẫn
nhau.
Sáu năm trước, hắn cũng nói như thế với Triệu Vân ___ “Từ nay về sau... Hai chúng ta không liên quan gì đến nhau.”
Sáu năm sau, cô bị bệnh nằm trên giường nói với hắn ___ “Từ nay về sau... Hai chúng ta không liên quan đến nhau nữa nhé.”
Đây là loại cảm giác gì vậy? Tận sâu trong lòng hắn đang giãy dụa và do dự.
Sói nói: Nỗi đau là của mình, bình yên của cô ấy. Tần Phong, nếu anh còn nghĩ đến bình yên của cô ấy thì thanh thản buông tay cô ấy, sau đó rời
đi đi.
Thỏ nói: Anh đau, cô ấy cũng đau, Tần Phong, anh đừng do dự nữa, anh chỉ cần giữ lấy và đi cùng cô ấy.
Tần Phong nghe chúng tranh luận, tất cả đều liên quan đến cô, tất cả đều hiện lên một lần nữa trước mắ hắn, vừa rõ ràng, vừa mơ hồ, vừa ngọt
ngào, vừa đau khổ. Dù hắn không phủ nhận hắn không thể như Lục Ngạn đối
với Lăng Yên, nhưng hắn quả thật không quên được Triệu Vân.
Tần Phong cuối cùng cười khẽ, đôi mắt mù mịt cũng dần dần trở nên tươi
sáng hơn, như chưa từng nghe câu nói vừa rồi của Triệu Vân, đi đến trước giường cô, hơi xoay người. Mu bàn tay hắn đặt trên trán cô, sau đó hắn
áp má với râu quai nón lún phún lên đó, cảm thất nhiệt độ đả giảm so với trước, không hề sốt cao cũng không tiếp tục đổ mồ hôi, chậm rãi nói:
“Hạ sốt rồi.”. Hắn đứng dậy cẩn thật chỉnh bình truyền dịch nhỏ lại,
nghiêng đầu nói với cô: “Tốc độ truyền dịch nhanh sẽ kích thích mạch
máu.”. Sau đó hắn đắp chăn lên người cô, cẩn thận tránh tay đang truyền
dịch của cô, tiếp tục tự lẩm bẩm.
Triệu Vân chăm chú nhìn một loạt động tác của Tần Phong, nếu nói không
kinh ngạc thì hoàn toàn không thể, nhưng nhìn trên cằm hắn mọc râu lún
phún, khi hắn lại gần trên người thoang thoảng mùi mồ hôi, một ý nghĩ
nhanh chóng xuất hiện trong đầu cô: bộ dạng của hắn vẫn y như trước khi
đến đây.
___ khiến hắn thảm hại như vậy, hẳn là vài ngày rồi không tắm rửa, vài
đêm rồi không ngủ. Nguyên nhân chỉ có thể là hắn vẫn luôn chăm sóc cô cả ngày lẫn đêm.
Triệu Vân không lên tiếng, chỉ nghe hắn lải nhải: “Em hôn mê mấy ngày
rồi, treo cái chai dịch dinh dưỡng này ở đây chắc không đủ, lát nữa anh
nói với quản gia mang cho em một chút thức ăn lỏng dinh dưỡng đến nhé... Em vẫn không thể động đậy được đâu, sẽ động vào vết thương sau lưng, để tránh miệng vết thương bị rạn, em ăn xong rồi tiếp tục nghỉ ngơi đi.
Sicilian nổi tiếng nhất là núi lửa Mount Etna, quản gia đã đặc biệt giữ
lại đất nham thạch núi lửa để trồng dâu tây, anh đi lấy...”
Triệu Vân bỗng nhiên cau mày ngắt lời hắn: “Anh bao lâu rồi chưa tắm?”
Tần Phong sững sờ, sau đó cười đáp: “Ba ngày.”
Triệu Vân nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vô cớ giận dỗi nói: “Anh có thể làm ngạt thở chết ba con vịt rồi.”
Hoa tường vi màu hồng nhạt leo lên cửa sổ dường như nở hoa trong nháy
mắt. Có ánh nắng chiếu vào, xuyên qua những cánh hoa tường vi chiếu lên
khuôn mặt hơi tái nhợt của Triệu Vân, cộng thêm một chút giận dỗi nên
khuôn mặt cô có màu hồng nhạt mang theo sự ấm áp.
Tần Phong cười nhìn cô khép hờ hai mắt, bị áng nắng và cánh hoa phản xạ
khiến đôi má ửng hồng, đôi môi cong khẽ nhếch lên, hắn sờ lên cằm thô
ráp, trong cơ thể như sinh ra hoóc-môn kích thích biến hóa, sau đó khẽ
cười một tiếng, nhẹ nhàng mở cửa đi ra.
Catania nằm phía đông đảo Sicilian, lưng tựa vào phía tây nam ngọn núi
lửa đang hoạt động Mout Etna, mặt hướng ra phía Đông biển Lonia.
Biển Lonia xanh lam, màu nước dần dần thay đổi từ xa đến gần, sắc màu
tươi sáng, còn có bờ cát mịn trên bờ biển khiến tâm trạng Triệu Vân trở
nên khoan khoái dễ chịu.
Triệu Vân nằm trên ghế phơi nắng, Arthur ở một bên tiếp tục vẽ tranh nghệ thuật kinh điển phương Tây. Khỏa thân.
Tên Arthur khiến Triệu Vân nhớ tới quốc vương King Arthur. Chưa ai được
bái kiến King Arthur, nhưng Triệu Vân từng xem bộ phim có tên “King
Arthur”. Diễn viên Clive Owen trong bộ phim có khuôn mặt kiên cường
nhưng lại hoàn toàn đối lập với gương mặt có chút ôn nhu của Arthur. Nếu so sánh, Clive Owen là quốc vương có sức chiến đấu mười phần, Arthur
chỉ có thể là cận thần phong lưu.
Triệu Vân hỏi: “Anh chắc là anh đang vẽ cơ thể tôi chứ?”
Arthur bên cạnh gật đầu nói: “Đúng vậy, thưa cô”, sau đó giơ lên cao về
phía Triệu Vân nói: “Đừng nói với Simon nhé, tôi chỉ tưởng tượng chút
thôi, cũng không thật sự là cơ thể cô đâu.”
Triệu Vân nghe anh ta trêu xong không tiếp tục nói gì, nhắm mắt lại cảm
thụ ánh mặt trời. Nhưng Arthur ngược lại bị cô khơi lên cơn nghiện nói,
bỗng nhiên quẳng bút đi, chạy đến nằm trên ghế nằm màu trắng sữa cạnh
cô, nghiêng người nhìn Triệu Vân hỏi: “Simon cũng không biết cô biết
tiếng Ý à?”
Triệu Vân cúi đầu lên tiếng, nói “Ừ”.
Arthur lại hỏi: “Haizzz, cô có thể nói với tôi sao cô và Simon quen nhau không?”
Từ câu hỏi của Arthur, trong đầu Triệu Vân hiện lên cảnh lần đầu gặp Tần Phong, nhẹ giọng bật cười, Arthur ở một bên nhìn khuôn mặt cô tươi cười đẹp như đóa hoa quỳnh, chớp mắt thất thần một cái, nét mặt tươi cười
chẳng thấy tổ quốc của cô, giây phút đó, Arthur như được thấy Nữ thần
Venus.
Triệu Vân đang nhớ tới ngày hôm đó, không biết Arthur đang thất thần.
Đó là khi cô vừa nhận được nhiệm vụ của Boss vài ngảy phải không nhỉ?
Sau đó cô được Boss sắp xếp cứu mạng Tần Phong, đó là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Khi đó cô còn không biết nhiệm vụ Boss nhắn nhủ ___ nằm vùng điều tra
Tần Phong về tất cả quan hệ giao dịch buôn bán tại chợ đêm Tần Phong sở
hữu.
Cô còn nhớ rõ trên một con đường đông đúc tại thành phố C, cô thấy Tần
Phong từ một đường hầm chạy tới. Cô nhớ ngày đó, thời tiết rất đẹp, bầu
trời cực xanh, trên bầu trời chỉ có dăm ba đám mây, khuôn mặt mọi người
đều vui vẻ, người xung quanh đi tới đi lui, thậm chí thiếu đi chút lo
lắng, vội vàng mọi ngày, mọi thứ đều tốt đẹp.
Tần Phong đã xuất hiện trước mặt cô như thế.
Khuôn mặt tái nhợt, vai có máu chảy ram, nhỏ khắp nơi trên mặt đá trên
đường, phía sau có mấy người không ngừng đuổi theo hắn. Lúc hắn vội vàng lách qua cô, vốn không hề động vào cô, cô lại hơi nghiêng người sang
bên trái một chút, Tần Phong liền đụng vào ngực cô. Hắn yếu đến mức cô
phải đỡ lấy hắn, rồi sau đó cô lôi hắn chạy vào một góc tường đỏ trong
khu phố cổ.
Cô đỡ hắn hỏi: “Anh còn chịu đựng được không?”
Hắn không trả lời mà hỏi lại: “Cô cũng chảy không ít máu, có thể chịu được không?”
Cô hừ nhẹ: “Tôi không chết được đâu, tôi chỉ sợ tôi vất vả lắm mới cứu được anh mà cứu phải một cái xác chết thôi.”
Hắn chớp đôi mắt có thể câu hồn đoạt phách người khác, thấp giọng nói với cô: “Tới gần chút nữa.”
Cô lại gần hắn hơn một chút, tai gần sát môi hắn, cô tưởng hắn sẽ nói ra di ngôn, hắn lại nghiêng đầu hôn lên mặt cô, sau đó không chờ cô tức
giận, câu mày nói câu “Trang viên Shakespeare” rồi ngất lịm.
Lần đầu gặp nhau, hắn và người có tên Arthur đang ngồi cạnh cô cực kỳ
giống nhau, yêu nghiệt, tai họa, mê người. Nhưng hắn lại để cô từng chút một bước vào như vậy, Triệu Vân cười nghĩ, quả nhiên đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu.
Arthur vẫn luôn chống tay nghiêng người nhìn Triệu Vân nằm thẳng, một
bên mặt cô không lạnh lùng như chính diện, không biết nhiều hơn bao
nhiêu phần nhu hòa, cảm thấy như trở lại vài năm nhìn thấy cô lúc trước.
Arthur hỏi: “Cô yêu anh ấy?”
Triệu Vân quay đầu, động tác động vào vết thương sau lưng, bình tĩnh
nói: “Anh biết chúng ta không có tư cách nói chuyện yêu đường mà.
Anh...biết thân phận của tôi không?”
Arthur gật đầu, lại hỏi: “Không có tư cách nói yêu, nên cô mới nói không liên quan gì có đúng không?”
Triệu Vân lắc đầu: “Cậu đúng là ngây thơ.”
Arthur muốn nổi giận, Triệu Vân lại tiếp tục nói: “Tôi hiểu, Tần Phong
cũng hiểu, tôi nói cả hai không còn liên quan, là nói chuyện những anh
em của anh ấy đã vì tôi mà chết. Tôi hiểu anh ấy trọn nghĩa, cũng hiểu
anh ấy do dự. Lúc này, tôi cứu anh ấy, dù tôi sống hay chết, tổn thương
hay không tổn thương, những thứ tôi nợ tôi đều coi như không còn.”
Arthur mở to đôi mắt mơ màng câu hiểu câu không, Triệu Vân kiên nhẫn
giải thích: “Cả hai không còn liên quan, sau này mới có thể bắt đầu lại
lần nữa, hiểu không?”
Arthur hiểu ra, hỏi Triệu Vân: “Chẳng trách Simon hai ngày nay thay đổi
nhiều như vậy, cô chắc cũng phát hiện ra phải không?” Arthur thu tay về, nằm ngửa lên ghế, mặt hướng lên bầu trời, bắt đầu đếm những ngón tay,
“Tôi quen anh ấy khi tới mới hai tuổi, mãi cho đến khi anh ấy 24 tuổi,
tôi 21 tuổi, bộ dạng của anh ấy cũng như tôi. Từ khi anh ấy trở về từ
Trung Quốc, bỗng nhiên thay đổi rất nhiều, mặt lạnh, tâm sâu như biển
cả, chớp mắt cũng sáu năm qua đi. Nhưng mấy ngày nay anh ấy như trở lại
lúc trước, hai hôm trước còn nói đùa với tôi!”
Thay đổi... sao?
Cô đương nhiên cũng phát hiện ra, tuy dáng vẻ của hắn vẫn tâm tư thâm
trầm, nhưng đúng là hoàn toàn khác. Cô tỉnh lại đã bốn ngày, hắn đối xử
tốt với cô khiến cô cảm thấy mình như trở lại tuổi trẻ, bắt đầu trở nên
bốc đồng, nhất là hắn buổi tối sẽ ôm cô trông cho cô ngủ, không để cô
buổi tối lơ đãng xoay người chạm vào miệng vết thương, sáng hôm sau khi
tỉnh lại cổ cứng ngắc cũng không nhíu mày đến một lần.
Triệu Vân thực sự muốn tình yêu ngày xưa trở lại.
Nhưng hắn vẫn không hề đề cập tới tình cảnh hiện tại một chữ nào.
Triệu Vân nói: “Arthur, cậu chắc chả lạ gì hai từ nô lệ và chủ nô đúng
không? Tôi và Tần Phong giống hai chữ này. Nô lệ không rời khỏi chủ, sẽ
chửi sau lưng chủ nô nhiều lần, nhưng nếu rời khỏi chủ nô, nô lệ sẽ
không thể ăn no mặc ấm, chỉ có thể dựa vào chủ nô. Còn chủ nô, cho dù
mỗi ngày đều đánh chửi nói “Thiếu đi một người cũng chẳng sao, làm không tốt thì biết điều xéo đi” nhưng chắc chắn không thả nô lệ ra.
Hai chúng tôi bây giờ không phân biệt nổi ai là chủ nô ai là nô lệ nữa,
nhưng tôi biết rất rõ tôi không bỏ được anh ấy, dù sau này anh ấy lựa
chọn như thế nào, tôi cũng không bỏ được anh ấy.”
Tần Phong đang đi từ bãi cát đến chỗ Triệu Vân và Arthur, bước chân dần
dần dừng lại, lúc nghe Triệu Vân nói “Tôi không bỏ được anh ấy”, cúi
xuống nhìn đĩa dâu tây trong tay thật lâu, một lúc sau cầm một quả lên
cho vào trong miệng.
Miệng đầy hương dâu nồng đậm.
Tần Phong phóng tầm mắt nhìn ra biển cả sâu thẳm, nếu hỏi hắn trong mấy
năm qua, giây phút nào khiến hắn thấy bình yên như lúc này, đáp án chắc
chắn là không có.
Chỉ có giây phút này khiến Tần Phong cảm nhận rõ ràng nhất đáy lòng xao động.