trên bàn đặt túi chườm nước đá, dung dịch ô-xy già, morphine, thuốc thang, bông băng, bác sĩ Dư không ngừng dùng thuốc trước mặt bôi trên người Tần Phong, hồng hồng tím tím, khắp nơi đều là vết thương.
Bác sĩ Dư vẫn không nhịn được tò mò thấp giọng hỏi Triệu Thiên Thái: ‘Lão Triệu, người phương Tây này sao lại bị thương? Khoan nói vết thương ở vai hắn và xương cánh tay gãy, đằng này những chỗ khác đầy vết thương lớn nhỏ, cái này khôngphải người bình thường có thể chịu được. Còn có vết thương lúc trước do đạn, người này có quan hệ với nhà ông ra sao, tôi nhớ rõ mười mấy năm trước ông chịu một vết thương lớn, cũng không dữ tợn như vậy.’
Triệu Thiên Thái ho hai tiếng, khẽ liếc Triệu Vân ngẩn người, có chút lo lắng, lại có chút đắc ý: ‘Người con gái tôi yêu, tôi có thể ngăn lại được sao? Trước mặt ông là trùm Italy Mafia, vết thương cũ trên người đương nhiên nhiều.’
Lão Dư khẽ run rẩy, lực tay nặng thêm, Tần Phong khẽ rên rỉ.
Xung quanh không khí bị đè nén, lão Dư không quan tâm chuyện khác ngoài miệng vết thương mà chuyên tâm xử lý.
Bên ngoài Tần Phong xử lý tốt, vừa muốn xử lý mặt sau. Lão Dư gọi Triệu Thiên Thái: ‘Giúp một tay.’
Triệu Thiên Thái đứng dậy, Triệu Vân cũng liền vội vàng đứng dậy muốn giúp, Triệu Thiên Thái đẩy Triệu Vân: ‘Ngồi đi, đừng lộn xộn, cha còn chưa già.’
Lúc này Tần Phong nằm nghiêng, lưng quay về Triệu Vân, một tiếng thét chói tai trong cổ họng Triệu Vân phát ra.
Đó là miệng vết thương kinh khủng, thậm chí có một chút giống lưỡi dao chém qua, miệng vết thương không sâu, có chút đông lại, nhưng chỉ cần chạm nhẹ, sẽ có máu chảy, tràn ra rồi đông lại thành khối máu.
Vết thương nhỏ tầm 20 chỗ, vết thương lớn 5 chỗ, vết dao không cắt trúng động mạch, hẳn không phải vết thương trí mạng, nhưng mỗi một đao nhìn thấy ghê người.
Triệu Thiên Thái không đành lòng để cho Triệu Vân nhìn miệng vết thương, chặn tầm mắt Triệu Vân, bôi thuốc cho Tần Phong trước người cô.
Sau lưng tiếng nức nở khe khẽ, vẫn không dứt.
**
Lúc Tần Phong tỉnh lại, liếc thấy Triệu Vân ngồi bên cạnh hắn, không chớp mắt theo dõi hắn, trên mặt như là đứa bé cố chấp, ánh mắt sưng đỏ, có chút tiều tụy.
Tần Phong giật giật môi, nhẹ giọng gọi cô: ‘Tiểu Vân.’
Triệu Vân vẫn nhìn chằm chằm, không nói lời nào, chỉ là ánh mắt từ từ đỏ lên.
Tần Phong thở dài một tiếng: ‘Tiểu Vân, em đến đây, để anh nhìn em.’
‘Oa’ một tiếng, Triệu Vân ngồi ở chỗ cũ bỗng nhiên lớn tiếng khóc lên, hít hít mũi không ngừng nức nở, Tần Phong hoảng sợ, nghĩ muốn muốn xem cô làm sao vậy, lại mỗi lần động một hồi đều chạm miệng vết thương, khàn tiếng nói: ‘Tiểu Vân, em khóc, anh đau.’
Triệu Vân không để ý tới hắn, ngồi ở trên ghế không ngừng khóc, âm thanh lại càng lúc càng lớn, miệng liên tục nói gì đókhông rõ ràng. Tần Phong quýnh lên cũng bất chấp trên người có vết thương hay không, kéo ống tiêm run rẩy run rẩy xuống giường, một bàn tay lại vẫn băng nó, chân mới vừa chạm đất thì không có sức ngồi trở lại trên giường, miệng vết thương đau đớn khiến hắn cau mày. một bên nghe Triệu Vân gào khóc đau lòng như viên đạn đi vào phổi vậy, khi nào thì hắn nghe qua Triệu Vân khóc như vậy.
Triệu Thiên Thái không ngủ được, nghe được tiếng Triệu Vân khóc, mặc quần ngủ chạy vào, vừa thấy Triệu Vân ngồi ở trênghế lớn tiếng khóc, lại nhìn thấy trên mặt Tần Phong nhăn lại, khoanh tay cọ cọ bên người cô, tức giận đi tới vài bước, muốn đá Tần Phong: ‘Đồ ranh con mày lại bắt nạt con gái tao! Xem tao có đánh chết mày không!’