Hắn nói, hôn nhân bị sắp đặt rồi sẽ xa nhau.

Thẩm Gia Nhất thoáng nhíu mày, hiển nhiên không thể gật đầu bừa ý nghĩ như vậy: “Hả? Đây là cao kiến của anh Tần sao?”

Tần Phong gật đầu, ánh mắt kiên định nhìn anh, mang theo ý tuyên chiến chủ quyền lãnh thổ: “Không đến mức cao kiến, nhưng từ xưa đến nay, sự thật đã chứng minh, quan hệ hôn nhân chỉ để vừa lòng người lớn không có hai chữ tình yêu. Hơn nữa, rất nhiều quan hệ hôn nhân cũng chỉ là kế sách tạm thời thôi, không phải sao?”

Thẩm Gia Nhất cười nhạt không nói, Triệu Vân bỗng thản nhiên lên tiếng: “Dù chỉ là tạm thời, cũng là hai bên tự nguyện.”

Tần Phong lại đưa mắt nhìn Triệu Vân một lần nữa, nếu không nhìn ánh mắt cô mà chỉ nhìn mà đôi má xinh đẹp, sẽ chỉ khiến hắn nhớ tới một Triệu Vân trong bữa tiệc tối của ba cô mà hắn từng nhìn thấy, trên người mang theo khí chất cao cao tại thượng không dễ tiếp cận, đẹp đến mức không gì sánh được.

Khi đó họ đã ở bên nhau nhưng chưa công khai với người ngoài, không ai biết quan hệ của họ. Trong bữa tiệc tối, Triệu Vân mặc lễ phục dạ hội màu xanh da trời khoác tay ba cô, trên mặt mang theo ý cười, nhưng mỗi khi mời rượu, nụ cười đó lại khiến người khác cảm thấy không chân thực, cao ngạo không dễ dàng tiếp cận.

Sau khi Tần Phong đi tới hàn huyên với ba Triệu vài câu, hắn hỏi: “Vị này là con gái diệu của Triệu đổng phải không?”

Triệu Thiên Thái tự hào cười to, cười đến mức khách khứa trong hội trường đều cảm nhận được tâm trạng sung sướng của ông: “Lại đây, giới thiệu qua một chút, đây là con gái tôi, Triệu Vân.”

Triệu Vân nhẹ gật đầu không nói dù chỉ một câu với Tần Phong, ba Triệu cũng đã quen với tính cách của Triệu Vân, liền cười giải thích: “Tính Tiểu Vân hơi lãnh đạm, vừa mới có vài thanh niên đến làm quen, đến gật đầu nó còn chẳng gật cơ mà.”

Hắn nghe Triệu Thiên Thái nói Triệu Vân không để ý đến những người đàn ông khác, hơi thâm ý nâng chén kính Triệu Vân: “Vậy sao? Đây là vinh hạnh của tôi rồi, vừa hay tính tôi cũng hơi lãnh đạm, chúng ta chẳng phải là - mệnh trời đã định hay sao?”

Triệu Thiên Thái không nói gì, chỉ vỗ vỗ lên tay Triệu Vân đang khoác trên khuỷu tay ông, Triệu Vân liền cười đưa tay lên hướng hắn đáp lễ. Dường như ánh đèn xung quanh đều tụ lại trên mặt Triệu Vân, phát ra ánh sáng chói mắt. Cô hơi nghiêng đầu nhìn hắn, đôi má đỏ ửng, hàng lông mi dài tạo thành một bóng mờ ở đuôi mắt, cực kỳ giống như đang suy nghĩ, đẹp đến mức không chân thực. Sau đó cô khẽ hé đôi môi đỏ mọng: “Dù là mệnh trời đã định cũng cần hai bên nguyện ý phải không?”

Khi đó hai người tâm linh tương thông, nâng chén đối ẩm, mặt mày đưa tình. Tối hôm đó, Tần Phong cũng làm cho Triệu Vân biết cái gì là “hai bên nguyện ý”.

Còn lần này, Triệu Vân nói câu đó khiến Tần Phong có chút thần thần. Hai câu nói không khác gì nhau, nhưng thời gian khác, địa điểm khác, hóa ra có thể có sự khác biệt lớn như vậy.

Lưu Tiểu Ngạo một tay cầm cuốn từ điển tiếng Đan Mạch thông dụng, một tay chạy tới kéo Thẩm Gia Nhất, thấp giọng hỏi chuyện gì, Triệu Vân thấy Tần Phong im lặng thật lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu cười: “Anh Tần còn có chuyện gì sao?”

Sắc mặt Tần Phong không tốt, mấy hôm nay đã trải qua nhiều chuyện lớn như vậy, bộ dạng hăng hái lúc trước đã tiều tụy hơn rất nhiều, trên cằm đã lún phún râu, trong đôi mắt màu xanh da trời của người châu Âu mang theo chút u buồn. Hắn không nói, chỉ nhìn chằm chằm cô, sau đó bước một bước ngắn đến trước mặt Triệu Vân, bỗng nhiên cúi đầu, giữ lấy đầu cô rồi hôn lên môi cô.

Triệu Vân không giãy dụa, chỉ cảm thấy Tần Phong hôn khiến cô hơi đau, không có bất kỳ kinh ngạc nào với hành động của Tần Phong.

Tần Phong hôn cô không coi ai ra gì, mang theo tơ vương nồng đậm.

Lưu Tiểu Ngạo bên cạnh đang định nói gì đó liền bị Thẩm Gia Nhất đưa tay bịt lại, chỉ nghe thấy những tiếng đứt đoạn “A..a...”

Bây giờ gần chín giờ tối, một đám người kéo tới, chờ đài phun nước phun cột nước phát sáng nhiều màu sắc.

Tần Phong cuối cùng cũng buông Triệu Vân ra, lúc đó là đúng chín giờ, tiêng chuông vang lên, âm nhạc vang lên, cột nước phun ra, tiếng hò reo ầm ĩ, người Copenhagen nhảy theo nhạc ngay tại chỗ.

Tần Phong nói bên tai Triệu Vân: “Tốt nhất em đừng kích anh.”

Triệu Vân cười: “Thật trùng hợp, em chính là đang kích anh.”

Tần Phong có chút mỏi mệt gục đầu xuống bên cổ Triệu Vân, nói thật nhỏ: “May là bây giờ chúng ta chưa xa nhau.”

Triệu Vân đưa tay ôm lấy eo Tần Phong, nói khẽ: “Nhưng Tần Phong, anh nói em không có trái tim, anh biến mất bốn ngày như vậy, em đã rất khổ sở.”

“Lúc đó anh đang tức giận.” Hắn giải thích, dù là người đàn ông bao dung đến đâu cũng sẽ không chịu nổi tình huống như vậy.

“Vậy bây giờ anh không tức giận nữa?”

Tần Phong bật cười, đưa tay lên túm lấy eo Triệu Vân, thỏa mãn nói: “Bây giờ em đang ở trong lòng anh, vậy là tốt rồi.”

Hai người ở một bên nói thầm với nhau, tiếng nhạc cực lớn, cạnh đài phun nước cực lớn, thỉnh thoảng sẽ có cơn gió thổi qua, những hạt nước li ti bay lên đọng lên mặt hai người, lộ ra cảm giác tràn đầy hạnh phúc, họ hoàn toàn không chú ý tới thần sắc của Thẩm Gia Nhất phía sau lưng.

Lưu Tiểu Ngạo hỏi Thẩm Gia Nhất: “Anh Gia Nhất, anh cứ như thế để tình địch đánh bại à? Anh ta vừa xuất hiện, chị Vân cứ như quên mất anh vậy.”

Thẩm Gia Nhất yên lặng nhìn hai người, Lưu Tiểu Ngạo lại hỏi: “Anh Gia Nhất, có phải anh không có cách nào hay để áp dụng không? Theo lý thuyết mà nói anh đẹp trai như vậy, chỉ cần chăm chỉ xuất kích, không phải có thể toàn thắng sao?”

Thẩm Gia Nhất thu hồi lại ánh mắt, vỗ vào đầu Lưu Tiểu Ngạo đang chỉ lo thiên hạ chưa đủ loạn: “Cái gì mà bị tình địch đánh bại? Chỉ là khởi đầu thôi, chưa tới hồi kết chưa biết kết cục sẽ thế nào, chẳng ai có thể dám chắc.”

Lưu Tiểu Ngạo lắc đầu tỏ ra không hiểu, Thẩm Gia Nhất chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói lảng sang chuyện khác: “Muốn ăn sườn lợn rán không?”

Lưu Tiểu Ngạo liếm liếm môi, gật đầu: “Muốn.”

Thẩm Gia Nhất quay người hướng về quán sườn lợn rán, Lưu Tiểu Ngạo nhanh chóng đuổi kịp, không ai nghe thấy tiếng thở dài ngắn ngủi trong lòng Thẩm Gia Nhất.

Đến khi Triệu Vân quay đầu tìm Thẩm Gia Nhất và Lưu Tiểu Ngạo, cả hai người đều đã không còn ở đó.

Tính chiếm hữu của Tần Phong rất mạnh, hắn ôm lấy Triệu Vân hỏi: “Anh cảm thấy có lẽ anh nên tin tưởng em, nhưng anh vẫn rất muốn biết - tại sao hắn lại làm vậy với em?”

Trong nhà vệ sinh sao? Triệu Vân biết, nhưng không thể nói: “Em nghĩ rằng anh chỉ cần tin em thôi là đủ.”

Cái gì cũng phải có nguyên tắc...

Tần Phong ôm cô đưa cô đi từng bước một ra khỏi cửa Đế Phật, mang theo sự kiên định.

Triệu Vân hỏi: “Đi đâu vậy?”

Tần Phong đáp: “Bỏ trốn.” Rồi hắn nghiêng đầu hỏi Triệu Vân: “Anh muốn dẫn một người phụ nữ đã kết hôn bỏ trốn, em có dám không?”

Triệu Vân tưởng hắn đang nói đùa, tươi cười trả lời: “Đương nhiên.”

Cô là người rất dễ thỏa mãn, cô chỉ hi vọng lúc cô đứng yên chờ hắn, hắn sẽ tới tìm cô. Hiện tại, hắn đã tìm thấy cô, cô sẽ trở lại trong lòng hắn. Không phải cô yêu đến mức hèn mọn, chỉ là cô yêu quá sâu đậm, không thể từ bỏ một cách đơn giản.

Ở lối ra có một chiếc xe Alpha Romeo cổ đỗ ở bên đường, Triệu Vân không tin nổi nhìn về phía Tần Phong, đó là chiếc xe cô đã bỏ lại, rõ ràng là xe ở Sicilian, vậy mà giờ lại xuất hiện ở Đan Mạch.

Tần Phong nhất định là một tên điên!

Mà tên điên này giờ đây lại cực kỳ lịch sự đưa tay mở cửa cho Triệu Vân vào xe, sau đó hắn ngồi vào ghế lái, nghênh ngang rời đi.

Đi qua lâu đài Anne-Marie, Triệu Vân thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn một bên mặt Tần Phong, hắn thật sự đã gầy đi một chút, gò má dường như lõm xuống, nhưng bề ngoại lại vẫn lịch lãm như vậy, mấy ngày nay hắn đã làm gì?

Tần Phong như cảm nhận được ánh mắt yêu thương của Triệu Vân phía bên trái, hắn liền nắm lấy tay phải cô, đặt lên miệng nhẹ nhàng hôn, hai người nhìn nhau cười.

“Chiếc xe này là chiếc xe ba anh đã lái khi cưới mẹ anh đấy.” Tần Phong cuối cùng cũng mở miệng, “Chiếc xe ở Sicilian là cái khác, chiếc này anh chỉ chuẩn bị cho hôn lễ mà thôi.”

Triệu Vân hô hấp trì trệ, cô vẫn nghĩ Tần Phong có tính toán của mình.

Tần Phong đứng đắn nói: “Trung Quốc có câu, trong hôn nhân ân ái là quan trọng nhất phải không? Bây giờ chúng ta nói đến chuyện này đi, em là người thành thật, có lẽ không cần phải dùng đến biện pháp trừng phạt gì đâu nhỉ? Phải không?” Nói xong hắn hạ mắt xuống đảo qua ngực Triệu Vân.

Triệu Vân lườm hắn, ý giận dỗi.

Tần Phong trầm thấp bật cười: “Trước tiên anh muốn nói, vào cái ngày em đến Ý, anh đã gặp em ở sân bay nên anh đã điều tra tin tức trong nước một chút. Thứ nhất là một lô thuốc lá ngoại nhập lậu bị bắt, cảnh sát đang lấy khẩu cung. Đó là những người trong gia tộc Gambia, đương nhiên anh sẽ nghĩ em tới đây tự tìm phiền toái, vậy mà em lại xả thân để cứu tên Phương Khoan như vậy, anh lại nhớ chuyện năm đó em đã lừa anh, anh nhớ chuyện anh hỏi em có yêu anh không, em không trả lời. Khi đó anh đã rất hận em, nhưng lúc em vì anh chắn viên đạn đó, anh nghĩ, anh không có lý do gì để cự tuyệt một người con gái yêu anh nhưng không dám nói yêu.”

“Anh thấy em rồi à? Nên anh mới không tính toán với em?”

Tần Phong cười không đáp: “Đến lượt em.”

Triệu Vân mím môi nghĩ, cuối cùng chậm rãi nói ra mấy chữ: “Anh có con.”

Tần Phong kinh ngạc, không để ý gì, đạp một phát xuống phanh, xe lập tức dừng lại giữa đại lộ.

“Sao em biết?”

Triệu Vân không muốn nói, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tần Phong vươn tay quay mặt Triệu Vân lại, nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô: “Nói cho anh biết.”

Triệu Vân mở trừng hai mắt, giờ trong mắt hắn chỉ có cô, không còn ai khác.

Hôm đó Monica hỏi em có biết anh có con trai không, phản ứng của anh rất không bình thường, em liền phái người đi điều tra, biết rõ đứa bé đó năm nay năm tuổi, anh rất yêu nó, rất nhiều lần đưa nó đi dự họp những hoạt động nội bộ.” Triệu Vân hít sâu một hơi, trong ánh mắt xuất hiện chút ý hận.

Tần Phong vươn tay phủ lên mắt Triệu Vân: “Đừng nhìn anh như vậy.”

Đôi mắt Triệu Vân bị Tần Phong phủ lên, không nhìn thấy gì cả, chỉ toàn là màu đen.

“Em điều tra mẹ đứa bé là ai, nhưng không thể điều tra được, em đã thấy ảnh của đứa bé, đôi mắt màu xanh da trời giống anh. Tần Phong, dù anh có đối xử với em thế nào đi nữa, em vẫn tha thứ cho anh, vẫn tiếp tục yêu anh. Thế nhưng em vẫn sẽ hận anh, hận anh có con cùng người phụ nữ khác, một đứa bé khỏe mạnh như vậy.”

Tần Phong cảm thấy lòng bàn tay có chút ẩm ướt, lúc trước chỉ khi cô thấy hắn bị thương mới rơi lệ, còn bây giờ, từ khi gặp lại cô, đây là lần thứ ba cô khóc.

Lần đầu tiên là lần cô hỏi hắn, hắn còn yêu cô không, hắn nói yêu, nhưng chỉ yêu cô của quá khứ, không phải cô của hiện tại.

Lần thứ hai là lúc Lưu Tiểu Ngạo đến Sicilian, cô vô cớ giận dỗi, hắn nhẹ nhàng dỗ dành cô.

Còn lần này, cô nói, cô đã biết hắn có con trai từ lâu, cô nói cô hận con trai hắn.