Dịch: Mon
Buổi trưa, lúc ăn cơm, Vệ Lam cùng các đồng nghiệp xuống nhà ăn dưới lầu như cũ.
Mấy ngày nay, trưa nào Đoàn Chi Dực cũng xuất hiện ở nhà ăn, có điều vì chiến tranh lạnh, giận dỗi, nên khi thấy anh xuất hiện là Vệ Lam đóng mặt lạnh thu dọn khay cơm đi chỗ khác, bởi thế trừ lần đầu tiên ra, hai người chưa ăn cùng nhau lần nào nữa.
Các đồng nghiệp trẻ vẫn cười nói rôm rả như thường ngày, Vệ Lam cứ cười hề hề ứng đối, mắt thì luôn liếc về phía cửa nhà ăn. Nhưng ăn xong bữa cơm mà vẫn chưa thấy bóng dáng Đoàn Chi Dực đâu. Cô đoán là anh còn bận công việc, lòng không khỏi có chút mất mát, theo mọi người rời khỏi nhà ăn.
Đi ngang qua quầy bánh điểm tâm ngoài cửa, Vệ Lam nhớ tới điều gì, tiện tay mua hai bịch bánh bông lan. Lúc trở lại phòng làm việc, thừa lúc mọi người tíu ta tíu tít, cô len lén lên tầng 18.
Cô vào Azre làm được hai tháng, vào phòng làm việc của tổng giám đốc mấy lần nên trợ lý phòng giám đốc đã quen mặt cô, thấy cô vào cửa thì đưa ngón trỏ lên môi làm tư thế im lặng, rồi lại vẫy tay gọi cô.
Vệ Lam nghi hoặc, bước tới gần trợ lý, liền nghe cô ấy nói nhỏ: “Cô tới tìm Je? Anh ấy đang tiếp khách.”
Vệ Lam thấy cô ấy như vậy, tưởng là Đoàn Chi Dực và người kia bàn chuyện gì quan trọng lắm nên à một tiếng rồi định quay người đi xuống. Ai ngờ bị trợ lý kéo lại, chỉ thấy cô gái trẻ này giống như là đang cố kiềm nén vẻ kích động cực kỳ, tay chỉ vào cửa phòng Đoàn Chi Dực bên cạnh: “Em nói chị nghe, người bên trong là Trần Vũ Yên đó, chính là người dẫn chương trình nổi tiếng Trần Vũ Yên.”
Vệ Lam ngẩn ra một chút, còn chưa kịp phản ứng gì thì lại nghe thấy cô trợ lý thì thầm: “Thì ra chân mệnh thiên tử của Trần Vũ Yên chính là Je, đúng là quá bất ngờ, quá cẩu huyết!”
“Ừm, có phải em nghĩ nhiều quá rồi không?” Vệ Lam gượng gạo nói.
“Tuyệt đối không! Em vừa thấy Trần Vũ Yên bước vào, đeo khẩu trang, mắt đỏ hồng. Nếu như không có quan hệ gì với nhau thì sao cô ấy có thể đến tìm Je trong bộ dạng này?”
Vệ Lam tằng hắng: “Chị cảm thấy em đã nghĩ xa quá rồi!”
Cô trợ lý xí một cái: “Chị không tin thì thôi, em lên mạng nói cho người khác nghe, chắc chắn người ta sẽ tin.”
“Tùy ý gây tin đồn thị phi cho sếp, có vẻ không hay lắm.” Thấy cô ấy thật sự ngồi xuống gõ máy tính, Vệ Lam đau cả đầu, cười nhắc nhở.
“Em không nhịn được, nhịn không được chị ơi.” Hai con mắt nhìn màn hình máy tính của cô ta sáng rỡ lên, hoàn toàn không để tâm đến Vệ Lam. Dù sao ông chủ của cô cũng là người lạnh lùng, làm gì quan tâm đến scandal của mình chứ.
Vệ Lam do dự một chút, đang định xoay người bước đi thì bỗng nghe tiếng cửa bị đẩy ra từ bên cạnh. Cô vô thức quay đầu lại và thấy một cô gái mang khẩu trang từ trong phòng bước ra.
Trần Vũ Yên ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, khi ánh mắt cô chạm vào mắt Vệ Lam thì hơi sững ra, sau đó khẽ gật đầu tỏ ý chào rồi đi mất.
Vệ Lam ngẩn ra một lúc, mãi đến khi trợ lý bước tới nói nhỏ: “Chị thấy chưa? Em có nói sai đâu?”
“À!” Vệ Lam gật đầu. “Bây giờ chị có thể gặp được Je rồi.”
Cô đến gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng của Đoàn Chi Dực.
Vệ Lam đẩy cửa vào, đóng cửa lại, cách lý với cô trợ lý còn đang đắm chìm trong tin tức động trời kia.
Mặt Đoàn Chi Dực có vẻ rất phiền não, anh ngẩng đầu lên, thấy cô thì mới dịu lại đôi chút: “Có chuyện gì không?”
“Em thấy hình như anh không xuống ăn cơm nên mua bánh lên cho anh đây.” Vệ Lam bước tới gần bàn làm việc của anh, đưa bánh bông lan cho anh, đứng trên cao nhìn xuống, gần như là lơ đãng lên tiếng hỏi: “Vừa nãy là Trần Vũ Yên phải không?”
Đoàn Chi Dực nhận lấy bánh, dường như rất đói bụng nên cắn một miếng thật to, sau đó gật đầu: “Ừ, cô ấy tìm anh bàn chút chuyện.”
“Em thấy hình như cô ấy khóc.” Vệ Lam nhìn anh, tiếp tục dò hỏi.
Đoàn Chi Dực lại gật đầu, cắn mạnh một miếng nữa, đôi mắt đen tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn Vệ Lam, nói với vẻ rất phiền não: “Cũng không biết cô ấy chọc phải ai mà bị người ta đào bới những chuyện trước kia ra, cũng chính là những thứ mà Quách Chân Chân đưa cho anh. Khó khăn lắm cô ấy mới có được vị trí như hôm nay, luôn giữ hình tượng theo hướng trong sạch, lỡ như những thứ ấy bị công bố ra, chắc chắn sẽ thân bại danh liệt. Thời gian này anh luôn giúp cô ấy chuyện này. Nếu không phải lúc trước ở nước ngoài cô ấy đã giúp anh rất nhiều thì anh sớm đã bảo cô ấy cút càng xa càng tốt.”
Anh nói với vẻ rất thẳng thắn làm chút nghi hoặc cùng lo âu của Vệ Lam lúc trước bỗng biến mất tăm. Hôm qua nhìn thấy những chấm ảnh ấy, ít nhiều gì cô cũng để trong lòng. Nhưng lúc này, cô bỗng thấy có chút vui vẻ, môi không nén được cũng cong lên.
Đoàn Chi Dực phát hiện ra vẻ khác thường của cô, nghi hoặc hỏi: “Em cười gì đó?”
Vệ Lam bĩu môi lắc đầu, nghĩ một lát rồi nghiêm mặt lại, nói tiếp: “Lúc nãy trợ lý bên ngoài nói anh là chân mệnh thiên tử của Trần Vũ Yên đấy.”
Đoàn Chi Dực tức giận: “Cô ta không muốn làm tiếp nữa sao? Những lời này mà cũng dám nói ra.”
Anh nhìn Vệ Lam đang sầm mặt, e dè nói: “Em sẽ không để tâm đến những lời của cô ta chứ? Anh và Trần Vũ Yên nhiều nhất cũng chỉ là bạn, không có bất cứ quan hệ nào khác.”
Vệ Lam vẫn cứ mím môi không nói làm Đoàn Chi Dực hơi quýnh lên, cũng từ trên ghế nhảy dựng lên: “Anh và Trần Vũ Yên thật sự không có quan hệ gì, anh vẫn chỉ có một mình em.”
Nói xong, hình như cảm thấy mình đã nói lời không nên nói nên mặt anh xấu hổ đỏ lên, rồi đổi giọng dữ dằn “Tóm lại anh và cô ấy không có quan hệ gì hết, ai thèm làm chân mệnh thiên tử của loại con gái như vậy.”
Nụ cười trên môi Vệ Lam rốt cuộc cũng tươi tắn trở lại, cô cười phì một tiếng: “Em cũng chưa nói anh và cô ấy có gì mà, anh nôn nóng làm gì chứ!”
Đoàn Chi Dực hậm hực ngồi xuống, rầu rĩ cắn một miếng bánh bông lan: “Ai còn nói lung tung, anh lập tức kêu người đó cút xéo.”
“Bạo chúa!” Vệ Lam giả vờ giận, vừa quay người đi vừa nói: “Em đi làm đây.”
“Vệ Lam…” Đi được vài bước, Đoàn Chi Dực bỗng nhiên từ sau gọi cô lại.
Vệ Lam xoay người lại, thấy anh vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, im lặng nhìn cô, đôi mắt vừa đen vừa sáng, mặt còn vương nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói với cô: “Anh đã đặt nhà hàng tối nay, chúng ta đi ăn cơm. Ăn xong mình đi xem phim. Lâu lắm rồi anh không đi xem phim, em đi với anh nha.”
Vệ Lam không phải là cô bé vừa yêu lần đầu nữa, nhưng khi mới bắt đầu quen Minh Quang, có lẽ bởi vì đến với nhau quá tự nhiên mà cô chưa từng được nếm trải cảm ác rung động thế này. Bây giờ, Đoàn Chi Dực chăm chú nhìn cô, cô bỗng nhiên cảm thấy vô thố, không biết phải làm sao, tim đập vừa nhanh vừa loạn, giống như cả người bị một cơn bức xạ vậy lấy vậy.
Mặt cô ửng hồng, ra khỏi phòng anh trong trạng thái lơ lửng.
Ra tới cửa, cô hít sâu một hơi, vỗ vỗ gương mặt đang đỏ bừng của mình.
“Vệ Lam, chị sao thế?” Vì tiếng động do cô gây ra, cô trợ lý đang vùi đầu vào máy tính bỗng ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi.
Vệ Lam vội vàng nghiêm mặt lại, lắc đầu: “Không sao, chắc cho phòng làm việc của Je hơi nóng.”
“À.” Cô trợ lý ngây thơ không nghi ngờ gì nữa, tiếp tục say sưa với máy tính.
Lần đầu tiên trong đời, Vệ Lam mong ngóng tan ca đến thế. Trong mấy tiếng đồng hồ của buổi chiều, cô nhìn đồng hồ ở góc dưới bên phải màn hình máy tính không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng cũng đã đến 5h chiều, cô là người đầu tiên thu dọn đồ đạc ra về.
Đoàn Chi Dực biết hiện nay cô vẫn chưa muốn mọi người biết quan hệ của họ nên trước đó đã nhắn tin cho cô, bảo cô chờ anh ở một chỗ khác ngoài công ty.
Vệ Lam xách túi xách, ùa theo dòng người, nhẹ nhàng đi đến nơi đã hẹn. Cô vừa đến thì chuông điện thoại đã vang lên. Cô cứ tưởng là Đoàn Chi Dực nên vừa cười vừa mở máy xem, nhưng đó lại là số của mẹ cô.
“Mẹ, có chuyện gì không?”
“Lam Lam, con có biết Minh Quang bị bệnh đang nằm viện không?” Giọng nói có vẻ sốt ruột từ đầu bên kia truyền tới.