Chuyển ngữ: nhoclubu
Sau một hồi nhốn nháo, trên trán Vệ Lam dán một miếng gạc trắng, theo sau Đoàn Chi Dực xuống lầu. Sắc mặt hai người đều rất tệ.
Lúc này đúng ngay bữa tối, người làm ở nhà họ Đoàn đã làm xong thức ăn. Đoàn Hồng thấy hai đứa đi xuống, khẽ thở phào, rồi lại thấy miếng gạc trên trán Vệ Lam, mày hơi nhếch lên, giọng nói lại rất ôn hòa: “Vệ Lam vẫn chưa ăn cơm đúng không, đúng lúc ăn bữa cơm cùng chú và tiểu Dực đi rồi về.”
Trong lòng Vệ Lam hơi bực, nhưng nhớ đến chuyện Đoàn Chi Dực vừa mới mất mẹ, cũng rộng lượng không thèm so đo với cậu, lễ phép đồng ý với Đoàn Hồng, đi theo ông đến phòng ăn.
Đoàn Chi Dực bình tĩnh đứng ở cầu thang hồi lâu, cuối cùng cũng không nói lời nào mà đi theo qua đó.
Có lẽ là trong nhà vừa mới có tang, thức ăn đều là món chay đạm bạc.
Đầu Vệ Lam vẫn còn đau âm ỉ, không ăn uống gì, cộng thêm không khí trên bàn ăn vô cùng nặng nề, khiến người ta không muốn ăn.
Cô lén lút nhìn Đoàn Hồng, rồi lại lặng lẽ nhìn Đoàn Chi Dực. Tuy rằng diện mạo khá giống nhau, nhưng tính khí hai người hoàn toàn không giống như là hai cha con.
Đoàn Hồng không chú ý đến sự lén lút của Vệ Lam, chỉ quan tâm tới con trai, hồi lâu, vẻ như lơ đãng mở miệng: “Tiểu Dực, ba biết con rất buồn. Nhưng người chết không thể sống lại, ba chỉ hy vọng con có thể mở lòng ra.”
Vệ Lam căng thẳng chờ đợi phản ứng của Đoàn Chi Dực. Chỉ thấy tay cầm đũa của Đoàn Chi Dực thoáng run lên, nhưng không hề ngẩng đầu nhìn Đoàn Hồng, sau một hồi, mới u ám lạnh lùng lên tiếng: “Yên tâm, con không sao, mẹ thành ra như thế, đi rồi cũng là giải thoát. Chúc mừng ba nhé, ba cũng được giải thoát rồi.”
Trên mặt Đoàn Hồng chấn động, như đang cố gắng kiềm chế gì đó, nhưng cuối cùng cũng tiếp tục ôn hòa nói: “Ba biết con luôn trách ba. Mẹ con thành ra như vậy là trách nhiệm của ba, nhưng con hãy tin ba, ba yêu mẹ con, mẹ con không khỏe ba cũng cảm thấy rất đau lòng.”
Đoàn Chi Dực cười lạnh: “Ba đừng giả từ bi nữa, nếu không phải ba không quan tâm đến mẹ, làm bậy bên ngoài, mẹ sẽ biến thành như vậy sao. Mẹ không khỏe, không phải ba được như ý rồi sao! Yên tâm đi, con không sao, chủ tịch Đoàn bận trăm công ngàn việc, không cần phải thường xuyên ở đây xem con chết hay chưa đâu!”
“Tiểu Dực!” Đoàn Hồng khẽ quát một tiếng, lại hít một hơi thật sâu, thở dài: “Được thôi, ba biết con không hài lòng về ba. Quả thật ba còn bận rộn nhiều việc, ngày mai sẽ đi, con hãy tự chăm sóc tốt ình, có chuyện gì thì gọi cho ba. Vẫn là câu nói kia, con là đứa con trai duy nhất của ba, toàn bộ mọi thứ của ba tương lai đều là của con. Trên đời này, người ba xem trọng nhất chính là con.”
Đoàn Chi Dực trào phúng hừ một tiếng, như đang nghe truyện cười.
Vệ Lam lặng lẽ nhìn hai cha con họ nói chuyện với nhau, chỉ cảm thấy toát mồ hôi lạnh. Đây không phải là cha con, rõ ràng là hai kẻ thù. Khó trách tính tình Đoàn Chi Dực lập dị như vậy, một người mẹ không bình thường, một người cha không hòa thuận, ngẫm lại cảm thấy thật đáng thương.
Những oán giận trước giờ với Đoàn Chi Dực, giờ phút này đều hóa thành thông cảm.
Dùng cơm xong, Vệ Lam lễ phép chào tạm biệt Đoàn Hồng và Đoàn Chi Dực. Đoàn Chi Dực vẫn ra vẻ lạnh lùng u ám như trước, cô muốn nói mấy câu an ủi, cũng không biết mở miệng thế nào, đành giận dỗi ra về.
Vệ Lam vốn nghĩ Đoàn Chi Dực gặp phải biến cố như vậy sẽ không đến trường, cũng không nghĩ đến cô nữa. Ai ngờ, tuần sau, Đoàn Chi Dực lại xuất hiện sau lưng cô.
Không biết tại sao, cô lại có chút kích động, có lẽ cảm thấy cậu đi học lại, hẳn là đã thoát khỏi ám ảnh mất mẹ. Vì thế, cô quên mất đang ở trong lớp, vừa hết tiết đầu, cô liền xoay người nói với người đang nằm úp mặt xuống bàn ngủ kia: “Đoàn Chi Dực, cậu đi học lại, tôi rất vui.”
Đoàn Chi Dực thoáng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vẻ mặt phấn khởi của cô nữ sinh đằng trước, si ngốc mở to mắt trừng cô một cái rồi tiếp tục gục đầu xuống bàn ngủ.
Vệ Lam cụt hứng le lưỡi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui vẻ vì cậu.
Buổi tối khi tan học, Vệ Lam cùng một đám bạn học cười cười nói nói ra cổng, đang muốn đợi xe buýt, lại liếc nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia đang lẳng lặng đỗ ở góc đường.
Cô đang cụt hứng, điện thoại liền báo có tin nhắn. Cô mở ra đọc, chỉ một câu lời ít ý nhiều: “Đợi cậu mười phút, lên xe.”
Nếu là lúc trước, Vệ Lam nhất định cảm thấy vừa sợ hãi vừa không cam lòng. Nhưng bây giờ, bởi vì biết chuyện Đoàn Chi Dực gặp phải, bởi vì đồng tình với hoàn cảnh của cậu, cô lại không thấy ác cảm lắm.
Cô cất điện thoại, tạm biệt với bạn học. Lại đứng tại chỗ đợi mọi người đi xa, mới chạy cực nhanh đến chỗ chiếc xe kia.
Sau khi ngồi vào xe, cô lại đụng phải khuôn mặt lạnh lùng như trước của Đoàn Chi Dực, cậu liếc cô: “Tôi vẫn chưa cho cậu kết thúc công việc mà, lại tự động lười biếng.”
Vệ Lam cười hi hi, thấy hoàn cảnh cậu đáng thương, dữ dằn thì cứ dữ dằn đi.
Thời gian quay lại như học kỳ trước, Vệ Lam gạt ông bà nội nói mình trọ học ở trường, thật ra mỗi tối đều ở nhà Đoàn Chi Dực. Quan hệ của hai người vẫn bất hòa như trước, Đoàn Chi Dực vẫn chán ghét lãnh đạm với cô như trước đây. Nhưng mà, Vệ Lam lại đối xử với Đoàn Chi Dực tốt hơn rất nhiều, thậm chí thỉnh thoảng còn cẩn thận lấy lòng cậu, không sợ cậu như học kỳ trước nữa, mà thật lòng muốn làm cho cậu học sinh luôn buồn bã này có thể vui lên một chút.
Tính tình của cô gái mười mấy tuổi bao giờ cũng rất ngây thơ đơn thuần.
Đêm nay, Vệ Lam đang ngủ say, bỗng nghe loáng thoáng tiếng nức nở. Giữa lúc mơ màng cô cứ tưởng là mơ, nhưng âm thanh kia kéo dài lâu rồi cũng không chấm dứt, cho đến khi cô thoáng tỉnh táo hơn, mới phát hiện âm thanh đó truyền đến từ bên phía của Đoàn Chi Dực.
Cô hoài nghi bật đèn ngủ lên, lay lay Đoàn Chi Dực, lại không có phản ứng. Vì thế cô nhích sát lại, nương theo ánh đèn êm dịu nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì.
Thấy hai mắt Đoàn Chi Dực nhắm nghiền, rõ ràng đang mơ thấy ác mộng, trên mặt ướt đẫm.
Vệ Lam thầm nghĩ cậu mơ thấy ác mộng, vội vàng ra sức lay cậu: “Đoàn Chi Dực, tỉnh dậy tỉnh dậy…”
Tiếng gọi lớn như vậy, rốt cuộc Đoàn Chi Dực cũng tỉnh lại, cậu mù mờ từ từ mở mắt, nhìn cô gái ở trước mặt lên tiếng hỏi: “Cậu mơ thấy ác mộng sao?”
Đoàn Chi Dực sờ mặt mình, cảm giác ươn ướt, tim đập dữ dội, sau một lát, lẩm bẩm nói: “Mẹ không cần tôi… không cần tôi…”
Có lẽ là bộ dạng của cậu rất giống như một đứa trẻ bị lạc đường, Vệ Lam chưa đến mười tám tuổi lại tự nhiên sản sinh ra ý muốn bảo vệ, cô ôm Đoàn Chi Dực vào lòng, vỗ về trấn an cậu, nói: “Không sao, không sao đâu, còn có tôi đây, tôi sẽ ở bên cậu.”
Đoàn Chi Dực ở trong lòng cô cả buổi không nói năng gì, cho đến khi Vệ Lam cảm thấy bản thân không ổn lắm, bỗng nhiên bị cậu đưa tay ra ôm lấy thắt lưng cô, giọng nói trở nên rõ ràng: “Đây là cậu nói đấy nhé, cậu sẽ ở bên tôi, sẽ không rời khỏi tôi!”
Vệ Lam không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cảm thấy khoảnh khắc hứa hẹn này có một sứ mệnh thiêng liêng, cô ra sức gật đầu: “Tôi sẽ ở bên cậu, mãi ở bên cậu!”
“Mãi ư?” Đoàn Chi Dực hỏi.
“Ừ, mãi.”
Nhưng mà, ‘mãi’ của hai đứa không giống nhau. Đối với Vệ Lam mà nói, cái gọi là ‘mãi’ chính là trước khi tốt nghiệp; còn của Đoàn Chi Dực, thì ‘mãi’ chính là mãi mãi.
Đêm nay, cơ thể hai người trẻ tuổi lại thân thiết nương tựa nhau mà ngủ thiếp đi.
Sau đêm nay, quan hệ của hai đứa thay đổi rất nhiều.
Mặc dù Đoàn Chi Dực vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng như trước, nhưng rất ít ác miệng với Vệ Lam. Cậu vẫn cảm thấy cô rất phiền, mỗi khi đến lớp gục đầu xuống bàn ngủ hoặc lúc đọc sách, nghe thấy cô nô đùa với mấy bạn khác, cậu cảm thấy cô đúng là một nữ sinh khiến người khác thấy phiền, khóe miệng không tự giác bởi vì phiền mà trễ xuống, lại chậm rãi cong lên.
Sao cô lại không nói nói cười cười như vậy với cậu chứ.
Tuy rằng Vệ Lam không đùa giỡn với Đoàn Chi Dực, nhưng đến tối đi ngủ, hai người không giống như trước mỗi người nằm một góc nữa, mà là dựa vào nhau, như hai con thú nhỏ sưởi ấm cho nhau.
Mỗi khi Vệ Lam quay đầu dựa vào ngực Đoàn Chi Dực, cậu đều sinh ra ảo giác, như trái tim cậu bởi vì hơi thở ấm áp đó mà trở nên ấm áp hơn.
Cậu nhìn cô ngủ một cách bình thản, rốt cuộc vào một buổi sáng sớm, cậu hôn lên làn môi hồng mềm mại đó.
Vệ Lam choàng tỉnh khi trên môi có cảm giác khác thường, đợi đến khi tỉnh táo lại, sợ tới mức nhảy dựng, vùng vẫy đẩy ra. Nhưng Đoàn Chi Dực không cho cô cơi hội này, mà còn đưa tay giữ lấy lưng và vai cô, ôm chặt cô trong lòng mình, hôn sâu hơn.
Sáng tinh mơ, cơ thể vẫn còn chậm chạp, Vệ Lam cảm thấy cả người mình mềm nhũn ra, như không còn chút sức lực nào, ngay cả hô hấp cũng trở nên ngày càng ngắn, đành phải hé miệng ra để thở.
Vì thế, Đoàn Chi Dực nhân cơ hội đưa đầu lưỡi vào. Có thể nói cậu không có kinh nghiệm, nhưng cũng biết nụ hôn chân chính hẳn là phải ướt át, triền miên, lưu luyến, khiến người ta đắm chìm vào đó như thế này đây.
Thật ra Vệ Lam có hơi sợ hãi, cô không ngờ Đoàn Chi Dực lại làm vậy với cô. Tuy rằng mấy ngày qua, sự thân thiết của hai người có hơi hoang đường, nhưng cô chưa từng định vị được mối quan hệ của hai người. Bởi vì cô mơ hồ cảm nhận, Đoàn Chi Dực cô độc u buồn có thể chỉ xem cô như phao cứu mạng để sưởi ấm mà thôi.
Nhưng mà sao lại có thể như vậy với phao cứu mạng chứ?
Cô cảm thấy có hơi uất ức, cô và cậu không là gì của nhau cả, mà họ đã hôn môi lần thứ mấy rồi!
Cứ suy nghĩ, đầu óc Vệ Lam bắt đầu hỗn loạn, cảm nhận được nụ hôn của Đoàn Chi Dực càng lúc càng dữ dội, giống như muốn nuốt người.