Hôm sau Bảo Sinh đến công ty, Mai Nhan lại gọi điện thoại cho anh. Lúc này Bảo Sinh mới biết cô đã ra viện. Mai Nhan nói, “Tối qua em gọi điện cho anh, nhưng anh đang tắm, không có cơ hội nói chuyện với anh.”

“Ừ, em trai tôi nhận điện thoại.”

“Đó là em trai anh sao? Em chưa kịp nói hết, cậu ta đã nói ‘Bảo Sinh đang tắm’ rồi cúp máy.” Giọng nói của Mai Nhan rất oan ức, “Em trai anh chắc chắn rất hung dữ.”

Bảo Sinh giật mình, nói, “Thế sao?”

“Vâng. Các anh là anh em ruột à? Không giống nhau chút nào hết.”

“Em còn có chuyện gì không? Tôi đang bận việc.”

“Vậy không làm phiền anh chứ… Kì thật em đang ở ngay trước cửa công ty anh.” Mai Nhan nói, “Bảo vệ không cho em vào.”

Bảo Sinh nói, “Công ty có rất nhiều ngôi sao, không cho phép các nhà báo và người hâm mộ vào.”

“Nhưng… em rất muốn nhìn thấy anh! Em ở trong bệnh viện, mỗi ngày đều mong anh đến. Hiện tại vết thương còn chưa lành hẳn đã ra viện, chính là vì muốn gặp anh. Em chỉ đi một mình thôi, gặp anh một chút là được rồi.” Mai Nhan thảm thương nói.

Bảo Sinh không còn cách nào, nói, “Vậy em chờ tôi một chút, tôi ra ngoài tìm em.”

“Vậy sao, tốt quá! Cám ơn anh Bảo Sinh!” Mai Nhan vui mừng reo hò.

Bảo Sinh ra khỏi cửa, thấy Mai Nhan trên đầu còn dán băng gạc, vô cùng phấn khởi dùng hai tay vẫy về phía anh.

Bảo Sinh nói, “Vết thương chưa lành thì ở nhà tĩnh dưỡng, đừng chạy lung tung.”

Mai Nhan nói, “Không sao đâu. Chỉ cần nghĩ đến anh, cả người em liền có sức lực.” Cô làm động tác của võ sĩ, trên khuôn mặt ngây thơ xuất hiện nụ cười tinh nghịch.

Bảo Sinh không cười, chỉ nói, “Nhanh trở về nghỉ ngơi đi.”

Nụ cười trở thành mất mát, Mai Nhan cúi đầu “Vâng” một tiếng, chậm chạp rời đi. Đi hai ba bước, cô lưu luyến không rời quay đầu lại, thấy Bảo Sinh đưa mắt nhìn theo cô.

Lúc Mai Nhan biến mất khỏi tầm mắt của Bảo Sinh, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Liên Sinh, “Liên Sinh, hôm qua trong điện thoại cô gái kia nói những gì?”

Liên Sinh nói, “Anh biết cô ta là ai rồi? Em rất không thích cô ta. Cô ta hỏi tên em, dò la chuyện của chúng ta, giọng nói rất kỳ quái, làm em thấy khó chịu.”

Bảo Sinh “ừ” một tiếng, chấm dứt cuộc gọi. Quả nhiên Mai Nhan đã nói dối, không cần hỏi Liên Sinh anh cũng đoán được điều này. Bởi lẽ Liên Sinh luôn lễ phép và lịch sự với người xa lạ, không có khả năng hung dữ với Mai Nhan. Tại sao Mai Nhan lại nói như vậy?

Mai Nhan thường xuyên gọi điện thoại cho Bảo Sinh, trong giọng nữ luôn mang theo sự tôn kính, tội nghiệp lẫn một chút sợ sệt, khiến người ta không thể không thương xót. Đối với người khác, có thể từ thương xót mà rung động, nhưng Bảo Sinh chỉ cảm thấy thương xót. Nếu như không phải hội trường bị đặt bom, họ căn bản không có liên quan gì đến nhau.

Bảo Sinh lạnh lùng và hờ hững với Mai Nhan. Anh thương xót Mai Nhan chỉ bởi vì anh sẽ không ghét bất kì người xa lạ nào, nhưng người xa lạ này lại dối trá nói Liên Sinh chửi bới cô, cho nên anh tỏ thái độ thờ ơ. Mai Nhan gọi điện thoại đến, anh không nghe máy. Mai Nhan cũng không oán giận, vẫn tỏ thái độ tôn kính và tội nghiệp như cũ.

Bảo Sinh không nhắc về Mai Nhan trước mặt Liên Sinh bởi Mai Nhan là người chẳng có quan hệ gì với họ. Mai Nhan không gọi điện, anh hoàn toàn không nhớ đến cô, nên Mai Nhan nhìn thấy Liên Sinh cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.

Hôm đó Mai Nhan đến tìm Bảo Sinh nhưng vẫn bị bảo vệ ngăn cản không cho vào. Vừa lúc Bảo Sinh và Liên Sinh cùng nhau về nhà, gặp phải Mai Nhan. Mai Nhan vui vẻ nhìn họ mà chào hỏi, “Bảo Sinh.”

Bảo Sinh gật đầu, định bước đi. Mai Nhan hỏi, “Đây là… anh Liên Sinh phải không ạ?”

Liên Sinh gật đầu, ừ một tiếng. Cậu nhận ra chủ nhận của giọng nói yếu ớt này là ai, nhưng trong lòng không hờn giận.

Mai Nhan nhỏ nhẹ nói, “Vết thương của em đã lành. Nếu các anh không thấy phiền, em mời các anh đi uống cà phê.”

Bảo Sinh nói, “Không cần. Tôi không uống được cà phê.”

Mai Nhan cố lấy can đảm, nhưng giọng nói lại càng nhỏ, “Vậy ăn gì đó cũng được…”

“Không làm phiền em.” Bảo Sinh lịch sự từ chối, nói với Liên Sinh, “Đi thôi.”

Hình dáng của hai người họ rất hài hòa. Mai Nhan nhìn theo, khuôn mặt đơn thuần để lộ một nụ cười đẹp đẽ. Cô đeo một chiếc túi xách màu hồng nhạt dễ thương, mặc áo choàng ngắn và váy xòe, dây cột tóc viền hoa. Vẻ mặt nghĩ ngợi, cô lang thang trên đường. Ở một con hẻm nhỏ, tất chân của cô đột nhiên bị kéo một chút, cô cúi đầu nhìn xuống, là một chú cún con nho nhỏ đi lạc, cả người bẩn thỉu, quẫy quẫy cái đuôi chỉ còn một nửa lông. Cô cúi xuống, nhẹ nhàng trêu chọc cằm và bụng của chó con. Chó con vui vẻ lắc lư đầu, liếm ngón tay cô, bất chợt một tiếng rú thảm thiết vang lên. Ngón tay thon mịn của Mai Nhan siết chặt lấy cổ chó con, vừa bóp vừa nói, “Các người chết hết cho tao! Chết hết đi! Bảo Sinh là của tao, chỉ của riêng tao. Các người đều muốn gần gũi với anh ấy. Anh ấy đối tốt với các người như vậy, các người không xứng! Chết hết cho tao, chết hết đi…”

Sự giãy dụa của chó con rất nhanh chậm lại, cơ thể dần dần mềm oặt. Mai Nhan vứt thi thể của chó con trên mặt đất nhưng dường như chưa hết giận, cô đứng lên, dùng đôi chân đi giày da đen hung ác đá vào chó con cho đến khi thi thể của nó biến thành máu thịt không rõ. Khi thực hiện những hành động độc ác này, vẻ mặt cô vô tình. Cô không nở nụ cười dễ thương ngây ngô lúc trước, càng khiến khuôn mặt cô lộ vẻ dữ tợn.

Cô mệt mỏi, ngừng động tác hung bạo lại, khóe miệng nhếch lên một cách ngọt ngào và đáng yêu, ngâm nga một lời bài hát và cất bước.

Tất cả lặng yên không tiếng động, dường chỉ chuyện vừa rồi chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Bảo Sinh và Liên Sinh đang trên đường về. Liên Sinh hỏi, “Cô gái đó là ai?”

Bảo Sinh nói, “Mai Nhan.”

“Chính là cô gái bị thương đó à.” Liên Sinh nhíu mày, “Em không thích cô ta. Cô ta rất kỳ quặc.”

Bảo Sinh hỏi, “Kỳ quặc ở đâu?”

“Em không nói được. Tóm lại là rất kỳ quặc. Bảo Sinh, anh phải cẩn thận.”

Bảo Sinh cười cười, “Ừ. Không sao, chỉ là một cô bé.”

“Anh không tin trực giác của em à?” Liên Sinh giả bộ tức giận.

Bảo Sinh nói, “Anh tin.”

“Vậy cách xa cô ta một chút.”

“Biết rồi.”

“Nói nghiêm túc đi, anh đừng tỏ ra qua quýt cho xong như thế.”

“Biết rồi!”

“Bảo anh làm thì anh làm liền, thật nghe lời…”

Nắng chiều xuyên qua cây chanh óng ánh rắc hạt vàng lên hai người đang ồn ào trên đường, vô cùng sáng sủa và rực rỡ. Tần Triệt ngồi trong xe nhìn họ từ phía xa, mắt đeo kính cảm thấy chua xót. Có người gõ cửa sổ xe của hắn, hắn vội vàng cố sức chớp mắt. Là Sầm Nhạc Vinh.

Họ cùng nhau đến Forever Together uống mấy chén rượu. Hoàng hôn buông xuống, khắp nơi đều là đoàn người tìm kiếm niềm vui, suồng sã, bí ẩn nhưng đều chung mục đích.

Sầm Nhạc Vinh xuyên thấu qua ly thủy tinh nhìn ánh đèn méo mó, “Hai chúng ta chính là quen nhau ở đây.”

Tần Triệt uống một ngụm rượu, nói, “Ừ. Chính tôi chủ động câu anh.”

Sầm Nhạc Vinh cười, “Đừng dùng từ ‘câu’ khó nghe đó có được không.”

Tần Triệt cũng nhớ lại. Lúc đó họ không lên giường nhưng đã trở thành đối tác làm việc. Họ vẫn duy trì quan hệ như vậy, không nóng không lạnh, không xa không gần. Không phải tất cả người đồng tính sẽ lên giường với người cùng loại.

Họ uống rượu một lúc. Ánh mắt Tần Triệt hơi dại ra, “Sầm Nhạc Vinh, anh có biết bây giờ tôi rất khó chịu không?”

Sầm Nhạc Vinh đắn đo một lúc, mới nói, “Cậu có thể từ bỏ. Hai người họ không giống chúng ta.”

Tần Triệt có chút tức giận, không biết xấu hổ mà nói, “Họ không bình thường, họ là biến thái.”

Sầm Nhạc Vinh nói, “Cậu uống say rồi. Chúng ta cũng là biến thái mà.”

“Không liên quan đến uống say hay không. Tôi biết tôi uống say hay uống không say tôi cũng sẽ nói như vậy.”

Sầm Nhạc Vinh quay đầu lại nhìn, bảo vệ trong bar đang chặt chẽ giám sát kẻ tái phạm Tần Triệt này, chuẩn bị rục rịch rồi. Anh vén màn, khi kẻ tái phạm đang say túy lúy, đưa hắn ra ngoài.

Họ không thể lái xe, Sầm Nhạc Vinh gọi taxi. Sầm Nhạc Vinh ngồi ở phía sau xe, anh cúi đầu thì thầm vào tai Tần Triệt, “Tôi biết cậu say rượu thì chỉ có đùa giỡn loạn xạ, sau khi tỉnh rượu lại quên sạch tất cả mọi thứ. Cho nên bây giờ tôi sẽ nói câu này với cậu.” Giọng nói của anh ngày càng nhỏ. Thanh niên đang lái xe cố gắng tập trung lắng nghe cũng không thể nghe rõ anh đang nói gì.

Sầm Nhạc Vinh đưa Tần Triệt lên tầng, cởi chìa khóa treo bên hông của hắn. Bất chợt Tần Triệt dính vào người anh, hơi thở đầy mùi rượu tập kích mà hôn anh.

Sầm Nhạc Vinh sửng sốt một lúc, trực tiếp kéo hắn ra khỏi người, đưa chìa khóa mở cửa. Anh đưa Tần Triệt vào toilet, khóa cửa lại, mặc kệ Tần Triệt ở bên trong đập cửa gào thét. Anh đem tất cả những đồ vật có thể bị vỡ ở trong phòng nhét vào trong tủ quần áo, mở tủ lạnh lấy nước ngọt. Sau đó anh mới mở cửa phòng vệ sinh, thản nhiên trở lại ngồi trên sofa, uống nước ngọt.

Tần Triệt loạng choạng chao đảo vọt ra, bắt đầu điên rồ la hét, đập đồ đạc. Hắn muốn đập TV nhưng không tìm ra được thứ gì, chỉ có thể căm giận đi bưng chậu hoa đến. Tuy nhiên chậu hoa quá nặng, hắn trượt tay ngã xuống, chậu hoa nện vào chân hắn, đau đớn làm hắn kêu to một tiếng, đạp vào chậu hoa vài phát.

Bão cuối cùng cũng tan. Tần Triệt mệt lử ngã xuống đất, chân tay giang rộng ra, mơ màng ngủ. Sầm Nhạc Vinh chậm chạp uống hết nước ngọt, ném lon rỗng vào trong thùng rác, đứng dậy rời đi. Lướt qua cửa, anh nghe được tiếng lẩm bẩm mơ hồ của Tần Triệt. Âm thanh rất nhỏ nhưng anh nghe được rất rõ ràng. Tần Triệt nói, Bảo Sinh, tôi thích cậu.

Sầm Nhạc Vinh bước trở về, ngồi xổm bên cạnh hắn, trầm ngâm suy nghĩ. Tần Triệt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hô hấp đều đặn, mang theo mệt mỏi sau khi trút hết bất mãn. Sầm Nhạc Vinh ngồi đó một lúc, lấy chăn đắp lên người hắn rồi bước ra ngoài, đóng cửa lại.

Hết chương 9