Khoa học đã chứng minh Trái Đất là hình cầu, dù nhìn ở mặt phẳng nào thì chúng ta vẫn chỉ thấy hình tròn.

Cuộc đời con người giống như một đường vẽ nguệch ngoạc cứ kéo dài, mỗi khi những đường vẽ này giao nhau tại một điểm hay một đoạn, thì người đó sẽ gặp những người khác ở đường kẻ của chính họ và ngược lại. Đó cũng chính là cách con người xuất hiện trong cuộc sống của người nhau.

Hiện tại trước mặt tôi là hai người đàn ông. Một người mặc áo thun xanh nhạt, dáng cao gầy, khuôn mặt tầm thường, đeo kính cận màu đen. Người này trong hai ngày tôi đi học đều được chiêm ngưỡng, không ai khác chính là Vũ Văn Nghiêm.

"Khi cậu ta cất giọng thì tôi đã biết rồi!"

Tên này là âm hồn không tan "ám" tôi mấy ngày nay nên tôi không muốn nhắc tới nữa. Điều khiến tôi ngạc nhiên bây giờ chính là người đi cùng cậu ta.

Người này vừa chạy tới là dùng chân đá mạnh vào đầu gối tên cướp khiến hắn ta khuỵ xuống, thừa dịp tôi vừa buông tay ra thì chụp lấy bẻ gập ra sau kìm tay tên đó lại, đầu gối trái thì đè phía sau lưng tên cướp nhằm tạo thế khóa. Hành động mau lẹ, gọn gàng đúng tiêu chuẩn của một người lính hay công an đã qua huấn luyện.

"Ngầu dữ..."

Người phụ nữ kia hình như chưa hết giận vẫn hăng say đánh tiếp. Lần này thì tên cướp chỉ còn thời gian để thở và khóc thôi.

" Tội lỗi, tội lỗi..."

Tôi dắt con Bò lùi lại vài bước nhường lại hiện trường cho hai người kia giải quyết, đang thầm vui vẻ trong lòng thì người đàn ông kia ngẩng mặt lên nhìn tôi.

Vừa nãy chỉ lo nhìn tên cướp không chú ý tới người này, nhưng vừa nhìn thấy liền khiến tôi hết hồn.

Nói sao nhỉ, rất đẹp trai!

Khuôn mặt không phải dạng nam tính góc cạnh, tuấn mỹ như một bức tượng hy lạp, cũng không phải dạng thanh tú, đẹp như tranh của các ngôi sao trên ti vi. Người này mang chút gì đó mộc mạc, phóng khoáng, các nét trên gương mặt đều bình thường nhưng khi kết hợp lại với nhau khiến ai nhìn cũng có thiện cảm, đặc biệt là đôi mắt sâu hun hút, ẩn một chút cương trực và quyết đoán.

Cuộc đời tôi dù đã từng thấy rất nhiều người đẹp, đủ mọi kiểu mẫu, nhưng kỳ lạ là người này khiến tôi không khống chế được mình...

"Khó thở quá, tim đập bang bang... nhanh quá!"

Giữa ngực cảm giác như bị thứ gì chặn lại, nhói nhói, người nóng ran, tay chân bủn rủn. Đã có một thời tôi cuồng anh ca sĩ hát trong hội chợ ở dưới quê, cảm giác lần này y chang lúc đó.

"Tôi đang yêu sao... Mẹ ơi!"

Đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì bị người khác cho một phát mạnh vào lưng, hên là tôi bước chân phải lên trước nếu không là bị té dúi mặt xuống đất rồi, tụt hết cảm xúc tôi quay đầu qua chửi tên đó:

- Tên khốn nạn, nói không được hay sao mà cứ thích đánh tôi vậy!

- Tôi gọi cậu mấy lần mà có nghe đâu!

- Tôi không nghe hồi nào!

Cậu ta bĩu môi nhìn tôi đầy khinh miệt.

- Cậu nhìn con chó nhà mình đi... Hừ!

- Con Bò nhà tôi thì làm sao?

Vừa nói vừa nhìn con Bò nhà mình thì hỡi ơi, nó đang nhìn chằm người đàn ông, thè lưỡi vẫy đuôi bộ dáng trung thành làm sao. Tôi buông luôn một câu chửi tục:

- Má nó! Con chó mất nết!

Tên Nghiêm gắt gỏng:

- Lại còn chửi tục! Cả chó lẫn chủ đều nhìn chằm chằm trai có khác gì đâu!

Hôm nay cậu ta ăn phải phân hay sao mà cứ kiếm chuyện với tôi. Tôi không muốn tiếp tục cái vấn đề này nữa nên buông một câu:

- Kệ mẹ bà!

Cậu ta cứng họng.

- Cậu... Cậu...

Tôi nói tiếp:

- Mà dù tôi không nghe thì cậu cũng không có quyền đánh tôi! Cậu còn chưa xin lỗi đó!

- Tôi... Tôi...

- Hai đứa quen nhau sao?

Người phụ nữ kia không biết từ khi nào đã đứng cạnh hai người chúng tôi. Tên Nghiêm gọi người này là mẹ nên chắc chắn đây là mẹ cậu ta.

- Cậu ấy là bạn trong lớp của con!

Bà ấy khi nghe tên Nghiêm nói xong liền nhìn tôi trìu mến.

- Ra là bạn học lại còn là con gái nữa, cô chào con nhé!

- A dạ chào cô!

Quay qua bên kia muốn nhìn hai người kia đang ở đâu, thì thấy người đàn ông kia đã kéo tên cướp đi đâu mất.

"Tiếc quá"

Bà ấy nói tiếp:

- Thằng con cô nhìn vậy chứ vô dụng lắm, không có nỗi một người bạn để dắt về nhà, tính tình thì khó chịu y như bố nó!

- Dạ...

- Rồi thì nhiều tật xấu, ưa sạch sẽ thái quá...

Tôi nghĩ người mẹ nào cũng muốn khoe con mình giỏi như thế nào cho người khác biết, nhưng mẹ của tên Nghiêm thì khác, toàn nói hết tật xấu của cậu ta ra. Lần này tên Nghiêm xấu hổ, sượng mặt hét lên:

- Thôi đi mẹ!

- Ha ha, giận làm gì, mẹ muốn xác định người nào muốn làm bạn với con của mẹ thì phải chấp nhận tật xấu của con thôi!

- Con không cần!

- Thì mẹ...

" Sao tôi cảm giác mẹ của tên Nghiêm này đang kén chồng cho cậu ta vậy!"

Hai người này cứ nói qua nói lại một hồi như thế. Vì muốn chấm dứt chuyện này nhanh gọn lẹ nên tôi hỏi luôn vấn đề đang thắc mắc nãy giờ:

- Cô ơi! Cái anh hồi nãy đâu rồi ạ?

Tên Nghiêm trả lời tôi luôn:

- Cậu nói anh Minh à, anh ấy đưa tên cướp vào đồn rồi!

"Đúng ý tôi quá! Tuyệt vời"

Sở dĩ tôi phải cầm chân, nhờ người khác bắt và dẫn tên cướp đến công an là vì tôi sợ bị liên lụy, chưa kể đến việc phải làm thủ tục rắc rối khai báo ở đồn, rồi nói dối bố mẹ ra sao, nếu họ biết sẽ cấm tôi ra đường mất. Tôi thật sự chỉ muốn an phận sống qua ngày thôi, lần này coi như là trời giúp tôi.

Tôi hỏi:

- Vậy anh ấy là công an hả cô?

- Ừ, cậu ấy bên quân đội nhưng muốn thi vào trinh sát, mà cháu có biết không tên cướp vừa nãy khốn nạn lắm!

- Hôm trước giật túi xách chị họ cô khiến chị ấy té đập đầu, cô tức quá! Hôm nay còn dám cướp của cô thì bị bắt lại, cũng hên là có cháu đó!

- Dạ không có gì đâu ! Tên đó cũng cướp của cháu nữa mà!

Nhìn lên trời thì đã thấy tối nên tôi xin phép hai người về trước, nhưng hai người đó nhất quyết muốn tiễn tôi một đoạn. Dọc đường đi bà ấy vẫn tiếp tục luyên thuyên về đủ thứ chuyện về tên Nghiêm. Tôi còn được biết cậu ta sợ nhất gián, thứ hai là sợ chó vì ngày xưa bị cắn, bây giờ mặc dù đỡ hơn nhưng cũng không dám sờ, mà con chó nhà tôi lại đặc biệt to khủng.

" Hèn gì cậu ta chê bai con Bò dữ vậy!"

Đi đến con đường quẹo vào nhà thì có một chiếc xe hơi biển số xanh đi lại gần. Sau đó, có một người xuống xe, chính là anh chàng tên Minh kia.

"Ôi, tim tôi chuẩn bị nhảy ra khỏi lồng ngực mất"

Anh chàng sau khi đưa tên cướp tới công an thì đến đón hai người này. Anh ấy nói chuyện với hai người kia một chút rồi đi tới chỗ tôi, cười nhẹ một cái rồi nói cảm ơn vì tôi đã hỗ trợ. Tôi ngây ngất.

"Trời ạ! Lúm má đồng tiền kìa!"

Sau đó cũng nhân tiện sờ đầu con Bò, khen nó dũng cảm. Con Bò còn trưng ra bộ mặt hưởng thụ khi được người ta vuốt ve, còn dụi dụi vào người anh chàng đó. Tôi ghen tị chết mất!

"Sao cả chủ lẫn thú cưng đều bị người ta thu phục thế này"

Sau đó những người đó hẹn gặp tôi lần sau, chào tôi rồi leo lên xe ra về. Riêng tên Nghiêm thì không thèm nhìn mặt tôi mà leo lên xe ngồi trước. Tôi vẫy tay tạm biệt, chiếc xe khởi động rồi chạy đi.

Để lại một người một chó nhìn theo đến khi mất hút.

Tôi xoay người đi về nhà kéo sợi dây trên tay, con Bò thế mà đứng yên bất động, kéo thêm vài lần cũng không được nên tôi chạy trước mặt nó hăm dọa.

Con Bò nhìn tôi sủa hai tiếng ăng ẳng, ánh mắt tha thiết.

Ánh mắt này tôi biết, rất quen thuộc.

Tôi câm nín.

Tôi muốn khóc.

Tôi đau lòng.

Tôi làm chủ thất bại quá!

"Mẹ nó, Bò nhà tôi mê thằng cha kia mất rồi!"

...

Tôi gào lên với nó:

- Tao cho phép mày cặp bồ với em chihuahua! Tha cho anh ấy đi!

Gâu... gâu...

- Tao dắt mày đi tìm gái chứ không phải tìm trai! Tình yêu của mày là phi giống loài! Tỉnh mộng đi!

Gâu... Gâu... Gâu...

- Sao mày dễ phải lòng người ta vậy hả! Anh ấy là của chị mày, nghe rõ chưa con chó mất nết!

Gâu... Gâu... Gâu... Gâu...

- Mày... Gâu!

...

Sau đó là cả một "giai thoại"...

____________