Không Phải Khúc Tình Ca

Chương 31: Listening for the weather (Phần 1)

Tưởng Dao bừng tỉnh bởi sự lạnh giá.

Trong bóng đêm, cô mở to mắt, trong đầu hỗn loạn, nhưng dưới ngọn đèn u ám, cô nhìn thấy gương mặt Vương Trí Vĩ đã sớm không còn sức sống.

Anh ta hơi gập tay, vô lực như vậy, nhưng da anh ta vẫn kề sát làn da của cô. Sau đó, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh ta, gần như phải cố lắm mới nghe rõ, “Cám ơn… Cám ơn…”

Cô kinh ngạc nhìn anh ta, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt trắng bệch.

Cô đột nhiên cảm thấy dường như anh ta đang dùng chút hơi sức cuối cùng nói những lời này với cô. Nói xong, anh ta mới yên lòng.

Cô lại sững người một lúc lâu, mới nhận ra đang xảy ra chuyện gì, lập tức đứng lên, cả người run rẩy rời khỏi phòng bệnh, đi vào phòng trực, nói với y tá: “Giường 36 hình như…”

Nói tới đây, cô đột nhiên không biết nên nói tiếp thế nào, hơn nữa cô không phát nổi ra chút âm thanh nào.

Y tá trực ban thường xuyên phải trải qua chuyện như vậy, cầm lấy ống nghe trên bàn nói chuyện với bác sĩ bên đầu kia điện thoại, sau đó nhanh chóng đi vào phòng bệnh, trong cả quá trình này, vẻ mặt y tá đều bình thản. Mấy giây sau, bác sĩ cũng đã đến.

Tưởng Dao đứng trong hành lang, ngọn đèn nơi này cũng rất tối, khác hẳn với ban ngày. Cô không dám đi vào, cô biết đã xảy ra chuyện gì và cô cũng biết sắp xảy ra chuyện gì. Cả tòa nhà bệnh viện bốn mùa đều duy trì 25 độ, nhưng lúc này cô lại cảm thấy cả người rét lạnh.

Một lát sau, y tá từ trong phòng bệnh đi ra, lắc đầu với cô, sau đó quay về phòng trực gọi điện thoại.

Cô vẫn đứng ở trong hành lang như cũ, đầu trống rỗng. Hình như cô nghĩ tới rất nhiều chuyện trước kia, hiện tại, tương lai… lại giống như chưa nghĩ gì hết. Có mấy người nhà bệnh nhân đứng cách cô không xa, có lẽ là đã nhận ra xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ chỉ yên lặng đứng nhìn cô, trong mắt mang theo sự thương hại.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô đã lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi. Không biết tại sao lúc này cô không muốn nghĩ gì hết, cô chỉ cảm thấy được giải thoát rồi.

Tưởng Dao đột ngột mở to mắt trong bóng đêm để phân biệt mọi thứ trước mắt.

Hơi thở ấm áp phun sau lỗ tai khiến cô không nhịn được rụt bả vai theo phản xạ, không rõ rốt cuộc là sợ hãi hay là mờ mịt.

Từ hơi thở vang lên bên tai khiến cô nhận ra là tiếng hít thở nặng nề. Lúc đầu cô chỉ tưởng là tiếng thở, sau đó cô mới nhận thấy thực ra là tiếng thở dài.

Trong bóng đêm, trên lưng trần của cô truyền đến sự ấm áp, thậm chí cô còn cảm nhận được cột sống nảy lên theo tiết tấu, đó là tiết tấu của trái tim. Cô giật giật ngón tay, sau đó phát hiện cái tay kia đang nắm cổ tay cô, rồi lập tức nắm lấy ngón tay cô.

Cô nghiêng đầu, tìm kiếm đáp án trong khoảng không tối đen, thực ra cô đã sớm biết rồi, thứ cô tìm kiếm là bóng dáng từng quen thuộc kia. Phần quai hàm góc cạnh, hai má gầy gầy, mang tai lõm xuống, phần tóc mai ở thái dương, khớp xương ẩn hiện trên mũi… Cho đến lúc này cô vẫn không dám tin cậu nằm ngay sau lưng cô. Cô không dám tin lưng mình đang dán sát vào ngực câu, cô có thể cảm nhận được độ ấm từ làn da cậu, đó là độ ấm khi thân mật nhất.

Chúc Gia Dịch chuyển dịch đầu và chân, cậu vẫn không thay đổi, cho dù nhiều năm đã trôi qua, cho dù xảy ra chuyện gì, về phương diện này cậu chả thay đổi chút nào, cậu ôm cô giống như một con koala ôm chặt lấy thân cây, làm cho người ta không thể nhúc nhích.

Nhưng Tưởng Dao vẫn cảm thấy tất cả đều không chân thật. Vì thế cô ra sức xoay người nhìn cậu.

Chắc chắn Chúc Gia Dịch đã sớm tỉnh rồi, cô biết ngay thời khắc cô bừng tỉnh từ trong giấc mơ đáng sợ kia cậu cũng đã tỉnh. Chỉ là đến sau đó cậu mới mở to mắt, như thể đang hỏi: Làm gì thế?

Rèm cửa đã kéo xuống, cho nên cô không biết tuyết bên ngoài đã ngừng rơi hay chưa, nhưng cô nghe thấy tiếng gió thét gào hơi đáng sợ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy yên tâm.

Trong bóng tối, cô nhìn khuôn mặt cậu, nhìn đôi mắt sáng ngời của cậu, đúng vậy ánh mắt cậu vẫn sáng như vậy, giống y như trong trí nhớ của cô. Cho dù trong bóng tối dày đặc này cô vẫn có thể chuẩn xác tìm được nó.

Cô nhìn cậu, cậu cũng nhìn cô.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều im lặng, như thể không biết nên nói gì, lại như thể có rất nhiều điều muốn nói, không cần phải nói cũng hiểu được.

Tưởng Dao đột nhiên nức nở, loại cảm xúc này ập đến vô cùng nhanh, dường như không có bất cứ gì báo trước. Cô đột nhiên òa khóc, không phải là loại yên lặng rơi nước mắt như tối qua, mà là một sự bùng nổ tích tụ đã lâu. Cô khóc rống lên, trong bóng tối yên tĩnh này quả thực kinh thiên động địa.

Chúc Gia Dịch hơi sửng sốt, chuyện này cũng khó trách, dù là ai thì nửa đêm đột nhiên tỉnh giấc nhìn thấy người bên gối gào khóc, cũng sẽ ngẩn người không biết làm sao. Song cậu nhanh chóng vươn bàn tay ấm áp, gạt ngón tay đang che trên mặt cô, thực sự rất khó gạt ra. Cậu dùng một chút sức, rồi dừng lại, sau đó hỏi bằng giọng trầm thấp:

“Em làm sao vậy?”

Cô không trả lời, chỉ gào khóc, dường như rất đau lòng, hoàn toàn khác với người mỉm cười một tiếng trước khi nằm dưới cậu. Cậu hoảng hốt, gạt tóc trên trán cô:

“Em khóc gì thế?”

Tưởng Dao đột nhiên vươn tay ra, nghiêng người ôm chặt lấy cậu, cái ôm vô cùng chặt như thể nếu cô không làm vậy, cậu sẽ biến mất, cô sẽ phát hiện đây chỉ là một giấc mơ. Cô đành phải ôm chặt cậu mới giữ lại được phần chân thật này. Chúc Gia Dịch bị ôm đến mức đau cả xương sườn, nhưng cũng không ngăn cản cô, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được người phụ nữ trước mắt này yêu mình.

“Tôi nghĩ sẽ không còn gặp lại cậu nữa…” Cô vừa khóc vừa nói, như đang trút hết lại giống như đang làm nũng, “Tôi nghĩ cậu ghét tôi… Tôi nghĩ cậu rất hận tôi, ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm…”

“…” Chúc Gia Dịch vẫn còn đang chìm trong sự kinh ngạc. Cách ba năm cảnh còn người mất, bọn họ đều thay đổi. Cậu phát hiện cô trở nên ngang ngạnh, khó hiểu, nhưng cũng chân thật hơn. Cô dường như không còn là con người luôn luôn cao cao tại thượng nhìn xuống cậu, cô sẽ nhìn thẳng vào cậu, sẽ bằng lòng thừa nhận mình sai lầm, yếu đuối, đê tiện, nói hết lòng mình.

Cô không còn là Tưởng Dao trước đây, chỉ là như vậy cô càng gần cậu hơn.

Chúc Gia Dịch cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô, cô vẫn ôm chặt cậu.

Cánh tay cậu ngượng ngùng duỗi ra dường như vô dụng. Cuối cùng cậu hơi do dự, nhưng vẫn khẽ vòng lên bả vai, chạm vào cánh tay cô, cậu cho rằng cảm giác này đã sớm rời khỏi, nhưng khi thật sự ôm cô, cảm giác quen thuộc như thủy triều này lại đánh úp tới.

Tưởng Dao vẫn còn đang gào khóc, nhưng bởi vì khóc nên hơi mệt mỏi, âm thanh cũng không còn vang như lúc đầu mà trở nên hơi khàn. Chúc Gia Dịch cảm thấy xương cốt mình cũng sắp nứt ra, vì thế hơi dở khóc dở cười gạt cánh tay cứng ngắc của cô ra, sau đó vươn tay lau nước mắt nước mũi trên mặt cô một chút, sau khi cảm thấy lòng bàn tay ướt sũng ghê ghê, cậu cười khổ, “Tôi rất ghét em, cũng rất hận em…”

Cô hơi sửng sốt, trong nháy mắt tiếng khóc cũng ngừng lại, nhưng giây tiếp theo cô lại gào lên, dường như còn lớn hơn, đáng sợ hơn vừa rồi, quả thực có thể hình dung bằng “kinh thiên động địa”.

Chúc Gia Dịch chân tay luống cuống lau xuống chăn, sau đó cậu thấp giọng nói:

“… Nhưng tôi vẫn không quên được em.”

Giọng nói của cậu trầm thấp như thế, cho nên cậu cảm thấy có lẽ cô sẽ không nghe được, nhưng kì lạ là cô dần ngừng khóc, giống như một đứa trẻ hư cuối cùng đã có được món đồ chơi tha thiết mơ ước.

Cuối cùng cô lại nín khóc mỉm cười. May mà không bật đèn, cậu nghĩ nếu không lúc này vẻ mặt cô nhất định rất đáng sợ.

Cô nằm ở đó nhìn cậu, không còn khóc nữa, nhưng vẫn nắm chặt tay cậu, từ lòng bàn tay rồi lan rộng.

“Em làm gì…” Cậu cũng nhìn cô hơi dở khóc dở cười, lại rất thất bại.

Giống như một chuyện toàn tâm toàn ý kiên trì thật lâu, lại bị phá hủy trong một khắc, mà người phá hủy không phải ai khác lại chính là cậu.

Trong bóng tối, Tưởng Dao lắc đầu, nắm ngón tay cậu, đặt lên môi khẽ cắn:

“Xin lỗi.”

Ngay khi cậu không biết nên trả lời thế nào, cô lại nói tiếp:

“Tôi yêu cậu.”

Nói xong cô ngẩng đầu hôn cậu.

Ngoài cửa sổ tiếng gió lớn đến mức khiến người ta nghe thấy mà sợ hãi, nhưng nói thật cho dù như vậy cũng không thể so được với tiếng khóc của Tưởng Dao.

Sau khi đầu óc trở nên tỉnh táo hơn một chút, cô bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ vì hành động ngang ngược không nằm trong tính toán kia. Cô cảm thấy mình quả thực là một người đàn bà chanh chua, thậm chí còn đáng sợ hơn cả những cô gái hoang dã.

Nghĩ vậy, Tưởng Dao rút ngón tay về, để tay lên trán cào cào muốn che dấu sự xấu hổ, nhưng chỉ một lát tay đã bị cậu bắt về.

“?” Cô ngẩng đầu nhìn cậu, cảm thấy hai má mình nóng lên.

“Em không biết lúc đó tôi hận em bao nhiêu đâu…” Cậu quả thực như đang nói cho chính mình nghe.

Tưởng Dao hơi thở dài, rồi im lặng.

“Sao không nói lời nào?” Cậu đột nhiên hỏi.

“… Không biết nên nói gì.” Cô thành thật đáp.

“Em có từng hối hận không?” Dường như cậu suy nghĩ rất lâu mới hỏi vậy.

“…” Cô lại im lặng, cho đến khi cậu nghĩ rằng cô sẽ không trả lời, thì cô mới bình tĩnh đáp, “Đương nhiên… là từng hối hận.”

Giọng cô trầm thấp đã hơi hư vô mờ mịt, Chúc Gia Dịch không nói gì, dường như đang chờ cô nói tiếp.

“Mỗi một lần…” Cô hơi dừng lại, “Mỗi mỗi lần ở một mình, nghĩ đến quá khứ, tương lai, nghĩ đến cậu… sẽ cảm thấy rất hối hận.”

“…”

“Hối hận vì trước kia đã đối xử với cậu như vậy.” Cô khẽ nói, “Cậu đối xử với tôi tốt như vậy, tôi lại chỉ nghĩ cho bản thân…”

“…”

“Còn nữa… mỗi lần cảm thấy quá khó khăn, sắp sụp đổ, không chịu nổi nữa… cũng sẽ nghĩ đến cậu…”

Nghe cô nói vậy, cậu hơi nhíu mày. Cho dù không bật đèn cô vẫn thấy được, nhưng cô không dừng lại, cũng không muốn giấu gì hết:

“Mỗi lúc đến thời điểm đó, tôi sẽ nghĩ giả sử lúc đó tôi lựa chọn đi theo cậu có thể sẽ không còn phải chịu đựng như vậy… nhưng cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Con người có ảo tưởng, mới có thể cảm thấy tương lai còn có hi vọng.”

Cô nhìn cậu, dù chỉ có thể nhìn thấy đường nét, nhưng vẫn không nhịn được muốn cười, cô nằm mơ cũng không nghĩ tới cuối cùng ảo tưởng của cô lại trở thành sự thật.

Cô vươn ngón tay sờ ấn đường của cậu, vẫn nhíu lại. Lòng cô chùng xuống, hơi ảm đạm mở miệng:

“Xin lỗi.”

Cậu không nói gì, như thể đang nín thở. Sau đó cô cảm thấy hơi thở ấm áp của cậu quét qua mặt mình, tiếp đó là ngón tay chạm vào làn da.

“Còn cậu thì sao?” Tưởng Dao đã không còn buồn ngủ, cũng không quan tâm hiện tại là mấy giờ, “Tôi rất muốn biết mấy năm nay cậu sống thế nào, đã làm những gì, quen biết những ai, có tính toán gì không.”

Thực ra điều cô muốn nói là cô muốn biết tất cả mọi thứ của cậu.

Chúc Gia Dịch khẽ thở dài, sau đó chậm rãi nói:

“Tôi… hết năm đó tôi đi Boston.”

“Tôi biết…” Cô buột miệng nói ra.

“Em biết sao?”

“Tố Trân nói cho tôi biết…” Cô hơi dừng lại, “Trong điện thoại chúc Tết.”

Thực ra khi cô nhận cuộc điện thoại kia biết rằng cậu đã đi rồi, trong nháy mắt trái tim cô trở nên trống rỗng, nhưng cô tự nhủ với chính mình: Vậy cũng tốt, nếu không cô không biết khi nào mình sẽ lại đi tìm cậu. Lúc đó, cô hoàn toàn không có chút tự tin nào.

“Ừ.” Giọng mũi của cậu hơi mơ hồ, có thể là vì lạnh, “Sau đó tôi đi một mình, chỉ mang theo một va li, thêm chút quần áo và sách vở. Xuống máy bay, tôi đi thẳng đến trường. Nó nằm ở ngay trong nội thành, người đón tiếp là một bác gái da đen, lúc nói chuyện, mồm như ngậm quả ô liu, cuối cùng đưa cho tôi một tập tài liệu và bản đồ, bảo tôi tự đi tìm kí túc xá.”

“Sau đó thì sao?” Tưởng Dao bất giác mỉm cười, hình dung theo cảnh tượng cậu kể.

“Kí túc xá ở ngay bên cạnh trường học, là phòng đơn, nhưng rất nhỏ, nhà tắm phải dùng chung, song ít nhất cũng có nơi đặt chân.”

“Sau đó?”

“Sau đó…” Cậu nói, “Tôi nghiên cứu tài liệu bác gái da đen đưa cho, hôm sau là cuối tuần, tôi hỏi anh chàng da trắng cách vách, tôi cảm thấy anh ta phải khoảng hai trăm năm mươi cân, nhưng rất linh hoạt. Anh ta nói cho tôi biết đi đến thư viện và phòng tập thể thao lấy thẻ,  đi lấy sách, rồi làm thủ tục nhập học.”

“Phòng tập thể thao?” Cô cau mày theo phản xạ.

“Đúng vậy.” Trong giọng nói của cậu có sự bất đắc dĩ dở khóc dở cười, “Sau đó tôi mới biết phòng tập thể thao là anh ta tự thêm vào, thực ra chỉ cần đến thư viện là được. Sau đó là đủ loại thủ tục, hôm sau bận rộn cả ngày mới xong. Tiếp đó đến thứ hai thì khai giảng.”

“Sau đó?”

“Sau đó bắt đầu đi học, không thể nghe hiểu hoàn toàn, nhất là một môn giáo sư là người Ấn Độ.” Nói tới dây, cậu bắt chước giọng của giáo sư kia, nhại giống y như đúc khiến Tưởng Dao bật cười.

“Tôi không biết cậu còn có năng khiếu này.” Cô cười đến chảy cả nước mắt.

“Ừ, chuyện em không biết còn nhiều lắm.” Cậu thuận miệng nói.

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng không chỉ có cậu mà cả Tưởng Dao cũng sững sờ.

Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, không hẹn cùng cười gượng. Vì không để cho bầu không khí trở nên xấu hổ, Chúc Gia Dịch nói tiếp: “Ban đầu rất khó khăn, ngôn ngữ rất tệ, mỗi ngày phải mất rất nhiều thời gian tra từ, còn phải làm bài tập giáo sư giao, phải đến thư viện tra rất nhiều tài liệu, tất cả mọi chuyện cùng ập đến khiến tôi trở tay không kịp. Song ngày qua ngày đều như vậy, dù sao cũng phải trải qua, nhưng cuối cùng đã qua hết rồi.”

Tưởng Dao vươn tay, nắm lấy ngón tay đã hơi thô ráp của cậu. Cô hơi muốn khóc, nhưng nhịn xuống, cảm thấy mình không thể rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.

“Nhưng mà…” Chúc Gia Dịch cũng nắm lấy ngón tay cô, chậm rãi nói, “Như vậy cũng chả có thời gian thương thu sầu muộn. Mỗi ngày phải nghĩ giải quyết đống bài tập thế nào, đối phó với kì thi và sát hạch ra sao, trao đổi với giáo sư và bạn học, hiếm khi mà nghĩ đến được những chuyện khó chịu.”

Cơn gió lớn đập vào khung cửa sổ, dù cửa sổ khách sạn rất kín, nhưng vẫn phát ra tiếng “loảng xoảng”. Sau một khúc im lặng ngắn ngủi, Tưởng Dao lại khẽ hỏi: “Sau đó nữa…”

Chúc Gia Dịch dường như đang tự hỏi phải nói tiếp thế nào:

“Sau đó… cứ trôi qua như vậy, sau khi chuyển sang hè, khí hậu Boston trở nên tốt hơn nhiều, đại khái khoảng nửa năm sau tôi dần thích ứng với cuộc sống.”

“Sau đó?”

“Sau đó…” Cậu nhíu mày, lên tiếng, “Sau đó tôi dần thay đổi, trở nên… không còn giống như trước kia nữa.”