La mer

Qu’on voit danser

Le long des golfes clairs

A des reflets d’argent

La mer

Des reflets geants

Sous la pluie

......

(*) Bài hát La Mer – Charles Trénet

Link: https://www.youtube.com/watch?v=fd_nopTFuZA

Mỗi lần nghe ca khúc này, trong đầu Tưởng Dao luôn xuất hiện hình ảnh bờ biển xanh thẳm miền Nam nước pháp. Bầu trời trong xanh, biển xanh, còn có mấy chiếc thuyền buồm trắng bồng bềnh trên mặt biển, ánh mặt trời rực rỡ và vách núi đá màu vàng… nói nó là một ca khúc thuộc về biển chẳng bằng nói nó là một ca khúc Pháp.

Cô ép mình mở mắt ra, nhìn thấy biển, nhưng lại là bãi biển im lìm vắng vẻ.

Cô hoảng sợ, trong khoảng thời gian ngắn chưa kịp phản ứng, qua một lúc mới nhớ tới mình đang ở đâu.

“Tỉnh rồi?” Tóc Chúc Gia Dịch đã gần dài đến bả vai, cậu buộc đuôi tóc đằng sau, tóc cậu vừa mềm mại lại hơi xoăn, buộc phần tóc kia vào khiến người ta dao động.

Tưởng Dao dịch chuyển cơ thể, phần xương sườn thắt dây an toàn hơi đau, có lẽ do tư thế ngủ vừa rồi không được tốt của cô. Trong loa trên xe vẫn đang phát ca khúc tiếng Pháp du dương kia, tuy Chúc Gia Dịch không hát theo, nhưng cũng khẽ ngâm nga, cho dù ngoài cửa sổ không phải trời xanh biển xanh, cũng chả có thuyền buồm màu trắng.

Cô xoa huyệt thái dương, tựa vào cửa kính xe nhìn người thanh niên bên cạnh.

Trên bờ biển cách đó không xa có một số ngư dân không biết ném gì vào trong biển, biển hướng dẫn chỉ nơi này là vịnh Ishikari, đi mười phút nữa là đến Otaru.

Từ khoảnh khắc bước chân vào sân bay, Tưởng Dao cảm thấy Chúc Gia Dịch trở nên hơi khác, nhưng khác như thể nào thì cô không nói được.

Dù sao… cậu cũng khác với thường ngày.

Bình thường cậu rất trẻ con, bám dính lấy người, nhưng khi lên máy bay ngồi bên cạnh cô lại chỉ đọc tạp chí, dường như không để ý đến cô chút nào. Mang theo nghi hoặc và phản ứng thiếu dưỡng khí, sau khi máy bay cất cánh mười phút cô chìm vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô nghe thấy Chúc Gia Dịch nói với tiếp viên hàng không: “Cô ấy không cần ăn đâu, cứ để cô ấy ngủ đi.”

Sau đó cô lại mê man.

Xuống máy bay, thuê xe ở sân bay New Chitose, lên cao tốc, Tưởng Dao bất giác rụt cổ, cảm nhận được sự lạnh lẽo của Hokkaido mùa đông.

Đây là lần đầu tiên Chúc Gia Dịch thuê xe, nhưng cậu kiên quyết phải để cho cậu lái. Tưởng Dao chỉ hơi do dự, quyết định không tranh cãi với cậu, yên lặng ngồi ghế bên tài xế. Đã ước định từ ban đầu nhân vật chính trong chuyến du lịch này là cậu, cho nên cậu muốn làm gì cũng được.

Có một buổi tối, cô ở nhà cậu, nhìn thấy vẻ mặt cậu thỏa mãn khi nhìn thấy con khỉ ngâm mình trong suối nước nóng, lúc ấy cô nghĩ mình phải cùng cậu tới nơi đó.

Tuy nhiên thời tiết Hokkaido thực sự khiến người ta mất hứng, trời đầy mây gió lạnh khiến cho cô khiến ngồi lên xe mệt rã rời, nhưng Chúc Gia Dịch luôn mỉm cười, cô không biết miêu tả thế nào, cậu không cong khóe môi, nhưng ý cười tràn ngập khuôn mặt cậu, toát ra từ trong mắt cậu.

Cậu là đồ quái thai! Cô nghĩ như vậy.

“Lạnh không?” Lúc này cậu vừa lái xe vừa khẽ cười, không hề liếc nhìn cô chút nào.

“Không lạnh.” Trong xe bật điều hòa khoảng hai mươi lăm độ, sao mà lạnh được.

“Có lẽ sắp tới rồi.” Cậu nói.

Tưởng Dao ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng của cậu, đột nhiên có cảm giác kì quái, như thể… hai người là một đôi vợ chồng đã sống lâu ngày.

Lúc này dường như cảm nhận được ánh mắt cô, cậu cũng quay đầu lại nhìn, như đang hỏi: làm sao vậy?

Cô vội dời tầm mắt, nhìn biển cả âm u cách đó không xa. Ngư dân đã không thấy bóng dáng đâu, hải âu bay sát qua mặt biển, cảnh này chỉ thoáng qua đầu cô, rồi nhanh chóng biến mất. Chỉ là khuôn mặt nghiêng như cười như không của Chúc Gia Dịch giống như đã đóng dấu khắc sâu vào lòng cô.

“Đây là gì thế?” Tưởng Dao nhìn Chúc Gia Dịch thả mấy đóa hoa màu hồng vào chén trà của cô, không khỏi thắc mắc.

“Hoa anh đào.” Cậu cầm lấy chén ngửi một chút, sau đó đưa tới trước mặt cô. Cậu cười hai mắt cong cong.

Tưởng Dao không phải là người có vị giác nhạy cảm, nói cách khác cô không có quá nhiều yêu cầu đối với đồ ăn, nhưng Chúc Gia Dịch lại rất để ý trong phương diện này, thậm chí soi mói tới mức dù có đói chết cũng không ăn đồ không ngon miệng.

Cô cầm lấy chén, ngửi ngửi, hình như quả thật có mùi thơm ngát, nhưng uống vào miệng cũng chỉ là một chén trà bình thường thôi.

Bên ngoài mưa phùn bay bay, cả bầu trời đều là màu xám xịt khiến cho thị trấn mùa đông càng thêm rét lạnh. Bọn họ ngồi trong một nhà hàng nhỏ bên kênh đào, trên cửa kính thủy tinh có tầng sương mỏng, như thể tách rời bọn họ với thế giới bên ngoài.

“Tiếc là trời mưa không nhìn thấy gì hết.” Cô cầm chén, vuốt ve ngón tay như để sưởi ấm.

Ngón tay bỗng nhiên nóng lên, cô quay đầu phát hiện là tay Chúc Gia Dịch.

Cậu sờ mu bàn tay cô, “Không còn lạnh nữa.”

Cậu nghĩ cô lạnh nên mới cầm chén trà nóng, vẻ mặt thỏa mãn, còn thực ra là cô đang thả lỏng cả người thôi.

“Nếu không hiện tại chúng ta đi dạo cửa hàng kính nhé? Không biết bao giờ mới tạnh mưa.” Tưởng Dao nhếch mép, hơi lo lắng.

Chúc Gia Dịch lắc đầu: “Ngồi ở nơi này uống nước cũng được.”

“Nhưng cậu hiếm khi ra ngoài chơi.” Cô tiếc nuối cho cậu.

Cậu lại cong miệng, cười nhìn cô, dường như rất vui vẻ.

Cô nhìn khuôn mặt trẻ trung của câu, không khỏi cười gượng thở dài.

“Cậu muốn nói chuyện không?” Điều hòa ở góc tưởng thổi gió trúng vào khiến hai má Tưởng Dao đỏ lên.

“Có.”

“Nói gì?” Đây là lần đầu tiên cô thực sự nghĩ tới vấn đề này.

“… Không biết.” Cậu nói thẳng.

Cô bật cười.

Đúng vậy phần lớn thời gian bọn họ giống như hai cực của nam châm, một khi chạm vào sẽ bám chặt lấy không tách ra. Cô nhớ rất nhiều về bờ môi, đôi tay, làn da và lúc hai người họ triền miên, nhưng lại hiếm khi bình tĩnh trò chuyện.

“Chúng ta chơi một trò chơi được không?” Chúc Gia Dịch đột nhiên nói.

Trực giác báo cho Tưởng Dao biết không phải là chuyện tốt, cho nên vẻ mặt hoài nghi nhíu mày.

“Trò chơi hỏi đáp.” Cậu bổ sung.

Cô nhìn thấy sự chờ mong trong mắt cậu, không có cách nào lắc đầu.

“Rất đơn giản.” Cậu nói tiếp, “Tôi hỏi, em trả lời, sau đó lại đến lượt em hỏi, nhưng phải trả lời thật, không thể tùy tiện qua loa.”

Tưởng Dao suy nghĩ, gật đầu. Thực ra cô rất muốn biết trong hồ lô của cậu nhóc này bán thuốc gì.

“Ưu tiên phụ nữ.” Cậu cười rất đẹp.

Cô nhìn vào mắt cậu, nói: “Lúc chúng ta không gặp nhau, bình thường sau giờ tan tầm cậu làm gì?”

“Ăn cơm với bạn bè, chơi bóng, chơi game, xem TV, tăng ca.” Cậu đáp.

Cô cảm thấy tính cách cậu vẫn trẻ con như vậy, không khỏi bật cười.

“Đến lượt tôi.” Cậu nhanh chóng giành lại quyền cầm bóng, “Em đã hỏi thế, vậy tôi cũng muốn hỏi, khi chúng ta không gặp nhau, sau khi tan tầm em làm gì?”

Nói thật Tưởng Dao hơi kinh ngạc, cô nghĩ cậu nhóc này đã sớm nghĩ ra câu hỏi làm khó dễ cô, không nghĩ tới cậu lại hỏi như vậy.

“Tôi à.” Cô nói, “Không khác cậu là bao, cũng hẹn người ăn cơm, đọc sách vân vân.”

Cậu đột nhiên dịch người sang, khuôn mặt trẻ tuổi cách mặt cô chưa đến năm cm: “Sẽ nghĩ tới tôi chứ?”

Tưởng Dao vươn tay, bình thản đẩy mặt cậu ra: “Không phải nói mỗi lần chỉ được hỏi một câu sao.”

Khuôn mặt cậu nhăn lại, như thể không tình nguyện, nhưng quy tắc là do cậu đặt ra, đành phải từ bỏ.

Lại đến lượt Tưởng Dao hỏi, cô suy nghĩ mới lên tiếng: “Vừa rồi cậu nói sẽ hẹn bạn bè ra ngoài ăn cơm, vậy kể cho tôi nghe về bạn của cậu đi.”

Người nào đó vốn cau mày, nghe vậy lập tức lộ ra sự kinh ngạc.

“Sao vậy?” Cô chớp mắt.

Cậu nhìn cô, lắc đầu: “Không có gì, chỉ là… lần đầu tiên em hỏi chuyện liên quan đến tôi thôi.”

Tưởng Dao suy nghĩ một chút, phát hiện quả thật từ trước đến nay cô chưa từng chủ động hỏi chuyện về cậu, nhưng trên thực tế cô căn bản không cần hỏi, bởi vì cậu thường xuyên lải nhải.”

“Bạn bè của tôi đều có tuổi tác xấp xỉ tôi. “Cậu nói, “Có hai người là bạn học cùng phòng thời đại học, còn có mấy người quen biết khi học thêm bên ngoài thời trung học.”

“Không quen ai sau khi đi làm sao?”

Cậu cẩn thận suy nghĩ: “Không có. Sau khi đi làm từ từ phát hiện… quan hệ giữa con người không còn đơn giản như trước, cho nên muốn chuyển thành bạn bè cũng không hề dễ dàng.”

“Ừ.” Tưởng Dao hừ mũi, xem như tán thành với tổng kết này của cậu. Cô đột nhiên cảm thấy cậu cũng không hề ngây thơ như cô nghĩ.

“Vậy…” Cô đột nhiên muốn hỏi một câu, “Đều là đàn ông, không có phụ nữ sao?”

Chúc Gia Dịch lại dán sát mặt qua, khiến Tưởng Dao sợ tới mức phải dựa sát vào lưng ghế.

“Không phải đã nói mỗi lần chỉ được hỏi một câu à?” Cậu miễn cưỡng nói.

Tưởng Dao bĩu môi, bỏ lại một câu: “Được rồi.”

Nhưng lời biện luận trên tòa án của cô dường như luôn vô dụng trước mặt cậu.

“Đến lượt tôi.” Chúc Gia Dịch lại quay về ghế của mình, khoanh hai tay trước ngực, nhìn cô, “Người đàn ông đi cùng thang máy và ăn tối với em… rốt cuộc là ai?”

“Tần Duệ?” Tưởng Dao cau mày.

“Tôi nào biết tên anh ta.” Cậu cũng cau mày.

Tưởng Dao hơi dở khóc dở cười: “Cậu hỏi nhầm vấn đề rồi.”

“?”

“Cậu nên hỏi chuyện của Vương Trí Vĩ mới phải, Tần Duệ vốn dĩ là một…” Cô suy nghĩ một lúc lâu, mới nghĩ ra một từ có thể biểu đạt được tâm trạng bất đắc dĩ lúc này, “Người ngoài cuộc!”

Vẻ mặt Chúc Gia Dịch nghi ngờ nhìn cô, giống như nửa tin nửa ngờ.

Cô lại thở dài: “Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp, xét về mức độ nào đó cũng có thể xem như bạn bè, nhưng tôi và Tần Duệ chỉ cùng xuất hiện với nhau vào thời gian làm việc.”

“Nhưng lần trước hai người ăn tối với nhau sau khi tan làm.” Chúc Gia Dịch là người ghim thù, “Hơn nữa em còn gạt tôi nói mình tăng ca.”

“…” Tưởng Dao có cảm giác bất đắc dĩ của tú tài gặp đao kiếm, “Được rồi, lần đó đúng là tôi lừa cậu, nhưng không phải là vì giữa tôi và anh ta có gì đó, mà tối đó tôi thực sự mệt chết đi được, không muốn ứng phó với cậu, cho nên mới nói dối.”

Lời này gần như là buột miệng nói ra, bởi vì tất cả đều là sự thật, nhưng khi cô nói xong, cô cũng đồng thời phát hiện sự tổn thương trên mặt Chúc Gia Dịch. Cô khẽ ho một chút, giả vờ không nhìn thấy, nói tiếp:

“Quan trọng là tối hôm đó hai chúng tôi ăn cơm với nhau là bàn bạc về chuyện có liên quan đến công việc, tôi thề đấy.”

Chúc Gia Dịch ngồi ở đối diện nhìn cô, trên khuôn mặt viết rõ hai chữ “ngang ngược: “Em không cần thề… Tôi chỉ hỏi một chút thôi.”

“…” Cô tỏ vẻ hoài nghi với chuyện này.

“Dù sao.” Ngay trong lúc cô còn đang cân nhắc sự thật giả trong lời nói của cậu, cậu lại nói tiếp, “Dù sao tôi cũng không phải là gì của em.”

Điều này thực sự khiến Tưởng Dao dở khóc dở cười.

Cái này có tính là đem đá đập chân mình không?

“Đến lượt tôi rồi chứ?” Với kinh nghiệm tranh luận phong phú, cô lập tức nghĩ ra chiêu chuyển sang chuyện khác.

“Ừ.” Cậu đáp bằng giọng mũi.

“Được rồi.” Thực ra cô cũng không nghĩ ra câu gì để hỏi, bởi vì giống như cậu vừa nói cô hiếm khi hỏi chuyện về cậu, có thể ở trong tiềm thức của cô, hỏi càng nhiều, biết càng nhiều, quan hệ giữa hai người sẽ càng ngày càng trở nên phức tạp, đó không phải là điều cô mong muốn.

Kéo dài hai giây, Tưởng Dao đột nhiên hỏi: “Cậu yêu đương mấy lần rồi?”

Lúc nghe thấy cô hỏi câu này, đầu tiên Chúc Gia Dịch hơi sửng sốt, sau đó thay đổi sắc mặt, không tình nguyện nói: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

“Vậy cậu có trả lời hay không?” Thực ra cô cũng không quá kinh ngạc, nhưng phản ứng của cậu khiến cô nghi ngờ.

Chúc Gia Dịch im lặng một lát, ngay khi Tưởng Dao cho rằng cậu thực sự không tính trả lời, mởi nghe cậu mở miệng: “Trước em… hai người đi.”

“Vậy à?” Cô khoanh hai tay trước ngực nhìn cậu, “Sau tôi thì sao?”

Cậu ngớ người, hơi mệt mỏi nói: “Tôi không phải có ý kia, sau khi có em không có ai hết.”

Tuy biết cậu nói thật, nhưng nghe nói vậy, trong lòng Tưởng Dao không khỏi xuất hiện cảm giác khác thường.

“Chỉ là…” Cô nói, “Tại sao tôi cảm thấy cậu nói như thể không xác định được, cái gì gọi là ‘hai người đi’?”

Cậu mấp máy môi, cào tóc, đáp: “Tôi chỉ là hơi… khó chịu.”

“?”

“Bởi vì hiện tại nhớ ra, hình như trước kia tôi… không hiểu chuyện cho lắm.”

Thực ra Tưởng Dao muốn nói hiện tại cậu vẫn thế, nhưng vẫn nhịn xuống: “Sao đột nhiên cậu lại nhận ra điều này?”

Cậu lại im lặng, cũng không phải không muốn nói, mà đang cân nhắc nên nói như thế nào. Lúc cậu im lặng, cô mới có cơ hội quan sát kĩ cậu, giữa bọn họ chỉ cách một chiếc bàn, hình như đây đã là khoảng cách xa nhất giữa bọn họ, phần lớn thời gian cô không có cơ hội nhìn rõ khuôn mặt cậu. Bọn họ dựa sát gần như vậy gần như không có khe hở, cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của cậu, còn cả bóng dáng mình trong mắt cậu.

Cô nhìn thấy mình trong cậu, nhưng lại bỏ qua chính mình.

“Bởi vì…” Cậu kéo dài âm cuối, “Đợi đến lúc tôi thực sự trả giá mới hiểu ra hóa ra trả giá cũng không hề dễ dàng gì.”

Tưởng Dao nhìn cậu, há hốc miệng, cảm thấy kinh ngạc khi cậu có thể nói ra điều này, cũng hơi… á khẩu không trả lời được. Bình thường cô chỉ nhìn thấy sự gợi cảm chứ hiếm khi nhìn thấy sự cảm tính của cậu.

Cô vẫn luôn coi cậu là đứa trẻ, nhưng thật ra… cậu đã sớm không phải rồi.

“Vì thế…” Cậu cụp mắt, ngón tay vê quanh chén trà nóng, “Hiện tại nghĩ lại, lúc đó tôi làm tổn thương người khác… không đúng tí nào.”

Mưa phùn vẫn bay bay ngoài cửa sổ, có hai đôi vợ chồng trung niên đội mưa đi vào nhà hàng, bà chủ ở sau quầy bar vội vàng nhiệt tình đón tiếp mời họ ngồi xuống. Tưởng Dao nhìn cửa kính thủy tinh giăng kín sương, có cảm giác như đã mấy đời.

“Sao nữa?” Cô hỏi.

“?”

“Tuy rằng trả giá không hề dễ dàng, nhưng trả giá cũng rất vui vẻ.” Nói tới đây, cô quay đầu nhìn cậu, “Hẳn là cậu cũng đã nhận thực được điều này rồi chứ?”

Chúc Gia Dịch cũng nhìn cô, trong mắt không có cảm xúc gì, chỉ là im lặng nhìn cô thôi.

Cô đột nhiên cảm thấy bản thân thật tàn nhẫn đến mức ngay cả lưng cô cũng rét run. Vì thế cô mỉm cười, nói: “Tiếp theo đến lượt cậu hỏi.”

Trong mắt Chúc Gia Dịch lại hiện lên sự do dự, nhưng cuối cùng cậu vẫn không nhịn được, gằn từng tiếng nói:

“Em… còn yêu anh ta không?”

Nụ cười trên mặt Tưởng Dao giống như đang trò chuyện tào lao. Cô cầm lấy cái chén trong tay nhấp một ngụm, trong xoang mũi tràn đầy mùi anh đào, nhưng nước trà trên đầu lưỡi đã lạnh.

Cô bỏ chén xuống, nhìn cậu, mỉm cười nói:

“Trò chơi kết thúc.”