3.

Thật lâu sau đó, tôi lại một lần nữa chạm vào cậu ấy. Cậu ấy thật tội nghiệp, toàn thân lạnh lẽo run rẩy, ôm lấy người tôi để sưởi ấm, thỉnh cầu tôi ôm cậu ấy một lần. Tôi biết là không nên, hiềm nỗi bản thân lại chẳng thể kìm lại. Tôi chịu sao nổi trước sự mời chào của cậu ấy, bản thân thích cậu ấy như vậy, tôi còn đâu đường lui.

Quả nhiên hôm sau tỉnh lại, cậu ấy lại không hề nhắc đến chuyện này. Tôi nghĩ kỹ thuật của mình có vấn đề nên muốn xin lỗi nhưng nói chưa hết lời đã bị cậu ấy cắt ngang.

Lâm Cánh, tớ không phải khúc gỗ cũng không phải búp bê, tớ có trái tim, tớ cũng biết đau khổ. Tớ đã chờ mong được thân thiết với cậu biết bao, xin cậu đừng thờ ơ như thế.

Cả hai quăng quật lung tung các thứ rồi thở phì phò. Tôi không cam lòng cậu ấy cứ vậy mà quên đi, bị cậu ấy cười nhạo cũng chẳng hề gì, tôi đánh bạo, chủ động hôn cậu ấy. Ai ngờ cậu ấy đáp lại nồng nhiệt tới vậy, lẽ nào cậu ấy không ghét tôi?

Khi cậu ấy ra ngoài mua cơm trưa, tôi ngồi trong phòng, tim đập thình thịch hồi hộp ngồi chờ. Đến lúc cậu ấy về, tôi sẽ thổ lộ, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Trong lòng tôi tự tập luyện lời muốn nói với cậu ấy, hết lần này đến lần khác.

Tựa như cả thế kỷ đã trôi qua, cuối cùng cậu ấy cũng trở về. Tôi thấy có gì đó không đúng. Lúc cậu ấy đi, vẻ mặt còn ngượng ngùng, phấn khích, hoàn toàn không phải là sự lãnh đạm, kiểu nói chuyện mập mờ như bây giờ. Cậu ấy bảo, "Tớ gặp người quen nên tán phét một lát..."

Tôi nhớ như in trước đó cậu ấy còn rất sạch sẽ, tối hôm qua tôi đã mất rất nhiều thời gian lau người cậu ấy láng trơn. Nhưng hiện tại một thứ mùi rất quen thuộc xộc vào mũi, là mùi tinh dịch.

Dù đã chuẩn bị cẩn thận để mở lời, bất giác tôi lại không dám nói. Tôi lặng lẽ siết chặt tay lại rồi lại buông ra. Không dám nghĩ nhiều, cũng không thể nghĩ nhiều.

Mấy ngày nay tôi vụng về lấy lòng nhưng cậu ấy vẫn lơ đãng trốn tránh.

Dạo đó cậu ấy bắt đầu cả ngày không ở nhà mà qua đêm bên ngoài, tôi biết có một người tên Lee luôn gọi đến đây, cậu ấy vừa nghe xong liền chẳng chần chừ đi mất.

Thì ra tôi... vẫn không thể.

Một hôm phát hiện hòm thư dưới lầu nhà trọ có một cái túi đựng VCD, trên đó đề tên tôi. Tôi chỉ đơn thuần nghĩ thấy kỳ kỳ, nào có ngờ rằng một cái đĩa nhỏ bé như thế có thể mang đến cho tôi chuyện gì, lấy mất của tôi chuyện gì.

Nếu như khuôn mặt hai người kia không quen thuộc đến thế, tôi sẽ hơi đâu mà phủ nhận, tôi sẽ nghĩ đây chỉ là một cái đĩa người lớn bình thường, hoặc là một trò đùa dai chẳng đáng cười, không phải là ghen tỵ, không chỉ là ghen tỵ. Khi đó lý trí của tôi như bị xé rách, lòng điên cuồng hừng hực lửa giận, chẳng màng phân tích cũng chẳng màng lý giải.

Tôi không hiểu.

Người đàn ông kia... Người ba tôi yêu thương nhất trên đời...Con người cao lớn, nhân từ, đẹp đẽ kia... Đối với tôi mà nói, ba tôi là vị thần tối cao.

Cùng người tôi yêu trần trụi trên giường, thở dốc.

Hai người đàn ông quan trọng nhất trên đời tôi lại đồng thời phản bội tôi.

Đầu ngón tay vì phẫn nộ mà run lên. Tôi lựa chọn cách phát tiết cực đốn mạt, tôi kéo tóc cậu ấy, lôi cậu ấy vào phòng ngủ. Cậu ấy đang ra sức chống cự, tôi nhẫn tâm, tát cậu ấy, thô lỗ xé rách cậu ấy. Thời điểm bị thô bạo sáp nhập cả người cậu ấy run bần bật, đau đến mức màn đêm trong đôi mắt kia cơ hồ ùa ra ngoài.

Tôi biết cậu ấy đau,

nhưng... tôi cũng đau, từ tận đáy lòng.

Ánh mắt của cậu ấy, đen nhánh, ướt át, nhu hoà như một chú sóc nhỏ trợn tròn lên, như gần rớt khỏi tròng. Cậu ấy cứ nhìn tôi như vậy, vẻ mặt như sắp khóc nhưng không hề có một giọt nước mắt nào.

Tiểu Cánh...

Sao bây giờ, cậu lại làm ra vẻ đáng thương như thế?

Tôi cũng đâu biết hành hạ cậu ấy, cũng là hành hạ chính bản thân.

Nếu tôi không yêu cậu ấy thì thật hay, ít nhất có thể ôn hoà, dịu dàng với cậu ấy một chút, cũng sẽ không tàn nhẫn khiến cậu ấy bị tổn thương nghiêm trọng như vậy.

Sau chuyện ấy, tôi chạy nhanh ra khỏi phòng, không đi không được, vì có ở lại cũng biết đối mặt với đống hỗn loạn kia như thế nào...

Tôi ở khách sạn vài ngày, sau đó nhận được lời mời của Lục Phong nổi tiếng - cũng chính là Eric - mời tôi đến khách sạn nói chuyện với ba tôi. Tôi đến đó, tận mắt chứng kiến ba tôi đang ở dưới thân người đàn ông tên Lục Phong kia, ông ta đè lên người ba, mãnh liệt đẩy đưa, ba không hề giãy giụa hay phản kháng, còn đưa tay ôm lấy lưng người kia. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Tôi thấy hồ đồ, mông lung không tin vào mắt mình. Như dã thú bị chọc mù mắt, điên dại quay cuồng, phẫn nộ, bi ai, hổ thẹn... và hối hận.

Tôi sắp phát điên rồi.

Chỉ còn một mình tôi.

Đầu óc loạn cả lên, tôi quay về nhà trọ tìm Lâm Cánh, nhưng cậu ấy đã không còn ở đây.

Đi khắp mọi nơi tìm Tiểu Cánh mấy ngày trời, nỗi sợ hãi cứ như thể sẽ nuốt chửng lấy tôi, nỗi sợ hãi cậu ấy sẽ lạnh lùng với mình, nỗi sợ hãi cậu ấy sẽ oán hận mình, nỗi sợ hãi sẽ không còn gặp lại cậu ấy nữa, nỗi sợ hãi từ nay về sau hai người sẽ mãi mãi xa nhau.

Tôi sẽ nói với cậu ấy, dù cậu ấy có thích tôi không, dù cậu ấy là loại người như thế nào, tôi cũng sẽ không buông tay, tôi vẫn sẽ chờ cậu ấy, thật kiên nhẫn, kiên nhẫn.

Đến một ngày khi nhìn thấy cậu ấy, tôi nghe thấy giọng mình gào lên thảm thiết khác thường. "Lâm Cánh, Lâm Cánh!"

Cậu ấy quay lại nhìn tôi, không oán hận, trong đôi mắt kia, chỉ là màn đêm cô tịch.

Trong nháy mắt, tôi chợt hiểu mình không có cơ hội được tha thứ.

Tôi đuổi theo cậu ấy, cậu ấy vừa kinh ngạc vừa lảo đảo chạy, vai run rẩy khiến tôi cũng không nỡ lòng dồn ép cậu ấy. Nhưng đối với cậu ấy, tôi đã không thể dừng lại, không thể buông tay.

Tôi chưa bao giờ chạy thục mạng như ngày hôm đó, chưa từng liều lĩnh đuổi theo thứ gì, chỉ là cuối cùng không đạt được gì cả.

Máu của cậu ấy, đỏ thẫm, dính dớp, từ bánh xe lan ra từ từ, từ từ, và lòng tôi cũng theo đó mà chảy dần dần về với quá khứ xa xưa.

"Tiểu Cánh!!!"

Thanh âm mất kiểm soát vang lên thê lương, tôi cũng không dám tin đó là giọng của mình.

Tôi đã quên làm thế nào có thể đẩy đám đông ra để nhào đến ôm cậu ấy vào lòng, tôi đã quên làm thế nào tôi lại cứ lay cậu ấy mà cậu ấy lại chẳng hề có phản ứng, tôi đã quên làm thế nào ôm chặt cậu ấy mà khóc rống lên, tôi thậm chí còn không nhớ rõ khi ấy trái tim vì sao mà có thể tuyệt vọng, vỡ nát, hỗn loạn như vậy.

Chỉ nhớ rõ mặt cậu ấy đầy máu, những giọt máu ấm nóng, nhưng sờ vào lại lạnh lẽo, là sự ấm áp khiến tôi lạnh run, lẳng lặng thấm đẫm mặt tôi, mãi mà không tiêu tan.

Giống như vài năm qua, chúng tôi đã dựa vào nhau gần đến thế nhưng chung quy lại không thể đi đến tận cùng.

Cơ hồ vĩnh viễn cũng không biết phải đi đâu để kiếm tìm.