Không Ngọt Bằng Em

Chương 79: Phiên ngoại 4 — Anh em

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hướng Nhật Quỳ

Từ nhỏ Hoắc Huấn Trí đã ngoan, cậu có kí ức rất rõ ràng mình là đứa trẻ được nhận nuôi.

Cậu biết hai người ba của mình cũng chẳng phải cha mẹ ruột của cậu. Cậu đến Hoắc gia là vì cha mẹ ruột cho rằng cậu là quái vật nên đã vứt bỏ cậu.

Hai ba mới đối xử với cậu rất tốt, ông bà nội cũng dịu dàng với cậu lắm, mỗi người đều nâng cậu trong lòng bàn tay mà yêu thương. Đến nỗi cậu thậm chí còn cho rằng mình không phải quái vật, mà là bảo bối bị thất lạc của ông trời.

Hoắc Huấn Trí đeo cặp bước xuống xe buýt, giơ tay tùy tiện lau đi vài giọt mồ hôi nhỏ trên trán. Hiện tại đã nghỉ hè, ba Lạc nói có chuyện gì đó muốn nói với cậu nên bảo cậu mau chóng về nhà.

Hoắc Huấn Trí luôn có cảm giác bất an trong lòng. Sáng nay lúc kiểm tra đã mơ hồ cảm thấy có một loại cảm giác bị nhìn chằm chằm; loại hoang mang đến đứng ngồi không yên này khiến cậu suýt nữa đến cả bút cũng cầm không xong.

Cậu quay đầu lại, ngoài cửa sổ chẳng có ai, nhưng cảm giác làm cậu căng thẳng lại không biến mất.

Giống như… giống như người đó vậy.

Hoắc Huấn Trí nhớ người kia từ tận đáy lòng. Cậu cắn chặt môi, ngón tay gầy gò bất giác nắm chặt quai đeo cặp, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa ra.

Trong phòng khách.

Một chàng trai đã có thể gọi là thiếu niên lười biếng, mang theo khí tức áp bức đang ngồi trên sofa. Hai chân thon dài hơi vắt chéo, ánh mắt giương nanh múa vuốt hướng về phía cậu, gần như có thể xé toạc cậu trong nháy mắt.

Hoắc Huấn Trí cứng đờ tại chỗ, huyết sắc trên mặt trong nháy mắt rút đi, hô hấp trong phút chốc cũng trở nên khó khăn, khiến cậu đau đớn.

Hắn… thật sự đã trở về.

Hóa ra không phải ảo giác. Ánh mắt mang theo sự áp bức rất mạnh mà buổi sáng cậu cảm nhận được ở trường chính là của hắn.

Trái tim căng thẳng vừa được khôi phục của Hoắc Huấn Trí lập tức đập lên một cách mãnh liệt, cắn chặt răng đứng trơ ra ở cửa, im lặng giằng co với ánh mắt của hắn.

Hoắc Vãn Chiếu nghiêng đầu mỉm cười trên sofa, trông thấy anh trai đứng ngay cửa không chịu nhúc nhích, trên khuôn mặt vừa trắng vừa mềm được phủ vài giọt mồ hôi nhỏ, đoán chừng là quá nóng nên hai má hơi đỏ lên.

Hắn nhất thời nổi ý xấu, đứng lên bước về phía cậu, từ từ đi tới.

Hoắc Huấn Trí theo bản năng lùi về sau, đến khi lưng chống trên cánh cửa lạnh lẽo làm cậu lập tức run lên, cúi đầu lẩn tránh ánh mắt của hắn.

“Anh, anh không thích em trở về sao?” Hoắc Vãn Chiếu nắm cằm cậu ép buộc cậu nhìn về phía mình. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, ngập tràn dục vọng chiếm hữu nhìn vào mắt cậu.

“Không, không phải…” Hoắc Huấn Trí ngập ngừng, khoang ngực căng cứng gần như không thở nổi, sau lưng cũng nổi lên một lớp mồ hôi lạnh, tế bào khắp người đều nói cho cậu biết, phải chạy trốn.

Rõ ràng Hoắc Vãn Chiếu là em trai của cậu, thậm chí còn nhỏ hơn cậu ba tuổi, thế nhưng hắn lớn lên rất cao, cả người đều vô cùng giống ba Hoắc, sự áp bức giương nanh múa vuốt của hắn khiến cậu chẳng thể nhúc nhích nổi.

Hoắc Huấn Trí lớn lên vẫn không cao mấy, tay chân mảnh khảnh đối diện trước Hoắc Vãn Chiếu cứ như chẳng thể gập lại được, trắng trẻo mềm mại như bánh bơ giòn hảo hạng, lông mi đen nhánh như bàn chải nhỏ, run lên như gãi vào lòng người ta.

Cậu chợt nhớ đến, lúc Hoắc Vãn Chiếu còn nhỏ đã có tính chiếm hữu rất cao, xem anh trai như vật sở hữu của hắn, không cho cậu làm cái này, cũng không cho cậu chạm cái kia.

Tuy Hoắc Huấn Trí là anh, nhưng nếu cậu để hắn nhìn thấy mình chạm tay với bạn học khác thì Hoắc Vãn Chiếu sẽ lập tức nổi giận, không cho cậu thân thiết quá mức với các bạn nữa.

Kẹo mà hai ba cho cậu cũng không được cho bất cứ ai, chỉ được giữ lại cho mình ăn.

Như thể từ nhỏ đến lớn, Hoắc Vãn Chiếu chỉ có một mục tiêu, đó chính là giam cậu trong ngực, ai cũng không được liếc nhìn.

Hoắc Huấn Trí vì nguyên nhân cơ thể của mình, hơn nữa bản thân cậu lại yếu đuối; đối mặt với em trai như hỗn thế ma vương này, mỗi lần đầu luống cuống tay chân muốn cắt đất đồi thường.

Có một lần, cậu tan học chạy xuống lớp dưới tìm Hoắc Vãn Chiếu để cùng về nhà thì thấy hắn bị người ta chặn ở cửa sau lớp học, trên mặt toàn là máu.

Biểu tình trên khuôn mặt nhỏ xíu của Hoắc Vãn Chiếu hung tàn như muốn giết người, mặc kệ mình đã trúng vài đấm mà đánh liên tục lên mặt của đối phương, trông như một con thú hoang nhỏ bị đoạt mất bảo bối mà phát điên.

Cậu sợ ngây người.

Khi đó Hoắc Vãn Chiếu mới tám tuổi, đã cao hơn cậu một chút. Đứa trẻ đánh nhau với hắn thoạt nhìn còn khỏe hơn hắn rất nhiều, nhưng hắn lại đánh thắng.

Đuổi bạn cùng lớp bị tẩn cho mặt mũi sưng vù đi, Hoắc Vãn Chiếu cười chạy về phía cậu: “Anh.”

Hoắc Huấn Trí theo bản năng lùi từng bước về sau, lần đầu tiên né tránh sự va chạm của hắn; thân thể nhỏ gầy run nhè nhẹ, cậu chưa từng nhìn thấy cảnh tượng thế này.

Thật lâu sau, cậu mới vươn tay sờ mặt Hoắc Vãn Chiếu, đau lòng hỏi: “Có đau không?”

Hoắc Vãn Chiếu như cún con được vuốt lông, cọ cọ dưới tay cậu: “Không đau.”

Đó là lần đầu tiên cậu thấy Hoắc Vãn Chiếu đánh nhau, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ hung tàn ngoại trừ vẻ vô lại của hắn. Cậu bất giác sợ hãi.

Hoắc Vãn Chiếu càng lớn càng cao, sự áp bức trên người cũng càng lúc càng mạnh, càng thích trêu đùa mình. Mỗi lần trêu đều bức điên cậu mới chịu buông tay. Dần dà, Hoắc Huấn Trí đã bắt đầu sợ Hoắc Vãn Chiếu từ tận đáy lòng.

Mỗi lần gặp hắn đều run lẩy bẩy. Hoắc Huấn Trí chẳng có biện pháp gì đối với sự bỡn cợt như tra tấn của hắn, chỉ cần vừa nghĩ đến là cậu đã muốn phản kháng. Nhưng nhóc vô lại này sẽ đến chỗ của ba Lạc Hành để bán thảm[1], cậu có nói gì cũng nói không nên lời.

[2] Bán thảm [卖惨]: Tựa như “Bán manh” là giả vờ đáng yêu, “Bán thảm” là giả vờ dễ thương, không phải là bán thảm nghĩa đen đâu…

Hai người ba vẫn cho rằng giữa họ là huynh hữu đệ cung[3], thật ra cậu sợ Hoắc Vãn Chiếu muốn chết. Nhưng càng sợ hắn đùa bỡn mình ác hơn nên không dám phản kháng.

[3] Nghĩa là: Anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau.

Thời điểm cậu lên lớp 9, Hoắc Vãn Chiếu theo ông bà nội ra nước ngoài. Hoắc Huấn Trí cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, sống những ngày thoải mái không có Hoắc Vãn Chiếu qua hai năm rưỡi.

Chẳng ngờ hắn lại trở về.

Hoắc Huấn Trí cắn chặt môi dưới, cắn chặt đến khi đôi môi đầy đặn hồng hào kia hiện ra mấy vết trăng non, không nhịn được mà run rẩy cả người, muốn thoát khỏi cái ôm như xâm lấn của hắn.

“Anh, anh sợ em.” Hoắc Vãn Chiếu cúi đầu, ghé đến bên tai cậu, thấp giọng nói.

Hoắc Huấn Trí khẽ run lên, thần kinh nhạy cảm trên lỗ tai nhỏ bé bị hơi thở của hắn chọc cho ngứa ngáy, chân suýt nữa mềm nhũn, nhưng vẫn gian nan há miệng: “Anh… Không… Không có…”

Hoắc Vãn Chiếu ‘Ồ’ một tiếng, giơ tay nặn vành tai non nớt của cậu, cúi đầu hỏi: “Vậy anh có thích em trở về không?”

Từ lâu Hoắc Huấn Trí đã khắc sâu vào xương cốt dấu ấn của việc không được phản kháng Hoắc Vãn Chiếu. Dù cho trong lòng vô cùng sợ hãi, chỉ mong sao hắn vĩnh viễn đừng trở về, nhưng cậu vẫn gật đầu.

Hoắc Vãn Chiếu biết cậu nghĩ một đằng làm một nẻo, cũng không nghĩ nhiều mà trái lại thản nhiên vươn tay sờ khuôn mặt ửng đỏ của cậu, hỏi: “Sao lại đỏ mặt thế này? Nghe nói em về nhà nên gấp gáp chạy về à?”

Hoắc Huấn Trí cắn răng không trả lời, hơi tránh né ngón tay đang trói buộc cằm mình, miệng nhỏ lấy hơi, phòng bị nói: “Em đừng cứ… cứ ôm anh.”

Hoắc Vãn Chiếu chắp tay sau lưng, chóp mũi vẫn còn lưu lại mùi hương trong veo mềm mại trên người của cậu, sau một lúc mới xoay người, nhìn cậu hỏi: “Tại sao?”

“Anh…” Hoắc Huấn Trí rũ mắt, khó xử nặn hai ngón tay, lại siết chặt quai đeo cặp của mình, cuối cùng mới lấy dũng khí nói: “Anh, anh là anh trai em.”

“Em biết.” Hoắc Vãn Chiếu đưa tay cởi cặp cậu xuống, dửng dưng kéo ngăn kéo rồi khuấy bên trong một hồi, nâng mắt: “Kẹo của em đâu?”

Hoắc Huấn Trí bị hắn trừng mà sợ hãi, mất tự nhiên nói: “Anh… Anh hết kẹo rồi.”

Hoắc Vãn Chiếu chán chường ném cặp lên ghế sofa, cau mày không vui, nhỏ giọng nói thầm: Buổi sáng em còn thấy có con nhỏ đưa kẹo cho anh, anh còn cười với nó.

Hoắc Huấn Trí cảm giác được hắn đang tức giận, co rúm lại. Cậu nhớ đến dáng vẻ muốn ăn kẹo trong miệng mình của hắn khi còn bé thì không khỏi đỏ mặt, hô hấp run rẩy.

Hai người lẳng lặng giằng co, bầu không khí tràn ngập không khí khiến người ta bất an. Hoắc Huấn Trí chịu không nổi nên giương mắt liếc trộm hắn, lại bất chợt va vào ánh mắt hắn, hốt hoảng mà dời đi.

“Ba, ba đâu rồi?” Hoắc Huấn Trí xoắn góc áo, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao em lại về nhà… Ông bà nội về cùng em sao?”

Hoắc Huấn Trí cười nhạo một tiếng: “Anh không muốn em về thì cứ nói thẳng, em lập tức chạy về nước ngoài, không ở nhà chướng mắt anh nữa.”

“Anh không, không có ý đó.” Hoắc Huấn Trí chớp mắt, cậu chỉ là… chỉ là không biết nên chung sống với hắn thế nào. Hắn lúc nào cũng bắt nạt cậu, mười mấy năm qua cậu đã có tính phản xạ, chỉ cần ở cùng một chỗ với hắn là thần kinh căng thẳng, chẳng dám buông lỏng.

“Vậy ý của anh là gì?” Hoắc Vãn Chiếu nhìn vành mắt đỏ hoe của cậu, không nhịn được mà càng muốn trêu cậu, nín cười, cố tình lạnh giọng hỏi: “Thế em ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tại sao chưa bao giờ chủ động gọi điện cho em?”

Hoắc Huấn Trí quả thực chưa từng chủ động gọi điện cho hắn, nhưng… nhưng mỗi ngày hắn đều gọi cho cậu, cậu căn bản không có cơ hội!

“Thật xin lỗi.” Hoắc Huấn Trí nhấp khóe miệng, nuốt những lời muốn phản kháng xuống.

Hoắc Vãn Chiếu: “Anh ơi, em đói rồi. Nấu cơm cho em đi mà.”

Hoắc Huấn Trí vội vã gật đầu, vọt vào bếp. Cả người cậu như vừa được cứu, tỉ mỉ rửa rau, chưa tới một lát đã làm xong hai món, còn nấu một bát canh.

Hoắc Vãn Chiếu dựa vào cửa bếp kiểu mở[2], hai tay ôm ngực nhìn anh trai của hắn. Thắt lưng nhỏ gầy được buộc tạp dề lỏng lẻo, đôi chân dài thẳng tắp được bọc trong chiếc quần thoải mái, tay áo xắn lên để lộ cánh tay trắng trẻo mềm mại, hệt như chú ong nhỏ vội đến vội đi.

Hắn đã quen ăn mấy thực phẩm nhiều dầu nhiều muối ở nước ngoài, cũng nhìn thấy cả nam cả nữ gợi cảm khỏe mạnh, nhưng trong lòng hắn chỉ có một con thỏ trắng. Chú thỏ trắng khi thấy hắn bỗng chốc dựng cả tai lên, mặt mày phòng bị nằm trong ngực hắn dùng đủ mọi cách để chạy trốn.

Từ nhỏ Hoắc Huấn Trí đã nhát gan yếu đuối, không giống hắn. Hoắc Vãn Chiếu từ nhỏ đã là một hỗn thế ma vương chính hiệu, thích thứ gì thì nhất định phải để vật đó được bảo quản chăm chú dưới mí mắt của mình, như hộ thực[3] mà giam trong ngực.

[3] Hộ thực [护食]: nói nôm na là bảo vệ những thứ của mình không cho người khác đụng vào.

Loại dục vọng chiếm hữu này của hắn, đã trực tiếp dọa đến Hoắc Huấn Trí.

Hắn theo ông bà nội ra nước ngoài vài năm, vốn tưởng đâu chú thỏ con kia sẽ nhớ đến mình. Kết quả không ngờ cậu lại thở phào nhẹ nhõm, chỉ mong sao hắn mãi mãi đừng về nhà.

Lúc vừa thấy hắn thì như gặp đại địch, rõ ràng… rõ ràng ở trường cậu và mấy đứa bạn học cười vui vẻ như vậy.

Ánh sáng mắt trời nóng bỏng chiếu trên sườn mặt cậu, tô điểm trên làn da trắng trẻo của cậu một lớp bột vàng, nụ cười tỏa sáng lấp lánh bên khóe miệng. Hoắc Vãn Chiếu chỉ nhìn một cái đã thấy ngực nóng rang, hận không thể vây người này vào người hắn rồi đánh chết từng người một bên cạnh.

Hoắc Huấn Trí nên ở trong ngực hắn, chỉ cười cho hắn xem.

Nhưng mà thật đáng tiếc, Hoắc Huấn Trí đối với ai cũng ngoan ngoãn yếu đuối, chỉ khi đối diện với hắn thì hệt như con nhím không tự giác được mà trang bị đầy đủ.

Hoắc Vãn Chiếu nghĩ, một ngày nào đó phải khiến anh ấy cam tâm tình nguyện ưỡn cái bụng nhỏ về phía mình, mặc hắn lấy cái hắn cần.

Hoắc Huấn Trí nấu cơm xong, lúc bưng đến bàn thì thấy hắn luôn ngẩn người, mới nhỏ giọng hỏi: “Em rửa, rửa tay chưa?”

Hoắc Vãn Chiếu lắc đầu, nhấc chân đi rửa tay, chưa tới hai phút đã trở lại, tùy tiện xé giấy lau khô rồi ngồi bên bàn, nhận bát cơm Hoắc Huấn Trí đưa cho.

“Công ty của ba lớn tạm thời có việc nên đi công tác, trường đại học của ba nhỏ cũng có chuyện nên nói với em là anh về nhà rồi, bảo em đốc thúc anh uống thuốc.” Hoắc Vãn Chiếu giương mắt, ánh mắt khóa cậu lại: “Anh bị bệnh à?”

Hoắc Huấn Trí khẽ gật đầu, bưng chén ngồi đối diện hắn, như có như không khều hạt cơm: “Chỉ là cảm mạo.”

“Mùa hè rất dễ cảm mạo, lại đây em xem thử xem còn sốt hay không…” Hoắc Vãn Chiếu nhíu mày. Hóa ra vết ửng hồng trên mặt cậu ban nãy không phải do bị phơi nắng, mà là bệnh.

Hoắc Huấn Trí đặt chén xuống, rì rì dịch đến bên người hắn. Bất chợt, cậu bị hắn kéo một cái rồi ngồi lên đùi. Khuôn mặt của Hoắc Vãn Chiếu trong nháy mắt được phóng to lên, hô hấp của Hoắc Huấn Trí bỗng ngừng lại.

Trán của em ấy… áp lên trán mình.

Hoắc Huấn Trí gần như cứng nhắc, chẳng dám cử động ngồi trên đùi hắn, trong lòng điên cuồng nghĩ mình là anh trai hắn, không nên như vậy. Cậu khẩn trương đến ứa mồ hôi.

Hắn đã cao lớn hơn một tí, cái ôm còn nóng bỏng hơn trước đây. Hai cánh tay ôm lấy cậu vô cùng giống lao tù giam cầm người khác, khiến cậu làm sao cũng chẳng thoát ra được.

“Vẫn ổn, không có sốt.” Hoắc Vãn Chiếu vừa chạm vào đã lập tức buông cậu ra, đẩy cậu xuống đầu gối rồi bưng chén ăn cơm.

Hoắc Huấn Trí nhấp miệng đè nén hô hấp hỗn loạn, thấy hắn ăn như hổ đói hơn phân nửa phần thức ăn, vẻ căng thẳng vốn đọng trên khuôn mặt bỗng hé ra một nụ cười.

Thời gian tựa như trong nháy mắt tua nhanh lại rất nhiều năm về trước, khi đó Hoắc Vãn Chiếu còn chưa thích bắt nạt cậu thế này. Tuy nghịch ngợm phá phách, nhưng cũng rất ngoan, cầm tay cậu gọi anh ơi, muốn anh ôm, muốn anh đút cho ăn.

Buổi tối hắn đều ngủ cùng mình, vùi trong lồng ngủ nhỏ xíu của mình, thói quen nhỏ là cầm lấy ngón út của cậu, vừa buông ra sẽ không vui.

Tùy hứng lại quấn người.

Từ lúc nào mà, từ lúc nào mà đã bắt đầu trở nên thích bắt nạt mình thế này, nhất định phải thấy mình bị đùa đến sắp khóc mới chịu buông tha, giống như… Từ cái lần hắn đánh nhau đó.

Từ khi cậu có chút sợ hắn.

Hoắc Huấn Trí trộm giương mắt, lần này không bị hắn phát hiện nên nhìn thêm mấy cái.

Hơn hai năm không gặp, hắn đã thay đổi rất nhiều. Lúc đôi mắt đen láy ấy nhìn chằm chằm cậu, chưa tới hai giây đã khiến tim cậu đã bắt đầu run rẩy, hai chân như nhũn ra chỉ muốn cầu xin tha thứ.

Hoắc Huấn Trí bứt rứt giật giật chân, cảm giác nong nóng ở đâu đó, rất khó chịu.

Cơ thể mình không giống người khác. Tuy cậu đã không nghĩ đến những chuyện này nữa, nhưng cũng biết tương lai cậu chẳng thể lấy vợ sinh con. Cậu lại không thích đàn ông, có lẽ chỉ có thể sống một mình thôi.

Hoắc Vãn Chiếu lớn lên đẹp như vậy, khắp người toàn là hơi thở mang hormone giương nanh múa vuốt, chắc chắn đi tới đâu cũng là cội nguồn khiến mấy cô gái rít gào.

Haizzz…

Buổi tối Lạc Hành về nhà thì thấy hai đứa con đang ngoan ngoãn ngồi cạnh nhau xem TV trong phòng khách.

Hoắc Vãn Chiếu còn bóc quả hạnh cho anh trai. Anh lập tức nhớ đến bản thân hồi còn đi học, cũng lớn như họ vậy, Hoắc Hành Chu cũng bóc quả hạnh cho cậu ăn, nháy mắt đã gần ba mươi năm.

“Huấn Trí, Vãn Chiếu, hai con ăn cơm chưa?” Lạc Hành để túi xuống, đi đến ló đầu nhìn phòng bếp.

Hoắc Huấn Trí lập tức đứng lên, như nhìn thấy cứu tinh mà chạy đến bên cạnh Lạc Hành, nhận lấy đồ trong tay anh: “Ăn rồi ạ.”

“Vãn Chiếu, có phải con lại bắt nạt anh không?” Lạc Hành biết tính tình của hai đứa con mình thế nào, đứa lớn nhất giống cậu, nói chuyện cũng không lớn tiếng.

Con trai nhỏ nhanh nhẹn chính là bản nâng cấp của Hoắc Hành Chu, gây sự phá phách thiên hạ đệ nhất vũ trụ, y như hỗn thế ma vương, đưa cây gậy cho hắn, hắn cũng có thể bay đến náo loạn thiên cung.

“Đâu có. Con thích anh trai nhất, làm sao lại bắt nạt anh ấy! Con còn mang quà cho anh kia kìa.” Hoắc Vãn Chiếu cười híp mắt, rõ ràng quyến rũ như ánh mắt trời, nhưng trong mắt của Hoắc Huấn Trí lại là cảm giác dựng cả lông tơ.

Lạc Hành cười, ngồi vào một bên khác trên sofa, qua loa cởi bỏ mấy cúc áo.

Hoắc Huấn Trí rót chén trà cho anh, ngoan ngoãn đặt lên khay trà: “Ba nhỏ ơi, uống trà ạ.”

Lạc Hành cười ‘Ừ’ một tiếng, ngước mắt nhìn Hoắc Vãn Chiếu: “Ba lớn của con không ở nhà, không thì con chờ bị đòn đi. Ầm ĩ đòi nghỉ học ở bên kia, không chịu trở về. Ông bà nội không nỡ đánh con, càng lúc càng nuông chiều con lên trời.”

Hoắc Vãn Chiếu không hề sợ hãi cười rộ lên, nịnh bợ nói: “Ba nhỏ à, ba chắc chắn sẽ giúp con xin tha mà. Vả lại trường học bên kia dạy quá kém, đám ngu xuẩn kia đến cả phương trình cũng giải không hiểu.”

Lạc Hành liếc hắn một cái: “Con giải hiểu không?”

Hoắc Vãn Chiếu chẳng chút che giấu đáp: “Con giải không hiểu mà, nhưng anh của con thì giải hiểu được. Con về rồi ba nhỏ bảo anh dạy con chẳng phải là được rồi sao? Ba à, con không muốn đi học ở nước ngoài, ngôn ngữ của họ con không hiểu nên không nói chuyện được, con khó chịu lắm.”

Lạc Hành không kiềm được học theo điệu cười lạnh của Hoắc Hành Chu, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng dùng được. Trình độ tiếng Anh của Hoắc Vãn Chiếu đủ để nó trào phúng người khác ba ngày không ăn không uống, vậy mà cũng không thể dùng để nói chuyện được?

Hoắc Huấn Trí ngoan ngoãn ngồi xa hơn một tí trên ghế sofa, chẳng nói tiếng nào mà nhìn mũi giày của mình.

Ở nhà cậu vốn đã ít nói, lúc Hoắc Vãn Chiếu chưa về còn có thể nói chuyện phiếm với hai ba, hắn vừa trở về thì mình giống hệt con thú bị bắt nhốt.

Lạc Hành hỏi thăm thân thể ông bà nội xong thì hỏi khi nào họ trở về, rồi bắt đầu kể chuyện của hai đứa con khi còn bé.

“Hồi nhỏ con dính Huấn Trí nhất, ăn ngủ đều không cho ba ôm mà cứ bảo thằng bé ôm. Thằng bé hồi nhỏ vừa gầy vừa nhỏ, toàn không ôm con được.”

“Lúc con vừa lên lớp 3 thì đã cao hơn Huấn Trí, cứ như anh trai ấy, toàn nói phải bảo vệ thằng bé.”

Hoắc Vãn Chiếu tùy tiện dời tầm mắt sáng chỗ anh trai, nhìn cậu đứng ngồi không yên, hai tay níu chặt trên đầu gối, đan vào nhau rồi từ từ buông ra, túm lấy đầu gối.

Hoắc Vãn Chiếu chợt nhớ lại lần đầu tiên mình đánh nhau, chính là lần bị cậu nhìn thấy kia.

Hắn vừa tan học đã ngoan ngoãn ngồi yên trong lớp chờ anh trai đến đón hắn, tiếp đó kéo tay cậu cho hắn một viên kẹo rồi hai đứa cùng bước ra cổng trường, bởi hai ba đang chờ bọn họ.

Kết quả hắn nghe thấy thằng nhóc mập mạp trong lớp đang châm chọc Hoắc Huấn Trí. Nó kể với bạn học rằng có một lần nhìn thấy Hoắc Huấn Trí ở nhà vệ sinh, thấy phía dưới họa mi của cậu có một đóa hoa nhỏ[4], đó là thứ chỉ có nữ mới có.

[4] Đóa hoa nhỏ ám chỉ cái ‘búp măng’ của con gái.

Nhóc mập chạy tới hỏi Hoắc Vãn Chiếu, anh trai của hắn là nam hay nữ, Hoắc Vãn Chiếu một mực không để ý đến nó.

Nó lại hỏi Hoắc Huấn Trí có phải biến thái hay không… Mẹ của nó bảo trẻ con mà nam không ra nam nữ không ra nữ đều là biến thái, là dị dạng, phải cách xa bọn nó một chút.

Cả đời này, chuyện Hoắc Vãn Chiếu không thể tha thứ nhất là nói Hoắc Huấn Trí không giống người khác. Đóa hoa nhỏ kia là bảo bối của cả nhà hắn, chẳng ai cảm thấy là biến thái, dị dạng.

Anh trai rất đẹp, là anh trai đẹp nhất trên thế giới của hắn.

Nó dám nói!

Hoắc Vãn Chiếu vung nắm đấm rồi cho nhóc mập hai đấm còn khỏe gấp hai lần thằng nhóc đó. Nắm tay nhỏ xíu đánh đến tê rần. Hắn liều mạng đánh lên mặt nó, bản thân cũng trúng rất nhiều cú đánh.

Hắn chẳng thấy đau, lại cảm thấy trong lòng có lửa giận, nếu không trút ra thì sẽ nổ tung mất.

Khi đó hắn còn nhỏ, không biết cái gì gọi là tình cảm, chỉ biết Hoắc Huấn Trí không thể bị người khác bắt nạt, chỉ có thể bị một mình hắn bắt nạt mà thôi.

Sau này hắn lớn rồi thì đã biết ý nghĩa của câu chỉ có thể bị một mình mình bắt nạt, cậu lại không chịu cho mình thân thiết. Mỗi lần mình đều phải tới gần rồi ép buộc mới để mình ôm một chút.

Anh ấy giống như rất chán ghét mình.

Cũng phải, mình là em trai của anh ấy.

Còn là một em trai vô lại.

“Giờ cũng không còn sớm nữa, Huấn Trí đang bệnh. Vãn Chiếu này, con đừng ở đây chơi nữa, về nghỉ đi. Mới về nên dễ bị lệch giờ.” Lạc Hành đứng lên, thấy cũng sắp đến giờ, nên gọi điện cho ‘Tổ tông’ của anh rồi, nếu không lại ăn giấm rồi không vui nữa.

Hai người một trước một sau đi lên lầu, lần này Hoắc Vãn Chiếu cũng không làm khó cậu, đi về phòng trước.

Hoắc Huấn Trí mở ấm đun nước lên, sau đó lại tìm thuốc trong ngăn kéo, cầm viên thuốc hồi lâu mà vẫn chưa khôi phục tinh thần.

Sự nhấp nhô không ngừng trong ngực đã nhắc nhở cậu, nỗi áp lực mà người em trai này mang cho cậu lớn bao nhiêu, nhưng hơn hết… Hoắc Huấn Trí biết, không phải là do hắn cho, mà một phần cũng do mình tạo áp lực cho chính mình.

Cậu đối với Hoắc Vãn Chiếu… nếu thật sự chỉ là sợ hãi thì tốt rồi.

Nước đang nấu, cậu lấy trong tủ quần áo ra bộ đồ ngủ rồi vào nhà vệ sinh tắm rửa. Ánh đèn rất sáng, cậu lần lượt cởi quần áo ra, trông thấy cơ thể chẳng giống người khác thì có chút xấu hổ lại có phần khổ sở.

Cậu nghiêng đầu đi, không thể nhìn nữa, như tự lừa dối mình mà bước vào bồn tắm lớn, chôn vùi bản thân trong nước. Mãi đến khi sắp chịu không nổi mới ngẩng đầu, cố gắng hít sâu một hơi, lại bị bọt nước nơi đầu mũi sặc khiến ho lên.

Cậu ôm mặt, nức nở một tiếng như con thú nhỏ, nôn nóng vẫy chân, muốn xóa sạch thứ khác biệt ở nơi đó. Nhưng bất kể có vẫy thế nào thì thứ ở đó vẫn tồn tại, thậm chí trong lúc ma sát còn…

Có cảm giác.

Hoắc Huấn Trí có phần hận bản thân không chịu hăng hái, ra sức hắt nước lên mặt rồi buồn bực bước ra khỏi bồn tắm, mặc quần áo đi ra ngoài.

Cửa phòng bỗng bị gõ vang, cậu dừng chân lại.

Người gõ cửa phòng cậu lúc này chắc chắn không phải ba nhỏ, trong nhà cũng chỉ còn lại người kia.

Buổi tối Hoắc Vãn Chiếu lại muốn làm gì đây!

Cậu muốn làm bộ như mình đang ngủ, càng muốn từ chối người ngoài cửa kia hơn. Nhưng cậu không dám không mở, sợ sẽ quấy rầy Lạc Hành, càng sợ anh biết quan hệ của hai anh em họ không tốt.

Điều ba hi vọng nhất chính là hai người họ sẽ chăm sóc lẫn nhau, không nên cãi nhau rồi mâu thuẫn. Đừng rối tung như thân thích trong nhà ba lớn, anh em trong nhà bất hoà.

Hoắc Huấn Trí không đành lòng để ba khổ sở, lại chẳng biết đã bị tình cảm gì trong lòng mình thúc đẩy, cuối cùng vẫn mở cửa.

“Có, có chuyện gì không?”

“Em có thể vào không? Anh ơi…” Hoắc Vãn Chiếu chớp mắt, nghiêng đầu ám chỉ nói: “Em vừa thấy ba nhỏ về phòng rồi cơ.”

Hoắc Huấn Trí bị hắn túm lấy uy hiếp, chẳng cách nào từ chối nên chỉ có thể tránh ra một tí, để hắn đi vào.

Hoắc Vãn Chiếu bước vào, ngắm nghía phòng cậu. Hầu như tất cả đều là những bức ảnh và cúp từng đoạt thưởng, sách của ông nội được bày biện rất chỉnh tề, còn có những cuốn mà hắn chưa từng biết.

Trong phòng có một mùi hương nhàn nhạt không nói nên lời, vừa mềm vừa thơm.

Hoắc Vãn Chiếu giơ tay lên. Hoắc Huấn Trí tưởng đâu hắn muốn đánh mình nên lập tức sợ hãi nhắm mắt lại, lông mi run rẩy co rúm, cánh mũi nhẹ nhàng mấp máy.

Hoắc Vãn Chiếu nhíu mày, ấn cậu lên tủ quần áo rồi đưa tay túm thắt lưng cậu, buộc cậu phải nhìn mình.

“Em làm… làm gì đó?” Hoắc Huấn Trí hoảng sợ, vùng vẫy muốn đẩy hắn ra nhưng lại chẳng nhúc nhích tí nào.

“Anh này, trên người anh thơm quá đi.” Hoắc Vãn Chiếu đến gần cậu, hơi thở ấm áp cuống quít trên cần cổ tinh tế mà mẫn cảm của cậu, khiến lỗ chân lông của cậu đều dãn ra.

Hoắc Huấn Trí run chân bắt lấy tay áo hắn, đỏ mặt chẳng nói nên lời.

Hoắc Vãn Chiếu hạ thấp giọng, gần như dụ dỗ hỏi: “Nói em biết đi mà, sao anh sợ em đến thế chứ…”

Hoắc Huấn Trí ngây ngẩn, chớp mắt nói: “Anh không, không có sợ em. Em là em trai anh… tại sao anh lại sợ em.”

“Tên lừa đảo.” Hoắc Vãn Chiếu vươn tay gẩy gẩy hàng lông mi như cánh quạt nhỏ của cậu, thổi lên một hơi, khiến lông mi của cậu run lên lần nữa, mặt đã hồng đến sau tai rồi.

Hoắc Vãn Chiếu cúi đầu nhìn thử, từ cổ đi xuống, phần da nơi lồng ngực trắng trẻo đều đỏ cả lên, không khỏi muốn xem thử toàn thân cậu có đỏ lên không.

“Từ lần đầu tiên anh thấy em đánh người đã bắt đầu sợ em rồi.” Hoắc Vãn Chiếu có phần bất đắc dĩ, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Em đánh họ chứ đâu có đánh anh. Anh sợ em làm gì chứ, làm như em ăn thịt anh vậy…”

“Em không ăn thịt anh, nhưng em sẽ…”

“Hửm?” Hoắc Vãn Chiếu không nghe rõ.

Hoắc Huất Trí xấu hổ không chịu nói nữa. Lần nữa cậu bị hắn bóp cằm, thắt lưng bị nhào nặn nhanh hơn, ép cậu phải nói ra.

“Không nói là em đánh anh thật đấy. Anh từng thấy rồi, không sợ thì cứ việc thử đi.”

Hoắc Huấn Trí cũng chẳng thể nói rõ có phải sợ hay không, nhưng ma xui quỷ khiến lại nói thật: “Em, em sẽ bắt nạt anh.”

“Vậy anh có muốn em bắt nạt anh không?” Hoắc Vãn Chiếu cúi đầu, chóp mũi cọ nhẹ bên phần gáy mịn màng của cậu, nhịn không được mà cắn một cái lên chỗ thịt mềm đó, khiến hô hấp của cậu run lên: “Đừng… đừng cắn anh.”

“Nói đi nào, có muốn em bắt nạt anh không?”

Hoắc Huấn Trí không nói được, luôn cảm thấy lần trở về này, Hoắc Vãn Chiếu đã trở nên đáng sợ hơn. Hắn hệt như muốn tàn nhẫn xé toạc thứ gì đó trong cơ thể cậu, lại như muốn cấu xé linh hồn của cậu.

“Có ai muốn bị người khác bắt nạt chứ!” Hoắc Huấn Trí đẩy hắn ra rồi chạy đến bên giường bắt đầu đuổi người: “Anh muốn uống thuốc rồi đi ngủ, em mau về ngủ đi.”

Hoắc Vãn Chiếu nói: “Anh nè, em đã nghiêm túc nói với ba rồi, lần này về sẽ không đi nữa.”

Hoắc Huấn Trí ngẩn ra, cốc và thuốc cùng lúc rơi xuống đất, chiếc cốc bằng gốm sứ được mạ vàng bị vỡ chia năm xẻ bảy, vô cùng vang dội trong căn phòng rộng lớn.

“Ừm.” Hoắc Huấn Trí chớp mắt mấy cái rồi ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ, giống như thú nhỏ thấp giọng nói: “Hai ba rất nhớ em.”

Hoắc Vãn Chiếu ngồi bên bàn, nhìn cơ thể của Hoắc Huấn Trí bị giường chắn đi hơn phân nửa, hỏi: “Vậy còn anh? Anh nhớ em không?”

Ngón tay Hoắc Huấn Trí run lên, bị mảnh gốm sứ sắc bén cắt ra một miệng lớn, máu chảy ào ào. Cậu nhịn đau, không có trực tiếp trả lời: “Đây cũng là nhà em, em muốn về đâu ai có thể ngăn được em.”

“Em muốn làm chuyện gì cũng chẳng ai có thể ngăn được em, nhưng mà…” Hoắc Vãn Chiếu không buông tha: “Anh thì sao, anh có muốn em trở về không?”

Hoắc Huấn Trí thật sự không biết, cậu luôn hi vọng Hoắc Vãn Chiếu sẽ thật sự không muốn bắt nạt mình, cậu sắp không hiểu nổi cảm xúc của mình đối với hắn… đối với hắn là gì.

Lần đầu tiên cậu gặp… gặp giấc mơ kia, là ngay trên chiếc giường này.

Cậu vô cùng ẩm ướt, trong cơ thể như có gì đó cuồn cuộn chảy ra, cậu hét lên rồi tỉnh lại, miệng gọi tên hắn, trong đầu là khuôn mặt mơ hồ lại mờ mịt của hắn.

Nhưng như vậy là không đúng, cậu biết vậy là không đúng, cậu không thể ham muốn em trai mình.

Cậu rất hoảng sợ.

Hoắc Vãn Chiếu chợt ngửi được một mùi máu tanh, lập tức đứng lên rồi vọt đến trước mặt cậu. Trông thấy cậu đang ngồi xổm xuống, một vũng máu nhỏ đã tích tụ, vành mắt đỏ bừng nói không ra lời.

Trái tim hắn tê rần, dùng sức kéo cậu lên rồi ngậm ngón tay của cậu trong miệng, cầm máu giúp cậu.

Nước bọt chạm vào khiến cậu đau đớn muốn trốn, nhưng Hoắc Vãn Chiếu cương quyết không cho phép cậu trốn, thậm chí còn ấn vào ngực, ép buộc cậu nhìn vào mình.

Máu ngưng chảy, Hoắc Huấn Trí chợt khóc.

Hoắc Vãn Chiếu nhất thời luống cuống hết cách. Hắn bắt nạt anh trai, mỗi lần đều thấy cậu mặt đỏ tai hồng trốn tránh, hoặc là muốn trốn lại chẳng dám trốn, dáng vẻ mềm mại lại cứng cỏi vô cùng mê người.

Nhìn thấy cậu khóc, vẫn là lần đầu tiên.

“Đừng, đừng khóc.” Hoắc Vãn Chiếu luống cuống tay chân tay nước mắt thay cậu, liên tục nói: “Có phải rất đau không…? Em bôi thuốc cho anh, một lát là hết đau ngay. Đừng khóc, đừng khóc mà, ngoan.”

Hoắc Huấn Trí càng khóc dữ dội hơn, dường như muốn khóc hết toàn bộ những uất ức vì bị hắn bắt nay nhiều năm ra ngoài, dỗ thế nào cũng không được. Cuối cùng bắt đầu khóc nấc lên, lau đi từng giọt nước mắt.

Hoắc Vãn Chiếu quả thật rất luống cuống, hận không thể quỳ xuống cho cậu, lần đầu tiên trong đời chẳng biết làm thế nào. Kết quả dưới tình thế cấp bách đã cúi đầu hôn xuống.

Tiếng khóc quả nhiên dừng lại, cậu ngơ ngác mở to mắt nhìn, đến cả thở cũng quên mất.

Hoắc Vãn Chiếu nếm những giọt nước mắt của cậu, nước mắt mằn mặn bị nhiệt độ cơ thể hâm nóng, hương vị của đôi môi hệt như trong trí nhớ, mềm mại như rau câu hảo hạng.

“Em… Cứ… Em cứ luôn bắt nạt anh.” Hoắc Huấn Trí tủi thân cực kỳ.

Hoắc Vãn Chiếu hôn lên mắt cậu, liếm nước mắt của cậu, hận không thể liếm láp cả người cậu một lần, nơi nào cũng phủ đầy ấn kí của mình.

“Anh chưa từng nghĩ tới, vì sao em lại bắt nạt anh không?”

Bắt nạt người ta còn muốn lý do sao…? Chẳng lẽ không phải vì hắn là là một tên vô lại chứ!

Hoắc Huấn Trí mím khóe miệng, oan ức muốn khóc lên. Hoắc Vãn Chiếu lập tức đầu hàng, ho khan rồi nói: “Em… Em không phải bắt nạt anh, mà là thích anh.”

“Hả?”

Hoắc Vãn Chiếu nhéo mũi cậu, hơi tức giận nói: “Ai bảo anh lúc nào cũng sợ em, trốn tránh em, hận không thể để em tám trăm năm cũng khỏi về nhà chứ! Anh cười với người khác thì vui vẻ như vậy, vừa thấy em thì run lẩy bẩy cả lên. Cho dù anh không thích em thì em cũng là em trai của anh, anh không thể vui vẻ hòa nhã với em một tí, nhất định phải tránh em như nước với lửa sao?”

Hoắc Huấn Trí bị hắn nói cho bối rối, ngơ ngác chớp mắt, hắn nói vậy…. là có ý gì?

Hoắc Vãn Chiếu thở dài, há mồm cắn lên chiếc mũi của cậu, trước khi cậu nhíu mày đã nhả ra: “Em không thích anh cười với người khác, không thích thấy người khác kéo tay anh. Em muốn chém đứt tay họ ra, còn muốn nhốt anh trong ở trong ngực em, chỉ cười cho một mình em xem thôi.”

Hoắc Huấn Trí bị lời thông báo ‘tàn khốc’ của hắn dọa sợ, theo bản năng nói: “Không…”

“Không cái gì?” Vẻ mặt dịu dàng của Hoắc Vãn Chiếu bỗng bị châm lên một ngọn lửa, hung hăng kiềm chế kích động muốn hôn cậu, cố hết sức bình tĩnh nói: “Em biết anh ghét em, nhưng em càng lo lắng nếu anh sợ em hơn, ghét em hơn, cho nên em mới không đánh họ. Anh à anh xem đi, có phải em rất ngoan không…”

Hoắc Huấn Trí mờ mịt trong lòng hồi lâu, luôn cảm thấy đêm nay Hoắc Vãn Chiếu hơi là lạ, thậm chí còn bắt đầu cảm thấy người mà trước đây chỉ biết bắt nạt cậu, khiến cậu không có chỗ trốn mới có thể làm hắn dễ chịu một chút.

“Anh, anh đừng chán ghét em, có được không?” Hoắc Vãn Chiếu áp lên trán cậu, trầm giọng hỏi, trong giọng nói còn mang theo tia khát cầu.

Như thể sự chán ghét của gần như muốn lấy mạng hắn.

Hoắc Huấn Trí ngẫm nghĩ, thật ra hắn cũng đâu quá đáng…

Ngoại trừ, việc em ấy đè mình ở góc tường, rõ ràng nhỏ hơn cậu nhưng cứ muốn ép mình gọi là ‘Anh’.

Ngoại trừ, việc em ấy muốn mình dùng miệng đút em ấy ăn kẹo.

Ngoại trừ, có đôi lúc em ấy sẽ động tay động chân sờ cổ tay và bụng mình, vân vê lỗ tai của mình, nhìn mình mặt đỏ tới mang tai.

Ngoại trừ…

Hoắc Huấn Trí không phát hiện rằng bản thân trong lúc vô tình đã loại bỏ tất cả những việc quá đáng của hắn. Trong tiềm thức của cậu chẳng qua chỉ là cơ thể mình có vấn đề nên bài xích là ở bản thân mình.

Cậu đối với Hoắc Huấn Trí căn bản chẳng phải sợ hãi và chán ghét, cậu thậm chí rất thích cảm giác bị hắn bắt nạt, chỉ là…

Chỉ là khí chất[5] trên người hắn quá mạnh mẽ, chỉ cần đến gần đã khiến chân cậu mềm nhũn không thôi. Có đôi khi chỗ đó không kiềm được mà ướt lên, khiến cậu rất hoảng sợ.

[5] Nguyên văn là Khí tràng [气场]: là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.

Thứ cậu sợ chính là bản thân, sợ mình sẽ bại lộ sự khác thường ở trước mặt Hoắc Vãn Chiếu, sợ hắn… sợ hắn chán ghét mình.

Hoắc Vãn Chiếu thấy đã lâu mà cậu vẫn chẳng nói lời nào, nghĩ rằng mình đã dọa cậu nên vội nói: “Nếu anh không thích em về đây, vậy qua hết kì nghỉ hè em sẽ về kia ngay, nếu anh nhớ em thì cứ đến thăm em.”

Hoắc Huấn Trí bị hắn làm cho tim tê rần, hệt như có cây kim nhỏ đâm vào miếng thịt mềm nhất trái tim cậu, ứa ra một vũng nước vừa đau vừa xót, rất nhanh lại vây lấy trái tim cậu.

Toàn bộ trái tim đều nhói đau.

Cậu cẩn thận nhớ lại, tựa như ngoại trừ việc bắt nạt này ra thì hắn đối xử với mình rất tốt.

Hồi còn bé có một lần họ tan học, hai ba đều có việc mà ông bà nội cũng chẳng ở trong nước. Lúc đầu là người khác đến đón họ tan học, kết quả bởi vì mãi vẫn không đợi được nên Hoắc Huấn Trí bèn dẫn em mình đi đón xe về nhà.

Lúc xuống xe, bài thi của cậu bị gió thổi bay mất; cậu bảo em trai đứng tại chỗ đợi còn mình thì đi nhặt về, kết quả có một chiếc xe vọt đến.

Cậu suýt nữa đã không tránh kịp. Khi đó Hoắc Vãn Chiếu còn nhỏ xíu nên không biết lấy đâu ra sức lực, dùng sức kéo cậu một cái. Xe tải miễn cưỡng sượt qua trước mặt hai người, một trận gió gào thét lướt qua, suýt nữa đã cuốn họ vào gầm xe.

Cánh tay của Hoắc Vãn Chiếu bị đá ma sát nên toàn là máu, đến bây giờ trên cánh tay vẫn còn một mảnh da không giống với phần da bình thường.

Lúc ở nước ngoài, múi giờ của hắn lệch với mình, chờ đến tối mình tan học về thì bên kia chỗ của hắn đã là hơn 3 giờ rạng sáng,

Mỗi ngày kiên trì một cuộc điện thoại, cũng chẳng nói chuyện quan trọng gì, chỉ ép cậu kể rằng hôm nay ăn cái gì, chơi với ai, nói sai một câu thì hắn sẽ cúp máy.

Lần nào hắn cũng khiến Hoắc Huấn Trí bối rối, vừa mong đợi điện thoại của hắn, vừa sợ điện thoại của hắn.

Cậu rất hoảng loạn, lại rất hồ đồ, luôn cảm thấy nếu mình thông minh thêm chút nữa thì tốt rồi, có thể thăm dò hắn sao lại âm tình bất định lúc thì đùa mình, lúc thì nổi giận.

Hai năm đầu ấy, cậu bị một cơn bệnh nặng, mỗi ngày mê man ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ. Một ngày có tới hơn phân nửa thời gian là mê man, tỉnh lại cũng là phát sốt với châm kim đủ kiểu.

Hoắc Vãn Chiếu trông coi trước giường cậu vài tháng.

Cậu không biết rằng sau đó hắn và ông bà nội ra nước ngoài. Ba nói cho cậu biết, tuy rằng Hoắc Vãn Chiếu như đại ma vương làm quấy nhiễu cuộc sống của cậu đến long trời lở đất, lại khiến cậu ngày nào cũng hoảng sợ chẳng biết một giây sau hắn sẽ bông đùa mình thế nào.

Nhưng hắn cũng cho mình cảm giác an toàn tuyệt đối.

Đôi khi cậu cảm thấy, chỉ cần Hoắc Vãn Chiếu ở đây, thì cái gì cậu cũng không cần sợ.

“Em nhất định phải bắt nạt anh đó! Em còn muốn bắt nạt anh cả đời nữa. Anh ơi, em rất thích anh.” Hoắc Vãn Chiếu đưa tay sang hai bên, bắt lấy cổ tay nhỏ gầy của cậu, dùng ngón tay cái xoa xoa, ngạc nhiên nói: “Cơm anh ăn nhiều năm chạy đi đâu hết rồi, sao vẫn còn gầy thế này? Em mà dùng lực thêm chút có khi nào đứt luôn không?”

Hoắc Huấn Trí bị mấy câu nói bừa bất ngờ của hắn chọc, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Làm sao dễ đứt như thế… Em mau buông anh ra!”

“Không buông, trừ phi anh…” Hoắc Vãn Chiếu nói được nửa thì ngừng.

Hoắc Huấn Trí chớp chớp mắt, nghi hoặc sao hắn lại đột nhiên không nói nữa. Sau đó lại nghe thấy giọng nói nhẹ bẫng của hắn rơi xuống từ trên đầu: “Trừ phi anh cho em ăn kẹo.”

Hoắc Huấn Trí đã sớm qua cái tuổi ăn kẹo rồi nên đâu còn kẹo cho hắn ăn. Trong lòng xỉa xói mấy lần rồi bỗng nhớ ra, ‘A’ một tiếng tránh cánh tay hắn đi ra ngoài, vểnh ngón tay bị thương lên rồi tìm hộp kẹo.

Hoắc Huấn Trí gian nan xé ra, hai má đỏ bừng đưa tới bên miệng hắn.

Hoắc Vãn Chiếu không ăn, cũng không nhìn kẹo mà xoay lại nhìn vào mắt cậu. Hoắc Huấn Trí nhịn không được mà thúc giục: “Em sao, sao lại không ăn?”

“Muốn anh trai đút.” Hoắc Vãn Chiếu cúi đầu, kề sát vào cậu: “Giống như trước đây vậy.”

Hoắc Huấn Trí bị hắn dọa sợ, nhỏ giọng như chưa xác định được mà hỏi hắn: “Vãn Chiếu, em thật sự…”

“Hửm?”

Hoắc Huấn Trí cầm viên kẹo cứng ngắc, bị hắn ôm vào ngực chẳng biết sao lại khẩn trương, chỉ có thể dùng cái miệng nhỏ kìm nén hô hấp, nâng cặp mắt ướt sũng lên, sợ hãi nhìn hắn.

Hoắc Vãn Chiếu bị cậu nhìn mà trong lòng bốc lửa, giơ tay che mắt cậu lại, cố tình lạnh giọng: “Có chuyện thì nói, đừng dùng ánh mắt này nhìn em, em sẽ không mềm lòng đâu. Cả đời này anh cũng đừng nghĩ đi theo người khác, chết cũng phải chôn cùng em.”

Hoắc Huấn Trí bị lời tuyên bố đáng sợ này của hắn kích thích đến ngực run lên, hô hấp vừa được kìm nén lại bắt đầu rối loạn.

Tay hắn bịt cả hai mắt mình, cái gì cũng không nhìn được, càng khiến thính giác thêm nhạy bén, đến cả hô hấp của hắn ở bên gáy cũng làm cậu mẫn cảm nhiều hơn, bất an cử động.

“Hoắc Huấn Trí.”

“Ha… hả?”

“Gọi anh đi.” Hoắc Vãn Chiếu bịt mắt cậu, rũ mắt nhìn đôi môi đỏ au của cậu, gần như sắp không nhịn được mà hôn lên. Hắn gắt gao ngăn chặn dục vọng, cúi đầu liếm láp hõm cổ của cậu, giục từng tiếng: “Ngoan, gọi anh đi.”

Hoắc Huấn Trí xấu hổ vô cùng, rõ ràng mình lớn hơn hắn 3 tuổi, sao có thể mở miệng nói ra được nên nói gì cũng không chịu nghe.

“Em buông, buông ra…”

“Gọi anh thì em sẽ buông ra.” Hoắc Vãn Chiếu không chịu buông, tựa như có chấp niệm khó mà giải thích đối với xưng hô này. Nói gì cũng phải khiến cậu gọi, bằng không sẽ không buông tay.

Tay của hắn đã di chuyển sang eo, sau đó tiến lên trước, luồn vào lưng quần của cậu, chậm rãi đi xuống.

Hoắc Huấn Trí dùng sức bắt lấy tay hắn, lại bị cái tay đang đặt trên eo của hắn nhào nặn đến trực tiếp nhũn cả người, thoát lực nhào vào lồng ngực hắn, thất thanh gọi: “Anh.”

Hoắc Vãn Chiếu thỏa mãn cười rộ lên, Hoắc Huấn Trí dồn dập thở hổn hển, vô lực đẩy tay hắn ra: “Em lấy, lấy ra…”

Hoắc Vãn Chiếu nghe lời lấy ra, kè sát bên tai cậu nói: “Anh… Có thể anh không biết, mười năm trước em đã muốn anh gọi em như thế rồi.”

Hoắc Huấn Trí bực bội thở mạnh, mặt lại lặng lẽ đỏ lên: “Đồ vô lại.”

“Đúng vậy, em rất vô lại.”

———

[2] Bếp kiểu mở: