Năm nay Ôn Noãn bảy tuổi, học lớp hai trường tiểu học Nhân Dân hạng nhất ở khu An Chung thành phố C. Chiều cao tiêu chuẩn thì cô nhóc chỉ cao có một chút nhưng lại cao hơn hạn mức trọng lượng cơ thể tối đa đến 2 kg.

Chân thoa rượu đã tốt hơn nhiều, Ôn Hân cầm khăn lông lớn, cố hết sức ôm Ôn Noãn từ trong bồn tắm ra.

"Noãn Noãn, sao đi chuyến trại hè này lại mập lên rồi." Ôn Hân vừa lau khô nước trên người Ôn Hân, vừa đưa tay nhéo chút thịt mới mọc ra trên mặt cô bé.

"Cô à, nếu như mà con không mập một chút, không xấu một chút, thì Hàn Tiểu Minh trong lớp sẽ không lấy con làm vợ. Cô biết đấy, Hàn Tiểu Minh đã là học sinh nam xấu nhất lớp con rồi, con không tìm được ai xấu hơn."

Lần đầu tiên Ôn Hân nghe được ngôn luận mới lạ như vậy, tò mò hỏi tại sao.

Ôn Noãn nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, hình như đang nhớ lại cái gì: "Ba từng nói, bởi vì ba là người nghèo đường gì gì đó(ý của Noãn Noãn là ba bé bị tàn tật), cho nên mẹ mới không cần con và ba. Con không muốn giống mẹ, giống như mẹ làm ba đau lòng, cho nên ngay từ đầu con đã tìm người nghèo, như vậy về sau con sẽ không vì thế mà không cần cậy ấy."

Ôn Noãn nói chuyện, tay còn nghịch ngợm trượt lên tóc mái ngắn trên đầu, bé không phát hiện, ánh mắt của cô đã sa sầm thành màu đen.

Ôn Lĩnh cầm cái móc đi kéo khóa cửa trơn bóng trên đỉnh đầu, nhưng hôm nay không biết làm sao, móc nửa ngày cũng không móc được vòng xích kia.

Loảng xoảng một tiếng, cái móc sắt dài một mét bị Ôn Lĩnh giận dỗi vứt lên trên đất, sau đó theo quán tính văng xa ra mấy tấc, dừng lại bên cạnh một đôi dép màu xanh.

Ôn Hân cố gắng chuyển lực đỡ cơ thể từ chân bị thương sang chân phải, khom lưng nhặt cái móc."Anh, đi vào nghỉ ngơi đi, em đóng cửa là được rồi."

Ôn Lĩnh há hốc mồm, vẫn luôn kiêng kỵ biểu hiện sự sa sút tinh thần trước mặt em gái, cuối cùng vẫn yên lặng đẩy xe lăn vào nhà.

Người bị thương ở chân vốn nên được dưỡng thương thật tốt, nhưng trước mắt là cô phải có một người anh trai có chân có thể tạo điều kiện cho cô luyện tập. Ôn Lĩnh chán nản gần như mất hết tinh thần.

Ôn không nhìn thấy bóng lưng của anh trai lẻ loi biết bao, sinh ra là con trai của Ôn Minh Diệp, kiên cường và có trách nhiệm là thứ lớn dần theo sự trưởng thành.

Cô nhón mũi chân phải, móc mấy cái cũng không móc được. Một chân phải chịu sức nặng của cả hai chân, quả nhiên là không được.

Ôn Hân đổi chỗ có địa thế cao hơn, nhẹ nhàng nhảy một cái, lần này móc tới rồi.

Phù.... Đúng lúc cô vừa thở phào nhẹ nhõm thì mành cửa sắt bị kéo xuống rầm rầm đột nhiên mất trọng lực mà rớt xuống, điểm đỡ trong tay Ôn Hân cũng mất.

Ngọn đèn nhỏ màu quả quýt của siêu thị tiện lợi Ôn Noãn ở trong đêm mùa hạ lộ vẻ cực kỳ ấm áp và tĩnh mịch. Ôn Hân nhìn ngọn đèn dần dần kéo xa khoảng cách với siêu thị, đột nhiên nghĩ nếu cứ ngã xuống như vậy không đứng dậy nữa cũng không tồi.

Suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ, vì vẫn không được người ở phía trước thực hiện hành động cuối cùng.

Sắp ngã xuống thì Ôn Hân đưa tay kéo tay nắm ở cạnh cửa.

Đúng lúc này, ở phía sau cách đó không xa, âm thanh tiếng chân chạy truyền đến.

Lưu Đông cầm hai mươi tệ mà bà xã Quý Mai nhét cho mình ra cửa, lòng như lửa đốt vội vàng chạy đến siêu thị, chỉ sợ chạy chậm nhà họ Ôn đóng cửa, hôm nay bà xã sẽ không ăn ngon miệng.

Xa xa, Lưu Đông thấy đèn của siêu thị tiện lợi Ôn Noãn vẫn sáng, vô cùng hưng phấn, đang muốn chạy qua đó, một bóng đen trong bụi cây bên đường thoáng qua, Lưu Đông theo bản năng hô lên một tiếng: “Ai đấy?”

Ôn Hân đã vịn vào khung cửa đứng dậy, nghe được tiếng hô của Lưu Đông quay đầu lại. Nhưng ngoài Lưu Đông ra, cửa siêu thị không có một bóng người.

"Cảnh sát tiên sinh lại vì nghề nghiệp nhạy cảm rồi." Ôn Hân nhìn Lưu Đông chạy đến trước mặt, cười khúc khích, "Lần này phụ nữ có thai đại nhân lại muốn ăn gì đây, làm phiền cảnh sát nhân dân của chúng ta khuya như vậy còn phải chạy đi một chuyến, vội đến nỗi ngay cả quần áo cũng không mặc hẳn hoi."

Theo ánh mắt của Ôn Hân, Lưu Đông cúi đầu nhìn. 囧, nút áo gốc bị tách ra.

"Khụ khụ, Chị Hân, em lấy túi táo lớn." Hiện trường vương vấn rõ ràng chưa thực hiện được, Lưu Đông đưa tay kéo cổ áo, chuyển chủ đề sang việc chính.

Ôn Hân chịu đựng chân đau, lấy được quả táo, lại dặn dò Lưu Đông mấy câu, cuối cùng tiễn cậu cảnh sát hấp tấp đi. Trước khi đi, Lưu Đông đột nhiên nói với Ôn Hân rất nghiêm túc: "Chị, gần đây ăn trộm qua lại tương đối nhiều, cửa sổ trong nhà của chị cũng khóa kỹ vào, vừa rồi em đã nhìn thấy một bóng đen." Nói xong, Lưu Đông lại ghé đầu nhìn chung quanh, lúc này mới đi mất.

Có thể chính bản thân cậu ta không biết, bộ dáng cảnh sát nhân dân ôm túi táo lớn nghiêng ngả tìm kiếm tung tích của tên trộm buốn cười cỡ nào.

Bên sân sau, Ôn Noãn cách rất xa gọi cô lên giường kể chuyện cổ tích cho bé, Ôn Hân vội vàng khóa cửa, chân khập khiễng vào nhà.

Màn đêm, khôi phục lại sẽ tĩnh mịch lần nữa, gió đêm tập kích, trong không khí mùi hoa quế lan khắp xung quanh. Giẫm lên mấy nhành hoa quế bị gió thổi xuống, Bóng đen" trong miệng Lưu Đông" đi ra khỏi bụi cây, anh ta nhìn chằm chằm vào cửa đóng chặt của siêu thị nhỏ, trầm mặc hồi lâu.

Mấy năm xa cách, cô thay đổi rất nhiều: độc lập, kiên cường, đã không phải cô nhóc bướng bỉnh mỗi khi ngã xuống lại đưa tay về phía anh kêu"Còn không mau đỡ ai gia đứng dậy"

Mà lúc này, một điểm không giống lớn nhất là....trong mắt của cô không hề chỉ có mình anh nữa, chính xác mà nói, là căn bản không có anh.

Nếu như sớm biết cô lại trở về thành phố C, nếu như anh sớm biết chú Ôn xảy ra chuyện, thì tất cả chuyện này có thể vãn hồi được không đây….

Bóng đêm như nước, ánh trăng như hoa, một người mất đi tất cả yêu thương trong lòng, tình cảm trong mắt hiện ra phức tạp đến nỗi sao trên trời cũng không thấy rõ.

Ngụy Dược không tin vào số phận, mà nổi dậy chống lại số phận, chỉ muốn đánh cược một lần.

Dù sao có thể gặp lại, đã chứng minh giữa bọn họ có duyên phận.

Lúc Ôn Hân ở bên giường vỗ đầu kể chuyện cổ tích cho cháu gái, thì trong bệnh viện lục quân hạng nhất của khu vực thành phố C, Lệ Minh Thần giằng co gần năm giờ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Anh kéo cái ghế, ngồi trước giường bệnh một tên lính không vừa ý mắt nhất trong Đại đội 3, bắt chéo hai chân tỏ vẻ “mất hết cả mặt mũi” nhìn tên lính, "Nói một chút đi, tình huống như thế nào?"

Lệ Minh Thần phát hiện, càng ở lại làm thủ hạ của Cao Hán lâu, anh càng cảm thấy tư duy hành động bước đi của "Lão Tiểu Tử" này càng có xu hướng phát triển bản đồ dã chiến.

Hiện tại anh là Đại đội trưởng, chính xác là Phó doanh trưởng, tại sao ngày cuối tuần nghỉ lễ tốt như vậy lại bị phái đến bệnh viện lục quân đưa thương binh.

Lệ Minh Thần kiêm chức chỉ đạo viên, làm xong việc giao ca đêm nay Dương Khiết mặc đồ bác sĩ đi đến.

Bác sĩ thực tập ở bên cạnh vừa đẩy cửa, vừa giới thiệu bệnh tình với Dương Khiết, "Sau khi bắp đùi phải bị thương nghiêm trọng không kịp thời phục hồi, bây giờ phát triển thành chứng viêm mô mềm ở vùng cơ bắp, giữa đường người bệnh hình như tự mình dùng thuốc, nhưng không đúng quy tắc...."

Dương Khiết gật đầu, đang bước ra ngoài thì đột nhiên nghe được âm thanh ở bên trong, nên dừng lại.

Sa với ngày vẻ bí ẩn của buổi xem mắt kia, Lệ Minh Thần đối xử với cấp dưới một cách sống động hoàn toàn khác.

Dương Khiết không đi, bác sĩ thực tập cũng không dám đi vào trong, hai người cứ đứng ở cửa nghe lén.

"Hồ đồ!" Nghe tên lính trình bày lý do, Lệ Minh Thần là giận dễ sợ, "Cái gì mà không thăng chức lên làm được sĩ quan, đối tượng sẽ không kết hôn với cậu, cậu nhìn Đại đội trưởng tôi đây, làm sĩ quan làm mấy năm, không phải vẫn độc thân sao! Đại đội trưởng Vương Đại Trị của đại đội 4 chúng ta, cũng là lính già có lai lịch ở trung đoàn chúng ta, cũng chưa cưới; trưởng bộ phận hậu cần, 32 rồi, ngoài mấy con muỗi cái bay bên cạnh ra, cậu có từng thấy có cô gái đứng bên cạnh anh ta chưa? Một đám dưa già còn không vội, mầm dưa non như cậu sợ cái gì?"

Lúc đầu mấy tên “đồng đội” của Cao Hán đưa ra để lấy lệ, lại bị Lệ Minh Thần kéo ra lần lượt làm một chuyến nghĩa vụ lao động.

Bác sĩ trẻ ở bên cạnh liều mình nhẫn nhịn mới có thể không cười, nhưng hàm răng của Dương Khiết cũng bắt đầu lộ ra ngoài.

Lệ Minh Thần không phát hiện ở ngoài cửa có thêm hai người vẫn tiếp tịc tiến hành giáo dục tư tưởng cho chàng lính trẻ bị thương: "Thể chất không đạt tiêu chuẩn, thì cậu ra sức luyện tập mạnh, lượng hai ngày tập thành một ngày, kết quả phải vào bệnh viện, làm phiền bác sĩ; vậy nếu ngày nào đó cậu bắn hỏng lần thứ nhất không phải cậu cũng chuẩn bị để Đại đội trưởng là tôi tự mình đến lao động kho đạn cho cậu, quả thực là hồ đồ!"

Gần như Lệ Minh Thần nói đồng thời làm luôn, hình tượng người đàn ông nhíu mày trợn mắt cũng hiện lên sinh động trong đầu Dương Khiết.

Cô ho nhẹ một tiếng, kết thúc trận nghe lén không tính là vẻ vang nhưng rất vui vẻ.

"Bác sĩ tới kiểm tra phòng rồi." Bác sĩ trẻ rất biết nhìn mặt gửi lời lên tiếng nhắc nhở.

Lệ Minh Thần đang giáo huấn hăng say, bị âm thanh bất thình lình này cắt đứt, tay giơ dây lưng vũ trang, nhất thời quên buông xuống.

Lúc Dương Khiết đi vào, nhìn thấy một tay túm cổ áo, một tay giơ dây lưng vũ trang, sau đó là vẻ mặt như cha ruột chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Cao Hán, ông gài bẫy tôi! Cơn tức của Lệ Minh Thần kéo đến, thừa dịp Dương Khiết kiểm tra chạy ra cửa cách một khoảng nã pháo và Cao Hán.

Dương Khiết kiểm tra thương binh xong ra khỏi phòng bệnh, chỗ khúc quanh của hành lang, âm thanh Lệ Minh Thần lên tiếng phê phán lãnh đạo truyền vào tai cô.

Quân nhân từ trước đến giờ không khống chế âm thanh của mình, vật nên vị Đại đội trưởng Lệ một khi cảm xúc mà kích động mãnh liệt lên thì ngay cả địa điểm cũng không để ý.

Nghe lời nói trong miệng Lệ Minh Thần "Lãnh đạo cũng không thể nói cứng rắn nhét cô vợ trẻ cho tôi thì cứng rắn nhét cô vợ trẻ cho tôi, đó là người cho ông cưới hay là tôi cưới! Là ngủ với ông hay là ngủ với tôi!", mặt Dương Khiết đỏ lên, đồng thời bực dọc mấy ngày xem mắt trước cũng giải tán, cuối cùng cô hiểu: thiếu tá tiên sinh gai mắt cũng không phải nhằm vào cô, anh nhằm vào là lãnh đạo “nhiệt tình” ép hôn.

Thanh niên độc thân lớn tuổi sống trong quân đội tiện tay vơ có cả bó to, cô và anh chỉ là một đôi bị lãnh đạo “thuận tay” bắt lại.

Nghe giọng điệu của thiếu tá, lãnh đạo tương đối cố chấp.

"Tôi quan tâm chỉ thị của ‘chị dâu’ hay là chỉ thị của ‘sư trưởng’, không cần chính là không cần, có bản lãnh thì ông cứ trực tiếp áp tải tôi tới tòa án quân sự, tội danh cũng nghĩ xong thay ông rồi: không coi trọng cô gái lãnh đạo vừa ý!"

Cao Hán biết bảo thằng nhóc Lệ Minh Thần này chịu thua không dễ dàng, cho nên mới muốn mượn cơ hội hôm nay để cho cậu ta và Tiểu Dương tiếp xúc.

Mặt mũi Dương Khiết không xấu, gia đình lại càng được, hai phương diện này bất luận là nói từ đâu ông cuãng cảm thấy vừa vặn hợp với Lệ Minh Thần, nhưng con lừa bướng bỉnh đáng chết này không mặc áo rồng thì thôi, còn vẩy một bãi nước tiểu lên người mình, bảo cái gì mà cô gái “ông” vừa ý!

Bên đầu điện thoại kia, Doanh trưởng Cao đang rửa chân dựng râu trợn mắt, nhưng lại không thể nào phát tiết, suýt nữa đá bay chậu rửa chân.

Cuối cùng Dương Khiết vẫn không nhịn được, đưa tay vỗ xuống vai Lệ Minh Thần, "Thiếu tá tiên sinh, trong bệnh viện xin giữ yên lặng, cám ơn phối hợp."

Hình dáng Dương Khiết bồng bềnh đi xa khiến Thiếu tá Lệ hiếm khi ngổn ngang trong gió, "Tôi vừa nói gì sao?" Anh hỏi Cao Hán ở đầu điện thoại bên kia.

"Xong đời rồi cậu bé!" Ném xuống bốn chữ này cho Lệ Minh Thần, Cao Hán trực tiếp cúp điện thoại.

"Tôi đường đường là một Thiếu tá, muốn tự do tìm vợ cũng không có á!" Thiếu tá tức giận, điện thoại trong tay suýt nữa tan xương nát thịt.

Chắc có liên quan đến việc trên chân có vết thương, Ôn Hân quen dậy sớm ngủ thẳng tới 9h sáng.

Không phải Thím Trương hàng xóm tìm đến, không biết cô còn có thể ngủ tới khi nào.

Nhóc con Ôn Noãn kia mập thì mập, nhưng không lúc nào chịu yên lặng, hôm qua vừa mới trở về từ trại hè được một ngày, hôm nay mới trời vừa sáng đã chạy ra ngoài chơi rồi.

Ôn Hân rửa mặt xong, chuẩn bị cơm trưa, mỗi lần Ôn Noãn đi chơi một trận về, nó không ăn hai chén cơm lớn không thôi.

Âm thanh thái rau kèm theo cái lưỡi liến thoắng không ngừng của Thím Thẩm, đây cũng không phải là lần đầu tiên bà tới tìm thuyết phục Ôn Hân, nội dung không phải lần đầu tiên nhưng đều giống nhau, làm mai cho cháu trai lớn của bà.

"Cháu thím làm lính ở bộ đội mấy năm, quan trọng là sang năm thăng chứ lên làm trung đội phó rồi, thằng nhóc đó, lớn lên đẹp trai không nói, lại được lãnh đạo thích, đây chính là tiền đồ rộng lớn mênh mông, Ôn Hân, thím cũng vì lo lắng cho nhà cháu, cháu thấy đấy tình hình anh trai cháu như vậy, muốn tìm người tốt hơn cũng chẳng dễ dàng gì."

Thím Trương nói văng cả nước miếng, căn bản không có chú ý hai người đi vào từ bên ngoài.

"Cháu thím ở đoàn bộ đội nào, được lãnh đạo nào thích?"

Một âm thanh vừa lười biếng vừa giòn tan truyền đến, Ôn Hân rất đau đầu: mình làm chuyện gì hại quốc gia à? Sao hôm nay một hai tên lính hợp với nhau chảy tới nhà cô, coi chỗ này là vùng sát biên giới ~ cần phải “canh giữ” à.

"Dượng út, tháng trước lúc bà Trương tới còn nói cháu trai lớn của bà vừa thăng chức lên làm tiểu đội trưởng, trường tiểu học bọn con chọn lớp trưởng một năm mới chọn một lần, trong bộ đội của dượng có thể thăng cấp nhanh như vậy a!" Ôn Noãn nói chậm từng câu ngọt ngào ngây thơ, thím Trương nghe được lại là mặt lúc đỏ lúc trắng, "Trẻ con như cháu thì hiểu cái gì? Cháu...cháu trai tôi tiến bộ nhanh."

Hình như đã nói lộ ra cái gì thím Trương nói một câu "Hôm nào trở lại" liền đi cuống quýt.

"Phiền toái" đi rồi Ôn Hân không thở phào nhẹ nhõm, cô để dao làm thức ăn xuống, chuyển đi xem Ôn Noãn, "Con giải thích cho cô cái ‘ dượng út ’ là sao lại thế...."

Nhưng vừa mới liếc nhìn, không vui trong lòng Ôn Hân nhất thời chạy sạch.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Noãn lúc sáng sớm thức dậy còn trắng nõn nà, lúc này vết cào khắp người không nói, trên quần áo còn toàn là vết bùn mới, mà Lệ Minh Thần ôm con bé cũng không tốt hơn chút nào, vệt bùn cũng không ít.

"Lệ gì gì đó! Anh dẫn cháu gái tôi đi làm cái gì! !" Ôn Hân tiểu thư nhịn Đại đội trưởng Lệ rất lâu, rốt cuộc cũng thành cọp con rồi.

Trước đó Lệ Minh Thần luôn cho rằng, hạnh phúc cũng chỉ lúc diễn tập giữa quân đỏ và quân xanh đám người bọn họ đánh tan đánh nở hoa sư đoàn 503, sau đó lúc tổng kết hội nghị dũng tướng Lý Bác Minh của sư đoàn bọn họ cắn răng, làm quân nhân, chực sự không có cái gì làm anh vui hơn việc này.

Nhưng khi Ôn Noãn nói câu dượng út ra khỏi miệng, trái tim ý chí cứng như sắt đá không hiểu sao mềm xuống, loạn cảm giác kỳ lạ này làm anh vừa mới mẻ vừa hưng phấn.

Lừa một bà xã thích hợp về, thật ra cũng không tồi.

Mặc dù trên có ra lệnh, nhưng là không ngăn cản được cấp dưới học đi đôi với hành, thay đổi mục tiêu tấn công thỏa đáng, hiệu quả làm Thiếu tá tiên sinh càng vui hơn khi thấy việc đã thành.

Xác định mục tiêu tác chiến mới, một cuộc chiến tranh sắp bắt đầu.

Thiếu tá nhìn Ôn Hân, cười mà cả người lẫn vật đều vô hại.