Vĩnh viễn không thể tin tưởng một con sắc lang, đây là lần thứ mười vạn tám nghìn ta nghiến răng nghiến lợi tự cảnh cáo chính mình.

Đáng tiếc, hiệu quả cùng với lần thứ mười vạn bảy nghìn chín trăm chín mươi chín cũng y chang nhau – hối hận đã quá muộn màng.

Vẻ mặt cầu xin, ta cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo mới mà mình đã chọn lựa tỉ mỉ để đi dạo phố.

Đem một chàng trai nhã nhặn đáng yêu như thế này đưa vào một cửa hàng bán đồ chơi tình thú tản ra đầy khí âm lãnh khủng bố thật sự không phải là con người mà!

Ta thực sinh khí.

Bất quá ta vẫn nắm lấy tay Khổng Văn thật chặt, không dám thả ra dù chỉ một giây, nơi này thật đáng sợ. Muốn ta buông tay Khổng Văn ra, tự mình đi qua những kệ đồ đều có đầy những tên đàn ông đáng sợ nhìn ta đầy mê đắm, ta còn chưa có lá gan lớn như vậy.

Khổng Văn nhất định cảm giác được bàn tay nhỏ bé của ta trở nên băng lạnh, hắn cúi đầu nhìn nhìn ta, nhẹ giọng hỏi: « Làm sao vậy, Địa? »

Hừ ! Đồ ôn nhu săn sóc giả tạo.

Ta ủy khuất trừng hắn liếc mắt một cái.

Bá đạo, chuyên chế, căn bản là một quả trứng thối, luôn không biết suy nghĩ cho cảm nhận của người khác !

Ta nhìn còng tay, roi da, đồ chơi chạy bằng điện bày đầy trong cửa hàng – mấy thứ này rất đau a. Rốt cuộc nhịn không được, oa oa khóc lớn lên : « Anh …. Anh tính đối với em làm cái gì ? Ô ô ….. »

Nước mắt ‘lạch cạch lạch cạch’ chảy xuống.

Có người luống cuống tay chân giúp ta lau đi nước mắt.

« Địa, em đừng khóc. » Khổng Văn nôn nóng an ủi ta : « Anh không tính làm gì cả. »

Kẻ lừa đảo!

Loại nói dối này ta kiên quyết không tin.

« Quả nhiên rất đáng yêu, trách không được anh bạn lại dẫn cực cưng này đến đây mua đồ chơi … » Một tên đàn ông xấu xa đứng ở bên cạnh ngả ngớn nói.

Ta lúc này rất giận dữ, một bên lau nước mắt, một bên cho Khổng Văn một cái tát ‘ba’ vào mặt.

Khổng văn cũng giận dữ, trợn trừng đôi mắt, rống lên một tiếng: « Câm miệng cho ta! »

Vóc dáng của hắn vừa cao lại vừa to, tức giận hung dữ lên trông vô cùng vô cùng khủng bố, tên đàn ông bên cạnh bị hắn hù một cái ngượng ngùng chạy xa. Mà bản thân ta cũng bị hắn doạ sợ tới mức sửng sốt.

Ta khiếp sợ run run liếc mắt nhìn hắn, đem tiếng khóc thu nhỏ lại.

Khổng Văn cúi đầu đem ta ôm vào trong lòng, dùng cằm đỉnh đỉnh vào trán của ta, nhẹ nhàng hống : « Đừng khóc, có gì đáng để khóc chứ ? »

Có gì đáng để khóc ? Ta ngẩng đầu nhìn nhìn còng tay, roi da xung quanh, những thứ này đều làm cho da thịt đau rát, lần thứ hai gào khóc.

« Anh.... Ô...... Anh khi dễ em ! » Ta lên án.

« Chỉ mua một ít đồ vật, làm sao lại khi dễ em ? » Khổng Văn không hài lòng nói nhỏ : « Cũng không phải dùng ở trên người em. »

Gì?

Ta lập tức ngừng khóc.

« Không dùng ở trên người em, chẳng lẽ dùng ở trên người anh ? » Ta lung tung lau đi nước mắt trên mặt, hưng trí bừng bừng nhìn Khổng Văn anh tuấn ngay trước mặt đánh giá một phen.

Khổng Văn, ngươi đối với ta thật sự quá tốt!

Kỳ thật ta cũng thích SM, bất quá ta sợ đau, ngươi chịu hi sinh một chút đương nhiên là tốt nhất, hì hì.

Hình ảnh Khổng Văn gợi cảm lại yếu đuối vô lực bị khoá ở trên đầu giường bắt đầu hiện lên trong óc của ta.

A! Ta thích bộ dáng này của Khổng Văn a.......

« Đoạn Thiên. » Không Văn không chút lưu tình đánh gảy ảo tưởng của ta.

« Cái gì ? »

« Mua giúp em trai em. » Khổng Văn nhếch môi cười vô cùng quỷ dị, nhìn nhìn ta hỏi một câu hoài nghi : « Em sẽ không nghĩ rằng anh mua về cho chính mình dùng chứ ? »

Nhìn bộ dáng đáng sợ của hắn, đương nhiên không thể nói lời nói thật.

Ta nhảy dựng lên, kêu to: « Vì sao muốn mua cho Đoạn Thiên mấy thứ này ? »

« Chính nó yêu cầu. » Khổng Văn nhún nhún vai, không quan tâm nói : « Cửa hàng này rất nổi tiếng, bất kỳ loại đồ vật gì cũng có, nó muốn anh mua giúp nó một món gì đó cực kỳ lợi hại cùng bạo lực, anh đây liền giúp a. Ai bảo nó là em trai yêu quý của cực cưng nhà anh chứ ? »

Hắn lại cúi đầu, cắn cắn lên lổ tai ta.

Đoạn Thiên muốn những thứ này ? Nó khi nào thì biến thành tàn bạo như vậy ?

« Không không không ! » Ta lắc đầu xua tay phủ nhận : « Đoạn Thiên tuyệt đối sẽ không đối với người khác dùng mấy thứ này, nó không đến nổi xấu xa như vậy ! »

« Anh cũng nghĩ như vậy … » Hiếm khi Khổng Văn và ta có chung ý kiến : « Nhìn đối thủ của nó, chỉ sợ cơ hội dùng mấy thứ này ở trên người nó là khá lớn. »

Hai chân ta mềm nhũn, trực tiếp ngã vào trong lòng Khổng Văn.

« Vậy anh còn mua làm gì ? Nó tuy rằng chẳng có gì giỏi, nhưng vẫn là em trai của em a. » Ta hơi thở mong manh chất vấn.

« Không có biện pháp, Đoạn Thiên nghiến răng nghiến lợi bảo muốn báo thù, anh lại đồng ý rồi. » Tươi cười trên gương mặt tuấn mỹ của hắn thật đáng chém : « Con người của anh nặng nhất là chữ tín. »

Nếu ..... Hắc hắc, nếu mấy thứ này không liên quan gì đến ta, vậy thì có mua hay không cũng chẳng sao cả.

Ta đứng ở bên cạnh Khổng Văn, nhắm chặt mắt lại chờ hắn chọn lựa đồ.

« Địa, này được không ? »

« Không nên hỏi em. »

« Em nhìn xem cái này đi, nếu đặt ở trên làn da trắng nõn của em thì đẹp biết bao nhiêu. »

Ta thiếu chút nữa hét ầm lên: « Em không xem! Anh chọn mau lên chọn mau lên ! »

Thật vất vả đợi đến Khổng Văn tính tiền, hắn một tay cầm túi ‘lễ vật’ nặng trĩu, một tay dắt ta.

Bước ra khỏi cánh cửa to lớn của cửa hàng âm lãnh đó, ta mới dám mở mắt ra, thở hắc ra một hơi thật dài.

Ánh nắng trên đường cực kỳ tươi sáng, người đến người đi vô cùng tấp nập và vui nhộn.

« Hiện tại có thể đi chơi rồi chứ ? Có thể đi bơi không ? Em muốn ăn hải sản. » Ta rốt cuộc cũng thả lỏng tâm tình, tay nắm lấy tay Khổng Văn bước đi theo hắn.

« Không được. »

Kẻ độc tài tính tình cổ quái ….

Ta mất hứng hỏi: « Vì sao? »

« Bởi vì.... » Hắn xoay người nhìn nhìn ta: « Anh lúc nãy đã bị trúng một cái tát thật oan uổn. »

Trên gương mặt anh tuấn vẫn còn in rõ năm dấu tay màu đỏ, trông thực buồn cười.

Ta nhăn mặt, không nghĩ tới lúc nãy mình đã dùng sức như vậy.

« Chính là … lúc nãy người ta quá sợ hãi a, nghĩ rằng anh sẽ đối với em làm cái gì đó. » Ta cũng thực uỷ khuất.

Ta còn uổng phí nhiều nước mắt như vậy.

Là do chính ngươi không chịu giải thích rõ ràng a !

Không hài lòng liếc nhìn Khổng Văn, vừa vặn chạm phải ánh mắt sắc bén lại càng không hài lòng của hắn, vội vàng cúi đầu nhận tội.

Thanh âm của Khổng Văn vô cùng lạnh lùng, làm người nghe phải sợ hãi : « Anh nhớ rõ em đã từng nói với anh là em không thích dùng đồ chơi. »

Đúng vậy. Ta gật đầu một cái thật mạnh.

« Như vậy, em cho là anh sẽ không để ý đến ý nguyện của em mà vẫn cứ mua mấy thứ này dùng ở trên người em ? » Ngữ khí của Khổng Văn càng ngày càng không tốt, ta thiếu chút nữa đã bật khóc lên.

Hắn nghiến răng nói : « Nguyên lai anh là người như vậy a ….. »

Ta ngay cả hô hấp đều ngừng lại, nhắm mắt lại chờ hắn phát hoả.

« Không được đi chơi, không được đi bơi, không được mua bất cứ đồ vật gì. » Hắn vô tình tuyên bố : « Cũng không có bữa tiệc hải sản nào. »

Ta thở hắc ra một hơi dài, trừng phạt như vậy tuy rằng làm cho người ta khó chịu, nhưng so với trong tưởng tượng còn tốt hơn nhiều.

Hắn xoay người cầm lấy tay của ta bước đi, hại ta đành phải chạy chầm chậm theo phía sau hắn, cũng không dám mở miệng muốn hắn đi chậm lại một chút.

Vào khách sạn, ta bị hắn vội vàng kéo đi tựa như gió cuốn xuyên qua đại sảnh thật lớn.

Lúc đi ngang qua giữa đại sảnh, ta thấy có một đóng lớn vỏ sò xinh đẹp được xếp thành tượng phía trên còn có gắn đèn chớp sáng.

« Vỏ sò ! » Ta vui sướng kêu lên một tiếng, còn chưa kịp liếc mắt nhìn kỹ một cái đã bị Khổng Văn kéo vào trong thanh máy ….

Mặc dù có điểm áy náy, nhưng sau khi trả giá đại giới nhiều như vậy, ta cho là đã quá đủ rồi.

Chính là thực hiển nhiên, cái tên cầm thú kia không cho là như vậy.

Thắt lưng – khi bắt đầu là đau nhức, đến sau đó là chết lặng, cuối cùng không còn một chút cảm giác nào.

Ngay khi Khổng Văn tính toán lại làm thêm một lần nữa, ta nhỏ giọng khóc lên.

« Ngoan, không khóc. » Thanh âm ôn nhu cưng chiều vang lên an ủi ta, nhưng cặp tay tham lam kia vẫn ở trên đùi ta sờ tới sờ lui.

« Em mệt quá a. » Ta thề, thanh âm của bản thân so với con mèo nhỏ mới sinh ra còn yếu hơn.

Nếu hắn vẫn cố chấp làm tới cùng thì chính là so với heo chó cũng không bằng.

Hắn hôn nhẹ ta: « Anh biết, em mệt muốn chết rồi. Vật nhỏ đáng thương. »

Nghe tiếng sóng biển vọng từ ngoài cửa sổ vào, hắn hỏi : « Địa, chúng ta đi dọc bờ biển xem mặt trời mọc đi, được không ? »

Mặt trời mọc? Hắn không nói ta còn không biết cự nhiên đã bị cái tên đại sắc ma này gây sức ép nguyên một đêm.

Ta vi chính mình bi ai.

« Muốn xem không ? »

Hừ, hiện tại mới đến lấy lòng ta?

Vốn định mở miệng từ chối, đáng tiếc ý chí không kiên định, sau một hồi lưỡng lự : « Muốn a. »

Ta tính đá cho hắn một cước, lại bi ai phát hiện không còn một chút sức lực để nâng chân lên, mệt mỏi nói : « Anh ôm em. »

Khổng Văn thật cẩn thận giúp ta tẩy rửa thân mình, mặc vào một bộ áo ngủ. Ta hoàn toàn xứng đáng được hưởng thụ sự phục vụ tận tình của hắn a.

« Chúng ta đi. » Hắn đem ta ôm vào trong lòng theo kiểu ôm công chúa, một đường đi đến bãi biển thuộc phạm vi riêng của khách sạn.

Trên đường đi đến đây, hắn không ngừng hôn nhẹ lên mặt ta. Không biết làm như vậy là do hắn lãng mạn hay là sắc tâm vẫn còn chưa thoả mãn.

Ta có điểm choáng váng.

Đem ta đặt nằm thoải mái trên bờ cát mịn, Khổng Văn nói : « Em chờ anh một chút. »

Hắn vội vàng chạy đi, lại vội vàng chạy về, cầm trên tay một cái túi gì đó căng phồng thật lớn.

« Anh mua tối hôm qua. » Hắn đắc ý dào dạt nói : « Thừa dịp lúc em ngất xỉu, đi ra ngoài mua. »

Ta tức giận liếc nhìn hắn một cái.

Mở gói to ra, giống như cả một bảo tàng hải dương hiện ra ở trước mắt.

« Oa...... » Ta cao hứng kêu lên.

Rất nhiều vỏ sò với đủ loại hình thái kỳ quái xuất hiện ở trước mặt.

Ta chưa từng thấy qua nhiều vỏ sò xinh đẹp như vậy.

Khổng Văn đem từng cái từng cái vỏ sò bày ra, vây quanh ở bên người ta thành một cái vòng lớn.

Ta nhìn hành động ấm áp cùng lãng mạn ngàn năm khó gặp này của hắn mà ngây ngô cười ha hả.

« Đẹp không? »

« Đẹp. » Ta vui tươi hớn hở gật đầu.

« Có phải rất là rất đặc biệt cùng kỳ diệu không ? »

« Rất đặc biệt cùng kỳ diệu. » Ta tán thưởng nhìn một vòng lớn vỏ sò xinh đẹp bên người. Hắn không phải là đem toàn bộ vỏ sò quý nhất lớn nhất của bãi biển mua hết về chứ ?

Khổng Văn tới gần ta, suất khí đến ngay cả Ma Vương cũng phải kém xa.

« Như vậy.... » Hắn nuốt  một ngụm nước miếng, nhìn chằm chằm vào ta: « Chúng ta hãy làm chuyện đặc biệt cùng kỳ diệu nhất đi. »

Ta nhất thời không ngậm miệng lại được. Mà nếu có ngậm lại được, ta nhất định sẽ cắn đứt đầu lưỡi của mình.

« Anh … anh …. Anh … anh …. » Ngay cả chính ta cũng không xác định được chính mình đang muốn nói cái gì.

« Đến đây đi, Địa. Hoàn cảnh tốt như vậy, cảm giác nhất định sẽ rất đặc biệt cùng kỳ diệu. »

Hắn lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, vừa nhẹ nhàng vừa linh hoạt đè ép lên người ta........

Sự thật chứng minh, người này quả thật so với heo chó cũng không bằng.

Vĩnh viễn không thể tin tưởng một con sắc lang!

Ta lần thứ mười vạn tám nghìn linh một lần nghiến răng nghiến lợi tự cảnh cáo chính mình.

—– Hoàn ——-