"Vợ yêu, em dậy rồi!", Cố Lăng đang tập trung làm việc, ngó thấy cậu mở mắt, liền hôn lên đầu cậu một cái.

Lý Tư Lam cơ hồ còn mơ màng mớ ngủ, cậu nằm im chớp mắt một hồi, từ từ ngó mắt nhìn lên thì đã thấy khuôn mặt tinh xảo của hắn đang tập trung làm việc. Ngay sau đó cậu liền sực tỉnh, vội vàng bật dậy thì nhận ra là Cố Lăng đã đặt cậu trong lòng và ngồi làm việc ở phòng Tổng giám đốc.

"Bảo bối, đừng quấy!", hắn ôn nhu nói với cậu, một tay vòng chặt eo cậu, mắt hiện vẫn tập trung vào mớ văn kiện.

Lý Tư Lam là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt cương nghị khi làm việc của hắn, nên có phần tiêu hồn. Cậu thừ người vài giây thì phía ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Lý Tư Lam ngay lập tức tỉnh hồn, liền giãy dụa đòi xuống: "Tôi muốn xuống. Cho tôi xuống".

Nhưng phản ứng của cậu, Cố Lăng căn bản chẳng cho vào mắt, đã vậy tay hắn còn siết chặt cậu hơn.

"Vào đi!", hắn lạnh lùng nói ra phía cửa.

Lý Tư Lam đang vùng vẫy, thấy cửa đang được đẩy vào, theo phản xạ cũng nhìn ra thì gặp ngay một cô gái tóc vàng sậm, mắt xanh lơ, thân hình bốc lửa được giấu kỹ sau bộ váy văn phòng. Vừa nhìn thấy cô ta bước vào, cậu đã ngay lập tức trở thành người mất hồn nhìn chằm chằm vào người ta.

Cố Lăng thấy bảo bối của hắn nhìn người đi vào đến nhỏ dãi, liền hừ lạnh một tiếng: "Mắt em sắp rớt ra ngoài rồi!".

Nghe hắn gừ bên tai, cậu liền lấy lại tinh thần, giãy dụa kịch liệt, cậu không muốn để một cô gái xinh đẹp như vậy nhìn thấy cảnh mình nằm ngoan ngoãn như một con mèo trong lòng hắn.

Nhưng Lucy nhìn thấy cảnh tượng này cũng không lấy làm bất ngờ nữa, vì 6 giờ đồng hồ trước, cô đã vô cùng sửng sốt khi chứng kiến cảnh Cố Tổng bế trong tay một nam nhân đang ngủ say lên văn phòng Tổng giám đốc. Và lúc nãy khi mới bước vào, cô đã có thêm một chút choáng ngợp khi thấy Cố Tổng đã đặt cậu dưới thân suốt 6 giờ trong khi Ngài vẫn đang tập trung làm việc.

"Thưa Cố Tổng, tin tức sáng nay đã được ngăn chặn triệt để!", Lucy chấp hai tay trước thân, cúi người kính cẩn.

"Tốt! Lucy, từ nay vợ tôi đến, không cần phải báo trước", hắn vẫn đang tập trung xem văn kiện, nghiêm nghị nói.

"Ai là vợ anh chứ?", vừa nghe hắn nói, mặt cậu đã đỏ hết cả lên, gắt gao nhìn vào mặt hắn.

"Bảo bối, không cần ngại. Lucy là thư ký riêng của anh", hắn ôn nhu nhìn cậu, tay đặt lên đùi cậu xoa xoa.

Nhìn thấy cảnh uyên ương mặn nồng, Lucy bất giác cũng lấy làm vui. Đây là lần đầu tiên cô thấy sếp của mình thoải mái như vậy, sau đó liền nghĩ nam nhân đằng kia thật không thể xem nhẹ.

"Vâng, vậy thưa Cố Tổng, Cố phu nhân tôi xin phép lui ra!", Lucy mỉm cười, khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài.

"Này... Tiểu thư, cô hiểu lầm rồi... Chết tiệt!", cậu nói với theo nhưng bóng dáng giai nhân đã đi khuất, liền có chút bực mà nói bậy.

Hắn thấy cậu nhiệt tình phản ứng như vậy, liền bỏ hết công việc sang một bên, hai tay giữ chặt lấy cậu, to tiếng nói.

"Bảo bối hư, vừa thấy mỹ nhân đã quên mất chồng mình", hắn vỗ yêu vào mông cậu một cái.

"A... Anh điên rồi sao? Buông tôi ra!", cậu vùng người, làm cả ghế rung lắc kêu "Cót két".

"Ừ, anh yêu em đến phát điên rồi, bảo bối!", vừa nói xong hắn liền áp môi mình lên môi cậu hôn một cái, rồi thuận nước luồn lưỡi vào trong quấn lấy lưỡi cậu liếm mút.

Lý Tư Lam cố gắng đẩy hắn ra nhưng hắn càng siết chặt cậu vào thân, lúc này cổ họng cậu chỉ phát ra tiếng "Ưm... Ưm..." phản kháng.

Hắn càn quét một hồi, liền dứt môi ra kéo theo một sợi chỉ bạc mê mị, mắt hắn long lên một màu dục khí.

"Bảo bối, tôi lại muốn em rồi!", hắn say mê nhìn cậu, tay đã nhanh chóng luồn vào thân cậu sờ soạng.

"Không... Cố Lăng... Thả tôi ra... Đây là công ty...", cậu nhăn nhó, hai tay mạnh mẽ đẩy hắn ra.

"Nhưng em gợi tình như vậy, tôi nhịn không được", hắn dừng động tác, mắt đăm đăm nhìn cậu, giọng nói cũng khàn đi ít nhiều.

Vừa dứt lời, hắn nhấc bổng nửa người cậu lên đặt trên bàn làm việc, hai chân thong thả xuống dưới, lúc này hai người ngồi đối diện nhau, kẻ dưới ghế, người trên bàn.

Hắn ngước mắt lên nhìn vẻ ngoài xốc xếch mê người của cậu mà không khỏi tích tụ. Còn cậu ngó xuống nhìn dáng vẻ nhẫn nhịn nuốt nước bọt, trái cổ trồi lên trồi xuống của hắn, mà cả người không khỏi nóng lên.

Thấy bản thân đã có phần lệch lạc, Lý Tư Lam ngay lập tức đưa tay lên che mặt, môi run run nói: "Cố Lăng... Anh cút đi. Đừng hòng dụ hoặc tôi!".

"Bảo bối, Cố Lăng tôi thật sự muốn em!", hắn kéo tay cậu ra, ánh mắt ngập tràn thương yêu nhìn cậu.

Khoảnh khắc chạm phải đôi mắt như ưng, trái tim Lý Tư Lam như bị hắn nhìn thấu. Cả người cậu khô cứng, không một tia chống cự, hô hấp trở nên dồn dập, suy nghĩ mỗi lúc mờ đi.

"Kh... ông... Không được... Lúc nãy... làm rồi...", thần kinh của Lý Tư Lam còn sót lại một dây phản kháng, nhưng phản kháng bằng cách này thì có hơi ấu trĩ.

"Vậy em có nhớ lúc nãy mình đã nói gì không?", hắn trượt ghế sát vào bàn, thuận tay vòng ra sau lưng cậu siết chặt.

Cảm giác da thịt hắn ma sát vào lưng chỉ cách một lớp áo, làm cậu cơ hồ bị kích thích, liền rít nhẹ một tiếng rồi nói: "Tôi... không nhớ...", có lẽ ngay lúc này cậu thật sự là không nhớ, bởi vì hồn phách đã bị hắn thổi bay ít nhiều.

"Bảo bối, nếu tôi nhắc lại, em sẽ nhớ!", hắn đắm đuối nhìn cậu, giọng điệu đầy mê hoặc.

Lời nói hắn như có hỏa phả vào người cậu, cả người cậu nóng bừng bừng, mắt cơ hồ ngập dục. Trước vẻ đẹp chết người của hắn, tâm trí cậu như bị thôi miên, liền cúi mặt xuống, hai tay áp vào mặt hắn, nghiêng đầu đặt lên môi hắn một nụ hôn.

Cố Lăng thấy cậu tự giác hôn hắn, liền như điên, cuồng dại đáp trả, hai người lưỡi siết vào nhau mút đến đau. Đôi tay không an phận của hắn bắt đầu động tác, sờ soạng tấm lưng ong mật của cậu, sau đó hắn với hai tay lên cổ áo "Xoẹt" một cái, chiếc áo mới toang một lần nữa văng cúc tứ tung, hắn ngay lập tức cởi áo cậu ra, vứt sang một bên.

Nửa thân nõn nà của cậu một hơi bại lộ, hắn mút miết môi cậu hồi lâu, rồi rê xuống trước ngực ngậm lấy viên ngọc mềm mại ngọt ngào, gặm cắn đến cương cứng, đỏ au.

Một tay hắn kìm chặt gáy cậu, một luồn vào khe mông đằng sau ma sát, rồi từ từ mở thắt lưng, trút quần cậu xuống.

Lý Tư Lam hoàn toàn bị Cố Lăng mê hoặc, cơ thể không chút chống đối, ngược lại còn nương theo, hai mắt nhắm tịch lại, nẩy ngực về phía trước, cổ họng khẽ rên "Ưm, Ưm".

Chẳng mấy chốc, cả cơ thể mềm mại sương mai của cậu trần trụi trước mắt hắn. Cự vật nhỏ bé đã thức giấc, quy đầu tiết ra ít dịch thủy, hắn cúi đầu xuống mút, nước miếng ràng rụa ướt cả một vùng. Tay hắn khẽ đưa lên miệng cậu, cậu liền vươn lưỡi mút lấy mút để đến ướt sũng.

Tính khí của cậu sau một hồi trúc trắc cũng đã ngẩng cao đầu, môi hắn liền rời đi, hắn gập hai chân cậu đặt lên bàn, hai tay cậu theo phản xạ chống về đằng sau, hậu huyệt phấn nộn lộ ra.

Lý Tư Lam thấy hắn nhìn chằm chằm vào nơi tư mật, liền có chút thẹn mà uốn người: "Đừng nhìn... Ngại lắm... Đừng... Ahh...".

Không để cậu nói hết, một ngón tay của hắn đã xuyên vào, nơi nội huyệt nhanh chóng tiết dịch cộng với mấy ngón tay của hắn đã được cậu mút càn ướt đẫm, nên hắn dễ dàng luật động. Hắn nhẹ nhàng trừu sáp, một lúc sau u huyệt non mềm của cậu đã ngậm chặt lấy ba ngón tay.

Lý Tư Lam mắt lờ đờ nhìn xuống, thấy mình bị xuyên xỏ bằng tay cũng lấy làm xấu hổ, da mặt đỏ ửng lên. Cảm giác này thật sự kích thích, nhưng cậu còn muốn nhiều hơn nữa, ấm áp hơn nữa, cậu khó chịu vặn người, tâm muốn bảo hắn cho vào nhưng miệng không cách nào thốt ra.

"Bảo bối, em muốn thế nào?", hắn nhiều thấy dáng vẻ nhăn nhó khó coi của cậu, liền biết tâm cậu muốn gì.

"Ưm... Thao... em... đi... Ưm...", cậu ngập ngừng nói nốt, xấu hổ đến muốn khóc.

Dây thần kinh chịu dựng của Cố Lăng "Bựt" một cái đứt ngay tức khắc, hắn liền đứng lên, khẩn trương nhìn cậu.

"Hừm... Cởi quần cho anh!", giọng hắn ngập dục, nóng nẩy nhìn cậu.

Lý Tư Lam bị uy khí của hắn làm cho sợ, liền đưa tay ra mở thắt lưng, kéo quần hắn xuống hờ hửng nửa đùi.

Quần vừa được trút xuống, ngạo vật trướng nộ đã bật nẩy, hắn rút ngón tay ra, cằm lấy tính khí đánh một vòng quanh huyệt rồi thúc vào. Lý Tư Lam cơ hồ đau đớn, ngã đầu về phía sau "Ah~" một tiếng.

"Bảo bối ngoan, sẽ hết đau ngay thôi", hắn nắm chặt hai chân cậu dang ra hai bên, rồi bắt đầu luật động.

côn th*t to lớn, thẳng tấp trừu sáp nhẹ nhàng, rồi từ từ tăng nhanh luật động, thúc sâu vào trong làm da thịt nơi đó căng bóng, rồi lại rút ra ngoài kéo theo thịt mật hồng nộn ngọt ngào.

Lý Tư Lam tận mắt nhìn thấy cảnh tình thô tục này, thật sự chỉ muốn chôn đầu xuống đất, nhưng cũng phải nói là nó lại làm cậu kích thích, cự vật lại trướng thêm một chút.

"Bảo bối, em xấu hổ à? Cũng đâu phải lần đầu", hắn man trá nhìn cậu, miệng mồm nham nhở nói.

"Ưmm... Aaa... Đồ... không biết... Haa... xấu hổ... Ưmm...", cậu đưa tay lên che đi nửa mặt, hơi thở dồn dập vì khoái cảm.

"Ha... Để chồng cho em biết thế nào là không biết xấu hổ!", hắn ranh mảnh nhìn cậu, ánh mắt loé lên một tia dâm tà.

Nói xong hắn liền nhấc cậu lên, lùi người ngồi lên ghế, hai tay cậu vòng chặt vào cổ hắn. Lúc này cậu đang ngồi trên người hắn, ngạo vật vẫn cắm sâu trong nội huyệt, chiếc ghế nhỏ bé hiện đang nâng đỡ hai cơ thể đã ướt đẫm mồ hôi.

"Vợ yêu, giúp chồng cởi áo ra!", hắn tà mị nói.

Nghe vậy, Lý Tư Lam khẽ nhích tay, định một hơi cởi áo cho hắn.

"Dùng miệng cởi áo cho chồng xem!", hắn thúc nhẹ một cái, cả người cậu run run "Ưm" một tiếng, hậu huyệt ngứa ngáy, khó chịu, muốn mau chóng được thao.

Cơ hồ bị Cố Lăng chọc ngấy, Lý Tư Lam dâm dục nghe theo, liền kề môi vào hàng cúc áo của hắn mà cắn tới cắn lui, xoay xở một hồi cũng chỉ mở được ba cúc, hàm đã thấm mỏi, nước dãi đổ ra ướt cả thân hắn.

Cố Lăng nhìn thấy vợ yêu chật vật mở cúc mà nước bọt ướt đẫm cả mặt cũng lấy làm xót xa, nhưng cũng vô cùng kích thích. Hắn liền nhịn không nổi mà nâng mặt cậu lên, rồi tự tay cởi áo.

"Hừm... Vợ anh thật dâm đãng!", hắn thở khì khì, đăm mắt nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống.

Đáng lẽ hắn còn định bắt cậu tự luật động, để cậu hiểu rõ cảm giác không biết xấu hổ là gì, nhưng rồi bản thân lại nhịn không được mà tự lao vào.

Hắn lập tức nắm chặt eo cậu, hạ thân liền ra sức luật động, côn th*t quấy lộng mãnh liệt bên trong, nội bích bị chà đạp thô thiển, nhưng lại kích thích cực độ.

Lý Tư Lam bị xuyên xỏ thô bạo, cảm giác đau đớn lúc đầu đã bị khoái cảm chiếm hết tiện nghi. Cậu theo nhịp dục cũng xốc nẩy điên cuồng, hai mắt mờ mịch, hồn phách thăng thiên.

"Aa... Ưmm... Sướng lắm... Ahh... Để em động... Ưmmm... Aaa...", cậu như hòa mình vào biển dục, thân thể tự động lắc lư.

"Hảo... Vợ anh thật không biết xấu hổ...", hắn hào sảng vỗ vào mông cậu, vợ hắn quả thật không biết xấu hổ mà.

"Ưmm... Ô... Sướng... Ưm... Chồng... Aaa... Hôn em... Ahh... Ưmmm...", Lý Tư Lam điên dại luật động, thân thể nơi nào cũng muốn được lắp đầy.

Cố Lăng nghe xong liền kéo người cậu về phía hắn, vươn lưỡi liếm sạch nước bọt trên miệng cậu, rồi lách lưỡi vào khoan vị điên cuồng quấy phá, hai khối thịt ẩm nóng quấn lấy nhau giao triền không dứt.

Cả gian phòng rộng lớn, uy nghiêm bị hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau lắc lư triền miên làm cho lệch lạc, lại thêm những âm thanh "Ba, ba", "Chụt, chụt", "Cót két" phát ra đều đặn, khiến sự tình càng thêm trầm trọng.

"Ưmmm... Aa... Em sắp ra... Ưm... Ô... Một... chút nữa... Ahh...", gần đến cao trào, cậu khẽ rời môi hắn, miệng rên rỉ không ngừng.

Cố Lăng cơ hồ thấy cậu đã mỏi nhừ, không thể tự thỏa mãn, liền xót dạ lên tiếng: "Hừm... Có thích chồng thao em không?".

"Ưmm... Ô... Hức... Thích... Thích chồng... thao em nhất... Aaa... Ưmm...", cậu mỏi đến sắp không tự lộng được nữa, liền nhìn hắn bằng ánh mắt cầu xin.

"Hừ... Chồng yêu em chết mất... Hừm...", hắn như chết mê chết mệt trước dáng vẻ vừa dâm vừa dục của cậu.

Thắt lưng hắn ngay lập tức động mạnh, nam căn thúc sâu vào nội bích, xuyên xỏ đến tan hoang vỡ nát, dịch thủy tiết ra hòa cùng mồ hôi bóng bẩy, nhớp nháp cả thân thể hai người, dục khí ngập tràn không gian, đầu óc cả hai suýt nổ tung vì nhục dục.

"Ahh... Ô... Ưmmm... Em cũng... yêu chồng... Ưmm... Haa...", cậu tê dại lắc lư theo nhịp thúc.

"Hừm... Ah... Chồng em... là ai?... Hửm?", lời nói của cậu như mật rót vào tai, khiến hắn cũng rên lên một tiếng dâm mị.

"Lăng... Ưmmm... Chồng em... Aa... là... Cố Lăng... Haa... Ưmmm... Ahh...", phút giây này cậu không thể chối bỏ được nữa, cậu yêu hắn, thật sự yêu hắn.

"Hừmm... Mẹ kiếp... Chồng sắp... ra... Ahh... ", Cố Lăng vừa nghe xong, đầu óc liền tê dại, tính khí trướng to trào ra tận miệng, chỉ thiếu chút nữa là phụn ra.

"Ưmm... Ô... Hảo... Chồng... Aa... bắn vào... trong em... Ưmm... Em cũng sắp... Ahh...", hai tay cậu bấu vào gáy hắn, cơ hồ sắp xuất ra.

"Hừ... Hừ... Vợ yêu... nhận lấy... Hừm~~~", hắn hai tay ghì chặt eo cậu, bắn thẳng vào nội bích dòng bạch trọc nóng hổi.

"Aaaa... Cố Lăng... Ưmm~~~~~", cơ thể nhận được một tầng ấm áp, cậu liền không chịu nổi mà xuất ra, dòng dịch trắng đục bắn thẳng lên mặt hắn.

Cả hai người xuất ra cùng một lúc, hổn hển nhìn nhau bằng ánh mắt chất chứa đầy cảm xúc yêu thương.

Lý Tư Lam nhìn hắn hô hấp không đều mà không tin được đây chính là Cố Tống thân thể hơn người và càng không thể tin được đây chính là người cậu thật sự yêu. Cậu yêu hắn. Cậu yêu Cố Lăng. Sự thật đó không thể nào chối bỏ được nữa.

"Cố Lăng, em yêu anh!", cậu vòng tay ôm chằm lấy cơ thể ướt đẫm mồ hôi của hắn, nước mắt tự khắc trào ra.

"Cuối cùng em cũng đã nhớ!", hắn mỉm cười nhìn cậu.

Sau đó hắn siết chặt lấy cậu, tựa hồ muốn khảm cậu vào thân: "Lý Tư Lam, anh mãi mãi yêu em!".

Hắn không ngờ có một ngày bản thân lại điên cuồng vì một người như vậy. Bây giờ, không chỉ có tâm trí của hắn mà ngay cả cơ thể của hắn cũng đều khuất phục trước cái tên Lý Tư Lam.