*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Tư Lam bị lôi lên ghế phụ, Cố Lăng cũng theo sau lái xe đưa cậu về, còn hai hộ vệ ở lại xử lý mọi chuyện.

Trên xe, Lý Tư Lam chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, còn hắn cũng chẳng thèm nói lấy một câu.

Cái mọi rợ gì không biết? Đường đường là Cố Tổng Ứng Thiên, Lão đại Thiên Ưng mà lại có lúc phải đi đánh ghen với đàn bà?

"Mẹ kiếp!", Cố Lăng một cơn cuồng nộ, nhịn không nổi mà bộc phát ra miệng, tay đập mạnh vào vô-lăng*.

Lý Tư Lam giật mình một cái, nhưng cũng không thèm liếc qua nhìn, cậu ngó mặt ra kính xe nhìn bên ngoài đường phố.

Lý Tư Lam chưa bao giờ cảm thấy yêu say Thanh Đô đến vậy. Bên ngoài đường phố người qua kẻ lại cười nói xôn xao, những tòa nhà cao vót lấp lánh những ánh đèn,... Có lẽ vì một năm bị giam cầm, ngày đêm đều không biết, nên đôi lúc cậu cũng chỉ khao khát được một lần đứng giữa vòm trời bao la thở sâu một cái.

Nghĩ đến đó, Lý Tư Lam khẽ thở nhẹ một hơi, mắt cơ hồ khép lại.

"Em quá đáng!", Cố Lăng ngồi lái xe, nhịn một hồi cũng không chịu nổi mà nghiến răng.

Lý Tư Lam bị hắn làm cho mất hứng, liền quay sang lạnh lùng hỏi: "Tôi làm sao?".

"Em ngoại tình", hắn tức nghẹn nhìn cậu.

"Ha, nực cười... Tôi và cô ấy căn bản đều độc thân!", Lý Tư Lam hí giọng.

"Không được nhắc đến cô ta", hắn lại tiếp tục nghiến răng.

"Tôi cứ nhắc, cô ấy xinh đấy, thú vị đấy, tôi thích...", cậu đang thuận miệng nhìn vào mặt hắn mà nói, thì đột nhiên bị môi hắn chặn lại.

Bị hôn bất ngờ, cậu liền dứt ra, mắt long tên tức giận: "Anh... Anh dám chạm vào tôi... Đồ hỗn đản!".

"Thì sao? Tôi có dùng tay chạm vào em sao? Hửm?", hắn nhếch mày nhìn thẳng vào mặt cậu mà nói.

"Vô sỉ... Xuống xe!", cậu lạnh lùng nói vào mặt hắn.

"Cái gì?", "Rét" hắn phanh xe ngay lập tức, mắt ưng giãn to nhìn cậu.

"Xuống.xe!", cậu nhấn mạnh từng chữ, mặt vẫn lạnh lùng không đổi.

"Tôi.xuống.xe?", hắn cũng nhấn mạnh hỏi lại cậu.

"Đúng, ngay lập tức xuống xe!", cậu không có lấy một tia sợ sệt, lớn giọng đáp.

"Lý-Tư-Lam, em...", hắn đang gằn giọng định nói cậu lộng quyền thì đã bị hành động của cậu làm cho nghẹn.

"Anh không xuống thì tôi xuống!", cậu vừa cắt ngang lời hắn vừa động tay mở cửa.

Thấy cậu lớn mật như vậy, hắn cơ hồ long óc, liền nhanh tay nắm chặt tay cầm bên cửa của cậu lại, không cho cậu xuống xe.

Nhưng sau đó không phải sẽ đánh đập hay trừng phạt cậu gì cả, mà là...

Hắn hít một hơi sâu: "Được. Tôi xuống. Tôi xuống", mặt hắn tối đen một mảng, ánh mắt như muốn giết bừa một người cho đỡ tức.

Hắn chậm chậm bước xuống xe mà cơ thể cứng ngắc như vừa bị đông đá. Chân vừa sáp đất, hắn liền mạnh tay đóng cửa một cái, rồi xoay mặt vào trong vỉa hè.

Lý Tư Lam trên xe trong lòng cũng đang hồng hộc tức giận. Ai bảo hắn chạm vào cậu? Đã bảo là không cho phép rồi. Đáng đời!

Cậu không chút lưu tình, vụt đi mất hút, để lại một nam nhân thân hình cao to, cường tráng, vest đen lịch lãm, nhưng mặt mày lại đen một màu than, nhìn vào có chút giống một kẻ mới vừa thất nghiệp.

Hắn đứng yên một chỗ, tay lấy điện thoại ra nhấn gọi cho Trình Huân.

"Ngay.lập.tức.tìm.tôi!", hắn từng chữ từng chữ thốt ra mang theo sức nặng vô cùng lớn.

Ngày thường Trình Huân lái xe, hắn cũng không thèm ngó ra ngoài lấy một cái, chỉ là từ khi có Lý Tư Lam, hắn mới đích thân lái xe đưa đón, đường đi lối về đều có hướng dẫn chỉ đường. Bây giờ, Cố Lăng căn bản còn không biết mình đang ở đâu và hắn cũng không cần phải biết, tất cả đều để hộ vệ trưởng Trình Huân lo liệu.

"Vâng, Lão đại!", Trình Huân bên kia cơ hồ hoảng hốt, Lão đại bằng cách nào lại rời khỏi xe và tức giận như vậy? Y ngay lập tức định vị GPS để tìm Lão đại.

Nói xong hắn liền tắt máy...

Cố Lăng đứng đấy được khoảng 45 giây thì dòng người nơi đó tăng đột biến, người qua kẻ lại không ngừng nhìn chằm chằm vào hắn, có người chỉ trỏ rồi cười, có người ngập ngừng dứng lại để thưởng thức vẻ ngoài trên cả hoàn mỹ của hắn.

Cuộc đời hắn chưa bao giờ chịu nỗi nhục nhã nào như thế này. Bản thân là một đại nhân vật, bây giờ lại như một con ma nơ canh mặc âu phục được đặt giữa đường cho những kẻ qua lại ngắm nghía, bàn tán.

Nói thì cứ như hắn đứng đấy lâu lắm ý! Thật ra hắn chỉ chịu sĩ nhục có gần 10 phút thôi. Với một hộ vệ đa zi năng như Trình Huân, việc tìm chủ nhân trong vòng 10 phút không có gì khó cả.

Sau khi Trình Huân tìm ra hắn, y kính cẩn mời hắn lên xe trước hàng trăm con mắt trầm trồ của những người đi qua. Trên xe, Cố Lăng cơ hồ còn không thở được vì tức, mà hắn đã không thở thì Trình Huân căn bản cũng không có tư cách hô hấp.

Trình Huân lái xe tốc độ khá nhanh, liền một lúc sau đã đuổi kịp Lý Tư Lam. Vừa nhìn thấy dáng xe quen thuộc, Trình Huân liền giảm tốc độ, chờ lệnh từ Cố Lăng.

"Theo sau!", hắn lạnh lùng nói.

"Vâng, Lão đại!", Trình Huân tuân lệnh, chầm chậm bám theo sau.

15 phút sau, Lý Tư Lam theo dẫn đường liền tới ngay trước cổng biệt thự. Về đến rồi nhưng lại không biết cách nào để vào, cậu đành mở cửa xuống xe, vừa định gọi cho Trình Huân, thì từ đằng sau đã có người xông tới nhấc bổng cậu lên đặt trên vai.

Lý Tư Lam theo phản xạ liền vùng vẫy, hét to: "AI VẬY... THẢ XUỐNG... CỨU TÔI VỚI... TRÌNH HUÂN...".

"Tối nay tôi sẽ ăn em. Ăn sạch sẽ em. Hừm!!", Cố Lăng nổi trận lôi đình, lúc ngồi trên xe đã nuôi ý định xé nát cậu ra. Cộng thêm đã một ngày không được chạm vào cậu, hắn căn bản là muốn điên rồi.

"CỐ LĂNG... KHỐN KIẾP... THẢ TÔI XUỐNG... ANH MUỐN CHẾT SAO...", cậu dùng hết sức đánh vào lưng hắn, tựa hồ như muốn loãng xương, rách phổi.

Cố Lăng bị đánh liên hồi nhưng không kêu đau một tiếng, nhanh chóng vác cậu vào tận phòng mình, khóa chốt ngoài.

Hắn áp cậu xuống giường, một tay kìm chặt hai tay cậu đặt trên đầu, môi hắn sáp vào môi cậu, hôn mãnh liệt. Lưỡi thừa lúc cậu đang thở gấp liền lách vào trong càn quét, quấn lấy chiếc lưỡi ẩm nóng của cậu mà mút điên cuồng. Một tay luồn vào y phục của cậu mà sờ soạn khắp nơi.

Lý Tư Lam bị tấn công bất ngờ, đầu có chút choáng váng, sau một hồi trấn tĩnh, cậu liền cắn vào lưỡi hắn một cái đau điếng, máu chảy ra tanh nồng, nhưng Cố Lăng rít một tiếng, nhất nhất dứt ra.

Tay hắn luồn vào vùng tam giác riêng tư, chạm vào cự vật non mềm nắn lấy nắn để. Lúc này Lý Tư Lam cơ hồ tức giận tột độ, liền lấy đà đạp mạnh vào chỗ đó của hắn một cái.

Đàn ông dù thiên đao vạn quả vẫn có thể chịu được, nhưng bị tấn công vào chỗ đó thì tự khắc cũng kêu đau như đàn bà sắp đẻ. Bị Lý Tư Lam đạp trúng chỗ đó, Cố Lăng cơ hồ choáng váng, liền buông môi cậu ra, kêu lớn.

"A... Em không cần dùng nó nữa sao?", tay hắn liền rút ra áp chặt ngạo vật, đôi mày nhíu thành một hàng, nhưng tay kia vẫn ghì chặt hai tay của cậu.

"Buông ra... Nếu không tôi cắn lưỡi tự sát... Hừ...", cậu hung hăn nhìn hắn, toàn thân không ngừng giãy dụa, thở đến hụt hơi.

Vừa nghe đến chữ "Tự sát", hắn liền giật mình, một khắc buông cậu ra ngay.

"Không được, bảo bối!", mắt hắn hằn lên một tia lo sợ.

"Cố Lăng, anh cút đi. Anh là cầm thú", cậu bật dậy lùi người về sau, mắt như ngấn lệ lớn tiếng đuổi hắn đi.

"Không. Tôi không cút!", hắn cũng chồm người dậy, chẳng biết vô tình hay cố ý mà dáng vẻ của hắn làm Lý Tư Lam có phần sửng sốt.

"Anh làm trò gì vậy?", cậu kinh ngạc nhìn hắn.

"Quỳ gối tạ lỗi trước em!", hắn cúi mặt xuống, hai tay kính cẩn để lên đùi, chính xác là hắn đang quỳ thấp trước cậu.

"Sao phải làm vậy?", cậu cơ hồ vẫn còn kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên cậu thấy biểu hiện lo sợ của hắn, dù chỉ là một chút thôi nhưng cậu cảm nhận được hắn thật sự lo sợ.

Tổng giám đốc của Tập doàn Ứng Thiên bây giờ lại cúi mặt trước mặt cậu như vậy, Lý Tư Lam thật sự cảm thấy có chút điên rồ.

"Tôi cũng không biết", hắn vẫn giữ yên dáng vẻ đó, trầm giọng nói.

"Đi ra ngoài. Tôi không muốn nhìn thấy anh", cậu vừa chỉ tay ra cửa vừa nhìn hắn nói, nhưng giọng điệu đã có phần nguôi tức.

"Tôi... khóa ngoài rồi!", hắn ngước mặt lên nhìn cậu, vẻ mặt có phần đáng thương.

"Một cánh cửa làm khó được anh sao?", lúc này cậu đã bình ổn, liền điềm tĩnh nói xoáy hắn.

"Cửa phòng chống đạn, tôi không phá được", hắn vẫn ngồi im không nhúc nhích.

"Ai bảo anh phá nó? Gọi Trình Huân tới!", cậu lớn tiếng hói thúc hắn.

"Bảo bối, để hắn nghỉ ngơi. Bất quá tôi ngủ sofa... được không?", hắn nhìn cậu với vẻ mặt vô cùng thương lượng.

"Ha, Cố Tổng cũng có lúc biết nghĩ cho kẻ dưới a? Xuống ghế đi", cậu cười mỉa nhưng tiếp đó là thẳng thừng bảo hắn xuống giường.

Cố Lăng bất quá chỉ nói bừa là sẽ xuống ghế chứ thật sự chưa giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ ngủ khổ sở như vậy. Thường thì những trường hợp như vậy, cậu phải cho hắn ngủ trên giường luôn chứ. Tại sao lại ác như vậy? Đúng là lòng của Lý Tư Lam, Cố Lăng căn bản là chẳng bao giờ dò được.

Hắn nghe cậu nói xong, liền có chút không tin được...

"Tôi.xuống.ghế?", hắn nhìn cậu nhấn giọng hỏi.

"Là anh tự nói mà. Xuống đi!", cậu lay đầu về hướng ghế đằng kia, ý bảo hắn đi.

"... Hảo... Nhưng tôi hôn em một cái được không?", hắn có chút hẵng người, nhưng sau đó vẫn ôn nhu nhìn cậu.

Lý Tư Lam im lặng một hồi, mặt liền có chút dửng dưng, khe khẽ nói: "Xem như tôi bố thí cho anh".

Vừa nghe cậu nói xong, hắn ngay lập tức áp môi lên trán cậu một cái đầy cảm xúc, sau đó môi hắn rời đi, đưa mắt nhìn cậu chang chứa tình cảm nói: "Bảo bối, ngủ ngon!".

Khoảnh khắc đó, trái tim Lý Tư Lam như tan ra, sau đó lại đập "Thình thịch, Thình thịch" như đánh trống. Cậu bất giác đặt tay lên ngực trái, mắt nhìn theo bóng lưng hắn quay đi mà chỉ muốn níu lại. Cậu sợ cảm giác đó, cảm giác sau mỗi lần hoan ái, ngước mắt lên nhìn đều là nhìn thấy một tấm lưng trần của hắn rời đi.

Cậu hận, thật sự hận hắn. Nhưng cũng không thể bài xích được cảm giác muốn níu giữ hắn. Rốt cuộc thì loại cảm xúc này bao giờ mới tan biến được đây!

- Hết chương 22 -

*Tiếp chương 23 luôn đi nàng, hôm nay ta up 2 chương a kkk*

*