"Cô có phải hiểu lầm cái gì hay không? Tôi cùng A Dữ ——”

“Đây chỉ là kiến nghị của tôi, cảm ơn Chu tổng mời tôi ăn cơm.” Giản Hề đứng dậy xách túi của mình lên, hướng Chu Minh Nghiên gật đầu, “A đúng rồi, còn có một câu. Chu tổng, đối với một câu kia của cô ‘tiểu cô nương tuổi trẻ làm nũng là có thể có được thứ mình muốn ’, tôi cùng Chu tổng không cùng quan điểm. Chu tổng, qua tuổi trẻ của ngài, ngài đã có được những thứ ngài muốn sao?”

Từ khi Chu Minh Nghiên nhận thức Giản Hề tới nay, ấn tượng của cô luôn là dịu dàng ngoan ngoãn đứng ở phía sau Tưởng Lâm Dữ, xinh đẹp không có gì để khen, ôn nhu một cách rập khuôn.

Không nghĩ tới Giản Hề dám trực tiếp dỗi cô ta, Chu Minh Nghiên sắc mặt đột biến.

“Cô có ý tứ gì?”

“Nếu ngài cảm thấy tôi nói không đúng, đó chính là con người ngài. Khả năng ngài đối với làm nũng tương đối có trình độ hơn, mới có thành tựu hôm nay, chúc mừng.” Giản Hề cười nhìn xung quanh bàn ăn, “Tôi không ăn nổi bữa cơm đắt như vậy, Chu tổng chậm rãi thưởng thức.”

Giản Hề liền xoay người đi nhanh, ngồi trên xe taxi Giản Hề kéo số điện thoại Chu Minh Nghiên vào danh sách đen, muốn chặn luôn trên WeChat, nhưng khi Giản Hề nhìn đến một chỗi tin tức trong vòng bạn bè kia của Chu Minh Nghiên, nghĩ vẫn là nên chụp màn hình lưu giữ lại.

Sau khi kéo Chu Minh Nghiên vào danh sách đen, Giản Hề tìm đến tiệm lẩu.

*** giảm béo, cô khoái hoạt vui sướng ăn một cái lẩu Trùng Khánh một lần.

Cô đang đợi Tưởng Lâm Dữ gọi điện thoại tới, nhưng Tưởng Lâm Dữ lại chậm chạp không gọi .

Giản Hề cũng không đợi một cách vô ích, thơi gian một buổi trưa dọn nội thất cho nhà mới, cô đối với phong cách không có yêu cầu gì. Chỉ có một mục đích, nhanh, có thể ngay lập tức để trở về nhà.

Buổi tối 8 giờ, nhà mới của Giản Hề đã có thể vào ở, Giản Hề mới từ trong phòng đi ra ngoài.

Điện thoại vang lên, người gọi là Lâm Hạo Dương.

Giản Hề nghe điện thoại hướng cửa tiểu khu đi, bên trong tiểu khu có người mang hài tử đi tản bộ, đèn đường yên tĩnh, bụi hoa lộng lẫy tản ra hương thơm.

“Đã có kết quả đầu tiên.” Lâm Hạo Dương nói.

Giản Hề mím môi không nói gì, cô đang đợi Lâm Hạo Dương nói tiếp.

“Chúng ta có quan hệ thân thích.”

Thời gian quá ngắn chỉ có thể làm được bài trừ không quan hệ thân thích, kiểm tra đo lường cụ thể cần thời gian rất dài.

Giản Hề đi ra cửa lớn ở tiểu khu nhìn thấy xe Tưởng Lâm Dữ, toàn thân xe màu đen, dưới ánh đèn tản ra ánh sáng lạnh lẽo. Giản Hề dừng bước chân lại, nói, “Tôi nhớ tới một ít việc, không biết cùng với thân thế tôi có thể có quan hệ hay không.” Mặc dù trước ba tuổi phần lớn mọi người đều không nhớ được, nhưng trí nhớ Giản Hề rất tốt, cô không có khả năng trước ba tuổi một chuyện nhỏ xíu cũng không nhớ nổi.

“Em nhớ tới chuyện gì?”

“Tôi đã chạy qua một lần, không chạy ra ngoài, tôi trốn ở một căn phòng. Cụ thể phòng nào thì tôi quên mất, tôi trốn ở phía dưới gầm bàn, bọn họ tìm được tôi liền bắt đầu đánh.” Giản Hề nhấp môi dưới, nói, “Có người đá đến đầu tôi, sau đó tôi ngất đi.”

Đây là toàn bộ ác mộng của Giản Hề.

Ngay từ đầu cô cùng Tưởng Lâm Dữ ở cùng nhau, bởi vì cô gặp ác mộng đều sẽ gào khóc, Tưởng Lâm Dữ ngại ồn ào liền tách ra ngủ. Về sau cô cũng không phiền toái Tưởng Lâm Dữ, làm xong tự mình rời khỏi.

Giản Hề nói nói mớ gào khóc cái tật xấu này đã rất nhiều năm, khi còn ở kí túc xá cao trung, vì không muốn ồn ào bạn cùng phòng, buổi tối đi ngủ lúc ấy cô dùng dây câu cột vào trên cổ tay, một đầu khác buộc trên đầu giường. Chỉ cần gặp ác mộng, cô khua tay bị đau sẽ tỉnh lại.

Cô chỉ có một ác mộng, cô muốn chắn những trận đánh đó, nhất định sẽ giơ tay.

Giản Hề nhìn qua kính xe hàng ghế phía sau Tưởng Lâm Dữ đang ngồi ngay ngắn, thanh âm nhẹ như là nỉ non, “Rất đau.”

“Tên của tôi là tự mình lấy, lúc trước tôi gọi là Chiêu đệ, vì chữ Chiêu này để lấy tên cho Giản Long Phi. Tôi đi đồn công an sửa tên, lúc ấy tôi có ký ức, như nơi nào đó có người gọi tôi cái âm Hề nhi này, tôi cũng không biết thanh âm này là từ nơi nào tới, tôi không dám dùng tự có ý nghĩa, tôi không biết có phải là ý nghĩa của người khác hay không. Tôi liền dùng Hề, không chiếm bất luận cảm tình của người nào.”

Hề chỉ là từ bổ trợ.

“Sẹo trên tay tôi vẫn luôn tồn tại.”

Cô nghe được đầu điện thoại bên kia có tiếng khóc của người phụ nữ, nặng nề áp lực tận lực khắc chế. Khả năng đầu điện thoại bên kia không chỉ một mình Lâm Hạo Dương còn một người khác đang nghe, Giản Hề nghe thanh âm kia rất giống Chu Oánh.

“Đó là những gì tôi biết.”

“Em đang ở đâu? Anh đi đón em.” Giọng nói Lâm Hạo Dương ấm áp nói, “Bọn anh gặp mặt được không? Anh bảo đảm bọn anh tuyệt đối sẽ không làm em khó chịu.”

Trầm mặc hồi lâu, Giản Hề nói, “Tôi ở Hi Thịnh.”

“Em chờ, anh đi qua liền.”

Giản Hề không biết muốn thấy bọn họ hay không, cô thực mê mang.

Giản Hề cất điện thoại vào túi áo, đưa tay lên lau mắt. Tưởng Lâm Dữ đẩy cửa xe ra, dưới bóng đêm hắn hết sức tuấn mỹ, mang theo mắt kính nhã nhặn. Hắn mặc áo sơ mi sọc dọc màu lam nhạt, đặc biệt sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi. Chân dài bước trên đường, vạt áo sơ mi bỏ trong quần dài màu đen, hắn đi về phía Giản Hề.

Giản Hề lấy di động cất vào ba lô, cô hôm nay mặc áo sơ mi dài tay, phối hợp với chân váy cạp cao, khí chất nổi bật. Chỉ là đôi mắt rất hồng, sắp sưng lên vì khóc.

Tưởng Lâm Dữ nghiêng người về phía trước để cùng chiều cao với Giản Hề, đưa tay lên xoa mắt Giản Hề, giọng nói từ tốn khàn khàn, “Thư kí Giản, khóc thành như vậy rất khó coi ——”

“Anh đừng đụng vào tôi.” Giản Hề lùi về phía sau, né tránh tay Tưởng Lâm Dữ.

Tưởng Lâm Dữ tạm dừng một chút, ý cười bên trong mắt đen còn chưa tan hết, trên mặt đã khôi phục vẻ lạnh lùng.

“Làm sao vậy?”

“Tôi không dám đụng vào anh.” Giản Hề tránh thoát tay Tưởng Lâm Dữ, lùi về phía sau một bước, nhìn hắn, “Anh đi tìm Chu Minh Nghiên được không, Tưởng tổng, van xin anh, không cần để Chu Minh Nghiên tới tìm tôi gây phiền phức không được sao? Không cần vũ nhục tôi.”

Tưởng Lâm Dữ đứng dậy, vẻ mặt lập tức tối sầm lại, mắt đen lạnh lùng, “Cái gì? Chu Minh Nghiên? Chu Minh Nghiên tìm em khi nào?”

“Kỳ thật Chu Minh Nghiên là bạn gái cũ của anh đúng không? Xin lỗi, Tưởng tổng, tôi không nên thích anh.”

Sắc mặt Tưởng Lâm Dữ càng khó nhìn, âm trầm vài giây, xoay người hít sâu một hơi lấy di động từ trong túi ra, “Con mẹ nó có bệnh đi! Cô ta chán sống.”

Châm ngòi thành công, tạm biệt người xấu.

Giản Hề gãi đúng chỗ ngứa liền xoay người đi, nhu nhược đáng thương.

Mẹ nó, dám lấy cô làm thế thân, cho các ngươi nghĩ ai cũng đừng nghĩ tốt hơn!

Cổ tay đột nhiên bị giữ chặt, Giản Hề quay đầu lại nước mắt liền tuôn ra, “Tưởng tổng?”

Tưởng Lâm Dữ không buông tay, gắt gao nắm chặt cổ tay Giản Hề, bên kia nghe điện thoại.

Chu Minh Nghiên cười nói, “Tưởng tổng, ngài như thế nào gọi điện cho tôi? Vào đêm nay, nhớ tôi sao?”

Bốn mắt nhìn nhau.

Không khí phá lệ yên tĩnh, một lát sau, Tưởng Lâm Dữ ấn tắt điện thoại nhìn chằm chằm Giản Hề nói, “Chu Minh Nghiên có bệnh.”

Giản Hề nhìn hắn, trong mắt triệt để có sương mù.

“Thời gian tôi cùng với Chu Minh Nghiên tổng cộng có ba tháng, tổ tiên hai nhà chúng tôi quan hệ cũng không tệ lắm, ý đồ mượn sức chúng tôi. Tôi thực hối hận lúc ấy tôi có ngay tại chỗ không có cự tuyệt. Ba tháng hai lần gặp mặt, nắm qua tay một lần, ăn qua vài bữa cơm, tam quan không hợp liền phân. Nếu em muốn bởi vì lúc đó phán tôi tử hình, tôi cảm thấy có điểm hơi quá rồi. Tôi lúc ấy cũng không biết sẽ gặp được em, chuyện sau đó em cũng biết, nhà tôi xảy ra chuyện, tôi quay về Thượng Dữ tiếp nhận công ty, cô ta gả đến Hong Kong. Tôi cùng cô ta không có ngầm lui tới, liên hệ chỉ là công việc cần đến. Tôi không nói cho em, là tôi cảm thấy không cần thiết, cô ta không đáng để nhắc tới.”

Mốc thời gian Tưởng Lâm Dữ với Chu Minh Nghiên hoàn toàn không giống nhau, ai đang nói dối? Nhưng bức ảnh Chu Minh Nghiên đưa ra thật sự là Tưởng Lâm Dữ, chẳng lẽ Chu Minh Nghiên nhàm chán đến nước này, khoe ảnh? Cô ta có bệnh? Còn có bọn họ ngẫu nhiên gặp mặt, Tưởng Lâm Dữ thật sự là đi gặp cô ta?

“Anh không cần cùng tôi giải thích, đây là chuyện của các người.” Bất quá việc này cùng với Giản Hề không quan hệ, cô đã quyết định phải đi, cũng sẽ không quay đầu lại.

“Em là bạn gái của tôi, tôi không giải thích với em thì giải thích với ai?” Tưởng Lâm Dữ nắm chặt cổ tay của cô, áp chế không được lửa giận, nhưng vẫn là cố gắng giữ cảm xúc bình tĩnh, tính tình nhẫn nại nói, “Cái gì gọi chuyện của chúng tôi? Tôi cùng cô ta thì có chuyện gì? Nếu tôi muốn cùng cô ta có quan hệ gì tôi sẽ cùng em yêu đương sao? Giản Hề, em suy nghĩ cái gì?”

“Ba chữ bạn gái quá nặng nề, Tưởng tổng, tôi gánh không nổi.” Giản Hề bỗng nhiên không muốn giả bộ, “Tưởng Lâm Dữ, chúng ta đều không cần giả vờ không phải tốt sao? Anh lên giường cùng với tôi, không phải bởi vì tôi giống Chu Minh Nghiên sao? Tôi là bạn gái anh sao? Tôi không phải thế thân của Chu Minh Nghiên? Tôi không phải là lý do để anh có thể thoái thác chuyện tiệc rượu sao? Nhiều năm như vậy, anh thừa nhận qua tôi là bạn gái anh sao?”

Cô vốn dĩ hẳn là ưu nhã mỹ lệ tự nhiên hào phóng, tất cả mọi người đều không làm tổn thương cô được, cô thành thạo xử lý mọi việc. Thờ ơ lạnh nhạt với mọi người, cô nên lí trí như vậy. Nhưng cô đã mất khống chế, một phút cô cũng không muốn ở chỗ này.

Tưởng Lâm Dữ bóp cằm Giản Hề nâng lên, người phụ nữ tươi đẹp động lòng người, độc nhất vô nhị, không thể thay thế mỹ mạo cùng khí chất. Đây là hàng giả? Vậy hàng chính phẩm đến cao cấp thành cái dạng gì?

“Tôi không có không thừa nhận em là bạn gái của tôi, tôi chỉ là đối ngoại không công khai thân phận của em, điều này bất lợi với an toàn của em.” Tưởng Lâm Dữ không nghĩ tới Giản Hề sẽ tưởng tượng như vậy, nhíu mày nói, “Em không có khả năng là thế thân Chu Minh Nghiên, bản thân cô ta tôi cũng chưa hứng thú, tôi tìm thế thân ghê tởm để làm gì?”

Sao Tưởng Lâm Dữ còn bắt đầu công kích người?

“14 tháng 7 là sinh nhật ai?”

“Em.”

“Anh xác định?” Giản Hề nhấp môi dưới, “Tưởng Lâm Dữ, sinh nhật tôi là ngày 7 tháng 6, tuy rằng cái sinh nhật này mấy ngày gần đây bị minh chứng không phải của tôi, nhưng ít ra ở trên giấy căn cước công dân của tôi. Cái sinh nhật 14 tháng 7 này, tôi vẫn luôn cảm thấy không thể hiểu được, sau này tôi mới biết được là sinh nhật của Chu Minh Nghiên. Chúng ta lần đầu tiên lên giường là ngày Chu Minh Nghiên kết hôn, trùng hợp sao? Tôi thích anh 5 năm, trước kia tôi cảm thấy, anh đối với tôi tuy rằng lạnh, cũng không để ý cảm nhận của tôi thế nào, tôi thường xuyên hoài nghi, ít nhất thời điểm ôm tôi cũng thấy ấm lòng, nhưng hiện tại tôi không biết anh ôm chính là ai.”

“Thời điểm tôi nhận thức em, sinh nhật em chính là ngày 14 tháng 7 năm 2013, tôi nhìn thấy em mua bánh kem. Tôi cùng em lên giường không cần tra lịch, cô ta kết hôn hay không kết hôn liên quan gì tới tôi. Tôi muốn em chỉ là tôi muốn em, tôi thừa nhận lúc ban đầu có hoài nghi qua động cơ của em, tôi không biết em muốn chính là tình cảm. Lạnh nhạt với em, hiện tại tôi đã biết, tôi cũng thay đổi, tôi cũng ở cùng với em bồi dưỡng tình cảm, tôi cũng thích em. Tôi từ đầu tới cuối chỉ có một mình em, tôi cho rằng loại tình cảm ở Chu Minh Nghiên không phải là tình yêu, mối tình đầu nụ hôn đầu tiên lần đầu tiên của tôi đều là em.”

Giản Hề lẳng lặng nhìn hắn, bóng đêm ở phía sau hắn trải dài, toàn bộ không trung đen kịt nhìn không ra một ánh sáng ngôi sao, sau cặp mắt kính của hắn đôi mắt sâu lắng cuồn cuộn cảm xúc.

Lúc ban đầu hắn hoài nghi qua động cơ của Giản Hề, hoài nghi động cơ Giản Hề vì cái gì? Tham tài? Leo lên giường hắn? Vì cái gì hiện tại không nghi ngờ nữa?

“Anh buông tay.” Giản Hề lùi về phía sau, “Tay tôi đau.”

Chu Minh Nghiên chỉ là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Giản Hề đợi lâu lắm, cô một lòng hướng trái tim đến Tưởng Lâm Dữ hi vọng một ngày nào đó hắn có thể cúi đầu nhìn đến cô, trước kia cô luôn cho rằng chính mình hướng không đủ cao làm không đủ tốt, Tưởng Lâm Dữ mới nhìn không thấy. Hiện tại đã biết, hắn không muốn nhìn mà thôi.

“Tôi nghe anh giải thích xong, tôi cảm thấy anh rất có đạo lý. Nhưng tôi không thích anh.” Giản Hề muốn nói chia tay, nhưng hai người bọn họ gọi là yêu đương sao? Chia tay hai chữ này cô nói không nên lời, “Tưởng Lâm Dữ, chúng ta tách ra đi, tôi từ chức.”

“Em thích tôi cũng không có nói cho tôi, nói không thích không hợp lý?” Tưởng Lâm Dữ cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể, hắn buông lỏng tay một phần, nhưng không có hoàn toàn buông ra. Hắn biết buông ra Giản Hề sẽ đi, đã biết từ mấy ngày hôm trước, “Giản Hề, tôi không đồng ý chia tay với từ chức.”

Xe Cayenne màu đen phanh gấp ở cách đó không xa, Lâm Hạo Dương xuống xe đi nhanh đến.

Tưởng Lâm Dữ quay đầu lại nhìn Lâm Hạo Dương, lại nhìn về phía Giản Hề. Hắn đột nhiên rất hận chính mình vì cái gì hiểu Giản Hề như vậy.

Hắn hạ mi mắt, hầu kết lăn lộn, sau một lúc lâu hắn mới phát ra âm thanh, “Giản Hề, như thế nào? Chia tay còn muốn tìm chỗ dựa? Em sợ tôi động em?”

Hắn sẽ động Giản Hề sao?

Giản Hề người này, mỗi một bước đi đều có mục đích. Từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Giản Hề theo dõi hắn một tuần, sau đó ở bãi đỗ xe ngẫu nhiên gặp được hắn, kỳ thật đều là một tuần kế hoạch của Giản Hề.

Lâm Hạo Dương đề cập thân phận Giản Hề với hắn, lúc ấy hắn nên nghĩ đến, Giản Hề sẽ rời đi.

Giản Hề sửng sốt, đây không phải lần đầu tiên Tưởng Lâm Dữ nghi kỵ cô, từ lần đầu tiên bọn họ chính thức gặp mặt đến lúc bọn họ lên giường. Chẳng qua trước kia Giản Hề không thèm để ý, cô lúc này nháy mắt đọng lại cảm xúc đột nhiên liền bạo phát, Giản Hề cười lạnh, “Đúng vậy, anh không biết sao? Tôi rất sợ anh.”

“Hai người đang làm gì?” Lâm Hạo Dương nhìn hai mắt Giản Hề phiếm hồng, giơ tay đem Giản Hề đẩy về phía sau, che ở phía trước, “Cãi nhau?”

Tưởng Lâm Dữ đột nhiên đẩy Lâm Hạo Dương ra, nhìn Giản Hề, “Em lại lặp lại một lần.”

“Tôi đã sớm muốn tách ra với anh, nhưng sợ anh trả thù tôi. Anh cho rằng anh rất ưu tú sao? Cho rằng tôi không rời khỏi anh? Giường chiếu kém tính cách anh cũng kém người cũng đôi mắt không thấy rõ lỗ tai cũng nghe không rõ tôi tham luyến anh vì cái gì? Tham luyến anh chê tôi ngủ ác mộng? Hay là tham luyến anh thô bạo?” Tay Giản Hề đã bị Tưởng Lâm Dữ siết đỏ, cô tránh không thoát, mắt cô sắc bén nhìn về phía Tưởng Lâm Dữ, “Tôi không có chỗ dựa, tôi cũng không dám rời khỏi anh, tôi chỉ có thể nhẫn, đau cũng phải nhẫn.”

“Nhưng vận mệnh không có đuổi tận giết tuyệt với tôi, hiện tại tôi cái gì cũng có. Tôi có anh trai, tôi có ba có mẹ, tôi thật là may mắn.” Ngực Giản Hề phập phồng, đôi mắt phiếm hồng, môi dưới cô lệch ra khóe môi giơ lên lộ ra nụ cười thập phần xán lạn, “Thật tốt, tôi có thể rời khỏi anh.”

“Mỗi một bước của tôi đều là có mục đích, khi tôi mới vừa nhận thức anh khi đó chỉ là một viên chức nhỏ, tôi muốn bò lên trên, liền đi tìm anh. Tôi tham tài của anh, ham mê quyền lực tài nguyên nhân mạch của anh, tôi chính là người như vậy.” Giản Hề ngẩng đầu, đại não trống rỗng, tư duy của cô đã theo không kịp tốc độ lời nói, “Tôi một chút cũng không thích anh, chưa từng thích anh. Tôi với anh ở bên nhau chỉ là vì lợi dụng anh, anh quyền cao chức trọng là thái tử gia của Thượng Dữ, tôi leo lên anh một đường thuận lợi. Nguyên bản tôi theo anh không hơn bốn năm, không có công lao cũng có khổ lao, hơn nữa chúng ta là quan hệ ngầm giữa hai người. Anh sẽ điều tôi đến quản lý Hoài Thành, một khi tôi lên rồi có thể mượn sức quan hệ nhân mạch càng nhiều, cùng anh tách ra cũng sẽ không quá thảm. Đáng tiếc không đi được, tôi ở chỗ của anh đã không có không gian để bay lên.”

Giản Hề mạnh mẽ rút tay ra khỏi tay Tưởng Lâm Dữ, cô chỉ còn lại một bàn tay này, Tưởng Lâm Dữ lại đem tay cô siết đến tàn tật, cô sẽ thật sự không có tay.

“Anh lấy ba trăm triệu nện tôi đúng không? Thực xin lỗi, tôi có tiền, tôi chướng mắt ba trăm triệu.” Giản Hề từ trong túi rút thẻ ra nhét vào trong dây lưng Tưởng Lâm Dữ, không đổi được tiền xu để đập, phiền toái lại không thú vị, đập chết còn phải đền mạng, “Trong này là toàn bộ số tiền anh cho tôi, mật mã là sinh nhật anh. Đồ vật anh đưa cho tôi đều ở căn hộ kia, xe anh đưa tôi nguyên lai đậu ở tiểu khu kia, hôm nào tôi mang cho anh. Thư từ chức tôi để trong hòm thư, buổi sáng ngày mai tôi sẽ đưa cho anh.”

Tác giả có lời muốn nói: Lâm Hạo Dương: Lúc này một người qua đường.