Thẩm Diệu Bình nhìn y, chậm nửa nhịp trừng mắt nhìn, cũng không nói gì, dường như chưa kịp phản ứng, vào lúc này, xe ngựa chậm rãi ngừng lại, bên ngoài truyền đến giọng ôn nhu của Phục Linh: “Nhị gia, cô gia, đã đến nơi.”

Tạ Ngọc Chi nghe vậy nhìn Thẩm Diệu Bình liếc mắt một cái, đứng dậy vén rèm xe lên, xuống xe, trực tiếp vào trong phủ. Nha hoàn Khúc Phong viện rất sớm đã đứng ở cửa, thấy thế vội đi theo, vừa đi vừa nói: “Nhị gia, trong cung truyền tin, hoàng thượng cùng nhiều đại thần nghị sự, công gia sợ là không về được, còn có… Còn có Nguyễn thái y…”

Lời còn chưa dứt, Tạ Ngọc Chi châm chọc lên tiếng: “Trị thì không trị hết, ngày ngày giở chút hư chiêu cho ai xem, hắn cũng làm theo lệnh của Hoàng thượng thôi, hắn có thời gian để phí phạm ta thì không có, bảo người đuổi hắn ta ra ngoài!”

Dù gì cũng là con trưởng duy nhất, nhiều năm như vậy Xương Quốc Công chưa bao giờ từ bỏ chữa chân cho Tạ Ngọc Chi. Hoàng thượng cũng hạ chỉ, lệnh cho thái y toàn lực chữa trị, nhưng đáng tiếc vẫn luôn không có hiệu quả, bọn họ sợ gánh vác công việc, lại không dám dùng thuốc mạnh, chỉ có thể kê mấy phương thuốc bình bình, chườm nóng định kỳ, cho thuốc hoạt mạch định kì, quen dùng hư chiêu.

Thẩm Diệu Bình chưa cùng vào, lúc rời cung Chiêu quý phi có ban vài thứ tốt, Kim Ngân cho người kiểm kê nhập kho, gã liền ở bên cạnh tham gia trò vui. Ngòai tranh chữ của danh gia, phỉ thúy ngọc thạch, có một miếng thủy tinh màu sắc lóng lánh làm gã chú ý.

Thẩm Diệu Bình cầm lấy khối thạch anh to bằng phân nửa lòng bàn tay này, soi dưới mặt trời, phát hiện bên trong đa phần là bong bóng nhỏ, nếu chiếm lượng ít mới xem như là tinh khiết, không sánh nổi với những mẩu thạch anh pha lê thời hiện đại, nhưng ở thời xưa lại xem như là trân phẩm vô cùng hiếm thấy.

Kim Ngân ghi lại mọi thứ vào trong sổ, thấy thế cười nói: “Miếng thạch anh này long lanh cực kỳ, nếu cô gia thích có thể mời thợ có tay nghề điêu khắc thành ngọc bội, đeo ở bên góc áo hẳn là rất đẹp.”

Thẩm Diệu Bình muốn đáp lại, mà nhớ tới còn một cái hệ thống ràng buộc mình, vừa tính nói lại đổi ý: “Ta chẳng qua là cảm thấy vật này trong suốt, tỏa sáng dưới ánh mặt trời lung linh, tất nhiên là rất hợp với Nhị gia, chi bằng, ta vẽ, ngươi đi mời thợ giỏi điêu khắc, làm Nhị gia vui vẻ, lúc đó phần tốt tự nhiên không thể thiếu các ngươi.”

Gã nói xong lại nghĩ, thời này dùng bút lông, không khỏi dừng lại, đột nhiên ánh mắt quét qua, nhìn thấy bên trong góc có quả cầu lông gà mà nha hoàn thường ngày hay dùng chơi đùa, đi tới rút một cái lông chim.

Kim Ngân vừa mới đăng ký nhập kho, giấy còn chưa dọn, Thẩm Diệu Bình cầm trang giấy, dùng phần nhọn của lông gà chấm mực mà vẻ, tỉ mỉ giải thích với nàng: “Nhìn này … Mài thành hình tròn, viền bạc… Không muốn đâm thủng từ chính giữa, thì khoan từ trên xuống dưới, trước hết ngươi đưa cho thợ mài thành hình, hoa văn bên trong sau này ta sẽ nói cho ngươi biết làm sao khắc, bây giờ thì cần một miếng trong suốt như vậy.”

Kim Ngân mặc dù cảm thấy được hình dáng này có hơi quái dị, mà vẫn gật đầu đáp lại, Thẩm Diệu Bình giao phó xong, đang muốn về, ai ngờ vừa đi tới ngoài Khúc Phong viện, liền nghe thấy tiếng cãi nhau.

“Kính xin Nhị gia không nên làm khó vi thần, vi ngài trị chân của ngài theo ý chỉ trong cung, nếu như kháng chỉ, hoàng thượng cùng Chiêu quý phi giáng tội xuống, vi thần không gánh vác nổi ạ!” Nguyễn thái y đẩy người hầu muốn đuổi hắn ra ngoài, đứng ở ngoài cửa phòng đóng chặt khuyên bảo Tạ Ngọc Chi, nội tâm lại thầm mắng: ai cũng nói người mù thì tàn nhẫn, người què thì quái đản, người điếc thì đa nghi, người câm thì xấu, đúng vậy Tạ Ngọc Chi xấu tính, cả đời này què là đúng rồi!

Hắn nói tới mệt, định ngừng nói nghỉ ngơi, bỗng nhiên thấy nô bộc trong viện cùng nhau hành lễ nói: “Bái kiến cô gia.”

Nguyễn thái y theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy một thiếu niên dung mạo tuyệt sắc, mặc cẩm bào chẳng biết lúc nào đã đứng ở phía sau mình, cười nhưng không cười nhìn hắn. Nhìn cặp mắt kia, trong lòng hắn chẳng biết vì sao, lại hồi hộp một chút.

Từ trước đến giờ Thẩm Diệu Bình rất mẫn cảm với người ác ý, nhìn thấy Nguyễn thái y, không khỏi nét mặt khó giải thích mà hỏi một câu: “Vị này chính là…?”

Tiểu nha hoàn trong nội viện vẩy nước quét nhà, Đỗ Nhã, lanh lợi nói: “Cô gia, đây là Nguyễn thái y, trong cung phái đến để chữa chân cho Nhị gia, hơn một năm rồi ạ.”

Câu này cũng hay ho, trị chân mà trị hơn một năm vẫn không chữa khỏi…

Thẩm Diệu Bình gật đầu, suy tư, sau đó nhìn Nguyễn thái y cười cười: “Thất kính thất kính, thì ra là đến trị thương cho Nhị gia, xin hỏi thái y chữa thế nào? Dùng châm? Uống thuốc? Trị bao lâu thì khỏe?”

Hỏi mấy câu liên tiếp làm Nguyễn thái y không nói gì được, hắn nửa ngày mới ấp a ấp úng nói: “Bệnh của chân Nhị gia đã là bệnh cũ, vi thần vô năng, chỉ có thể nỗ lực thử một lần, phối chút thuốc cường gân hoạt huyết, ngày ngày chườm nóng, trời âm u trời mưa sẽ không làm đầu gối đau nhói.”

“Thì ra là thế à…”

Thẩm Diệu Bình gật đầu, sau đó đưa tay ra: “Nhị gia không thích gặp người ngoài, Nguyễn thái y đưa thuốc cho ta đi, ta thay ngài ấy đắp.”

Nói xong dặn dò ban thưởng cho tiểu nha hoàn, đưa gói thuốc đưa cho nhũ mẫu nấu, đẩy cửa vào trong nhà, không để ý tới hắn ta thêm lần nào nữa.

Tạ Ngọc Chi dựa vào giường nhỏ đọc sách, thấy Thẩm Diệu Bình tiến vào thì chớp mắt, lại tiếp tục chú ý vào sách, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Lần sau gặp lão già kia, cứ trực tiếp đuổi ra ngoài, không cần phí lời.”

Ngũ quan y rõ ràng, tướng mạo rất đẹp, bây giờ ánh mặt trời ngoài cửa sổ chênh chếch chiếu vào, gò má tuấn tú khiến người ta cảm giác đây là một thiếu niên bạc nhược, mà đuôi mắt rủ xuống, lại tỏa ra cảm giác âm trầm như mọi lần.

Thẩm Diệu Bình ngồi ở bên chân y, thấy Tạ Ngọc Chi chỉ lo đọc sách, chẳng hề muốn cùng mình nói chuyện, không khỏi liếc mắt nhìn: “Đang xem đông cung đồ hay sao, chú tâm vậy?”

Tạ Ngọc Chi: “…”

Y rốt cục bỏ sách xuống, đóng sách lại, là một quyển “Kinh Thi”.

Tạ Ngọc Chi xa xôi nhìn về phía Thẩm Diệu Bình: “Ngươi học hành gian khổ, đều là đọc mấy thứ linh tinh này à?”

Thẩm Diệu Bình nói: “Cũng không phải, đọc nhiều cũng ngán, bình thường cũng sẽ đọc mấy loại như “Phi hoa bảo giám”, “Ngọc lâu xuân”, “Cẩm bình tú tháp.”

Hắn có ký ức của nguyên thân, tên mấy quyển này rõ ràng là dạng ám muội nhất trong cửu lưu[1].

Tạ Ngọc Chi ngẩn người, phản ứng lại thì cười trầm thấp, y lười biếng dựa vào gối, đạp Thẩm Diệu Bình một cước: “Ngươi đọc mấy thứ đó để thi đậu thám hoa sao, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ làm thiên hạ chê trách.”

Thẩm Diệu Bình đang muốn nói cái gì, cửa phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng, bên ngoài truyền đến tiếng của nhũ mẫu: “Cô gia, thuốc đã được hâm nóng.”

Thẩm Diệu Bình nghe vậy theo tho bản năng liếc nhìn Tạ Ngọc Chi, thấy y không phản ứng gì, thuận tiện nói: “Vào đi.”

Nhũ mẫu nghe vậy bưng khay thuốc vào, thuốc vẫn còn tỏa hơi ấm, kèm theo băng gạc và cả kéo, bà dường như sợ Tạ Ngọc Chi tức giận, đặt đồ xuống vội vã hành lễ cáo lui.

Tạ Ngọc Chi nhìn bà ta đi ra ngoài, giương mắt nhìn Thẩm Diệu Bình, không ầm ĩ cũng không cãi vả, bình tĩnh nói sự thật: “Đắp mấy thứ này cũng vô dụng.”

Thẩm Diệu Bình sờ sờ, thuốc còn nóng phỏng tay, kèm mùi đặc trưng của thảo dược, rất kì cục, gã nói với Tạ Ngọc Chi: “Có vài loại thuốc trong thời gian ngắn sẽ không nhìn thấy hiệu quả, thì vô dụng cũng nên đắp, nói không chừng sau này sẽ tốt hơn, cũng đâu cần gấp gáp làm gì.”

Con người sống không gấp, chẳng phải cả ngày ngơ ngơ ngác ngác cũng sống vui vẻ sao.

Tạ Ngọc Chi nói: “Không đắp, ta cũng không gấp.”

Thẩm Diệu Bình kéo tay áo lên khuỷu tay, chém gió nói: “Gã họ Nguyễn đó rõ ràng là tên lang băm, không dám giấu gì, khi ta còn bé từng bái một phương sĩ vân du làm sư phụ, cũng thông một ít kỳ hoàng chi thuật[2], nói không chừng còn giỏi hơn lão, nhị gia để cho ta xem đi.”

Nói xong cầm mắt cá chân y, vừa chạm vào, chỉ cảm thấy vô cùng gầy yếu.

Tạ Ngọc Chi muốn đạp gã, mà liếc nhìn thân thể nhỏ bé của Thẩm Diệu Bình, nói không chừng một cước là cả người bay rồi, suy tư chốc lát liền để cho gã muốn làm gì thì làm.

Thẩm Diệu Bình vẫn luôn chú ý thần sắc của y, thấy thế lòng liền hiểu rõ, kéo ống quần Tạ Ngọc lên tới cẳng chân.

Có lẽ là bởi vì nằm trên giường hai năm, cơ chân Tạ Ngọc Chi hơi thoái hóa, so với người thường gầy hơn, y bị thương ở đầu gối, có một vết sẹo dài một tất. Da trắng, nhìn vào liền cảm thấy vô cùng, Thẩm Diệu Bình nhìn kỹ một chút, diễn xuất chuyên nghiệp, giả bộ giống hơn người khác nhiều.

“Bị thương trong xương?”

“Ừm.”

“Bị thương kinh mạch?”

“Ừm.”

“Sao mạch máu lại đen như vậy? Đầu gối cũng tím sậm?”

Tạ Ngọc Chi cầm lên sách tiếp tục xem, cđỡ mặt không thấy rõ thần sắc: “Năm đó ám khí làm ta bị thương có độc.”

Thẩm Diệu Bình nghe vậy dừng lại một lúc, sau đó cuốn ống quần lên tới đùi, nắn xương từng chút một, bên trong yên tĩnh, chỉ nghe gã bỗng nhiên “Ai ya” một tiếng nói: “Không được!”

Tạ Ngọc Chi bị dọa một chút, đồng tử co rụt, lập tức giương mắt nhìn gã, trầm giọng nói: “Sao vậy?!”

Thẩm Diệu Bình mặt mũi trắng bệch: “Nhị gia… chuyện này… Độc đã lan tràn, hiện tại đã từ đầu gối lên đùi, thời gian dài xâm nhập lục phủ ngũ tạng, chỉ sợ ngươi khó giữ được tính mạng đấy!”

Tạ Ngọc Chi theo bản năng cau mày, trách mắng: “Đừng nói bậy!”

Kỳ thực trong lòng cũng có chút hoảng hốt rồi.

Thẩm Diệu Bình vô cùng nghĩa chính nói: “Lừa ngươi thì ta là chó đó, vừa mới nãy kinh lạc trên đầu gối nhị gia cũng đen rồi, nếu như tạo áp lực từ bên ngoài, thì sẽ rõ ràng hơn, bình thường bắt mạch sẽ nhìn không ra, chất độc này thật là lợi hại, có thể hại người mà người ta không hay không biết!”

Tạ Ngọc Chi mím môi không nói chuyện, mà mặt đã trắng bệch, Thẩm Diệu Bình an ủi nói: “Không sao không sao hết, loại độc này mặc dù lợi hại, nhưng ta có biện pháp có thể bảo vệ tính mạng Nhị gia.”

Tạ Ngọc Chi siết chặt quyển sách trên tay: “Là cách gì?”

Thẩm Diệu Bình ghé sát vào y, nghiêm túc nói: “Đó chính là thừa dịp độc chưa lan tràn đến phế tạng…”

Rồi giơ tay làm hành động chặt bỏ, từng chữ từng câu như điềm tĩnh mà như sấm sét khiến hai mắt Tạ Ngọc Chi đen lại,

“Chặt—— chân——!!”

“Chặt chân từ đầu gối, như vậy độc sẽ không lan tràn.”

Vang lên một tiếng “Rầm”, quyển sách trên tay Tạ Ngọc Chi rơi xuống đất, y trợn to mắt, sắc mặt cực kỳ khó coi, không nghĩ tới thứ là gã gọi là biện pháp lại như thế!

Ngực Tạ Ngọc Chi phập phồng, sắc mặt trắng xanh, nửa ngày mới khó khăn mà phun ra mấy chữ: “Vô liêm sỉ… Chi bằng ngươi trực tiếp giết ta cho xong!”

Lừa được rồi.

Thẩm Diệu Bình bỗng nhiên nở nụ cười, gã ngồi thẳng, nắm gói thuốc trong tay, phát hiện nhiệt độ đã giảm bớt, vẫn ung dung nói: “Sao nào, so với chặt chân, nhị gia có cảm thấy bây giờ tình hình cũng không thể lắm không.”

Người nếu cảm thấy mình rất thảm, vì hắn còn chưa gặp qua người thảm hơn mình.

Nhìn thấy trong mắt gã có ý nhạo báng, Tạ Ngọc Chi lúc này mới phát hiện mình bị đùa cợt, sắc mặt âm trầm tóm chặt cổ áo Thẩm Diệu Bình, mắt đầy tức giận: “Ngươi thật là to gan —— “

Thẩm Diệu Bình kéo tay y xuống, không hề hoảng hốt: “Nhị gia không phải thích ta to gan sao.”

Nói xong kéo chân Tạ Ngọc Chi lại, đối phương muốn giãy dụa, lại bị gã hơi dùng lực mà ngăn chặn: “Đắp đi, ít bữa nữa đông tới, trời lạnh, ngươi có thể sẽ bị đau đấy.”

Thẩm Diệu Bình lấy thuốc bó lên đầu gối Tạ Ngọc Chi, dùng băng gạc tỉ mỉ quấn từng vòng, đầu cúi thấp xuống, ánh mắt nghiêm túc, gói thuốc lại ấm áp, Tạ Ngọc Chi khó giải thích sao mình lại nóng tới hoảng loạn, y nhìn chằm chằm Thẩm Diệu Bình, tay giật giật nửa ngày, nhưng lại lần mò, nhặt sách dưới đất lên.

Đọc “Kinh Thi” khiến Tạ Ngọc Chi phân tâm, tiếp tục tiếp nơi vừa nãy đọc xuống,

Hu ta cưu hề! Vô thực tang trâm.

Hu ta nữ hề! Vô dữ sĩ trâm.

Sĩ chi đam hề! Do khả thuế dã.

Nữ chi đam hề! Bất khả thuế dã.

(Tạm dịch:

Ta bảo chim cưu này, chớ ăn dâu nhiều mà say

Ta bảo cô nương kia, chớ trót phải lòng

Nam nhi trót lỡ lún sâu, còn dễ mà thoát

Nữ nhi lỡ mê muội rồi, thì khó mà thoát ra) [3]

Tạ Ngọc chi không khỏi đọc thầm lên tiếng, lại cảm thấy được lời này không đúng, liền sửa lại vài chữ: “Nữ nhi lỡ bị mê hoặc, khó mà thoát ra, Nam nhi trót lỡ lún sâu… cũng khó mà thoát.”