Văn phòng luật Khai Luân có một trung tâm hỗ trợ pháp lý ở thôn Quan, cần có luật sư trực ở đó. Gần đây văn phòng tổ chức sự kiện “Tuyên truyền pháp luật về tận thôn”, đây cũng là một phần trong nội dung ghi hình của tiết mục.
“Được rồi, đã kể xong, chúng ta xuống thôn đi.” Diệp Bạch hởi lòng hởi dạ thổi phồng câu chuyện đại chiến giữa luật sư Chu với hệ thống tư pháp huyện xong, thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống thôn, tiện thể giục Triệu Diên Gia với mọi người cũng nhanh tay lên.
“Xuống thôn?” Triệu Diên Gia tưởng mình nghe nhầm, “Xuống thôn làm gì? Phá án hay tư vấn? Sao không để họ đến văn phòng luật tư vấn, chúng ta cần chuẩn bị cái gì, cần đọc hồ sơ hay tài liệu gì không?”
Diệp Bạch đáp: “Không, nói chính xác thì hôm nay chúng ta đi hỗ trợ pháp lý.”
Triệu Diên Gia hiểu, gật đầu: “Hiểu rồi, ở Mỹ tôi từng làm rồi.”
“Vậy còn gì tốt bằng.” Diệp Bạch nhìn cậu, cười nói: “Cách thực hiện trợ giúp pháp lý không có gì khác biệt, nhưng chúng ta đi tuyên truyền về văn phòng luật, mở rộng nguồn án, phải có quan hệ tốt với dân trong thôn, đề nghị các anh xếp cái tính tình thiếu gia cao quý của mình lại.”
Cô nói xong, khóe mắt liếc Lục Hợp, ám chỉ rất rõ ràng.
Lục Hợp nhét máy tính vào cặp, cười nhạt.
“Tôi biết xã giao mà.” Triệu Diên Gia tự tin, “Trước kia tôi đã thực tập ở Mỹ, có quan hệ tốt với khách hàng. Tôi khá bình dị gần gũi, hơn nữa nhà tôi làm kinh doanh, chuyện khác không dám nói nhưng mà xã giao thì tôi học từ trong bụng mẹ đấy.”
Diệp Bạch: “…”
Thôn Quan nằm trên một hòn đảo nhỏ thuộc quần đảo Nam Nhật, từ thị trấn Nam Nhật muốn sang đó phải đi thuyền, sau đó chuyển sang xe buýt hoặc xe ba bánh. Thuyền thì còn tạm ổn, tuy nhỏ nhưng không tệ. Trước khi họ đến còn có một ít khách du lịch đến đây trải nghiệm câu cá biển, những chiếc thuyền qua lại trên mặt biển xanh biếc. Gió biển thổi qua, sóng gợn lăn tăn, ánh mặt trời vàng rực đung đưa theo gió, sóng vỗ lên bờ cát trắng như tuyết.
Triệu Diên Gia tựa vào mạn thuyền, nhìn sương mù mờ mờ trên dãy núi phía xa, những tảng đá nơi cảng cá gần đó, cậu được làn gió biển mặn mà thổi rất thoải mái, vươn tay nghịch nước biển, không nhịn được cảm thán: “Đẹp hơn tôi tưởng, giống như đi du lịch vậy.”
Diệp Bạch tự hào: “Phong cảnh ở đây rất đẹp, như thiên đường với không khí trong lành, núi xanh nước trong, chỉ có điều chưa khai phá tài nguyên du lịch. Luật sư Khai Luân từng nói, nơi này giống như điền viên trong thơ ca, đã đến thì không muốn rời đi.”
Lục Hợp lạnh nhạt: “Bà Vương bán dưa*.”
(Chú thích: Nghĩa bóng là tự khoe khoang bản thân. Nguồn gốc cụ thể bên dưới)Diệp Bạch: “Đừng ép tôi đánh anh trước ống kính.”
Giang Hướng Hoài nhìn những cánh quạt tuabin gió to màu trắng trên sườn núi xung quanh, mỉm cười: “Có thể sau khi tiết mục phát sóng, huyện Nam Nhật sẽ trở thành điểm du lịch thu hút khách.”
“Đây là chương trình pháp luật.” Chu Chức Trừng cũng cười. Nhưng cô đồng ý tham gia ghi hình cũng có ý nghĩ này. Chính quyền huyện những năm gần đây đã rất nỗ lực để thu hút đầu tư, thu hút nhân tài chính vì muốn khai thác tài nguyên du lịch, trước mắt thực hiện tương đối thành công chỉ có thôn Nam Tiêu.
Anh quay phim ở thuyền bên cạnh lên tiếng: “Yên tâm, cứ tin tưởng kỹ thuật của chúng tôi, nhất định chúng tôi sẽ ghi lại hết vẻ đẹp của huyện Nam Nhật.”
Giọng Lục Hợp hờ hững: “Ghi hình cả dân quê hung hãn vào.”
“Ghi hình anh trước, để cho khán giả nhìn thấy miệng anh đê tiện đến mức nào.” Diệp Bạch trừng anh ta.
Mọi người xuống thuyền lên đảo. Lúc này Chu Chức Trừng mới chú ý đến Triệu Diên Gia còn ôm một cái túi dài to màu đen, ôm khư khư trong lòng như vật quý, thần thần bí bí.
Cô hỏi: “Cậu mang gì theo vậy?”
“Bí kíp giao lưu.” Triệu Diên Gia đầy tự tin.
Giang Hướng Hoài giật giật khóe môi, nói với Chu Chức Trừng: “Mặc kệ nó, em không theo kịp mạch não nó đâu.”
Anh luôn bao dung với Triệu Diên Gia, bởi vì nếu anh không bao dung thì sẽ tức tới phát bệnh. Bất kể anh gặp chuyện gì quá đáng, chỉ cần nghĩ là Triệu Diên Gia làm thì mọi điều quá đáng sẽ trở nên hợp lý.
Có ngư dân từ xa nhận ra Chu Chức Trừng, nhiệt tình chào hỏi rất to: “Luật sư Chu, hôm nay lại xuống thôn hả? Ai chà, trưa nay tới nhà bác ăn cơm nhé, lần trước đã nói tới mà lại không có thời gian!”
“Bác Lâm Nhất, chào buổi sáng. Hôm nay cháu xuống thôn làm việc.” Chu Chức Trừng cười vẫy tay với mọi người.
Mấy người ngư dân khiêng mấy chiếc thùng sắt đầy ắp đến, người họ ướt sũng mang theo hơi tanh của hải sản. Họ đặt mấy cái thùng trước mặt Chu Chức Trừng, nói: “Bác Nhất lấy cho cháu một ít nhé. Hôm nay bào ngư với tôm mập lắm, còn mệ cháu thích măng, hiếm khi tới nên phải mang ít đồ tươi về!”
“Không cần không cần ạ.” Chu Chức Trừng nói, “Hôm nay không tiện ạ, chúng cháu phải vào thôn Quan làm việc, phía sau kia còn có người của đài truyền hình.”
“Đúng đúng đúng, nhớ ra rồi, luật sư Chu lợi hại thật, đưa Nam Nhật chúng ta lên TV thủ đô!”
Một người nhìn Giang Hướng Hoài mấy lần, cảm thấy anh quen quen, sau khi nhìn chằm chằm một lúc thì vỗ tay: “Đây không phải cậu nhóc tóc hồng năm đó sao? Bao năm không gặp, cậu già đi rồi.”
Giang Hướng Hoài im lặng.
Ông chú đó nhiệt tình, còn bắt chước lại: “Cậu còn hát mấy bài thịnh hành nữa, tóc nhuộm như lưu manh, hát chung với thằng nhỏ nhà họ Chu trong lễ hội văn hóa của huyện, hồi đó làm cháu gái tôi mê mẩn.”
Giang Hướng Hoài không ngờ nhiều năm vậy mà vẫn còn người nhớ đến việc anh từng hát trên sân khấu thôn quê, mười năm trước anh ở huyện Nam Nhật đã làm rất nhiều điều thú vị.
Chu Chức Trừng cũng không khỏi cong cong môi.
Đợi mấy người ngư dân kia đi khỏi, Triệu Diên Gia quấn lấy Chu Chức Trừng, lúc vòng qua trái, lúc vòng qua phải cô, léo nhéo: “Luật sư Chu, anh họ em còn tham gia lễ hội văn hóa của mọi người hả? Có ảnh chụp không? Không ngờ anh họ em từng theo thời trang, nhuộm tóc hồng…”
Lòng hiếu kỳ mãnh liệt làm cậu không chú ý đến chiếc xe đưa họ đến thôn Quan là một chiếc máy kéo phát ra âm thanh cành cạch ầm ĩ, vừa ồn ào vừa dằn xóc, trong xe còn có đống củi tài xế kéo từ núi về để đốt, họ chỉ còn cách ngồi rúc vào một góc.
Cậu bò lên máy kéo, trong đầu lóe lên ý nghĩ, vỗ đùi: “Không lẽ anh em lại hát hò sến sẩm vậy để theo đuổi bạn đời? Thổ lộ với luật sư Chu?”
Xung quanh yên lặng, mấy người trên xe nhìn nhau, không ai lên tiếng, chỉ có tiếng máy kéo ồn ào.
Diệp Bạch “A” lên, mắt đảo qua lại giữa Giang Hướng Hoài và Chu Chức Trừng, muốn nói lại thôi, không nói gì mà lại như đã nói hết cả.
Im lặng hồi lâu, cô vẫn cảm thấy khó tin.
Thì ra luật sư Giang không chỉ quen luật sư Chu từ trước mà còn từng thích luật sư Chu? Thảo nào cảm thấy hai người đó có gì không ổn.
Chu Chức Trừng nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, chẳng lẽ nói với họ, người yêu thầm không phải Giang Hướng Hoài mà luôn là cô?
Giang Hướng Hoài thậm chí không muốn giải thích, chỉ cười dựa vào sau thành máy kéo, nhìn Triệu Diên Gia chăm chăm, chậm rãi lặp lại: “Theo đuổi bạn đời”?
Không khí lại đông cứng hồi lâu.
Giọng Diệp Bạch yếu ớt: “Ừm… mười năm trước… luật sư Chu còn vị thành niên… phải không?”
Máy kéo xóc nảy, tiếng cuối cùng của cô cũng run rẩy hòa lẫn trong tiếng gầm gừ của động cơ, rõ ràng là mơ hồ nhưng mọi người có mặt đều nghe rõ.
“Bi3n thái!” Tinh thần chính nghĩa của Triệu Diên Gia trỗi dậy, nói to: “Anh là một luật sư, biết luật phạm luật, cần phải bắt lại.”
“Anh thấy em đang ngứa da, Triệu Diên Gia.” Giọng Giang Hướng Hoài trầm trầm.
Văn phòng trợ giúp pháp lý ở thôn Quan được đặt ở trạm kiểm soát ở cổng thôn. Trưởng thôn đã thông báo với mọi người hôm nay có luật sư đến nên khi nhóm Chu Chức Trừng đến nơi thì đã có rất nhiều thôn dân chờ ở đó.
Thôn Quan nằm ở bên trong núi, phải lái xe khoảng 5km đường núi quanh co, gần núi gần biển nên trong thôn có ngư dân sống dựa vào biển, cũng có nông dân trồng sơn trà, long nhãn. Bên trong văn phòng chất đầy rau dưa và hải sản tươi rói của nhà họ chuẩn bị tặng cho Chu Chức Trừng.
“Luật sư Chu, chờ cô lâu lắm rồi. Lần trước cô nói với chúng tôi việc giấy nợ, giấy vay nợ, giúp tôi xem cái này giấy vay nợ này viết đúng không với?”
“Luật sư Chu, con trai tôi lúc trước đánh nhau với người ta bị cảnh sát bắt, lo chết tôi rồi.”
“Luật sư Chu…”
Chu Chức Trừng vào phòng là bị dân làng chen chúc vây lấy. Cô ngồi xuống, lấy giấy tờ từ người gần nhất, cười trấn an: “Đừng sốt ruột, từ từ cháu đọc. Hôm nay cháu ở đây cả ngày, thời gian dư dả.”
Lục Hợp nhìn khung cảnh đơn sơ xung quanh, những người dân thô lỗ nhao nhao như ong vỡ tổ, cau mày theo bản năng.
Chu Chức Trừng nhìn Giang Hướng Hoài đứng bên cạnh, giới thiệu: “Đây là luật sư Giang Hướng Hoài, anh ấy cũng đến để giúp về pháp lý. Ngoài cháu và anh ấy còn những luật sư tập sự khác, mọi người có thể hỏi họ, tìm họ giúp.”
Triệu Diên Gia tuy nhà giàu nhiều thói xấu nhưng tâm tư đơn thuần, thiện lương, thấy mấy người dân trong thôn nhìn về phía mình thì lòng tràn đầy nhiệt huyết và chính nghĩa, vỗ ngực: “Phải phải, thiếu gia đây biết gì nói hết, không giấu giếm nửa lời, hoan nghênh mọi người đến hỏi.”
Mấy người dân nhìn cậu, lộ vẻ ghét bỏ, không ai tình nguyện đến hỏi.
Diệp Bạch cười hì hì bỏ đá xuống giếng: “Cũng may dân thôn còn chưa biết anh định thi lần thứ 3.”
“Biến đi.” Triệu thiếu gia tủi thân.
Đúng lúc này, một bà thím từ ngoài chạy vào, tay ôm con gà mái đang kêu quàng quạc, bà hấp tấp xô đám đông, chen vào lớn tiếng: “Luật sư Chu, luật sư Chu đâu rồi?”
Bà không thấy Chu Chức Trừng mà lại nhìn thấy Giang Hướng Hoài đang đứng, ăn mặc chỉnh tề, bà hỏi: “Đây cũng là luật sư à?”
Chu Chức Trừng ngơ ngác gật đầu: “Dạ phải, anh ấy là luật sư.”
“Luật sư là được.” Thím ấy nói, nhét con gà mái vào tay Giang Hướng Hoài, giọng phẫn nộ: “Đồ quỷ sứ chết tiệt ăn trộm hết mấy con gà mẹ nhà thím, chỉ còn mỗi con này. Mấy đứa xem thử đi, gà này mập mạp nặng ì, lại bị người ta ăn trộm! Thím đã báo cảnh sát! Giận quá thể! Luật sư Chu, tên ăn trộm nói gà mẹ không đáng tiền, không ngồi tù, gà mẹ nhà thím không đáng tiền hả?”
Trong tiếng địa phương, gà mái gọi là gà mẹ.
Chu Chức Trừng không trả lời vấn đề của thím ấy, cô trơ mắt nhìn con gà mái già kia phành phạch vỗ cánh trên người Giang Hướng Hoài, cánh vung vẫy điên cuồng, lông gà bay tung tóe.
Vẻ mặt Giang Hướng Hoài cứng đờ, thân thể anh càng cứng ngắc bất động, môi mím thành một đường thẳng, trái khế trượt lên xuống, đồng tử giãn ra, sắc mặt tái nhợt.
Cô nhớ, Giang Hướng Hoài không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ gà.
++++
Chú thích:
Nguồn gốc:Quê hương của Vương bà ở Tây Vực (nay là khu vực Tân Cương và Cam Túc), bà kiếm sống bằng nghề trồng dưa. Loại dưa được trồng ở vùng đó được gọi là bí, tức là dưa lưới ngày nay. Vào thời điểm đó, biên giới nhà Tống thường xuyên xảy ra chiến tranh, Vương bà để lánh nạn đã chuyển đến vùng nông thôn Khai Phong và trồng dưa. Nhưng hình thức dưa không đẹp lắm, ở Trung Nguyên cũng không có người biết loại dưa này, cho nên dù ngọt hơn dưa hấu bình thường gấp mười lần cũng không có người đến mua. Bà Vương rất lo lắng và không ngừng khen ngợi vị ngon của quả dưa của mình với những người qua đường, đồng thời cắt dưa cho mọi người nếm thử. Lúc đầu không ai dám ăn, nhưng sau đó có dũng sĩ cắn một miếng, cảm thấy ngọt như mật, thế là từ một đồn mười, mười đồn trăm, việc kinh doanh dưa của Vương bà thuận lợi, khách hàng tấp nập.Một ngày nọ, Hoàng đế Thần Tông ra ngoài thị sát cung điện và bất chợt đến chợ, thấy nơi đây đông người nên hỏi những người xung quanh: “Có chuyện gì ồn ào vậy?” “Khởi bẩm Bệ hạ, là người bán dưa. Mọi người đến mua dưa.”Hoàng đế nghĩ tại sao dưa lại hấp dẫn đến thế, liền bước tới xem, thấy Vương bà đang liên tục khua tay múa chân khen của mình ngon ngọt thế nào. Khi nhìn thấy hoàng đế, bà không hề hoảng sợ, thậm chí còn mời hoàng đế nếm thử dưa xanh của bà. Khi hoàng đế nếm thử, quả thực nó rất ngọt, khen ngợi nhiều lần và hỏi: “Dưa của ngươi ngon như vậy, sao ngươi cứ hét mãi?” Vương bà nói: “Dưa này là của Tây Vực và người dân Trung Nguyên không hề biết đến, nếu không hét lên thì sẽ không có ai mua.”Sau khi nghe điều này, hoàng đế thở dài và nói: “Làm ăn mua bán, tốt thì khen, giống như Vương bà bán dưa, tự khen thì có gì sai?”Kim khẩu Hoàng đế nên không lâu sau câu nói này truyền khắp Nam Bắc Hoàng Hà, cho đến ngày nay.Nguồn Baidu