Giang sơn không phải là giang sơn của trẫm. Mỹ nhân cũng không phải mỹ nhân của trẫm.

Trẫm mười mấy tuổi đăng cơ. Dưới sự phò trợ đắc lực của Tể tướng cữu cữu, dẹp tan dị nghị. Trẫm muốn làm một hoàng đế tốt, đáng tiếc không có cơ hội. Người người quỳ trước mặt trẫm, hô to vạn tuế, bao gồm cả cữu cữu tay nắm đại quyền. Đáng tiếc những thứ đó đều không phải thật sự thuộc về trẫm.

Kỳ thật người trẫm ngưỡng mộ nhất chính là đường đệ Định Tuyên Vương Vô Trần. Ngưỡng mộ hắn tiêu sái hào hoa, ngưỡng mộ tài ba hơn người của hắn, ngưỡng mộ... hắn có được tình thân. Như cả nhà Đại tướng quân, bọn họ tôn kính trẫm chẳng qua chỉ là vì trẫm là đại diện của non sông, đối với Vô Trần mới là yêu thương thật sự. Trẫm cũng có người thân, nhưng quyền thế đã làm lu mờ tất cả.

Trẫm có tất cả, lại mất đi tất cả. Ngay cả trái tim cũng không có tự do. Hoàng hậu, quý phi cũng đều do Tể tướng đại nhân chọn.

Cho đến một ngày dưới tàng cây đào lất phất, nhìn thấy một nàng con gái đang xoay người nhảy múa. Hoa bay đầy trời, nhịp điệu phiêu dật, dung mạo tuyệt thế, trẫm vừa thấy đã say. Chẳng lẽ trời cao đoái thương, mới ban cho trẫm một giai nhân như thế?

Trẫm không màng sự bất mãn của Tể tướng, phong nàng làm quý phi, ngày ngày ở cạnh bên nàng, nghe nàng đánh đàn thổi tiêu, ngắm nàng viết chữ vẽ tranh. Nàng là cô gái khí chất như vậy đó. Buồn cười trẫm thân là thiên tử, lại thường cảm thấy không xứng với nàng.

Hoặc giả đó không phải là cảm giác, mà là sự thật.

Nàng rất hiểu lòng người, nàng có nụ cười tươi như hoa, nàng rất hiếm khi cáu giận, nàng thân thiện ngọt ngào, nhưng mà trong lúc trẫm không chú ý, nàng luôn hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Nàng luôn thích ngồi một mình trầm tư, trong đôi mắt thăm thẳm ấy có một góc mà trẫm không thể nào nhìn thấu được. Nàng không vui.

Trẫm không muốn hỏi nguyên nhân. Bởi vì trẫm sợ nếu như mình hỏi, có thể sẽ không giữ được nàng nữa, huống hồ nàng thông minh như vậy, trẫm có thể hỏi được bao nhiêu! Nàng che giấu tốt như vậy, sâu như vậy, nhất định là không muốn cho ai biết. Mà trẫm bởi vì yêu nàng, nên mới có thể cảm nhận một chút. Trẫm chỉ hy vọng mình vĩnh viễn không bao giờ biết, ít nhất còn có thể nhìn thấy nàng nhu mì khả ái, ngọt ngào vâng lời. ---- Trẫm không ngốc, nhưng không đủ thông minh.

Ở bên cạnh nàng, trẫm vừa hưởng thụ, lại cũng vừa rất đau lòng. Trẫm đáng lẽ nên buông tay, nhưng đã không còn điều khiển được bản thân nữa. Ngay lúc trẫm cho rằng có một người hoàn toàn thuộc về mình, hóa ra chỉ là bóng trăng đáy nước. Nhưng mà muốn trẫm từ bỏ, triệu lần cũng đừng mơ.

Có đôi lúc lướt qua đã vĩnh hằng. Uống rượu độc chí ít cũng đỡ khát!

Nàng kể với trẫm tình hình nạn tai ở Hà Nam, hy vọng trẫm có thể phái người xử lý. Trẫm không biết vì sao nàng biết việc này, nhưng bất luận nàng nhờ trẫm làm gì, trẫm cũng đều đáp ứng. Hơn nữa, trẫm luôn khao khát đoạt lại giang sơn của mình. Chỉ là, diều không có gió làm sao bay được!

Đoan phi vì muốn tranh sủng, đặt điều phái nàng đi chẩn tai. Nếu nàng cự tuyệt, trẫm sẽ không để nàng dặm đường chịu khổ, nhưng mà nàng lại đáp ứng. Trong lòng trẫm vui sướng, chẳng lẽ nàng thật sự thông cảm với nỗi khó xử của trẫm, cho nên không ngại cực khổ, vì trẫm bôn ba! Cho dù không phải như vậy, trẫm vẫn rất hạnh phúc.

Đoan phi yêu trẫm, trẫm biết chứ, nhưng trẫm không yêu cô ấy. Người trẫm yêu là Ngưng Nhi, mặc cho tâm tư nàng khó dò ra sao. Nếu hết thảy đều có nhân quả, vậy kiếp này là Đoan phi trả cho trẫm, còn trẫm đã định sẵn sẽ bồi thường cho Nghi phi.

Trong cung ba ngàn giai lệ, trăm hoa đua nở, tiếc là sau khi nàng đi, trăm hoa đều không phải là hoa. Nàng đi ngày nào, trẫm nhớ nàng ngày đó, lòng cứ hoài mong. Nếu đây thật sự là một ly rượu độc, vậy hãy cho trẫm thêm một ly nữa đi ---- chỉ cầu mong say hoài không tỉnh!

Hoàng cung dậy sóng, bởi vì trẫm dần dần cứng cáp khiến cho cữu cữu bất mãn. Giang sơn và mỹ nhân, đều phải là của trẫm.

Cuối cùng, nàng cũng hồi cung, tuy vậy khí sắc rất kém. Ninh phi vu cho nàng cùng Dư Thống lĩnh có gian tình. Nàng giữa chừng ngất xỉu. Trẫm không phải là không nghi ngờ, nhưng trẫm có thể làm sao đây? Nói thật, trẫm nhìn không thấu Nghi phi, nhưng Dư Thống lĩnh thì lại có thể nhìn rõ ràng. Hắn một thân anh khí, đảm lược trung can, đừng nói hắn không dám có tư tưởng bất chính đối với Nghi phi, cho dù hắn đem lòng yêu tha thiết Nghi phi, cũng không cần xin lỗi trẫm, không phải, là không cần xin lỗi Hoàng thượng.

Nhìn Nghi phi tỉnh dậy sau giấc liên miên, tảng đá đè trên ngực trẫm rốt cuộc mới có thể buông xuống. Sau phút yên tâm, lại không khỏi tự trách, trẫm đường đường là thiên tử, vậy mà ngay cả người con gái mình yêu thương cũng không bảo vệ được, còn mở miệng nói tình yêu gì chứ?

Sinh nhật trẫm. Cữu cữu muốn phủ đầu nàng, cũng là gián tiếp cảnh cáo trẫm! Thật không may, đã không trộm được gà còn mất nắm gạo, bị nàng tùy tiện hóa giải, lại còn phải tự phạt mình ba chung. Trẫm cực kỳ đắc ý, đúng là người trẫm yêu. Hàng động của cữu cữu trong triều, trẫm không phải không biết, chỉ là lực bất tòng tâm, bây giờ có thể nhìn thấy bộ dáng ông nuốt trọng ba ba, thật là sảng khoái biết mấy!

Trẫm càng ngày càng quyến luyến thời gian ở bên nàng, trong triều sóng ngầm mãnh liệt, không biết sẽ thành cục diện gì. Buồn cười trẫm thân là hoàng đế, lại chỉ có thể trơ mắt ngồi nhìn.

Phong vân đã nổi. Cữu cữu rốt cục ra tay bức vua thoái vị. Kỳ thật không trách được ông, nếu ông không động thủ trước, ngày sau trẫm chắc chắn cũng sẽ làm vậy với ông. Ông là vì vinh hoa phú quý của mình, trẫm sao lại không thể vì giang sơn của trẫm?

Trong cung, máu tươi rải đầy khắp nơi.

Trẫm cùng nàng ngồi ở ngự hoa viên. Trẫm nhớ nàng thích nhất ngôi đình này trong ngự hoa viên. Trước mặt là hai chung rượu, ẩm cưu chỉ khát*.

*Ẩm cưu chỉ khát: uống rượu độc đỡ khát

Thê tử của Dư Thống lĩnh bị giải ra, ý muốn dụ hàng Dư Thống lĩnh. Nhưng nữ tử kia tính tình quật cường, tự mình lao tới mũi đao. Trẫm cầm lòng không được quay đầu nhìn Nghi phi, ánh mắt của nàng lơ mơ đờ đẫn, trong đôi mắt ấy vừa như tán đồng lại vừa tuyệt vọng. Trẫm thật sự rất muốn hỏi nàng, trong lòng nàng rốt cuộc có trẫm hay không? Nhưng khi nhìn thấy nàng chuyển hướng nhìn Dư Thống lĩnh, khoảnh khắc ấy trẫm đã tận tường rồi, có chết cũng không oan uổng. Thì ra là vậy, tuyệt vọng của nàng cũng là tuyệt vọng của trẫm. Chúng ta đều không còn cơ hội nữa rồi.

Thôi thôi, thân là thiên tử đã không thể bảo vệ cho nàng, vậy xuống hoàng tuyền làm sao có thể? Thấp giọng phân phó Dư Thống lĩnh bảo vệ nàng thật tốt, kiếp này cũng không biết là ai lụy ai? Hoặc giả chúng ta đều là những người mệnh khổ.

Chung rượu trước mặt nàng sớm đã bị hất xuống, trẫm tự mình uống cạn phần mình, từ đầu tới cuối, rượu này, cũng chỉ có một mình trẫm uống!

Sau khi ngã xuống, bắt gặp nét thương tâm trong mắt nàng. Nàng đối với trẫm, có chút nào là thật lòng hay không? Không biết nàng có thể vượt qua đại nạn ngày hôm nay không, bằng như có thể thoát, chỉ mong sau này sẽ tìm thấy hạnh phúc! Được làm vua thua làm giặc, trẫm sớm đã lĩnh ngộ, chỉ là không thể buông tay nàng ra. Kiếp sau, nếu trẫm không phải là quân vương, nếu trẫm lại lấy nàng làm vợ, nàng sẽ không miễn cưỡng chứ? Nhìn nàng lần cuối, thật sự phải đi rồi.

Ra đi,Ngàn vạn lời ca cũng không giữ nổi!Vũ Lăng mong đợi bóng aiTần lâu vờn trong khóiChỉ có dòng nước lững thững trước lâuTỏ lòng thương cảmSớm chiều trông mongDõi mắt, chỉ thấy lòng quặn đau.

[Phụng Hoàng đài thượng ức xuy tiêu, Lý Thanh Chiếu sáng tác, Khuyên diễn thơ.]