Không Hoa Vô Quái

Chương 17: Sát khí bốn phía, cầu sinh trong kẽ hở

Lễ Bộ thu được ý chỉ của hoàng thượng, lập tức trở nên bận rộn. Các loại công việc cần chuẩn bị lần lượt được phân công xuống dưới, tất cả mọi người không biết ngày đêm, vội vã vô cùng.

Mọi người bận bịu nhưng vẫn oán giận trong lòng: Thế nào mà nói làm là làm, lại chỉ cho mười ngày chuẩn bị, còn là lễ đội mũ cho cấp bậc hoàng tử, muốn ép chết người ta đây mà.

Hơn nữa Vương gia lại chọn một ngày không may mắn như vậy, Lễ Bộ năm lần bảy lượt đi thỉnh tấu, Hoàng Thượng đều không có ý sửa lại.

Mọi người bắt đầu vụng trộm suy đoán —— sợ là Kỳ Vương gia thật sự không sống được lâu nữa. Một ngày như vậy cử hành lễ Nhược Quán, vừa lúc ứng với lời nói của Thanh đại sư.

Đau khổ nhất, không ai hơn người sáng tác lời ca tụng buổi lễ, Hàn Lâm viện vò đầu bứt tai, đào tim đào phổi, khóc không ra nước mắt: Kỳ Vương gia bình thường ru rú trong nhà, không tham chính, không được sủng ái, không tham gia các loại yến hội, gần như không có chuyện tích gì, viết như thế nào đây.

Thiệp mời đưa đến phủ các đại thần cũng được suốt đêm chế tạo gấp gáp, nhóm người ghi thiệp tay run thành cái sàng.

Trong lúc rối ren, toàn bộ quan trường kinh thành đều bận rộn: Không phải chuẩn bị cho buổi lễ, thì chính là chuẩn bị đi đến buổi lễ.

Nhị hoàng tử Hàn Tô thành công trở thành nhân vật nổi tiếng cả thành.

Tất cả mọi người đều tò mò —— Kỳ Vương gia chết yểu khi nhược quán trong truyền thuyết, có thể bình an trải qua buổi lễ hay không đây?

Phủ Thái Tử.

Khi Thái Tử điện hạ nhận được tin Hàn Tô muốn cử hành lễ đội mũ trước nhược quán, chỉ nói một chữ, “Giết.”

Trong vòng mười ngày, Hàn Tô cần phải chết.

Cho dù Lạc Dương nhiều người lắm mắt, không dễ xuống tay, hắn cũng phải chết, tuyệt không thể để hắn tồn tại sống đến buổi lễ, Hàn Thịnh chính là muốn Hàn Tô có chết cũng chỉ có thể chết yểu!

Xích Nha quyết đoán nhận mệnh —— chuyện Hắc Nha không làm được, chỉ có dựa vào Xích Nha giải quyết.

Bên kia, phủ quốc sư.

Mặt nạ vàng che mái tóc đen, tay áo đỏ nâng chén rượu ngọc.

Quốc sư Tả Phi Sắc một tay chống trán, giọng nói có vẻ cười như không cười, “Cử hành lễ đội mũ trước? Xem ra nàng cũng có chút bản lĩnh…… Nhưng tiếp sau đây, nàng định làm như thế nào?”

Người vô mệnh, thật sự có thể chống lại ý trời sao?

Vô Quái, đừng để ta thất vọng.

Thời gian sợ hãi, cũng chẳng quá mười.

Trăm ngàn đay rối, một đao đoạn không?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Buổi lễ đã được xác định, tiếp theo chính là giặc tới thì đánh, nước tới thì ngăn, đi một bước cẩn thận một bước.

Vô Quái vuốt ve chiếc mai rùa nhẵn mịn góc cạnh, một mình im lặng.

Từ sau buổi trưa đến giờ, nàng vẫn luôn ngồi ở bên hồ.

Thanh Trúc gọi nàng dùng bữa, Vô Quái chỉ lắc đầu không nói, rồi sau đó nhắm mắt suy ngẫm.

Thanh Trúc không dám quấy rầy, trở về nói lại với Từ quản gia.

Từ quản gia nghe xong không nói gì, sau đó lại phân phó riêng: trước khi buổi lễ diễn ra không ai được quấy rầy Vô Quái cô nương. Đồ ăn vẫn đưa đến Thính Vũ Lâu như thường lệ.

Vương gia có thể vượt qua được kiếp nạn hay không, hiện giờ chỉ có thể trông vào Vô Quái cô nương.

Trong lòng Từ tiên sinh vẫn rất lo lắng —— đem tất cả hy vọng đặt lên một nữ tử có phải quá mức vớ vẩn hay không?

Nhưng mà…… hiện nay bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác.

Mặt trời xuống núi, trăng lên đầu cành.

Vô Quái chậm rãi đứng dậy, liếc mắt nhìn vầng trăng đã nhô lên cao, hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra.

Đi vào trong buồng, nàng lấy quần áo để vào trong tay nải, cất mai rùa, bàn phong thuỷ vào trong lòng, một đường ra khỏi Thính Vũ Lâu, đi thẳng tới chỗ Hàn Tô.

Hàn Tô vừa lúc muốn ra bên ngoài, hai người chạm mặt ở cổng, Hàn Tô cầm một chiếc hộp thức ăn, nhìn thấy Vô Quái cười nói, “Vô Quái tới vừa lúc. Ta vừa bảo bọn họ chuẩn bị thức ăn đang muốn tự mình đưa đến cho nàng, hôm nay có rượu nàng thích, là Từ tiên sinh phân phó riêng ……” Đến khi nhìn thấy tay nải trên tay Vô Quái, Hàn Tô dừng lại: “Nàng…… Đây là?”

Vô Quái có chút phức tạp nhìn hắn, nhấp môi, muốn nói lại thôi.

Tay nải…… Chẳng lẽ nàng muốn?

Trong lòng Hàn Tô hoảng hốt, vội vàng nói: “Đang yên đang lành, vì sao phải đi.”

Tại sao đột nhiên lại……

Hàn Tô duỗi tay muốn cản nàng, lại bị Vô Quái né sang một bên tránh đi.

“Ta không đi.” Vô Quái nhè nhẹ nói.

Nghe nàng nói khẳng định như thế, Hàn Tô thoáng yên lòng, “Nhưng vì sao nàng mang theo tay nải?”

…… Còn tưởng rằng tới chào từ biệt.

Vô Quái nắm thật chặt nút thắt của tay nải, một lát sau giống như đưa ra một quyết định thật lớn, nhìn về phía hắn nói, “Từ hôm nay trở đi, ta sẽ ở nơi này.”

“Nơi này?” Hàn Tô lặp lại một chút, sau đó một vệt đỏ ửng xuất hiện trên gương mặt, “Nàng nói là…… muốn ở lại nơi này của ta?”

Vô Quái cố gắng duy trì vẻ trấn định trên mặt, nói vô cùng tự nhiên, “Ta sẽ ở gian ngoài, hiện tại không phải thời điểm bình thường, ta làm như vậy là để tiện hành động.”

Hàn Tô lắc đầu, “Không ổn không ổn……”

Vô Quái nhíu mi, trực tiếp cầm tay nải vòng qua hắn, đi vào bên trong.

Hàn Tô muốn giữ chặt nàng, lại nghe thấy nàng đưa lưng về phía hắn nhẹ giọng nói một câu nói.

“Như vậy, ta mới có thể giữ được ngươi.”

Dưới ánh trăng, bóng dáng nàng tranh tối tranh sáng.

Sau bóng dáng ấy là sự kiên trì không nói nên lời.

Hàn Tô đứng ở kia chỗ, nhìn Vô Quái trước mắt, đột nhiên không biết nên nói cái gì mới tốt.

Trong lòng ấm áp, sự vui mừng lại như ỷ lại không ngừng quay cuồng, xoay tròn, vô cùng sinh động.

“Vô Quái……” Hắn bất giác lẩm bẩm gọi tên nàng.

Vô Quái xoay người lại, vẻ mặt không gợn sóng mà nhìn hắn, “Ta đói bụng.”

Khóe miệng dần dần cong thành một nụ cười dịu dàng, khuôn mặt dưới ánh trăng sáng bừng lại lần nữa xúc động chỗ sâu trong lòng: “Được rồi, chúng ta ăn cơm.”

Con đường khó khăn thế nào, không thể nói.

Một tấc cũng không rời, thề đi theo.

—— lúc này đây, nhất định phải giữ lấy thật chặt người mà mình quan tâm, tuyệt không để hắn rời đi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nơi ở của Hàn Tô rất lớn, gian ngoài và phòng trong có một khoảng cách, còn có cả cửa ngăn, cũng không đến nỗi không ổn. Bình thường nha hoàn hoặc gã sai vặt gác đêm đều ở nơi này, hiện nay là bị Vô Quái chiếm. Tất nhiên vì vậy mà Vô Quái trở thành người gác đêm.

Vô Quái cả ngày không ngừng đùa nghịch mai rùa kia, tiếng tiền đồng dường như không thấy dừng lại lúc nào.

Thời gian từng ngày qua đi, chớp mắt chỉ còn cách buổi lễ năm ngày.

Năm ngày trước, bên trong phủ tất cả đều an ổn, nhưng luôn có một loại cảm giác bất an như sương mù lẩn mãi không tan.

Thanh đại sư chưa từng tính sai, cho nên năm ngày còn lại này, trước lễ đội mũ nhất định sẽ có chuyện xảy ra.

Toàn bộ vương phủ lo lắng sốt ruột, càng thêm khẩn trương.

Ban đêm, yên tĩnh.

Từng phòng tắt đèn đi vào giấc ngủ.

Vô Quái lặng yên không một tiếng động mà xuống giường, đi tới căn phòng Hàn Tô nghỉ ngơi.

Hàn Tô còn chưa ngủ, đang đốt nến, khoác áo xem lịch trình buổi lễ mà Lễ Bộ đưa tới.

“Cộc cộc cộc ——” Tiếng gõ cửa.

Hàn Tô sửa sang lại quần áo, nói: “Tiến vào.”

Vô Quái đẩy cửa vào.

Hàn Tô buông công văn trong tay, có chút kỳ quái mà nhìn về phía nàng: “Có chuyện gì sao?”

Vô Quái đi thẳng đến trước mặt hắn, vươn một bàn tay: “Đưa tay cho ta.”

Hàn Tô sửng sốt một chút, rồi sau đó chần chờ đem tay đặt lên trên tay nàng, tay nàng rất mềm mại, ấm áp khiến người ta an tâm.

Vô Quái bắt lấy hắn tay, nhíu mi —— sao lại lạnh như vậy.

Tiếp theo, nàng nghiêng người, thổi tắt ngọn nến duy nhất trong phòng, cả căn phòng tức khắc chìm trong bóng tối.

“Vô Quái……” Hàn Tô không hiểu lắm gọi tên nàng.

“Đừng nói chuyện.” Vô Quái ngắt lời hắn, giọng nói vô cùng nghiêm nghị: “Đêm nay, cho dù nhìn thấy cái gì nghe được cái gì đều không thể nói chuyện, chỉ cần ở bên cạnh ta là được. Cho dù có nghi vấn gì đợi đến hừng đông rồi nói sau.”

Hàn Tô gật gật đầu, tuy rằng hắn không biết Vô Quái có nhìn thấy hay không.

Trực giác nói cho hắn, đêm nay sẽ là một trận chiến không tiếng động, thắng bại chỉ trong chớp mắt, mà toàn bộ phần thắng của hắn đều nằm ở Vô Quái.

Nàng thắng, hắn sống.

“Đi thôi.” Vô Quái kéo hắn rời khỏi phòng ngủ.

Đợi khi đôi mắt đã quen với bóng tối, Hàn Tô dường như nhìn thấy Vô Quái đi ở đằng trước một tay cầm thứ gì đó.

Trong đêm đen nàng đi rất là nhẹ nhàng, hoàn toàn không đụng tới bất cứ thứ gì.

Hai người đi tới trước cửa sổ nhỏ bên phòng ngoài. Vô Quái duỗi tay mở cửa, dẫn đầu nhảy ra ngoài, Hàn Tô cũng rất tự giác mà đuổi kịp.

Đợi khi hắn ra khỏi, Vô Quái giơ tay đóng lại cửa, trực tiếp đi ở phía trước, không nắm tay hắn nữa.

Bên ngoài phòng có ánh trăng, đường đi nhìn rõ, không cần thiết phải dắt tay.

Nhưng……

Hàn Tô nhìn tay mình, cảm thấy tiếc nuối.

Đi theo nàng một hồi, trong lòng Hàn Tô khẽ động, vội bước nhanh tới nắm lấy tay trái đang buông bên người nàng.

Vô Quái đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, Hàn Tô lúng túng nhìn về phía khác, nhưng bàn tay kia nắm chặt không bỏ.

Nhìn hắn một hồi, Vô Quái không nói gì, chỉ quay lại đầu tiếp tục đi về phía trước, tay kia cũng mặc cho hắn nắm.

Hàn Tô không rõ lắm —— cử chỉ này của mình có phải quá mức phóng túng hay không …… Nàng có thể sẽ tức giận hay không……

Bỗng nhiên, trên tay truyền đến cảm giác ấm áp, vẫn là nữ tử đưa lưng về phía hắn kia, không nặng không nhẹ mà nắm lại tay hắn, mang theo sự kiên định, chấp nhất động lòng người.

Vô Quái không quay đầu lại, nắm tay hắn, nàng cảm thấy tim mình đập không chịu khống chế.

Nàng hơi tự trách mà xem thường chính mình: Đều là lúc nào rồi, còn suy nghĩ loạn cái gì.

Bình tĩnh lại, nàng dồn toàn lực chăm chú nhìn về phía quẻ bàn trong tay phải.

Ngũ hành bát quái, thượng Càn hạ Khôn.

Đông nam tây bắc, cầu may tránh hung.

Vô Quái vừa đi vừa âm thầm ấn quẻ bàn từng bước mà tính.

Thuận theo tính toán, khi thì chạy nhanh, khi thì bước chậm, khi đi vòng.

Hàn Tô theo sát một tấc không rời, hai người bọn họ gần như đã đi một vòng quanh phủ.

Hắn không biết vì sao nàng phải đi tới đi lui như thế, nhưng hắn tin tưởng nàng nhất định có lý do của mình.

Đêm dài, không biết mây đen từ nơi nào tụ đến dần dần che khuất ánh trăng, con đường phía trước càng trở nên mờ mịt.

Tầm mắt mơ hồ dường như hoàn toàn không ảnh hưởng đến Vô Quái, nàng vẫn đi như thế. Nắm tay hắn chưa từng tách ra.

Rất nhiều lần, Hàn Tô có thể mơ hồ thấy được bóng người màu đen cách đó không xa, nhưng mà mỗi lần bọn họ đều có thể yên lặng dời đi thần không biết quỷ không hay ngay dưới mí những người đó.

Tay đột nhiên bị nàng kéo lại, hai người đứng ở ven tường.

Vô Quái kề sát tường, không nhúc nhích.

Hàn Tô cũng nín thở không dám gây ra tiếng động.

Một bóng đen đi đang im lặng dò xét ven đường, cách bọn họ không đến một thước. Bóng đen kia cố ý khom khom lưng, nhìn qua có vẻ cẩn thận lại sợ hãi. Cảm giác rõ ràng là một người luyện võ.

—— Không ổn, sắp bị phát hiện. Đây là phản ứng đầu tiên trong lòng Hàn Tô.

Nhưng bóng đen kia nhìn quanh khắp nơi, rồi lại nhảy lên tường, rời đi.

Vẻ mặt Vô Quái thản nhiên rời khỏi chân tường, tiếp tục kéo hắn đi về nơi khác.

Trong lòng Hàn Tô đều kinh ngạc không dám tin tưởng —— gần như vậy, người nọ vậy mà không phát hiện ra bọn họ. Hơn nữa hắn nhìn khắp nơi, lại cố tình bỏ sót một góc này.

Vô Quái thật là thần kỳ!

Vô Quái không biết mệt mỏi vẫn luôn đi, bàn tay nắm lấy Hàn Tô cũng không buông.

Hồ nước, thư phòng, nhà bếp, nhà xí, cửa sau, phòng chưa củi, tây phòng, đông phòng, chỗ ở của hạ nhân……

Tất cả mọi nơi bọn họ đều đi qua, có nơi còn đi qua vài lần.

Nhìn bóng dáng của nàng, cảm giác từ trên tay truyền đến độ ấm, Hàn Tô cảm thấy cứ đi như vậy cũng rất tốt, giống như có thể cùng nàng đi đến chân trời góc biển, đi đến vĩnh viễn không rời.

“Mẹ nó! Tại sao không thấy!” Xích Nha đã lật tìm vương phủ vài lần, đám thuộc hạ hắn dẫn theo đến cũng không hề thấy bóng người. Nhưng mà đám người canh chừng bên ngoài cũng nói Kỳ Vương gia chưa từng rời khỏi vương phủ, sao lại tìm không thấy! Xích Nha nghiến răng nghiến lợi, tức hộc máu mà một chưởng đánh nát hòn núi giả ở bên cạnh.

“Đi, tiếp tục tìm. Ta không tin không thấy!” Hắn oán hận nói, cất bước nhảy lên đi về phía đông của vương phủ.

Một lát sau, ở chính sau tòa núi giả hắn vừa đánh nát, có hai người đi ra, một trước một sau, không vội mà đi về hướng tây.

Sai một ly, đi một dặm.

Nếu Xích Nha biết người hắn muốn tìm vẫn luôn ở trong vương phủ, chỉ là không ngừng mà tránh thoát bọn họ, nhất định sẽ hộc máu cao ba thước.

Vòng đi vòng lại, nắm tay không buông ra, thần kinh căng chặt bắt đầu trở nên mỏi mệt, bóng tối không tiếp tục lan tràn nữa, trăng tỏ treo trên đầu.

Số lần Hàn Tô có thể nhìn thấy bóng người càng lúc càng nhiều, hắn biết những người đó đều vì mình mà tới, chỉ cần bị bọn họ phát hiện ra thì chết là điều không thể nghi ngờ. Nữ tử trước mặt chẳng khác nào thần bảo hộ của hắn, lần lượt kéo hắn khỏi hiểm cảnh, không nhầm chút nào mà tránh né những lần tra xét tưởng chừng không thể chốn.

Sát khí bốn phía, cầu sinh trong kẽ hở.

Chân đã sớm mỏi nhừ, Hàn Tô không nhớ rõ nghe được người gõ mõ cầm canh gõ mấy lần rồi, hắn chỉ nhớ rõ hắn và Vô Quái đã tránh ở sau cái giá sách này ba lần.

Rốt cuộc sắc trời phía đông cũng chậm rãi sáng dần, một luồng ánh sáng màu đỏ tách mây xuất hiện.

Trời, cuối cùng cũng sáng.

……

Bóng dáng những người kia dần dần rời khỏi vương phủ, yên lặng biến mất.

“Được rồi, kết thúc.” Vô Quái dừng lại bước chân, lần đầu tiên mở miệng sau cả một đêm.

Trái tim của Hàn Tô cũng theo đó mà được thả xuống, có chút mệt mỏi nói, “Phải ngủ một giấc thật ngon thôi.” Cầm tay nàng, lần này đổi lại hắn dắt nàng.

Nhưng còn chưa đi được một bước, người phía sau đột nhiên hai chân mềm nhũn, cả người đổ xuống.

“Vô Quái!” Hàn Tô vội vàng tiến lên đỡ nàng, nhưng người trong lòng ngực đã sớm hôn mê, sắc mặt tái nhợt, vô cùng mệt mỏi.

Nhẹ chân nhẹ tay ôm nàng trở về phòng, đặt ở trên giường của nhà ngoài, giúp nàng đắp chăn.

Nhìn vẻ mặt khi ngủ của nàng, Hàn Tô có chút đau lòng mà xoa nhẹ —— cảm ơn nàng, Vô Quái.

Ở ngoài phòng dán tờ giấy không cần làm phiền, Hàn Tô cũng vào nhà trong thả người chìm vào giấc ngủ.

Sắc trời đã sáng, nhưng đây mới là lúc bọn họ thực sự nghỉ ngơi.

__Hết chương 17__