Tiểu hồ ly vội vã cắt ngang hắn: “Vậy ngươi còn không phải suốt ngày cứ nhìn ta!” Y chịu không nổi ánh mắt nhìn xuống của đối phương, cũng bất chấp cái lỗ tai, vội vàng chống mặt đất muốn đứng dậy, lại không thành công.

Dây nho uốn lượn, không biết khi nào quấn đến, một vòng một vòng, dịu dàng lại cứng cỏi, kéo thế nào lôi thế nào cũng tránh không được giẫy không ra.

Khuôn mặt trước mắt kia bỗng nhiên phóng đại, đối phương cúi người xuống, ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng xẹt qua mặt y, thuận theo tóc đi xuống.

“Làm gì!” Tiểu hồ ly sợ hãi kêu ra tiếng, muốn lui lại bị quấn chặt, lại không có nơi trốn, chỉ phải kêu to: “Ngươi, ngươi đừng sờ loạn lông của ta!”

Lại là vài tiếng cười khẽ, như gió nhẹ phất qua ngọn cây. “Ngươi ăn quả nho của ta, có phải nên trả chút gì đó hay không?”

Tiểu hồ ly không trả lời, ngơ ngác nhìn khuôn mặt ngày càng dựa gần. Y vẫn là lần đầu tiên nhìn gần người này như vậy, dưới ánh trăng sáng ngời, người nọ có hình dáng vô cùng dễ nhìn, một đôi mắt như mặt hồ chứa hàng vạn hàng nghìn ánh sao dưới bóng đêm, róc rách mênh mông.

“Ngươi –––” tiểu hồ ly nhìn thấy cặp mắt kia, kìm lòng không đậu thì thào, “Ngươi nhìn còn đẹp hơn quả nho.”

… Thật sự là không sợ chết nha…

Sau đó (nhanh như vậy), người nọ nằm ở dưới cây nho, tóc xõa áo mở, lười nhác ôm vào tiểu hồ ly, hỏi: “Muốn bước vào nhà hay không?”

Mái tóc đen nhánh của tiểu hồ ly xõa ở trước ngực người nọ, làn da trắng nõn lộ ra ửng đỏ, một đôi mắt long lanh nước có vẻ ủy khuất nhìn nhìn chỗ này, lại xem xem chỗ kia: “Không có lời, không có lời.”

“Hử?”

“Ta muốn ăn hai chùm nho nữa!”

“…”

“Vậy, một chùm được chưa?”

___ The end___