"Cậu sợ cái gì?! Đi đi!"

Liên Thanh Lễ thúc giục, tay cũng đồng thời bắt đầu dùng sức đẩy Giang Yểu đi về hướng Tần Khải Chi.

Lòng Giang Yểu lòng khẩn trương muốn nhảy ra ngoài, cũng không biết sức mạnh ở nơi nào khiến Liên Thanh Lễ đẩy không nhúc nhích.

"Ai nha, tớ đi!"

Liên Thanh Lễ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ném Giang Yểu ở nguyên tại chỗ, mình thì hướng Tần Khải Chi bên kia đi đến.

Mắt Giang Yểu bị dọa đến trợn tròn, vội vàng đuổi theo Liên Thanh Lễ: "Cậu đừng đi! Này! Đừng —— "

Tốc độ Liên Thanh Lễ quá nhanh, chờ lúc Giang Yểu đuổi đến cạnh Liên Thanh Lễ, vị trí của cô đã cách Tần Khải Chi rất gần.

Chờ Giang Yểu phát giác được chuyện này, chân lập tức giống bị dính ngay tại chỗ, không nhúc nhích được.

Giang Yểu trơ mắt nhìn Liên Thanh Lễ gọi Tần Khải Chi trong đám nam sinh, hữu thiện hướng cậu nói gì đó.

Không qua bao lâu, Tần Khải Chi nhìn thoáng qua chỗ của cô.

Lát sau, Tần Khải Chi đem balo trong tay mình đưa cho một nam sinh bên cạnh.

Sau đó đi tới phía Giang Yểu.

Đầu óc Giang Yểu đầu óc lập tức chết máy tạm thời.

Chàng thanh niên trước mặt chậm rãi mà đến, dường như giống trong phim Hàn nam chính từ trên trời giáng xuống, hình ảnh này trong óc của cô bị tua chậm vô số lần.

Đèn đường phía sau xuyên qua sợi tóc cậu, làm màu sáng tóc dường như loá mắt phát ra ánh kim.

Giang Yểu không biết làm sao.

Thậm chí, khi Tần Khải Chi đi càng gần, chân cô không có tiền đồ lui về sau chút khoảng cách.

"Bịch —— bịch —— "

Giang Yểu nghe thấy trong đêm đen, tim đập của mình một chút lại một chút chấn động lồng ngực.

"Bịch —— bịch —— "

Giang Yểu nhìn ánh đèn bị cậu che mất, phảng phất toàn thân cậu trên dưới đều bị dát lên kim quang.

"Cậu..."

Từ trong cổ họng Giang Yểu mới gạt ra được một âm tiết, thiếu niên trước mặt thần sắc nhàn nhạt lên tiếng ——

"Thi cố lên."

Giang Yểu không nghĩ tới cậu sẽ nói một câu như vậy, trong đầu phi tốc xoay chuyển, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt.

Cuối cùng cũng chỉ là mạnh mẽ trả lời một câu.

"A...!Cảm ơn."

Hơi cúi người ngỏ ý cảm ơn, hai người lạ lẫm tựa như chưa hề quen biết qua.

Giang Yểu cảm thấy kích động, nhưng cũng mơ hồ, thất lạc.

Cậu ném xong lời nói đó, không có quá nhiều phản ứng, liền quay người rời đi.

Tiếp nhận ba lô từ tay bạn hướng ký túc xá rời đi.

"Thế nào?" Liên Thanh Lễ một mặt kiêu ngạo mà hướng Giang Yểu khoe công lao.

Giang Yểu lại vì những thất lạc kia, không quá cao hứng.

"Cậu nói với hắn cái gì à nha?"

Cứ việc thất lạc, nhưng đối với việc đáp lời Tần Khải Chi cô vẫn rất kích động.

"Tớ nói với hắn: Học đệ, chúng ta có kỳ thi kiểm tra học sinh giỏi tỉnh rất quan trọng, có thể cùng bạn học kia của tôi nói thi cố lên không?"

"Hắn liền lập tức đáp ứng lập tức?"

"Cũng không tính là lập tức đáp ứng, nam sinh bên cạnh hắn có thúc hắn một chút, hắn liền đến rồi~ "

Liên Thanh Lễ dường như cũng là nhìn ra Giang Yểu thiếu hào hứng: "Ai nha cậu suy nghĩ một chút: Đây cũng là lần hắn chủ động muốn nói chuyện với cậu nha?"

"Ngày mai cậu lại làm bộ ngẫu nhiên gặp, cảm ơn hắn đêm nay nói cố lên, sau đó nói với hắn cậu thi rất tốt.

Chính là biểu đạt một chút ý tứ nhờ có hắn nói cố lên cho cậu.

Chúng ta chẳng phải có lý do chính đáng cùng hắn nói chuyện? Một tới hai đi, chẳng phải lại quen?"

"Thế nhưng —— "

"Không có nhưng gì hết.

Lớp mười hai chỉ có một lần, thời gian còn lại của chúng ta chẳng qua cũng chỉ không đến một năm nữa.

Đừng để mình có tiếc nuối."

Giang Yểu nghe vậy có chút thất thần..