Bạch Lê Hoa hướng về phía nàng vẫy tay, “Ai, Tiểu Ngọc……”

Bên kia Tiết Thải hai cánh tay nhỏ xíu gắt gao ôm gà rừng cùng con thỏ, nàng (BLH) nghĩ thầm kêu nàng(LTN) qua hỗ trợ một chút, không nghĩ tới mới vừa hô một câu, Lý Tiểu Ngọc liền đi như chạy trốn.

Đoán chừng bị bộ dáng hung hãn vừa rồi của nàng dọa tới rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, tuy rằng nàng mới đến nơi này không lâu, nhưng cũng hiểu rõ, thời đại này là thời đại trọng nam khinh nữ.

Người ở chỗ khác, rất khó có thể không đánh lão bà (vợ), không nạp thiếp.

Thôn Chu Tiên kỳ thật là chỗ tránh nạn.

Trước đây rất lâu có một nhóm người chạy nạn đi vào nơi này, người đông lên làm thành thôn, khai hoang làm ruộng, sinh sôi nảy nở.

Vừa đủ tuổi nam nữ liền xem mắt rồi kết đôi, người dân tương đối thuần phác, cũng không so đo những cái đó.

Thứ hai đó là bởi vì thôn Chu Tiên nghèo, thử ra ngoài thôn xem, chỉ nói trong thị trấn, vừa có chút tiền, cũng bắt đầu a dua nạp tiểu thiếp.

Nữ nhân địa vị luôn thấp kém.

Mà nàng lại có thể dám động thủ, còn hung hãn như vậy, tự nhiên làm Lý Tiểu Ngọc trong lòng rụt rè.

Nhưng mà, nếu không thu thập tốt một chút một đám người kia, bọn họ được một tấc lại muốn tiến một trượng (được đằng chân lân đằng đầu), không biết còn có thể làm ra chuyện gì.

Chút giáo huấn này xem như lập uy.

Quan trọng nhất chính là, Bạch Lê Hoa trăm phần trăm khẳng định, bọn họ sẽ dám nói cho người trong nhà.

Rốt cuộc mấy người bắt tay với nhau mà còn bị một ngốc tử đánh, lại thua thảm như vậy là chuyện rất mất mặt.

Bạch Lê Hoa ngồi trên phiến đá, một tay quạt quạt cho mát, một tay lôi kéo cổ áo để thông khí.

Nàng quá béo, ngày thường động một chút là ra một than mồ hôi, khỏi phải nói vừa rồi vận động kịch liệt như vậy.

Lúc đánh nhau, bởi vì phải tập trung cao độ, nên không cảm thấy khó chịu, bây giờ dừng lại, cả người không được tự nhiên giống như có vô số con kiến bò lên người.

Bạch Lê Hoa ngồi trên tảng đá, há miệng thở dốc.

Tiết Thải ngồi ở bên trong cái giỏ, nhìn nàng bộ dáng này, thần sắc không hiểu.

Nói thật, không riêng gì thôn phụ mới vừa rồi chạy đi, ngay cả hắn cũng sợ ngây người.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn căn bản không tin trên thế giới này lại có nữ nhân như Bạch Lê Hoa.

Nói nàng yếu sao, ngươi xem nàng “tay không” đánh người thất thế, lấy một địch năm không yếu thế chút nào. Muốn nói nàng mạnh sao, nhìn nàng bây giờ bộ dáng như bị vắt kiệt sức, Tiết Thải nghĩ không ra.

Mà Bạch Lê Hoa đang ngồi trên phiến đá hóng mát, lại cảm thấy đỉnh đầu tối sầm, rồi có người lôi kéo cánh tay cưỡng bách nàng đứng lên.

Quay đầu lại, là Lương Đại Lang.

Nháy mắt cũng không còn thấy nóng nữa, làm như hiến vật quý đem gà rừng và thỏ đưa cho hắn.

Nàng không phát hiện sắc mặt Lương Đại Lang đen như đáy nồi.

Giọng hắn mang theo một tia nghiêm khắc, “Nàng đã đi đâu?”

Bạch Lê Hoa lúc này mới thấy trên mặt hắn không có vẻ tươi cười, cũng không đoán được trong long hắn đang nghĩ gì, đành cẩn thận chỉ chỉ ngọn núi sau lưng.

Lương Đại Lang nắm tay hắn lại, biểu tình khẩn trương: “Nàng đi vào núi?”

Gật đầu.

“Không bị sao chứ?” Nói xong không đợi Bạch Lê Hoa đáp lại, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau đem toàn bộ người kiểm tra một lần.

“Ta có thể có chuyện gì chứ?” Bạch Lê Hoa nói, ý bảo Lương Đại Lang đồ trong giỏ, “Ta đi hái chút nấm dại, làm hai cái bẫy rập muốn bắt chút thú vật trở về ăn một bữa ngon.”

Lương Đại Lang nhìn tiểu Tiết Thải vẻ mặt hồ nghi, “Hắn…… Cũng là do nàng bắt về?”

……

“Khụ!” Nhìn Bạch Lê Hoa mặt đầy vạch đen, Lương Đại Lang ho nhẹ một tiếng, tiếp nhận cái giỏ, “Không bị gì thì tốt. Về sau không được đi lên núi Đại Lương, trong đó nhiều năm rồi không có ai đi vào, nguy hiểm lắm.”