Chuyển ngữ: Agehakun

Chỉnh sửa: Andrea

Lúc Hàn Dữ Tiếu chạy tới, Thẩm Văn Hiên đã bò lên giường, là bác gái mở cửa cho hắn.

Bác gái rất thân quen với Hàn Dữ Tiếu, nhìn Hàn Dữ Tiếu tay mang theo túi thuốc, còn có chén cháo và điểm tâm đã được gói kỹ, lập tức biết rõ hắn và Thẩm Văn Hiên đã hẹn nhau trước rồi.

“Hiên Hiên không chịu ăn cơm chiều.” Bác gái lo âu phàn nàn với Hàn Dữ Tiếu, “Làm gì cũng không chịu ăn, vừa nãy nói đau dạ dày, lại không chịu đi bệnh viện. Bạn học tiểu Hàn à, bác thấy tâm trạng gần đây của Hiên Hiên không quá tốt…”

Bác gái đã nhìn Thẩm Văn Hiên lớn lên, khi còn bé thân thể của Thẩm Văn Hiên không tốt, đều là bác và Thẩm phu nhân dỗ dành chăm sóc, khó tránh khỏi có chút nuông chiều che chở đối với Thẩm Văn Hiên. Bác cũng muốn hỏi Hàn Dữ Tiếu có phải hắn và Thẩm Văn Hiên đã cãi nhau hay không, nhưng nhìn bộ dạng trầm mặc ít nói của Hàn Dữ Tiếu, cũng không thể không biết xấu hổ nói ra miệng.

Chỉ có thể lầm bầm lầu bầu, hàm súc nói, “Không biết Hiên Hiên bị làm sao, bữa trước còn ở nhà khóc một ngày trời. Bác lại không khuyên nổi thằng bé, bạn học tiểu Hàn cháu giúp bác khuyên nhủ được không?”

Hàn Dữ Tiếu nghe thấy Thẩm Văn Hiên khóc một ngày, tay cởi giày dừng một chút.

Đôi dép lê màu xám mà hắn thường đi vẫn còn bày ở trong tủ giày, rõ ràng hắn và Thẩm Văn Hiên đều đã nói ra hết, không làm bạn được nữa, nhưng đôi dép này vẫn để nguyên ở đó, tựa như chủ nhân chỉ rời khỏi một quãng ngắn ngủi, sẽ nhanh chóng quay trở về.

“Cháu vào trước nhé, bác gái.” Hàn Dữ Tiếu nói ra.

Hắn cầm đồ đi lên trên tầng, bác gái đứng sau lưng lo âu nhìn theo, nhìn một lát lại tự mình an ủi, con trai không ai giận dai cả, chắc chắn hai đứa sẽ sớm làm lành lại thôi. Bác đi quanh tầng một, phát hiện không có gì để làm nữa, đành phải trở về phòng trước.

Thẩm Văn Hiên vẫn luôn lắng tai nghe động tĩnh dưới tầng, nhưng cậu lại rúc trong chăn không chịu đi ra, chỉ nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, sau đó cửa bị đẩy ra.

Một bóng người cao lớn đứng ở trước giường cậu, chặn ánh sáng. Thẩm Văn Hiên nín thở trong chăn, cậu cảm thấy mình không nên kinh sợ như một kẻ nhát gan như vậy, nhưng lại không chịu chủ động thò đầu ra.

Hàn Dữ Tiếu có chút buồn cười nhìn nửa cái tay lộ ra ngoài chăn, móng tay trắng như phấn, cắt sửa gọn gàng đầy đặn, bất an siết chặt chăn.

Hàn Dữ Tiếu thả đồ xuống, cầm  lấy bàn tay sợ sệt, bất an kia, sau đó vén chăn lên.

Thẩm Văn Hiên đột nhiên thoát khỏi bóng mờ của lớp chăn xuất hiện trước ánh đèn sáng ngời, ý thức nhắm mắt lại, toàn bộ cơ thể cuộn chặt lại giống như con tôm nhỏ.

Hàn Dữ Tiếu rũ mắt liếc nhìn cậu.

Thẩm Văn Hiên đã tắm rửa qua, trong không khí vẫn còn hương cam thoang thoảng, không dễ nhận ra.

Mà Thẩm Văn Hiên đang mặc trên người, là bộ áo ngủ màu trắng, cổ áo hình chữ V, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh xinh đẹp và da thịt trắng nõn, viền cổ áo là màu đen, tay áo xâu từng ngôi sao nhỏ.

Hàn Dữ Tiếu biết rõ Thẩm Văn Hiên có rất nhiều bộ áo ngủ, nói cho đúng thì loại quần áo nào Thẩm Văn Hiên cũng có rất nhiều bộ.

Nhưng bộ đồ trên người cậu hiện giờ cũng không quá đắt, chỉ là một bộ đồ ngủ màu trắng mềm mại, là bộ mà Hàn Dữ Tiếu mua cho.

Rất khó nói khi Hàn Dữ Tiếu mua bộ quần áo này, trong lòng mang tâm tư gì.

Thẩm Văn Hiên núp trên giường, lén lút mở mắt, bốn mắt chạm vào nhau, có thể rõ ràng trông thấy tóc mai mướt mát mồ hôi của Thẩm Văn Hiên, hốc mắt ửng đỏ, còn có bờ môi bị cắn đỏ như sắp rỉ máu.

Hàn Dữ Tiếu không đổi biểu cảm thầm nghĩ trong lòng, Thẩm Văn Hiên quả nhiên trời sinh đã biết cách hạ gục hắn.

“Đứng lên ăn tối và uống thuốc đi.” Hàn Dữ Tiếu chìa tay ra, giống như hành động lảng tránh mấy hôm trước đều là giả, tự nhiên quen thuộc xoa bóp bụng của Thẩm Văn Hiên, “Đau không?”

Thẩm Văn Hiên cảm thấy chỗ da thịt bị tay của Hàn Dữ Tiếu dán sát vào nóng lên như muốn bốc cháy, cậu phải cắn chặt môi mới không mất mặt kêu lên, chỉ mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm Hàn Dữ Tiếu, cậu ngửi thấy mùi mồ hôi trên người Hàn Dữ Tiếu, nhưng mà lại không khó ngửi chút nào.

Bây giờ cậu cực kỳ nghe lời, ngoan ngoãn rời giường theo ý Hàn Dữ Tiếu, tóc có chút lộn xộn, không đi dép, dùng chân trần giẫm trên mặt đất. Hàn Dữ Tiếu biết cậu có tật xấu không thích đeo dép ở trong nhà nên cũng không nói gì, mà khi Thẩm Văn Hiên đang ăn, tháo dép của mình ra đi cho Thẩm Văn Hiên.

Hắn vô cùng tự nhiên ngồi xổm, bàn tay thô ráp to lớn cầm lấy đôi chân mảnh khảnh trắng nõn của Thẩm Văn Hiên, nhét vào trong dép bông.

Thẩm Văn Hiên cắn đũa, không hề nói gì, nhưng mặt lại như bốc cháy. Hàn Dữ Tiếu đi dép cho cậu xong lại ngồi xuống một lần nữa.

Hai người ai cũng không nói chuyện, chỉ có tiếng Thẩm Văn Hiên húp cháo nhè nhẹ, nhưng không khí lại trở nên ngọt ngào, tựa hồ tốc độ lưu chuyển cũng chậm chạp theo. Thẩm Văn Hiên phát hiện hình như cánh tay của Hàn Dữ Tiếu bị trầy da, không biết là cọ vào đâu.

Thẩm Văn Hiên húp vài ngụm cháo, ngẩng đầu nhìn Hàn Dữ Tiếu, “Sao cậu không ăn?”

Cậu vừa nói, vừa gắp bánh bao kim sa đưa đến bên miệng Hàn Dữ Tiếu bằng đũa của mình.

Cậu và Hàn Dữ Tiếu ăn ở với nhau lâu rồi, có đôi khi cũng không so đo mấy chuyện này, nhưng thấy Hàn Dữ Tiếu trầm mặc nhìn cậu, cậu mới ngây thơ nhớ tới hiện giờ không giống ngày xưa, chỉ có thể lúng ta lúng túng thu đũa lại.

Nhưng Hàn Dữ Tiếu bắt được tay của cậu, vừa nhìn Thẩm Văn Hiên, vừa cắn cái bánh bao kim sa nho nhỏ kia.

Môi của hắn cũng đụng phải đầu đũa của Thẩm Văn Hiên, nhẹ nhàng liếm láp.

“Tôi vừa ăn xong, cho nên không đói bụng.” Hàn Dữ Tiếu ăn hết cái bánh bao kim sa kia, mới trả lời Thẩm Văn Hiên.

Thẩm Văn Hiên cúi đầu húp cháo, cũng không dám nhìn hắn, không biết vì sao, ánh mắt lúc Hàn Dữ Tiếu cắn bánh bao kim sa, cậu lại cảm thấy thứ mà Hàn Dữ Tiếu muốn cắn không phải là cái bánh bao đó, mà là cậu.