Chuyển ngữ: Agehakun
Chỉnh sửa: Andrea
Cuối tháng, Thẩm Văn Hiên nhận được cuộc gọi từ chị cậu – Thẩm Ngôn Ngôn.
Thẩm Ngôn Ngôn nói cho cậu biết, Hàn Dữ Tiếu xin nghỉ làm.
“Tuy rằng cậu ta nói bởi vì sắp phải chạy nước rút, dự định tập trung học tập, không thể làm việc. Nhưng cũng sắp nghỉ hè tới nơi rồi, chị không tin lý do đó.” Giọng nói của Thẩm Ngôn Ngôn mơ mơ hồ hồ vang lên trong điện thoại, cũng có chút bát quái, “Chị thấy gần đây cậu ta đến làm thêm mà em lại không tới, sao, cãi nhau à?”
“Không, em chỉ là gần đây, không rảnh.” Thẩm Văn Hiên cũng không biết vì sao mình phải nói dối. Cậu không hy vọng bất kỳ ai nói cậu và Hàn Dữ Tiếu cãi nhau, tuy rằng đây là sự thật mà chỉ cần có mắt là có thể thấy rõ.
Thẩm Ngôn Ngôn hoàn toàn không tin cậu, một thằng oắt con vắt mũi chưa sạch như Thẩm Văn Hiên thì có thể bận làm gì được chứ. Nhưng cô cũng không vạch trần cậu, chỉ tiếp tục lải nhải, “Tùy hai đứa. Dù sao chị chỉ gọi báo cho chú mày một tiếng. Nhưng mà cậu ta rất được việc, khách hàng đến vì cậu ta cũng không ít, lúc rời đi chị còn không nỡ.”
Thẩm Văn Hiên liếc mắt, “Cậu ta chính là một con hồ ly lòe loẹt.”
“Em nói gì?” Thẩm Ngôn Ngôn không nghe rõ.
“Không có gì.” Thẩm Văn Hiên cúp điện thoại.
Thẩm Ngôn Ngôn nhìn cuộc gọi đã bị cắt đứt, chậc chậc hai tiếng, chậm rì rì nhấp một ngụm cà phê. Lúc trước cô phí hết tâm tư muốn Thẩm Văn Hiên rời xa Hàn Dữ Tiếu một chút, không thành. Hiện giờ thì tốt rồi, cô buông tay mặc kệ, hai đứa lại tự tan vỡ.
“Đám con trai mười tám, mười chín tuổi, đầu óc đều không được tốt cho lắm.” Thẩm Ngôn Ngôn thầm nói, quay đầu nhìn thấy một anh đẹp trai cao lớn tuấn lãng, lập tức sáng mắt, cầm lấy menu, tự mình tiếp đãi.
–
Bởi vì cuộc điện thoại này của Thẩm Ngôn Ngôn.
Giữa trưa thứ hai, Thẩm Văn Hiên chặn Hàn Dữ Tiếu lại, Hàn Dữ Tiếu đơm cơm xong một mình ngồi cạnh cửa sổ ăn, Thẩm Văn Hiên không mời mà đến, ngồi xuống phía đối diện.
Hàn Dữ Tiếu ngẩng đầu nhìn cậu, không nói chuyện, chỉ lặng lẽ đẩy nhanh tốc độ ăn.
Thẩm Văn Hiên đột nhiên nổi giận, với đũa vào trong bát của Hàn Dữ Tiếu, kẹp cục thịt bò đi.
Hàn Dữ Tiếu không phản ứng.
Thẩm Văn Hiên lại kẹp lòng đỏ trứng đi.
Lần này Hàn Dữ Tiếu ngẩng đầu nhìn cậu, đưa nốt đĩa sườn rang muối ớt bên cạnh cho cậu.
Thẩm Văn Hiên tức giận nhìn hắn chằm chằm, mở miệng gặm gặm xương sườn, sau đó phát hiện không ngon bằng Hàn Dữ Tiếu làm.
Khóe miệng của Hàn Dữ Tiếu không nhịn được giật giật, có chút muốn cười, lại nhẫn nại.
“Sao cậu lại xin nghỉ làm ở quán của chị tôi?” Thẩm Văn Hiên không ăn nữa, buồn bực hỏi hắn, “Dù cho cậu, dù cho đã làm thế kia… Tôi cũng sẽ không trả đũa cậu.”
Hàn Dữ Tiếu nhìn chằm chằm đĩa cơm trụi lủi bị Thẩm Văn Hiên gắp thịt đi hết của mình, thật ra trong đầu vẫn hơi buồn cười.
Nhưng lúc hắn ngẩng đầu lên, sự vui vẻ này đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn một khuôn mặt bình tĩnh không lay động.
“Tôi không định làm việc nữa, hết học kỳ này là lên mười hai rồi, tôi cũng phải chạy nước rút để thi vào đại học T.” Hàn Dữ Tiếu nói, “Huống chi công việc kia là cậu tìm cho tôi. Nhận thì ngại.”
Chạy nước rút vào đại học T…
Thẩm Văn Hiên ngẩn người, thậm chí không chú ý phải so sánh sự xa cách trong lời nói của Hàn Dữ Tiếu.
Đã rất nhiều ngày rồi Hàn Dữ Tiếu không đến kèm cậu học. Lúc trước bọn họ rõ ràng đã nói rồi, tuy rằng đời này cậu sẽ không thể trúng tuyển vào một trường đại học tốt như đại học T, nhưng mà đại học S ở cạnh đó, cậu cố gắng vẫn có thể thành công.
Hàn Dữ Tiếu nói, chỉ cần Thẩm Văn Hiên giữ vững phong độ hiện giờ, nhất định có thể thi vào.
Bọn họ còn bàn về việc thuê phòng luôn rồi, không cần quá lớn, một gian phòng cho hai người ở là được, Thẩm Văn Hiên muốn nuôi mèo, Hàn Dữ Tiếu cũng nói được.
Nhưng hiện giờ, Hàn Dữ Tiếu còn muốn cậu thi vào đại học S nữa không?
“Cậu còn nhớ tôi nói muốn thi vào đại học S không?” Thẩm Văn Hiên hỏi, có chút tủi thân, “Cậu cũng không tới kèm thêm cho tôi.”
Hàn Dữ Tiếu ăn hết đĩa cơm của mình, chuẩn bị đi.
Hắn cúi đầu liếc nhìn Thẩm Văn Hiên.
“Tôi không có quyền bắt ép cậu phải thi vào trường học nào, nếu như cậu muốn thi vào đại học S, lấy điều kiện gia đình nhà cậu, sẽ mời được gia sư giỏi tới, cũng không nhất định phải là tôi.”
Hắn nói xong cũng dọn dẹp bàn ăn rồi rời đi, xung quanh ồn ồn ào ào, các học sinh lấp kín mỗi một góc trong nhà ăn, một mình Thẩm Văn Hiên chiếm lấy vị trí bên cửa sổ, tầm nhìn cực tốt, bên ngoài chính là khóm hoa hồng vừa nở rộ.
Cậu nghĩ Hàn Dữ Tiếu quả thật đã cắt đứt quan hệ với cậu hoàn toàn rồi. Hai người bọn họ rõ ràng không phải người yêu, nhưng còn dứt khoát hơn cả người yêu chia tay nhau.
Mà cậu rõ là người từ chối, nhưng lại không thể nhẫn tâm được như Hàn Dữ Tiếu.
Vậy dù cậu có cố gắng thi vào đại học S thì có ý nghĩa gì chứ?
Hàn Dữ Tiếu không đợi cậu nữa rồi.
Hàn Dữ Tiếu không chỉ không đợi cậu, nói không chừng còn có thể thuê phòng với những người khác, nuôi một mèo béo, lúc nằm trong phòng, ngẫu nhiên, mới nhớ năm cấp ba mình từng thích một người, tên là Thẩm Văn Hiên.
Mũi cậu chua xót, càng nghĩ càng tức giận, gặm hết hai suất sườn rang muối ớt, nghĩ thầm đáng đời trưa nay Hàn Dữ Tiếu phải đói bụng. Ăn xong bụng đã no căng rồi, vậy mà còn chạy đi mua một chai coca cola lạnh, tu một phát hết non nửa chai, mới cảm thấy sự buồn bực trong đầu giảm đi một chút.
–
Cả buổi trưa, chỉ cần là nghỉ giữa giờ, Thẩm Văn Hiên sẽ lập tức chạy lên chỗ Chung Nịnh, vừa không tập trung nói chuyện phiếm với Chung Nịnh, lại vừa không quản được, liếc mắt về phía Hàn Dữ Tiếu.
Chung Nịnh cạn lời nghe Thẩm Văn Hiên cằn nhằn liên miên, câu trước không khớp câu sau, không nhịn được chọc chọc cậu.
“Rốt cuộc thì vì sao cậu với Hàn Dữ Tiếu cãi nhau thế, đến giờ mà vẫn chưa làm lành.” Chung Nịnh hỏi cậu.
Lúc trước Chung Nịnh cho rằng Thẩm Văn Hiên và Hàn Dữ Tiếu chỉ là giận nhau chun chút, nhưng giờ đã sắp qua nửa tháng rồi, còn chưa làm lành nữa.
Thẩm Văn Hiên không muốn trả lời, cắn môi nhìn Chung Nịnh.
Nhưng cậu lại đột nhiên nhớ Chung Nịnh cũng đang yêu đương với con trai, không nhịn được cũng chọt chọt Chung Nịnh.
“Cậu với cái tên, gì gì Chu ấy, thế nào?” Thẩm Văn Hiên tò mò hỏi.
“Là Ngu Hành Chu.” Chung Nịnh cau mày, uy hiếp nói, “Không được gọi sai tên của anh ấy.”
“Được được được, Ngư Hành Chu*.” Thẩm Văn Hiên âm thầm khinh bỉ tên kiểu gì vậy trời, buôn bán hải sản à, “Hai người đã phát triển đến bước nào rồi?”
(*) Chỗ này là Ngư Hành Chu thật =)) em Thẩm nghe lộn từ Ngu thành Ngư nha.Mặt Chung Nịnh tức khắc đỏ lên, ngượng ngùng cười cười, ánh mắt lại sáng lấp lánh.
Thẩm Văn Hiên hưng phấn, tiến tới, thấp giọng, “Cậu và anh ta… đã làm chưa?”
Chung Nịnh nghe không hiểu, kỳ quái nhìn cậu, “Đã làm gì?”
Sao cái tên này lại kém nhanh nhạy như vậy, Thẩm Văn Hiên nhắm mắt lại, tim đập loạn xạ, áp vào bên tai Chung Nịnh, “Hai người đã lên giường chưa? Cậu bao anh ta như vậy đừng bảo là chưa làm bất cứ chuyện gì đấy nhé?”
Chung Nịnh suýt chút nữa phun nước miếng lên người Thẩm Văn Hiên, ho đến long trời lở đất, vệt đỏ ửng lan từ trên mặt thẳng đến hai tai.
“Tớ, tớ và anh ấy… Chúng tớ không phải.” Tiểu thiếu gia lắp bắp, nhìn trực diện Thẩm Văn Hiên, “Chủ yếu là hai bọn tớ…”
Qua một hồi lâu, Chung Nịnh mới ủ rũ nói thầm một câu, “Không có.”
Thẩm Văn Hiên: “…”
Thẩm Văn Hiên: “Vậy cậu bao anh ta làm gì vậy… Dắt dắt tay chơi đồ hàng hả?”
Chung Nịnh không phục định phản bác lại, hai người bọn họ còn hôn môi, rất nhiều lần nữa!
Nhưng cậu ta chưa kịp nói, chuông vào học đã vang lên, Thẩm Văn Hiên khẽ giật mình, vẻ mặt đau khổ bước từng bước trở về chỗ ngồi.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai sẽ đau dạ dày, hứa là đau.