Tôi không nói được lên lời. Những giọt nước mắt lăn dài xuống hai bên má. Tôi không thể hiểu tại sao hoặc làm thế nào mà điều ấy có thể xảy ra. Nhưng sự thật đang ở ngay trước mắt tôi. Chaise đã nói dối tôi. Cậu ấy đã giả vờ là một ai đó khác mà cậu ấy không phải là.

Hunter bước lại gần tôi. Biểu cảm trên gương mặt anh ấy thật dịu dàng và trầm tĩnh. Ánh mắt khinh ghét hay là giẫn dữ đã mà anh ấy thường xuyên đeo lên khuôn mặt mình mỗi khi nhìn thấy tôi đã không còn nữa.

“Đấy đã là… anh ư?” Tôi hỏi giọng yếu ớt.

Anh ấy đưa tay ra gạt đi những giọt nước mắt của tôi bằng những ngón tay của mình. Rồi anh ấy nhẹ nhàng gật đầu.

“Làm thế nào mà?”

Anh hít một hơi thở sâu. “Khi anh trở về, điều đầu tiên anh làm là tìm kiếm em. Anh biết tên em nhưng anh không biết nơi em sống, và cũng không có số điện thoại của em. Anh có một ý tưởng mờ nhạt rằng trông em như thế nào. Khi Denise đề cập tới việc em ấy có một người bạn tên là Alice và rằng cô ấy có một vết sẹo trên khuôn mặt, anh biết rằng em ấy đang nói tới em. Khi em ấy nói rằng em đang làm việc tại Alibri, anh đã không để phí thời gian mà đi tới đó ngay lập tức để có thể gặp được em.” Có nỗi buồn vương trong giọng nói của anh khi anh tiếp tục kể, “Nhưng khi anh bước vào tiệm sách, anh đã nhìn thấy cô gái tóc vàng xinh đẹp với một vết sẹo trên má này đang ở giữa những giá sách. Cô ấy đang bên cạnh một người con trai, cô ấy đã không nhận thấy sự hiện diện của anh. Và anh đã nhìn thấy cậu ta hôn cô ấy.” Anh ấy mặc nghẹn trong một hơi thở sâu. “Anh đã nghĩ là em đã bước tiếp trên đường đời… mà không có anh. Anh đã nghĩ là em đã không chờ đợi anh.”

Tôi lục lại trí nhớ tới tình huống đó. Đó là cái đêm khi Chaise tới hiệu sách và hôn tôi bất chấp rằng tôi đã không đồng ý. Tôi thực sự có nghe thấy tiếng chuông gió đã kêu lên ở cửa ra vào. Một lần, báo hiệu rằng có ai đó đã bước vào cửa hiệu. Nhưng đôi bàn tay tôi bị giữ chặt bởi đôi cánh tay của Chaise và tôi không thể vùng ra được. Chuông gió đã kêu lần nữa sau khi Chaise hôn tôi, báo hiệu rằng bất cứ ai đã bước vào lúc trước, đã ngay lập tức rời đi.

Chúa ơi! Người đã bỏ đi nhanh như khi lúc bước vào và nhìn thấy tôi cùng với Chaise chính là Hunter.

“Nhưng mà em đã không hôn cậu ấy.” Tôi nói, lắc lắc đầu. “Cậu ấy đã hôn trộn em.”

Hunter gật đầu. “Giờ thì anh biết điều đó. Anh đã đọc cuốn nhật ký của em.” Anh ấy mỉm cười buồn bã với tôi. “Đêm hôm đó sau khi anh bước ra khỏi tiệm sách, anh ở lại trong xe ô tô của mình. Anh đã chờ em. Anh muốn chắc chắn đó chính là em. Rồi anh nhìn thấy người con trai kia rời đi mà không có em và anh đã nghĩ bạn trai của em đúng là kẻ ngu ngốc. Sao hắn ta có thể bỏ em đi bộ về nhà một mình chứ?”

“Thậm chí khi anh đã nghĩ em đang cùng với một ai đó khác rồi, anh không ngừng được những cảm xúc về em. Anh vẫn yêu em… và không ngăn được bản thân mình lo lắng cho em. Vậy nên anh đã tới hiệu sách mỗi tối, trong suốt khoảng thời gian lúc nó đóng cửa. Anh đã… đi bộ phía sau em, quan sát em… đảm bảo rằng em về nhà được an toàn. Anh đã nói với em rằng anh sẽ lấy lại thị lực để anh có thể bảo vệ em mà, nhớ không?” Trái tim tôi reo ca và tan vỡ cùng một lúc. Tôi không ngăn được bật khóc trong khi lắng nghe câu chuyện của Hunter. “Anh đã nghĩ, sao thằng đểu cáng đó không đảm bảo cho em được về nhà an toàn mỗi tối chứ? Anh đã hình dung ra là nếu hắn không thể làm thế… vậy thì anh sẽ làm. Cho dù là anh chẳng còn ý nghĩ gì với em nữa.”

Tôi nhắm mắt lại và lắc đầu. Tôi muốn nói với anh ấy rằng anh ấy có ý nghĩa như cả thế giới đối với tôi… rằng hiện giờ anh ấy vẫn là cả thế giới đối với tôi.

“Chắc là anh đã làm em sợ chết khiếp. Nhưng anh đã hy vọng sau vài tối, em sẽ có thể đoán ra được rằng anh không có ý làm hại em. Thỉnh thoảng, anh đi theo em khi vẫn đang ngồi trong xe, dừng lại ở những góc phố để em không nhận ra anh. Rồi một đêm… khi anh đi theo em trong xe của mình, anh dừng lại ở một góc và chờ đợi em rẽ tới. Em đã không thấy đâu. Anh hoảng sợ lên và quay lại con đường. Anh tìm thấy em ở trên phố với hai gã đang tấn công em. Anh… giận điên lên. Anh biết anh sẽ không bao giờ có thể tha thức cho bản thân mình nếu có điều gì tồi tệ xảy đến với em. Anh thà chết trước khi anh khi phép chúng chạm vào em.”

“Hunter…” Tôi khóc thút thít. “Những gì anh đã làm thật nguy hiểm cho anh. Những gã đó đã có thể đánh vào đầu anh và điều đó sẽ làm tổn hại mắt anh lần nữa.” Tôi nói trong nước mắt, không thể tin được là anh ấy đã thực sự mạo hiểm mọi thứ vì tôi.

“Anh không quan tâm. Em là lý do anh lựa chọn việc cấy ghép giác mạc. Em là lý do tại sao anh muốn được nhìn thấy trở lại. Còn có ý nghĩa gì nữa khi mà được nhìn thấy thế giới trở lại nếu như em đã đi xa? Sự an toàn của em… cuộc sống của em là thứ quan trọng hơn hết với anh đêm hôm đó.”

“Anh không phải làm thế đâu.”

“Anh phải.” Anh ấy nói. “Anh vui mừng vì mình đã làm thế. Nếu như việc cứu em để đổi lấy thị lực của mình… đổi cả mạng sống của mình… vậy thì thế cũng đủ rồi.”

Nhưng tôi biết tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình nếu có điều gì xảy đến với Hunter. Trong suốt quãng thời gian đó, tôi đã tuyệt vọng chờ đợi anh ấy quay lại với tôi. Nếu như anh ấy từ bỏ mạng sống để cứu mạng tôi… vậy thì trên đời này còn có gì có nghĩa nữa?

“Tại sao anh đã không ra mặt gặp em?” Tôi hỏi.

“Khi những kẻ lập dị đó bỏ chạy, anh quay lại và nhận ra em đã bỏ đi.” Anh ấy trả lời. “Anh lái xe về hướng ngôi nhà của em, hy vòng anh sẽ tìm thấy em ở trên đường, nhưng chẳng thấy em ở đấy nữa. Anh chỉ có thể hít thở trở lại khi thấy được ánh đèn trong ngôi nhà của em. Khi đó anh biết là em đã được an toàn ở bên trong.”

Hunter đẩy một lọn tóc ra khỏi khuôn mặt tôi. “Anh đã phải đi xa hai tuần sau đó. Bố anh đề nghị anh quay lại Boston, nơi anh đã làm phẫu thuật ghép mắt. Những bác sẽ đã làm việc với anh ngay khi anh nhập viện. Họ chạy những cuộc kiểm tra và theo dõi anh trong hai tuần để đảm bảo chắc chắn rằng ca phẫu thuật được hoàn tất đúng như cần phải thế, rằng mọi thứ đều ổn cả. Khi anh ở trong bệnh viện, anh đã lo lắng về việc em đi về nhà mỗi tối thế nào. Anh đã lo lắng rằng sẽ không có ai bảo vệ em. Khi anh quay về, anh quay lại cửa hiệu… và anh nhìn thấy em ở bên Anderson. Anh đã vui mừng vì cuối cùng thì sau buổi tối hôm đó, cậu ta đã đẩy mạnh vai trò của mình và cuối cùng thì cũng đảm bảo cho em được về nhà an toàn.” Anh ấy hít vào thật sâu. “Việc nhìn thấy ai đó khác chăm sóc cho em như giết chết anh. Anh đã luôn luôn nghĩ rằng em là của anh để chăm sóc… là của anh để bảo vệ. Và nó làm anh tan vỡ khi nhìn thấy em cùng với một tên con trai khác làm những điều mà anh muốn làm cùng với em.”

“Chaise… ngày hôm sau đó cậu ấy đã hỏi em rằng em có ổn không. Đấy là khi em đã nghĩ là mình chắc chắn cậu ấy là người đã giải cứu cho em. Bởi vì… làm thế nào mà cậu ấy biết được về chuyện xảy xa đêm hôm đó chứ?”

Hunter hít và thật sâu rồi anh ấy nói, “Cậu ta… đã ở đó.”

Tôi chớp mắt bối rối nhìn anh. “Sao kia?”

“Anh không biết tại sao hay là làm thế nào. Nhưng cậu ta tình cờ đi ngang qua và nhìn thấy những gì xảy đến với em. Có lẽ là cậu ta đã muốn giúp đỡ nhưng anh đã nhanh chân hơn. Vì thế cậu ta đã ngồi lại trong xe và quan sát. Đó là lý do vì sao cậu ta biết mọi thứ đã diễn ra vào đêm hôm đó.”

Tôi không thể tin vào những lời anh ấy vừa nói. Chaise? Sao cậu ấy có thể? Sao cậu ấy có thể chỉ ngồi đó và quan sát trong khi tôi chìm trong hoảng loạn và ai đó khác đang mạo hiểm mạng sống của anh ấy vì tôi? Và sau đó khi tôi phỏng đoán đó là cậu ta… cậu ấy đã không phủ nhận điều ấy. Cậu ấy đã nắm lấy cơ hội ấy!

“Anh đã muốn đấm cho cậu ta gãy hết răng và tống nó xuống cổ họng cậu ta khi cậu ta thú nhận điều này với anh.” Anh ấy nói. “Cậu ta đã đoán ra anh là ai trong cuộc đời em. Cậu ta đã đoán ra anh là người đã cứu em tối hôm đó. Anh đã muốn đấm cậu ta vì chiếm mất chỗ của anh, và nói dối em về việc cứu em… anh đã muốn làm tổn thương cậu ta bởi vì cậu ta đòi có được tình yêu của em và đúng vậy, khi em ở trong nguy hiểm, cậu ta chỉ ngồi đó và quan sát.”

Tôi cũng không thể tin được điều đó. Nhưng bây giờ, tôi nhận ra những gì Chaise muốn nói xin lỗi tới và tại sao cậu ấy đã nói cậu là một kẻ hèn nhát vì đã không thể nói trực tiếp với tôi. Cậu ấy không chỉ sợ phản ứng của tôi. Cậu ấy còn thấy xấu hổ… và không thể đối mặt với tôi khi tôi biết hết những chuyện này.

“Khi em cảm ơn cậu ấy vì đã cứu mạng em, cậu ấy đã không từ chối điều ấy. Em đã đoán là… làm sao mà cậu ấy biết về buổi tối hôm đó nếu như cậu ta đã không ở đó? Lúc xảy ra những chuyện điên rồ đó ở bên cạnh em chỉ có một người khác nữa thôi đó là người con trai đã cứu em.”

“Thật là may mắt cho cậu ta và quá tệ cho anh, hử.” Hunter nói và tôi không bỏ lỡ ẩn ý trong giọng nói của anh.

“Em xin lỗi, Hunter.” Tôi nói. “Em đã cởi mở hơn với Chaise vì em nghĩ là cậu ấy đã cứu mạng em. Bởi vì em đã nghĩ là cậu ấy là Thiên thần Hộ mệnh của em. Nhưng mà ngay từ đầu đó chính là anh.”

“Nhưng ít nhất thì anh mừng vì cậu ta đã bảo vệ em khi anh không thể ở đây.” Hunter nói. “Mặc dù là anh không thấy vui, khi cậu ta đã nắm lấy cơ hội đó để có được em.”

“Nhưng sau tất cả những điều đó, em cũng nợ Chaise rất nhiều, Hunter.” Tôi nói. “Đúng, Chaise đã nói dối em về buổi tối đó. Nhưng sau đó, cậu ấy thực sự đã chăm sóc em, cậu ấy đón em mỗi tối sau giờ làm để đảm bảo em được về nhà an toàn.”

“Anh biết.” Hunter gật đầu. “Vì điều đó, anh nên thấy biết ơn. Nhưng nếu như cậu ta không ngáng đường… thì anh đã có thể ở bên cạnh em. Và vì thế, anh vẫn muốn đấm cho cậu ta sưng xỉa mặt mày lên.”

“Em đã nghĩ là anh ghét em.” Tôi thì thầm.

Anh ấy lắc đầu. “Anh sẽ không bao giờ có thể ghét em. Anh xin lỗi, Thiên thần, nếu anh đã có những biểu hiện giận dữ và khắc nghiệt đối với em. Anh xin lỗi vì đã giả vờ là không biết em. Nhưng anh đã luôn luôn biết em là ai. Như chuyện anh sẽ không bao giờ có thể quên được em. Giọng nói của em là một giai điệu được anh mở đi mở lại trong đầu mỗi tối trước khi đi ngủ. Mùi hương của em đã khắc sâu trong tâm hồn của anh, anh không thể thoát ra cho dù nếu như anh muốn thế.”

“Cái ngày ai đó ngáng đường em ở hành lang và anh đỡ em, anh đã nhận ra em là ai. Nhưng anh đã quá lạnh lùng, em đã nghĩ là anh nhìn xuyên thẳng qua người em.”

Anh ấy thở dài và mỉm cười buồn bã. “Anh phải trở nên lạnh lùng. Bởi vì nếu anh không làm thế, anh sẽ không thể kháng cự lại được việc ôm chặt lấy em và hôn em tới bất tỉnh.” Anh ấy hít một hơi thở sâu khác. “Mọi lúc, anh luôn luôn phải chiến đấu lại thôi thúc kéo em vào vòng tay mình và hôn em… cầu xin em lựa chọn anh… yêu cầu em rời bỏ Anderson và quay về với anh.”

Tôi nhìn xuống chân mình và mất một lúc để hấp thụ những điều anh nói. Trong mọi lúc, cơn giận dữ của anh, sự khinh ghét của anh, sự ghen tức của anh… anh đã không biết là chúng chẳng dành cho thứ gì cả. Anh ấy bị tổn thương khi mà trong trái tim tôi, điều tôi muốn hơn hết thảy là được ở cùng anh… đó sẽ luôn là anh ấy. Tôi nhìn lên và cười thẹn thùng với anh. “Chẳng có gì ngăn cản anh lúc này… khỏi việc kéo em vào vòng tay anh và hôn em cả, đúng không?”

Hunter nhìn vào mắt tôi một lúc rồi anh ấy cong môi lên cười. “Đó.” Anh ấy nói. “Nụ cười đó. Anh vượt qua cả địa ngục và quay trở lại chỉ để được nhìn thấy nụ cười đó.”

Nước mắt lại ngập tràn lên và tôi bật ra một tiếng cười nhỏ. Những giọt nước mắt vui sướng chảy xuống đôi gò má tôi và Hunter tiến tới dùng những ngón tay mình gạt chúng đi.

“Anh đã không nói với em anh thực sự cảm thấy như thế nào về em, cho dù là em đã biết về chúng rồi.” Anh ấy nói với giọng điệu được bao phủ bởi quá nhiều cảm xúc mà tôi bắt đầu không thể gọi tên. “Bây giờ, anh có thể nói những lời này với em và nhìn vào khuôn mặt em, phản ứng của em.”

Tôi cắn môi và chờ đợi anh nói những lời mà tôi đã chờ đợi bao lâu kể từ ngày anh ấy rời đi cho ca phẫu thuật.

“Anh yêu em, Allisson Harley.” Anh ấy nói. “Trước khi em tới, anh thậm chí không bao giờ tin rằng tình yêu này có thể tồn tại. Tình yêu mà có thể thay đổi con người ta, khiến cho ta làm những việc… khiến cho ta hy vọng vào một phép màu, mạo hiểm mọi thứ… khiến cho ta quên đi ta là ai… khiến cho ta tin rằng bất chấp tất cả những nỗi đau phải trải qua và mọi thứ ta đã đánh mất, cuộc sống vẫn đáng để bước tiếp, vẫn đáng để mỉm cười với nó, vẫn đáng để tranh đấu. Khi anh nghĩ rằng mình đã bị ném thẳng vào địa ngục… em khiến cho anh bám giữ lấy một mảnh nhỏ của thiên đường… và đưa ra cho anh một lý do để đứng lên… hít thở trở lại, sống trở lại… và hạnh phúc trở lại.”

Tôi vừa khóc vừa cười khi tôi đắm chìm vào những lời anh nói với tôi. Tôi muốn khoảnh khắc này sẽ đứng lại vĩnh viễn. Tôi muốn ghi nhớ từng lời, từng câu và nhắc lại chúng trước khi chìm vào giấc ngủ mỗi tối.

Tôi cố gắng lấy lại giọng nói. Tôi hít vào thật sâu và nói, “Cuộc sống của em giống như… một chuỗi những bi kịch… một tập phim kinh dị hoàn chỉnh và những bộ phim gây ám ảnh. Ngoài Meredith ra, bố mẹ em đã rời bỏ em lại với những cơn ác mộng khiến em la hét hàng đêm… lẩn tránh giấc ngủ bất cứ khi nào có thể. Em đã mỉm cười trên mọi lời đồn nhảm và những cài nhìn thương cảm. Em cố gắng giữ bình tĩnh, vững vàng và tỉnh táo… em đã cố gắng để nhìn sao cho thật ổn, thể hiện sự mạnh mẽ trước mặt những người mà nói rằng hiểu cho em nhưng thực ra là không phải thế. Rồi anh đến… anh không cố gắng khiến cho em cảm thấy ổn. Anh không nói với em là mình mạnh mẽ và bền bỉ… thay vào đó, anh khiến cho em cảm thấy rằng việc trở nên yếu đuối cũng ổn thôi. Bởi vì em không cô đơn… em không phải là kẻ duy nhất đang ở trong nỗi đau. Em không phải là người duy nhất đang phải vật lộn để sống mỗi ngày. Khi em gặp anh, em đã cảm thấy được trở lại là chính mình. Và vì điều đó, em tìm ra cách để hàn gắn lại tâm hồn bị tan vỡ của mình… em tìm ra cách để chấp nhận những gì đã xảy ra với em và rồi có thể bước tiếp cuộc sống của mình.”

Tôi nhìn vào đôi mắt Hunter và mỉm cười với anh. “Anh đã là người duy nhất đuổi được những cơn ác mộng của em đi xa. Ngay cả khi anh không thể nhìn thấy… em vẫn cảm thấy như anh là người duy nhất có thể thực sự nhìn thấy em… con người mà em che dấu dưới lớp khiên kiên cường và những nụ cười giả mạo. Khi em nghĩ là mình bị mắc kẹt lại ở một góc của địa ngục, anh đã kéo em ra, giải thoát em và khiến cho em tin tưởng rằng những thiên thần đang bước đi trên mặt đất… không đôi cánh và đẹp đẽ dưới hình dáng con người.” Tôi hít vào thật sâu. “Và em cũng yêu anh, Hunter Vaughn. Em sẽ luôn cảm ơn Chúa mỗi ngày vì đã gửi anh tới cho em… Thiên thần Hộ mệnh của em.

Nước mắt cũng dâng đầy trong đôi mắt của Hunter. Anh ấy lại đưa tay ra gạt đi những giọt nước mắt của tôi. Và rồi anh bao bọc khuôn mặt tôi giữa đôi bàn tay anh và nhẹ nhàng kéo tôi vào anh. Anh ấy cúi tới trước và từ từ rút ngắn khoảng cách giữa hai chúng tôi. Trước khi đôi môi anh chạm vào môi tôi, anh ấy thì thầm, “Anh yêu em, Thiên thần.” Và rồi anh hôn tôi… với tất cả những lời anh không thể nóii ra và với tất cả tình yêu anh ấy có trong trái tim mình. Tôi hôn lại anh, với tất cả tình yêu tôi có thể đáp trả lại cho anh.

Khi nụ hôn qua đi, anh ấy kéo tôi vào vòng tay và bao bọc tôi trong một cái ôm thật chặt.

“Anh yêu em.” Anh ấy thì thầm lần nữa.

Tôi cười khúc khích trong nước mắt, “Em cũng yêu anh.”

Hunter cúi xuống và nhấc bổng tôi lên. Anh ấy bước vài bước tới băng ghế và ngồi xuống đó với tôi ở trên đùi anh. Tôi dựa đầu lên bờ vai anh. Tôi cảm thấy anh ấy hít vào trong mái tóc tôi, giống như cách anh ấy đã từng trước khi anh ấy rời đi.

Chúng tôi ngồi như thế một lúc, ngắm nhìn những con đóm đóm soi sáng khu vườn quanh chúng tôi, đắm mình trong khoảng khắc hoàn hảo khi mà cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy con đường quay lại trong vòng tay nhau, biết rằng giờ đây không gì có thể chia rẽ chúng tôi và tình yêu của chúng tôi trở nên kiên cường hơn bao giờ hết.

“Hunter…”

“Gì thế, Thiên thần?”

“Khi anh còn bị mù, anh thường xuyên chạm vào khuôn mặt em để anh có thể hình dung ra trông em thế nào. Và khi cuối cùng anh cũng có thể nhìn thấy em… nhìn thấy những vết sẹo của em thực sự trông ra sao… điều đầu tiên anh nghĩ về em là gì?”

Anh ấy siết chặt hơn vòng tay quanh tôi và hôn lên đỉnh đầu tôi. “Anh đã nghĩ là trí tưởng tưởng của anh hóa ra không tốt như anh đã tưởng.” Tôi kéo người ra khỏi anh để tôi có thể nhìn vào mắt anh. “Em còn đẹp hơn rất nhiều những gì anh đã hình dung ra em như thế nào. Không khó hiểu tại sao Anderson lại làm mọi thứ để đánh cắp em khỏi anh.” Anh ấy vươn tay ra và chạm vào vết sẹo của tôi lần nữa. “Trông chúng không tệ như em đã khiến anh hình dung ra chúng.” Anh ấy nói. “Em đã nói dối anh khi em nói là em nhìn rất khủng khiếp.” Anh ấy lắc đầu. “Nhìn em không có gì ngoài tuyệt đẹp, Thiên thần. Anh vui vì mình đã quyết định trải qua quá trình điều trị của anh. Khuôn mặt này thật đáng được nhìn thấy, đáng để ngắm nhìn…” Anh ấy cúi tới trước và nhẹ nhàng hôn lên môi tôi. “Thật đáng để ghi nhớ.”

“Anh đã căm ghét hiện thực rằng đó không phải là anh, người đang bước đi bên cạnh em, khiến cho em mỉm cười, nghe thấy tiếng em cười… bảo vệ em, chăm sóc cho em. Và anh đã muốn bẻ gãy cẳng chân tên Anderson đi.”

“Tại sao?”

Anh ấy thở dài. “Bởi vì nếu như cậu ta đã không đánh cắp một nụ hôn từ em, thì anh đã là tên con trai duy nhất trên đời này được phép hôn em.”

Tôi cười khúc khích. “Chaise đã đánh cắp nụ hôn từ em. Em đã không sẵn sàng cho nó đi. Vậy thì hãy chỉ nói là, anh vẫn là tên con trai duy nhất em cho phép được hôn mình.”

Khi tôi nhìn lên Hunter, có một tia sáng lóe lên trong đôi mắt anh và một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt anh. Rồi anh nói, “Tốt. Chúng ta hãy cứ giữ mọi thứ theo cách đó chứ?” Rồi anh ấy cúi tới trước và hôn tôi lần nữa… đầy yêu thương và trọn vẹn.

Điện thoại của tôi đổ chuông, chen vào khoảng khắc của chúng tôi. Đó là Denise.

“Này!” Cô ấy chào. “Cậu có nghe thấy chưa? Chaise đã quay về Đức. Và có vẻ như cậu ấy sẽ hoàn thành nốt việc học tập ở đó. Cậu ấy sẽ không quay lại.”

Tôi thở dài. “Ừ, mình biết. Cậu ấy đã viết cho mình một lá thư.”

Có một khoảng ngừng ở đâu dây bên kia. “Cậu ổn chứ?”

“Ừ. Mình sẽ tìm cách để liên lạc với cậu ấy sau để mình có thể mắng mỏ cậu ta.” Tôi nói. “Nhưng bây giờ thì… mình chỉ là đang tận hưởng buổi hẹn hò của mình.”

“Cái gì cơ? Buổi hẹn hò á? Với ai?”

Tôi nhìn thấy đôi môi Hunter cong lên trong một nụ cười.

“Ừmmmm…” Tôi nhận ra rằng Denise là một người nữa mà tôi cần thú tội. “Bạn trai cũ của mình.” Tôi trả lời.

Đầu dây bên kia im lặng. Hunter nhướn một bên mày lên với tôi, thể hiện rõ dàng rằng anh ấy không thấy vui về cái danh hiệu mà tôi đặt cho anh ấy.

“Ý mình là… chà… mình nghĩ là anh ấy lại là bạn trai của mình.” Tôi nói, chỉnh lại chính mình.

Cuối cùng thì Hunter cũng cười toe toét trở lại. Anh ấy cúi tới trước và tôi cảm thấy đôi môi của anh ấy trên những vết sẹo của tôi, đặt một đường dài những nụ hôn xuống cổ tôi và tôi cố gắng hít thở khi cảm thấy mọi dây thần kinh trong mình trở nên thật sống động.

“H ư?” Cô ấy hỏi.

“Ừ.” Tôi nói giọng yếu ớt khi tôi cảm thấy mũi của Hunter ở phía cuối cổ mình.

“Anh ta đã quay lại thị trấn ư?”

“Ừ. Được một thời gian rồi.” Tôi cố gắng đầy Hunter ra. Với những thứ anh ấy đang làm với tôi, tôi thấy hoàn toàn khó để hít thở được, không thể suy nghĩ mạch lạc.

“Thế cái gì khiến cho anh ta phải mất nhiều thời gian thế để tới với cậu?” Có vẻ buộc tội trong giọng của cậu ấy.

Tôi thở dài. “Chaise.”

“Ồ. Ý cậu là, anh ấy đã nghĩ là cậu và Chaise đã có gì đó hơn cả tình bạn và vì thế anh ấy đã giữ khoảng cách với cậu?”

“Ừ.” Tôi trả lời.

“Ồ chà. Mình hy vọng là mình sẽ được gặp mặt anh ta sớm thôi. Mình mong muốn chết được gặp mặt cái gã khiến cho Allison Harley vĩ đại phải si mê, cô ấy đã không thể mở rộng trái tim mình với gã trai nào khác, thậm chí là với một tên nỏng bỏng như Chaise.”

Tôi nhìn thấy Hunter cười toe toét với câu nói ấy. Giọng của Denise quá to nên Hunter có thể nghe thấy mọi từ. Tôi không ngăn được đỏ bừng mặt và tôi hoàn toàn thấy biết ơn rằng trời đã tối trong khu vườn của chúng tôi.

“Thực ra thì, Denise… cậu đã gặp anh ấy rồi.” Tôi nói.

“Gì cơ?” Giọng cô ấy thực sự bối rối. “Gặp anh ta rồi á? Ở đâu?”

Tôi hít vào một hơi thật sâu và hỏi, “Có bao nhiêu tên con trai cậu biết mà có tên bắt đầu với chữ H?”

Đầu dây bên kia im lặng và có vẻ giống như là cô ấy đang suy nghĩ. Rồi cô ấy nói, “Thực ra thì, mình không thể nghĩ ra tên con trai nào mình biết mà có tên bắt đầu với chứ H cả, rằng cậu có …” Cô ấy ngừng lại và rồi hét lên, “Khônnnggg!!!”

Và thế, Hunter cấm lấy chiếc điện thoại khỏi tay tôi và nói, “Dừng việc chen vào buổi hẹn hò của anh đi, em họ. Nói với mẹ em là anh sẽ về nhà muộn. Sẽ nói chuyện với em sau.” Và anh ngắt máy với cô ấy.

Tôi rên rỉ. “Cô ấy sẽ giết em mất thôi!”

Anh ấy cười vang. “Con bé ấy đã cố gắng là thế với anh trong suốt 17 năm rồi nhưng còn lâu nó mới thành công. Đừng lo lắng. Nó không thực sự tốt với vai trò là một kẻ ám sát đâu.”

Tôi bật cười và rồi tôi dựa đầu trở lại lên bờ vai anh. Sau một phút, điện thoại của tôi kêu Bíp.

Đó là Denise: Không đùa chứ, Alice? Hunter á?

Tôi mỉm cười. Hunter cầm lấy điện thoại từ tôi và nhắn một tin nhắn: Không đùa đâu, em họ ạ. Tôi đây. – H

Denise: Hai người thật sự có vài thứ phải giải thích rõ với tôi đấy. Tôi muốn giết chết cả hai người!

Hunter tặc lưỡi.

“Anh không định trả lời giùm em à?”

Anh ấy lắc đầu. “Giờ nó là của em đấy.” Anh ấy nháy mắt.

Tôi véo vào cánh tay anh ấy và anh ấy bật ra một tiếng Ái chà. Rồi anh ấy siết chặt vòng tay quanh tôi và hôn lên má tôi.

Tôi gõ vài chữ vào điện thoại cho Denise: Được rồi, mình sẽ giải thích mọi thứ sau. Chỉ là không gọi vào lúc này được thôi. – Alice.

Tôi chăm chú nhìn lên Hunter. Anh ấy cúi xuống và hôn lên đôi môi tôi.

“Hunter, anh đã có một trận ẩu đả với Don Winston vào buổi chiều nọ. Anh cứ thế đấm vào hắn. Tại sao thế?”

Khuôn mặt anh trở lại nghiêm trang. Rồi anh ấy hít sâu và hôn lên trán tôi. “Anh đã không ở trong tâm trạng tốt lắm. Em nhìn thật ấm cúng bên cạnh Anderson. Anh đã ngồi bên cạnh Winston và bạn bè của cậu ta bởi bì họ đã đề nghị anh. Anh tình cờ nghe được chúng nói về em và Winston đã đổ nước sốt cà chua lên hết người em, khiến cho em bị mất việc như thế nào. Thằng đó khoe khoang về việc nói điều gì đó… khiếm nhã với em, đó là lý do vì sao em mất bình tĩnh và tát vào mặt hắn. Nhưng hắn đã có thể đáp trả lại em và thay vào đó em đã có một kết cục không ra gì khi trận đấu kết thúc. Anh không chịu được. Thằng đó đáng bị nhiều hơn là một cú đấm nếu như em hỏi anh.”

“Anh… làm thế vì em ư?”

“Không ai được phép làm tổn thương em và bỏ đi với điều đó.” Anh ấy nói. “Không, cho tới khi nào anh có thể chặn được điều đó."

Những lời anh nói khiến tôi rung động. Thậm chí ngay cả khi anh nghĩ là tôi đã ở bên người nào khác, anh vẫn bảo vệ tôi, che chở cho tôi. Hunter khiến cho tôi cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết. Anh ấy không chỉ mang những cơn ác mộng của tôi đi xa. Anh ấy cũng chiến đấu lại với những con sói mà chúng đã đinh ninh sẽ biến tôi thành con mồi của chúng.

“Em là một thỏi nam châm thu hút rắc rối, Hunter.” Tôi thở dài. “Anh không thể nhảy vào mọi cuộc ẩu đả chỉ vì em được.”

“Thế lợi ích để có một người bạn trai là gì chứ, nếu như hắn không thể bảo vệ được em? Báo thù cho danh dự của em?” Anh ấy trả lời với một nụ cười ngạo nghễ.

“Nhưng mà có một cô bạn gái bất lực thật là độc hại cho anh. Anh không thể cứ mãi đương đầu mạo hiểm vì em được.”

“Tại sao không?” Anh hỏi ngược lại. “Và em không phải là kẻ bất lực. Anh cá là cú tát mạnh mẽ của em đã để lại dấu vết trên má của Winston. Nhưng thế không có nghĩa là anh có thể ngăn được mong muốn báo thù cho em bất kể lúc nào.”

Tôi lắc đầu. “Đừng làm thế, Huter. Vào cuối ngày, những lời nói và chơi khăm chẳng còn là gì cả. Gậy gộc và đá không làm tổn thương em được. Nhưng mất anh em… sẽ tan vỡ. Vì thế làm ơn… ngừng việc mạo hiểm vì em.”

Anh mỉm cười và hôn lên trán tôi. “Anh không yếu ớt như em nghĩ đâu.”

“Em biết.” Tôi lắc đầu. “Nhưng làm ơn… ngừng việc chơi đùa với số phận chỉ vì em. Anh được chào đón để bảo vệ em, đón em ở bất cứ đâu và đảm bảo em an toàn ở nhà… nhưng em không muốn anh tham gia vào bất cứ vụ ẩu đả nào nữa vì em. Giờ anh đã có thể nhìn trở lại rồi… đừng thúc ép vận may của anh, nhé?”

Anh nhìn tôi một lúc và rồi thật miễn cưỡng, anh gật đầu. Tôi mỉm cười và vươn tới hôn lên đôi môi anh. Rồi tôi cúi đầu mình tựa lên bờ vai anh và cả hai chúng tôi ngắm nhìn những con đom đóm nhảy múa xung quanh mình.

“Anh có gặp Chaise không?” Tôi hỏi.

“Có.” Anh trả lời. “Hôm trước, cậu ấy… nói rằng cậu ta có một thứ thuộc về anh.”

“Anh đã nói gì?”

“Anh nói rằng nếu như cậu ta đang nói về bạn gái của anh, vậy thì anh yêu cầu cậu ta trả lại cô ấy ngay lập tức. Sau chuyến đi tới ngôi nhà bên hồ dó, anh có thể thấy trong đôi mắt cậu ta rằng cậu ta đã biết về chúng ta.” Anh nói giọng nghiêm túc. “Anh đã ngạc nhiên khi cậu ta đưa cho anh cuốn nhật ký của em.”

“Nó bị mất sau buổi hôm ấy. Cậu ấy đã đánh cắp nó của em.”

“Ừ. Cậu ta đã viết lên trang cuối cùng. Anh cũng đọc được phần đó. Chiều nay, khi cậu ta đề nghị gặp mặt anh, cậu ta đã không nói gì nhiều. Cậu ta nói anh tới gặp em tại đây tối nay. Nhưng để lại cuốn nhật ký cho em tìm thấy trước để em có thể đọc được lá thư của cậu ta. Rồi cậu ta nói với anh rằng hãy chăm sóc tốt tới em. Cậu ta đe dọa sẽ đánh gục anh nếu như anh có khi nào làm em bị tổn thương.”

Tôi mỉm cười buồn bã. Có gì đó bên trong tôi cũng thấy đau lòng vì Chaise. Không phải quá khủng khiếp về việc cậu đã đánh cắp cuốn nhật ký của tôi…mà tệ hơn cả là cậu đã khiến cho tôi nghĩ cậu là người đã làm mọi hành động anh hùng mà thực ra là Hunter đã làm cho tôi… nhưng tôi đoán là, tình yêu khiến cho người ta làm những thứ điên rồ. Và tôi biết… tôi sẽ tha thứ cho Chaise vì những gì cậu ấy làm. Tôi biết ơn tình bạn của cậu ấy. Và tôi thấy biết ơn cậu vì đã để tôi đi và đưa Hunter lại bên tôi; khiến tôi yên lòng khi nghĩ là cậu ấy sẽ thấy hạnh phúc cho chúng tôi.

Chúng tôi ngồi đó trong một lúc, khóa trong vòng tay ôm chặt của nhau, mỉm cười với chính mình khi chúng tôi hòa mình vào khung cảnh được rọi sáng quanh chúng tôi. Còn hơn thế, chúng tôi tận hưởng khoảnh khắc khi cuối cùng chúng tôi lại được ở bên nhau… tại đây trong khu vườn của mình, nơi chúng tôi lần đầu gặp gỡ… và tìm thấy tình yêu nơi nhau.

Chúng tôi đã trở về từ một quãng đường dài kể từ ngày đầu tiên chúng tôi ngồi trên băng ghế này. Tôi như mới chỉ thức dậy từ những cơn ác mộng của mình. Hunter thậm chí không thể nghìn thấy vẻ đẹp của thế giới mà anh ấy mang lại cho tôi. Nhưng hiện giờ… những cơn ác mộng còn lâu mới ám ảnh được tôi. Và Hunter thì ở thật gần. Anh ấy không những có thể nhìn thấy những ánh sáng bao quanh chúng tôi… anh ấy còn có thể nhìn thấy tôi… và anh ấy yêu tôi như trước kia anh ấy đã thế.

“Ca ghép giác mạc của anh có là mãi mãi không?” Tôi hỏi. Lần này có chút nỗi buồn vương trong giọng nói của tôi.

Anh thở dài. “Chẳng có gì là mãi mãi, Thiên thần.” Anh ấy nói. Rồi anh mỉm cười với tôi. “Chà, có lẽ ngoại trừ hai chúng ta.”

“Vậy nó được bao lâu?” Tôi hỏi lại, nhìn vào đôi mắt anh.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy cằm tôi. “Có lẽ là 15, 20 năm nữa. Được hoặc là mất.”

“20 năm nữa anh mới 38 thôi.” Tôi nói.

Anh ấy gật đầu. “Anh có thể làm lại điều đó một lần nữa. Anh sẽ làm lại nó.” Anh nói. “Anh đã ký kết cho điều ấy. Anh sẽ không muốn bỏ lỡ cơ hội được nhìn thấy những đứa con của chúng ta trưởng thành, đúng không?”

Tôi mỉm cười với suy nghĩ đó. Những gì anh ấy nói không chỉ là câu trả lời cho câu hỏi của tôi. Nó là một lời tuyên bố mang theo rất nhiều lời hứa mà tôi biết là anh sẽ giữ lời.

Anh đẩy cằm tôi lên để tôi có thể nhìn vào anh. “Anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa, Thiên thần.”

Tôi gật đầu, ngực tôi cảm thấy dữ dội những cảm xúc dâng trào… những xúc cảm của tình yêu dành cho người con trai này.

“Hứa nhé?” Tôi nhẹ nhàng hỏi anh.

Anh cúi tới và hôn lên môi tôi. “Anh hứa.” Anh nói. “Giờ thì, em cũng phải hứa với anh một điều.”

Tôi gật đầu. “Bất cứ điều gì.”

Anh hít vào thật sâu. “Vì rằng anh chỉ có chút thời gian ngắn ngủi được nhìn thấy vẻ đẹp của cuộc sống mà chúng ta sẽ gây dựng cùng nhau, em sẽ hứa với anh rằng sẽ đưa cho chúng ta một khởi đầu sớm chứ?”

Tôi nhíu mày. “Ý anh là gì với một khởi đầu sớm?”

Anh mỉm cười. “Ý anh là bắt đầu một cuộc đời sớm ngay khi có thể. Em biết đó… kết hôn, xây dựng một gia đình, có bầu… sớm hơn những cặp đôi khác bình thường vẫn làm.”

Tôi thận trọng nhìn anh. “Nó còn tùy. Thế lịch trình có trong đầu ngài là gì, ngài Vaughn?”

Anh ấy cười toe toét với tôi. “Có lẽ là sau khi tốt nghiệp đại học.”

“Sớm thế ư?”

“Sớm hơn nữa nếu có thể.” Anh nói. Anh hít sâu. “Anh đã may mắn vì ca phẫu thuật này đã thành công cao. Anh sẽ làm lại nó để đảm bảo. Nhưng chỉ trong trường hợp ca phẫu thuật thứ hai không làm việc… vậy thì mọi thứ vẫn ổn. Anh đã được nhìn thấy khuôn mặt em và sẽ ghi nhớ nó cho tới khi nào anh còn sống trên đời. Anh sẽ muốn được nhìn ngắm và ghi nhớ khuôn mặt của những đứa con của chúng ta nữa. Anh sẽ ở đó với chúng đầy đủ, trọn vẹn… cho tới khi nào anh có thể… trước khi thế giới của anh lại bị bao trùm bởi bóng tối.”

Nước mắt dâng đầy trong đôi mắt tôi. Trái tim tôi ngay tức thì thấy nặng trĩu. Tôi thậm chí không muốn nghĩ tới điều đó. Tôi biết sẽ thật đau đớn với Hunter khi thời khắc đó tới.

Anh ôm tôi vào người anh. “Suỵt…” Anh nói. “Những ca phẫu thuật giác mạc thường xuyên thành công mà. Trong suốt năm đầu tiên và những tháng sau đó, những hiện tượng đào thải có thể xảy ra. Anh đã không ngay lập tức quay về với em cho tới khi anh chắc chắn là mình có thể bên em, có khả năng chăm sóc cho em cho tới khi những ca cấy ghép tiếp theo thành công. Và cho dù lần tiếp theo không có tác dụng như chúng ta mong muốn, anh sẽ không còn bận tâm nữa. Em chắc đã cho anh thấy những điều tốt đẹp nhất trên đời. Và anh biết rằng nếu như anh không thể nhìn thấy em, anh sẽ vẫn giữ chặt em trong vòng tay, hôn em… yêu em. Chúng ta đã ở thời điểm đó trước rồi, Thiên thần. Và điều đó chỉ có thể tốt đẹp hơn với chúng ta mà thôi.”

Tôi thổn thức trong vòng tay anh. Rồi tôi vòng tay mình quanh cổ anh. Tôi tự hứa với bản thân rằng trong 15 hay 20 năm tới, tôi sẽ dành cho Hunter những kỷ niệm tuyệt vời nhất trong đời anh. Để khi ánh sáng lại một lần nữa tắt đi trên đời, anh sẽ có những kỷ niệm đó lưu giữ trong trí nhớ, giữ cho anh được hạnh phúc. Và tôi sẽ vẫn ở đó bên cạnh anh. Như lời anh ấy hứa với tôi, tôi cũng sẽ không bao giờ rời xa anh nữa.

“Vậy thì vâng, Hunter.” Tôi nói. “Chúng ta sẽ khởi đầu cuộc sống của chúng ta cùng nhau, ngay khi nào anh nghĩ là chúng ta đã sẵn sàng. Em sẽ nói vâng ngay khi anh hỏi em.”

Anh ôm tôi thật chặt vào người anh. “Đừng hứa những lời mà em không thể giữ, Thiên thần. Bởi vì anh rất nóng lòng được hỏi em ngay bây giờ.”

Tôi cười vang. Tôi đẩy người ra khỏi anh và nhìn chăm chú vào mắt anh. “Em cũng đã nói là ngay khi chúng ta sẵn sàng mà, nhớ không?”

“Thế điều gì khiến cho em nghĩ là chúng ta chưa sẵn sàng lúc này?”

“Hunter… chúng ta vẫn chỉ là những đứa trẻ. Chúng ta phải có được việc làm. Và vâng, chúng ta sẽ là những vị phụ huynh vĩ đại. Nhưng chúng ta cần phải chăm lo cho con cái nữa mà, đúng không?”

Anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi một lúc rồi mỉm cười. “Em không biết anh rõ lắm, đúng không?”

Tôi ngẩn người ra nhìn lại anh, cố gắng để hiểu được anh đang cố gắng nói điều gì. Rồi tôi nhớ ra, Hunter Vaughn là một đứa trẻ giàu có. Nhưng điều đó không hẳn là vấn đề, đúng chứ?

Tôi lắc đầu. “Em biết là anh được thừa kế.” Tôi nói. “Nhưng mà tiền bạc tiêu tốn nhanh chóng, Hunter. Và bên cạnh đó, chúng ta sẽ nuôi lớn những đứa trẻ của chúng ta thế nào nếu như chúng ta chỉ biết tiêu tiền chứ không biết kiếm tiền?”

“Em đúng.” Anh mỉm cười. “Nhưng mà… càng sớm chừng nào, càng tốt chừng ấy, nhé? Bởi vì anh cũng muốn có một gia đình thật lớn. Là con một có thể thật buồn chán và cô đơn.”

Tôi bật cười. “Em biết. Em cũng là con một mà.”

Tôi cúi người tới trước và chúng tôi hôn nhau thật lâu. Rồi anh ấy tựa trán lên trán tôi. “Anh yêu em.” Anh nói.

“Em cũng yêu anh.”

Anh kéo người ra khỏi tôi. “Nào.” Anh nói. “Em chắc là đói rồi. Về cơ bản đây là lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta kể từ khi anh trở lại. Anh không muốn làm cho em chết đói.”

Tôi cười vang. “Em không đói. Nhưng từ lúc anh hỏi, em bỗng nhiên thấy thèm những chiếc bánh kẹp.”

Tôi đứng lên trên đôi chân mình và kéo theo Hunter. Anh đặt tay vòng quanh vai tôi và chúng tôi đi ra khỏi khu vườn.

Khi chúng tôi ra tới bãi đỗ xe, anh dẫn tôi đi tới xe của anh. Tôi nhìn lại nó. Chiếc Porsche màu đen anh ấy đã dùng trong buổi tối anh cứu mạng tôi. Tôi nhìn lên mui và thấy một vết xước dài gây ra bởi một con dao sắc nhọn.

“Anh đã không mang nó đi sửa.”

Anh lắc đầu. “Anh đoán là mình có lẽ cần bằng chứng để em tin đó là anh - người đã giải cứu em.”

“Chaise có một chiếc xe giống như thế này, anh biết không? Cậu ấy… không còn lái nó tới trường sau đêm đó. Em tưởng đó là vì cậu ấy đang mang nó đi sửa.”

Anh ấy mở cửa xe bên ghế hành khách cho tôi. “Anh bắt đầu thực sự thấy ghét vận may của tên đó.”

Tôi bật cười. “Chà, cho dù với vận may của cậu ấy, cậu cũng không khiến cho em phải lòng mình, đúng không nào?”

Hunter nhăn răng cười với tôi vẻ dọa nạt. “Đấy không phải là do vận may của cậu ta. Đấy hoàn toàn là do sự quyết rũ của anh.”

Tôi đảo tròng mắt và cười to. “Ồ, nó đây rồi!” Tôi chỉ một ngón tay vào anh.

Anh ngây người ra nhìn chằm chằm lại tôi. “Gì chứ?”

“Cài đồ tự mãn nhà anh. Em đã bắt đầu tự hỏi nếu anh đã đánh mất nó ở đâu đó.”

Anh ấy cười và và không kiềm được cúi người xuống hôn chụt lên môi tôi. “Anh suýt thì quên mất rằng một trong những điều khiến anh bị lôi cuốn bởi em chính là tính hài hước của em.”

“Đấy là bởi vì anh đã dùng 99% quãng thời gian của mình kể từ lúc trở về để giận dữ với em.”

“Anh đã không chỉ nổi giận.” Anh thêm vào. “Anh cũng nổi điên lên vì ghen tức. Và anh đã không bao giờ nghĩ rằng mình lại là một tên ghen tuông đấy.”

“Lần tới khi anh quyết định ghen tuông, hãy tìm hiểu rõ sự thật trước đã, nhớ?”

Anh mỉm cười và hôn tôi. “Vâng, thưa quý bà.”

Hunter lái xe tới Burger Inn. Tôi miễn cưỡng bước ra khỏi xe và anh ấy nhận ra điều đó.

“Em đã nói là em thèm mấy cái bánh kẹp.”

“Một nửa cư dân của Trường trung học Leighton có lẽ đang ở đây.” Tôi nói với anh.

Hunter cười toe toét. “Vậy thì không có nơi nào tốt hơn chỗ này để ra một tuyên bố, đúng chứ?”

Anh ấy đi vòng quanh xe và mở cửa cho tôi. Điều đó thật mới lạ với tôi. Tôi nhận ra rằng tôi đã ở trong một chiếc xe với Chaise và cậu ấy chưa bao giờ mở cửa cho tôi. Tôi đoán là Hunter là một anh chàng cổ điển hơn cậu ấy. Và tôi thấy điều đó thực sự quyến rũ.

“Tuyên bố gì vậy?” Tôi hỏi anh ngay khi bước xuống khỏi xe.

Mắt anh ấy lóe sáng. “Rằng cô nàng xinh đẹp nhất trường học giờ chính thức không được động tới.” Anh cười toe toét.

“Em không…” Tôi bắt đầu nói nhưng anh ấy làm cho tôi im lặng với một nụ hôn.

“Em có.” Anh nói. “Em nghĩ vì sao mà ngay từ đầu anh lại đấm tên Don Winston?”

“Hắn đổ nước sốt tương cả lên người em.”

“Và hắn không chỉ làm thể để quấy rầy em. Những tên con trai có nhiều cách khác nhau trong việc thể hiện rằng đã phải lòng ai, Thiên thần. Não của Winston chỉ nhỏ tý hin. Hắn vẫn chưa tốt nghiệp mấy khóa học mưu mẹo từ hồi mẫu giáo.”

Hunter nắm tay tôi trong tay anh và đan những ngón tay chúng tôi vào nhau. Khi anh ấy mở cửa vào Burger Inn, anh ấy đưa tay chúng tôi lên môi anh và hôn lên nhưng ngón tay tôi. Tôi cảm thấy như thể thế giới ngừng quay theo đúng nghĩa đen. Nới ấy trở lên yên tĩnh nhường cho tiếng nhạc nổi lên. Ngoài ra, tôi cảm thấy như hầu hết mọi người trong đó ngừng nói chuyện và chỉ nhìn chằm chằm và chúng tôi.

Tôi thấy không thoải mái. Tôi đã đúng. Hơn một nửa những người tới ăn tối là từ trường học của chúng tôi. Tôi lẽ ra nên biết. Tôi đã từng làm việc ở đây và nó là nới lang thang ưa thích trong suốt những tối thứ sáu.

Khi tôi nhìn lên Hunter, anh ấy có một nụ cười toet toét trên mặt như thể anh không thể xóa nó đi được ấy. Anh nhìn thật ranh mãnh, trêu ngươi và bất cần. Anh dẫn tôi tới một cái bàn còn trống ở trong góc.

Khi mắt anh gặp mắt tôi, chúng đang nhảy múa, như thể anh đang cố gắng để ngăn mình khỏi phá ra cười. Tôi lén nhìn ra quanh mình và thấy rất nhiều đôi mắt đang chiếu lên chúng tôi. Rất nhiều cô nàng đang trợn mắt lên và đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

“Thế đấy. Em toi rồi.” Tôi thì thầm với anh. “Thứ hai đến, những đứa trẻ kia chắc chắn sẽ lại đóng cọc em lên thành một mục tiêu.”

“Một nửa bọn chúng là bọn ngớ ngẩn. Chúng không thể làm tổn thương em được.”

Tôi đảo tròn mắt. “Đơn độc thì chúng vô hại. Nhưng em đã ở Trường Trung học Leighton đủ lâu để học được là không được đánh giá thấp sức mạnh của những kẻ ngớ ngấn khi chúng đặt những cái đầu đó bên cạnh nhau.”

Hunter cười vang. “Thế thật. Nhưng hãy nhớ là, người ta không thể đẩy em xuống nếu như họ không ở phía trên em trước.” Rồi anh ấy lắc đầu. “Khi chúng nghĩ là em ở bên cạnh Anderson, chúng có thể sẽ cố gắng làm điều đó. Nhưng từ lúc em ở bên cạnh anh, anh thật sự nghi ngờ điều đó có thể xảy ra.”

Tôi nhướn một bên mày lên với anh. “Làm thế nào anh có thể nói thế?”

“Anh có chút đáng sợ hơn tên con trai cuối cùng đã lượn lờ xung quanh em đấy, Thiên thần.” Anh nói giọng bảnh chọe. “Và không giống Anderson… anh nói đi đôi với làm… không dấu hiệu, không cảnh báo. Và bên cạnh đó, anh sẽ không bao giờ ở xa khỏi em, đúng chứ?”

“Anh có chắc anh là bạn trai của em không thế? Hay là vệ sỹ của em?”

Anh ấy kéo tay tôi và nhẹ nhàng đưa lên đôi môi anh, hôn lên những ngón tay tôi cho mọi người đều thấy. “Anh là Thiên thần Hộ mệnh của em. Và không giống như cái tên cuối cùng kia, anh có một lưỡi gươm, không phải một vầng hào quang. Và những đôi cánh của anh có màu đen, không phải màu trắng. Đã đến lúc chúng nhận ra rằng chúng sẽ gây chuyện với ai nếu lần tới chúng gây trở ngại cho em.”

Hunter nói điều đó có chút to hơn anh ấy nên thế và tôi chắc là rất nhiều người đã nghe thấy chúng. Tôi đếm được khoảng 15 giây và rồi nhà hàng quay trở lại ồn ào. Mọi người ngừng nhìn ngó chúng tôi, và họ quay lại với việc riêng của họ, như thể họ e dè khi nhìn lại phía tôi.