Chuyện chọn quà cho Triển Phong thật sự là một vấn đề đau đầu.

Nguyên nhân rất đơn giản, người như Triển Phong còn có thể thiếu thứ gì chứ?

Mấy thứ người bình thường cảm thấy mới mẻ thì anh đã sớm nhìn đến chán. Mấy món quà lưu niệm nho nhỏ hoặc handmade, phỏng chừng Triển Phong chưa thấy qua, một chút tác dụng cũng không có. Nếu là cặp đôi đang hẹn hò, tặng một món quà nho nhỏ thú vị có lẽ còn có chút ít tứ, cũng có chút tình thú. Bất quá đây lại là hai anh em với nhau, cả hai đều là những người đàn ông tầm 30 rồi, đi tặng mấy thứ đồ này thì thật sự là không thể nói nổi.

Hai ngày nay vì chuyện chọn quà này mà Giang Tuyết Tử đau đầu không thôi, ngay cả sách vở ôn tập cũng không nhìn tới. Cô rốt cuộc xung biết anh tính toán cái gì rồi! Đem cả một chuyện khó như vậy đẩy cho cô, nào chỉ là vì quan tâm đến cô! Căn bản là không muốn để cô có công phu cân nhắc được mấy, cả ngày bận rộn ở trên Internet tìm quà tặng, thời gian còn lại, không bận nấu cơm quán xuyến việc nhà thì chính là ôn tập chuẩn bị thi cử, nào có tinh lực mà nghĩ đến chuyện gì khác!

Hai tin nhắn kia của Triển Lục cùng Giang Tử Diêu cuối cùng phải giải quyết thông qua điện thoại mà thôi.

Cuộc gọi với Giang Tử Diêu cũng đơn giản, tầm mười phút, mỗi người nói một câu, một câu nói ra lại tốn không ít thời gian suy nghĩ mới đáp lại. Nói mười phút, thật ra cũng không được mấy câu.

Ý tứ của Giang Tử Diêu rất rõ ràng, chính là không đồng ý cô cùng Triển Kính ở chung một chỗ. Chuyện thư viện còn có đập phá nhà lần đó, anh ta một tiếng cũng không nhắc qua, chỉ nói cho cô rằng đã tìm được một căn hộ khang trang tầm 80 mét vuông ở trung tâm thành phố. Nhà là do cô đứng tên, tiền nhà cùng các loại phí đều đã thanh toán xong xuôi, đến đó chỉ cần chuyển vào, không cần nhìn sắc mặt người khác mà sống. Nội thất trong nhà đang trang hoàng lại, qua tuần cô chỉ cần đến ở là xong.

Ngoài ra, Giang Tử Diêu cũng đã thay cô tìm một công việc ở thư viện quốc gia, bất quá cũng không ép buộc cô. Anh nói, nếu muốn làm việc gì thì cô chỉ cần nói ra, anh nhất định sẽ nhờ các bạn bè tìm cho cô một chỗ tốt.

Giang Tuyết Tử không muốn ngây ngốc thế này nữa.

Triển Kính đã hỏi qua ý cô, muốn cô tập trung ôn tập thi vào đại học, hoặc đi học vào lớp buổi tối cũng được, đại khái phải cố gắng một chút để lấy được bằng đại học chính quy. Có như thế, vô luận tương lai thế nào, cô tự mình tìm việc hay nhờ người an bài đều sẽ dễ dàng hơn một chút.

Bất quá trong lòng Giang Tuyết Tử lại có suy nghĩ khác.

Cô năm nay cũng đã 26 tuổi, muốn tham gia lớp buổi tối hay hệ vừa học vừa làm thì cũng sẽ tốn hai đến ba năm. Thành phố B mấy năm nay phát triển không ngừng, cạnh tranh kịch liệt, ngay cả văn bằng cử nhân của đại học chính quy danh tiến cùng các loại thạc sĩ, tiến sĩ tìm việc còn khó khăn, huống hồ gì là loại văn bằng cô định học. Cô nói với anh, quyết tâm ôn thi đi học đại học cũng chỉ là làm tròn giấc mơ của chính mình, bổ khuyết phần đã thiếu sót thôi, chứ tác dụng cùng ý nghĩa cũng không lớn lắm.

Triển Kính lúc ấy nghe cô nói như vậy cũng không tức giận, chính là cười ha hả, ôm cô vào lòng: "Thế Tử nhi nhà ta muốn thế nào?"

Giang Tuyết Tử cắn cắn môi, chạy vào phòng ngủ mang ra một xấp thư.

Triển Kính xem xét từng cái một. Tất cả đều là về các cuộc thi cấp chứng chỉ dịch thuật quốc gia cấp 2 và cấp 3 cùng danh mục các tài liệu ôn thi đính kèm. Anh kéo laptop về phía mình, gõ vài từ khoá, mở trang web đọc qua một lần mới hỏi: "Cấp 3 thi sẽ dễ hơn cấp 2, cấp 2 vừa có phiên dịch giao tiếp vừa có dịch thuật văn bản, có khi sẽ thi cùng một ngày, em muốn thi cả hai cấp? Hay thi cấp 3 trước? Hay ôn thi cấp 2 luôn?"

Giang Tuyết Tử có điểm không tiếp thụ nổi trợn to mắt, phá lệ im lặng trừng mắt nhìn người đàn ông này nửa ngày mới nói: "Sao anh lại có lòng tin như vậy! Lúc trước em cũng ôn tập có nửa năm..."

Triển Kính cười: "Khi đó em đâu có học ngôn ngữ Anh, lúc đó còn nói với anh, năm ba đại học phải chọn học thêm ngoại ngữ thứ hai, muốn học tiếng Nhật. Em tưởng anh mau quên vậy sao?"

Giang Tuyết Tử không nói một lời liếc mắt, Triển Kính hiểu lầm ý tứ của cô, nói thêm: "Không phải suốt ngày em ở thư viện sao, thế mà cũng không học được gì à?"

"Tử nhi nhà ta, 6 năm làm việc ở thư viện mà thế nào lại là cô ngốc thế này!"

Giang Tuyết Tử chỉ dùng một câu đã đánh tan bộ dạng dương dương đắc ý của anh: "Trí nhớ của anh tốt vậy, sao lúc đó lại không nhận ra em?"

Triển Kính có chút túng quẫn, ngón tay chọc chọc thái dương, hít vào một hơi, xoa đầu tiểu cô nương đang trong ngực mình, cười cười: "Rõ ràng là em cố ý không cho anh nhận ra, nhìn thẳng vào mắt anh một lần còn không dám. Em đếm thử xem, hôm đó có bao nhiêu câu em nói với anh là thật hả? Cái gì mà say xe..."

Giang Tuyết Tử bị anh nói có chút ngượng ngùng. Trong lúc đó anh đã nhẹ nhàng nhấc cô lên cách mặt đất một chút, như vậy khi nói chuyện bờ môi anh vừa vặn vặn chạm vào vành tai cô: "Còn nữa, em lúc đó quá gầy. Hồi bé xinh xắn biết bao nhiêu, mặt tròn vo phúng phính, nào giống như bây giờ, cằm nhọn đến độ anh còn sợ."

Giang Tuyết Tử hung hăng nện cho anh một quyền, trừng to mắt, hung hăng nói: "Ừm đúng lắm đúng lắm, em bây giờ xấu xí vậy đó. Thế nào? Anh ghét bỏ em thì mau buông em xuống, em..."

Triển Kính thật sự đem cô để xuống.

Giang Tuyết Tử ngơ ra, hai người lại đối diện nhau theo góc độ bình thường, cô phải ngước cằm lên mới có thể chống lại tầm mắt của anh. Triển Kính trông thấy đôi thuỷ lưu lấp lánh đang mở to trừng anh, khoé môi hồng hồng vểnh lên, biểu tình vừa uất ức vừa uỷ khuất, thật đúng là dụ người, anh không nhịn được mà bật cười: "Nghe lời em để em xuống rồi đó, em định thế nào hả?"

Giang Tuyết Tử lần đầu tiên bị anh đối đãi như vậy, lập tức giận dỗi xoay người định bỏ đi, kết quả liền bị Triển Kính từ sau ôm lấy cô.

Chuyện này cũng không tính là gì, tay to của anh còn theo vùng bụng bằng phẳng hướng lên trên, đi thẳng đến nơi mềm mại vừa tay mới dừng lại: "Mấy hôm trước em thật sự rất gầy, không cần học theo mấy ngôi sao trên tivi mà giảm cân, rất khó coi." Dừng một chút, anh lại nói tiếp: "Thế này chạm vào mới thoải mái..."

Hai người đang ở trong thư phòng nha! Tính tình nho nhỏ của Giang Tuyết Tử lại bạo phát, kéo tay anh xuống liền mắng: "Anh... Anh đúng là không biết xấu hổ, bây giờ là buổi sáng, lại còn đang ở thư phòng mà anh lại..."

Triển Kính cười đến đau cả bụng, từ phía sau ôm cô, trong ngực khẽ run run, truyền từng trận chấn động đến lưng Giang Tuyết Tử: "Tiểu thư, em rốt cuộc đang sống ở triều đại nào vậy hả? Đến cả mẹ anh cũng không chú trọng nhiều đến thế đâu. Xem nhạc kịch cũng không thể nhỏ giọng nói chuyện, ở bên ngoài chỉ cho phép nắm tay không được hôn, lúc ăn cơm không được nói chuyện không được chạm vào, còn có..."

Môi mỏng của anh lướt qua lướt lại trên vành tai cô, khe khẽ hé miệng, nhẹ nhàng cắn một chút, thanh âm cũng trầm thấp hơn vài phần, khiến cả người Giang Tuyết Tử tê rần: "Ai quy định loại sự tình này chỉ được cho phép vào buổi tối, chỉ có thể ở trên giường..."

Giang Tuyết Tử bị anh dọa cho, thật sự hoảng hốt, vội vàng tránh khỏi vòng tay anh, nghiêm mặt, nhỏ giọng mắng: "Anh rõ ràng là cảnh sát nhân dân nha, lưu manh..."

Triển Kính chống tay lên bàn cười ha hả. Chờ cười đủ, người bị anh doạ sợ đã vội chạy đi phòng bếp nấu cơm trưa mất rồi. Triển Kính sờ sờ cằm, kỳ thật cảnh phục còng tay các kiểu... Hừm, loại thời điểm này mà thử qua một chút, xem ra hiệu quả sẽ không sai.

Lại nói về cuộc điện với Triển Lục.

Sáng thứ hai sau khi tiễn Triển Kính ra cửa, Giang Tuyết Tử chọn một thời gian thích hợp gọi điện thoại cho Triển Lục.

Ngoài dự liệu, Triển Lục phi thường kiên trì muốn gặp cô nói chuyện.

Ở trong điện thoại, Triển Lục chỉ nói đại khái vài câu, muốn hai người gặp nhau mới có thể tiện bàn chính sự. Cũng không biết vì sao, lúc đầu Triển Lục muốn cô cùng ăn bữa tối đã khất nợ từ lâu kia, sau lại đổi lại tối thứ tư, vào tiệc sinh nhật của Triển Phong.

Triển Kính đã quyết định không xen vào việc này, Giang Tuyết Tử không biết hỏi ai, hỏi Kiều Tiểu Kiều thật ra là tốt nhất, bất quá lại có chút không thành ý. Lần trước Triển Phong để lộ tin tức nội bộ cho cô, Giang Tuyết Tử cùng chưa kịp nói tiếng cám ơn đàng hoàng. Lần này vừa vặn tới sinh nhật của người ta, quà tặng lại là của cô cùng Triển Kính đưa qua, hao tốn tâm tư là chuyện nên làm!

Cho nên Giang Tuyết Tử do dự lại do dự, vẫn cẩn thận hỏi Triển Lục một câu: "Năm trước mọi người tặng anh cả cái gì vậy?"

Triển Lục ở bên kia khép văn kiện lại, đi tới máy nước nóng thêm chút nước vào ấm. Vẻ mặt nhu hoà hiếm thấy, bên môi còn treo ít nét cười, khiến cho trợ lý cùng hai luật sư bên ngoài kinh ngạc đến rớt mắt.

Kinh khủng! Nguyên lai Triển viện phó cũng sẽ cười! Còn cười đến vẻ mặt... Đó là biểu tình gì thế hả? Kính của nữ trợ lý thiếu chút nữa trợt khỏi sống mũi, cái này, cái này rõ ràng là mỉm cười cưng chiều cùng dung túng trong truyền thuyết mà...

Một nam thực tập sinh ra trường chưa lâu, chưa có được sự bình tĩnh như các tiền bối, há hốc miệng, thấp giọng hỏi: "Ơ... Triển viện phó của chúng ta, có tình yêu rồi à?"

Luật sư bên cạnh ho khan một tiếng, mặt không chút thay đổi hỏi lại: "Đoán xem?"

Nam sinh trẻ tuổi từ từ khép miệng, sùng bái nói: "Triển viện phó đào hoa thì em đã biết từ lâu, bất quá nữ nhân nào lại cao pháp đến độ lọt vào mắt xanh của anh ấy..."

Vừa dứt lời, đã bị vị luật sư bên cạnh túm cổ: "Nhỏ giọng, cẩn thận xem có người sắp phát hoả."

Nam sinh hoảng sợ, làm ra vẻ mặt tội nghiệp nhìn nữ trợ lý: "Tiểu Nhậm, chị đừng..."

Nhậm trợ lý đẩy kính lên sống mũi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tư liệu trong tay: "Trang 23 điều 4..."

Triển Lục trở lại trong phòng, đóng cửa: "Triển Kính không nói cho em biết?"

Giang Tuyết Tử cắn môi, có chút túng quẫn. Cô cũng không thể nói mấy lời Triển Kính trêu chọc cô cho Triển Lục nghe, đành nhẹ nhàng "ừ" một tiếng: "Anh ấy nói để em tự chọn."

Triển Lục khẽ nhấp một ngụm trà Bá tước, thanh âm đọng chút ý cười, nói: "Thật ra là cũng không phải thứ gì to tát cho nên Triển Kính cũng không nói cho em."

Giang Tuyết Tử chăm chú lắm nghe, Triển Lục nói thêm: "Quà của Triển Kính cũng rất đặc sắc, là vài món đồ đào được ở Tây Tạng, nghe nói trong lúc cậu ấy làm nhiệm vụ tìm được, đem về thành phố B liền tặng cho bọn anh. Hai thanh tàng đao, một cho Triển Phong, một đem cho anh. Hai khối nhuyễn ngọc, nghe nói đã có tuổi thọ rất lớn, một khối cho Kiều Tiểu Kiều, khối còn lại tặng cho bá mẫu."

Giang Tuyết Tử vẫn chuyên chú ghi nhớ, Triển Lục như nhớ tới chuyện gì đó rất buồn cười, khẽ cười mấy tiếng mới nói tiếp: "Anh thì tặng một chai vang Đức, một chai vang đỏ. Triển Phong thích rượu vang, anh cũng không có ý gì mới, năm nào cũng chú ý tìm hai chai rượu đặc biệt một chút đưa qua, liền không suy nghĩ gì nữa."

"Mấy người còn lại thì không cần nói, cũng không có giá trị tham khảo gì."

"À đúng rồi, năm trước Triển Dao cũng có chút ý tứ, cùng Triển Tây kết hợp, tặng cho Kiều Tiểu Kiều cùng Triển Phong một phòng đầy champagne và hoa hồng. Từ phòng ngủ tới phòng tắm, trên giường trên bàn, tới tận bồn tắm, chỗ nào cũng có. Tốn không ít tiền, bất quá nữ nhân nào cũng thích, Kiều Tiểu Kiều rất vui vẻ mà chỉ cần người phụ nữ này vui vẻ thì Triển Phong nhất định sẽ cao hứng."

Rõ ràng là chỉ điểm cho Giang Tuyết Tử, muốn tặng quà cho Triển Phong cố nhiên là khó như lên trời nhưng chỉ cần Kiều Tiểu Kiều thích, chuyện lập tức đơn giản hơn rất nhiều. Dù sao nữ nhân cũng hiểu nhau, trong lòng phụ nữ mong chờ hi vọng điều gì, mặc dù không phải dễ đoán nhưng cũng không phải chuyện hiếm lạ khó làm. Sinh nhật Triển Phong, Kiều Tiểu Kiều lại đang mang thai, tìm một món quà thế nào thì Giang Tuyết Tử cũng đã có định hình.