"Không được nhúc nhích!"

Giang Tuyết Tử hơi khom người, đứng trước cửa hàng hoa nơi góc đường, chăm chú nhìn mấy cành dạ lan hương tím biếc vừa được bày trong tiệm. Thắt lưng đột nhiên có một vật cứng chạm vào, cả người bị một cỗ sức mạnh kéo về phía sau, cánh tay bị cố định không động đậy được. Trong chớp mắt, Giang Tuyết Tử nhìn thấy cậu bé nhân viên cửa hàng hoa qua tấm kính mở to mắt kinh ngạc, môi run rẩy nhìn người sau lưng cô. Đột nhiên có một vật lạnh như băng đặt trên huyệt thái dương, Giang Tuyết Tử lập tức biết được mình đã bị kẻ xấu giữ chặt. Cô vô thức há miệng hô hấp, hai mắt mở lớn, chầm chậm liếc nhìn vật thể màu đen đang đặt sát thái dương mình.

Là súng!

Một tay hắn đang giữ chặt cô, tay còn lại đã để trên cò súng.

Hơn 30, 40 giây sau trận choáng váng vẫn chưa qua đi. Huyệt thái dương căng lên thình thịch, đau đớn nóng rực mà hỗn độn, càng lúc càng mãnh liệt. Nắng tháng tư chói chang trên đỉnh đầu khiến người ta không cách nào mở mắt nổi, xung quanh ồn ào náo động mãi không dứt. Cô chính là từ trong cảnh tượng này mà sợ hãi đến mơ hồ...

Trong cơn mê man, Giang Tuyết Tử nghe được người nọ dùng thanh âm khàn khàn nói: "Nói cho bọn họ biết, tao muốn năm triệu tiền mặt, còn có một chiếc phi cơ. Dọn sạch con đường này, không được lưu lại bất cứ ai. Bằng không, đầu của mày sẽ nở như một bông hoa hồng rực rỡ."

Giang Tuyết Tử thở mạnh một hơi, miễn cưỡng mở to mắt nhìn về phía trước. Cả dãy phố lúc này không còn một bóng người, ngay cả mấy nhân viên của cửa hàng hoa cũng đã đi mất từ lâu. Cách hơn 10 mét phía trước là ba người mặc cảnh phục, ai cũng đeo kính đen cùng trang bị súng, nhìn qua cũng không thể đoán được tuổi. Người đứng giữa có một khuôn mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt bị che giấu dưới lớp kính râm nhưng sống mũi cao thẳng cùng bờ môi mỏng đã chứng tỏ nam nhân là vô cùng tuấn tú.

Xa xa sau bọn họ là hai chiếc xe cảnh sát. Xem ra toàn bộ con đường này đều đã được cảnh sát bao vây.

Giang Tuyết Tử nhớ tới thời sự thời gian gần đây thường xuyên đăng tin về một băng nhóm giết người cướp của liên hoàn mà con đường này còn có một ngân hàng cùng hai tiệm vàng, nghĩa là hôm nay Giang Tuyết Tử cô đã rơi vào tay một trong mấy tên cướp này, trở thành con tin áp chế cảnh sát.

Có thứ gì đó đang chỉa vào lưng cô, từ từ đâm vào một đoạn, Giang Tuyết Tử liền chết lặng. Cả người giống như đã giẫm vào hư vô, hai chân mềm nhũn, đầu nhức như búa bổ. Từng câu từng chữ người phía sau đang nói như một cái chuỳ gỗ nặng nề đập mạnh vào màng nhĩ, đầu óc cô như muốn nổ tung, căn bản vẫn không hiểu được người kia ra lệnh cái gì.

" Chương Thần Dương, mau thả người. Anh đừng mong cảnh sát thoả hiệp với mình, hạ vũ khí đầu hàng là lựa chọn duy nhất lúc này..."

Hình như có người dùng loa nói chuyện, Giang Tuyết Tử thế mà lại nghe rất rõ mấy câu kia, khoé miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt.

Có lẽ không còn hi vọng gì nữa rồi.

Ba mẹ, ông ngoại, bạn bè, còn cả nam nhân cô giấu sâu trong đáy lòng, mấy người cảnh sát đang đứng trước mặt... Tất cả, tất cả cô đều không thể dựa dẫm cùng trông chờ vào họ. Cứ như vậy mà chết đi...Có lẽ lại là chuyện tốt nhất...

Giang Tuyết Tử hít sâu một hơi, người ở phía sau để cho cô hoạt động trong một phạm vi giới hạn cho nên cô liền duỗi thẳng lưng. Ánh nắng vàng ươm chói mắt, Giang Tuyết Tử cúi đầu, chậm rãi lên tiếng, khoang miệng tràn đầy vị tanh ngọt: "Tiên sinh, anh tìm lầm người rồi."

Họng súng càng lúc càng dí sát vào huyệt thái dương, gắt gao áp bức đến độ đã tạo một vết thương lớn ứ đọng máu bầm, đại khái muốn bảo cô không nên nói lung tung.

Giang Tuyết Tử mỉm cười than thở: "Biết tại sao tôi định mua hoa không? Hôm nay là chủ nhật, tôi vừa từ bệnh viện trở về, bác sĩ đã xác định là HIV kì cuối, là HIV đấy. Nói thật, chính tôi cũng không biết tại sao mình lại bị thế này, từ trước đến giờ tình một đêm, thuốc phiện, ma tuý đá các loại cũng chưa từng thử qua. Bất quá cũng chỉ hẹn hò với một người bạn trai, nhưng nửa năm trước cũng đã chia tay rồi."

Mấy đặc công đứng cách đó không xa muốn trao đổi gì đó, nam nhân ở giữa lại ra hiệu ngăn cảm. Con ngươi đen phía sau lớp kính đen đảo nhanh, nhìn cô gái tóc dài khoác chiếc áo len màu xám, đôi tay bị giữ chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một nét cười châm chọc, nhẹ giọng cùng tên cướp phía sau nói chuyện.

Nữ nhân này ước chừng 26, 27 tuổi, vóc dáng cao gầy mảnh mai, khuôn mặt có chút tiều tụy, thái dương bị họng súng làm sưng lớn, ứ đọng một khối máu, sau lưng cũng rớm máu. Dao trong tay tên tội phạm sáng quắc, lấp loáng âm lãnh dưới ánh mặt trời.

Từ đầu đến cuối, nạn nhân chưa từng lên tiếng kêu cứu. Không có vẻ mặt kinh hoàng thất thố, không có ánh mắt tuyệt vọng khẩn cầu, không có kêu gào cùng khóc lóc mất kiểm soát. Có được sự bình tĩnh này ngoại trừ các nữ cảnh sát được huấn luyện bài bản cũng không có mấy người, thần kinh ổn định thế này thật sự khiến cho mọi người thậm chí là vị đội trưởng đội đặc công ngạc nhiên.

Anh trước kia là quân lính của đại đội đặc chủng, nhãn lực cùng thính lực đều rất tốt, hơn nữa lại còn có bản lĩnh đọc khẩu âm. Lúc này anh chăm chú quan sát cánh môi nhàn nhạt của nạn nhân, ánh mắt theo lời nói của cô từ từ biến đổi, lộ ra một tia sáng lạ thường.

Giang Tuyết Tử nói xong chuyện muốn nói, rõ ràng cảm giác được nhịp thở sau lưng càng lúc càng nặng nề, bất quá vật nhọn sau lưng cũng không đâm sâu hơn, cánh tay cầm súng của hắn cũng run lên nhè nhẹ.

Cô lại lộ ra một nụ cười mỉa mai, nói tiếp: "Anh lầm người rồi. Lúc nãy nếu anh chọn cậu nam sinh đang làm thêm trong cửa hàng hoa thì có khi người ta còn giúp anh đạt được ý muốn. Tôi thì lại khác. Thể lực của tôi quá kém, phản ứng cũng chậm chạp, bị anh bắt làm con tin cũng không theo kịp tốc độ của anh. Trọng yếu nhất là tôi cũng không thiết sống nữa rồi."

"Anh nói xem, buộc một người không còn muốn sống nữa làm con tin, có phải là rườm rà quá rồi không?"

Người sau lưng vốn là một người to béo, từ con phố trước đã bị đặc công bắn bị thương. Nhất thời bị mấy lời này của Giang Tuyết Tử làm cho hôn mê, còn chưa kịp suy nghĩ xem lời của cô là thật hay giả thì đã nghe bồi thêm: "Nếu anh không tin, trong túi xách của tôi có một cuốn sách, trong sách kẹp đủ các giấy tờ xét nghiệm tôi vừa mới lấy về. Anh có thể xem qua."

Do dự trong nháy mắt, nam nhân lấy cùi chỏ đè chặt hai cổ tay Giang Tuyết Tử, dao nhọn trong tay nhanh chóng chuyển hướng đến túi xách trên vai cô. Tích tắc đó, Giang Tuyết Tử hoàn toàn không để ý chuyện mình có thể bị súng bắn vỡ đầu, nhanh chóng ngồi thụp xuống. Phản ứng của tên tội phạm kia cũng rất nhanh, hắn dùng sức giữ chặt cánh tay cô, đồng thời giơ chân đá mạnh vào hông cô nhưng khoảng trống này đã vô cùng thuận tiện cho cảnh sát phục kích hai bên đường.

"Đoàng" một tiếng, viên đạn ghim thẳng vào giữa mi tâm. Tên tội phạm một tay vẫn còn cầm súng, tay kia cầm dao nhọn, trên mặt lộ vẻ không phục nhưng cũng không chống đỡ được nữa, chậm rãi quỳ rạp xuống đất, trợn to hai mắt, đổ gục về phía trước.

Giang Tuyết Tử bị tên tội phạm đạp ngã lộn nhào, té trên mặt đất, vạt áo len xám nghiêng đi, để lộ ra xương quai xanh cùng bờ vai trơn bóng. Cô theo bản năng muốn vươn tay chạm vào thái dương mình, ngón tay còn chưa chạm tới, hai mắt đã tối sầm, cứ vậy mà hôn mê bất tỉnh.

Ba đặc công lập tức tiến lên, nhanh chóng kiểm hơi thở của tội phạm, hai người kia nhanh chóng khiêng thi thể đi. Cất súng ra sau, nam nhân còn lại tháo kính râm, vừa chỉ đạo vài câu đơn giản vài câu qua bộ đàm, vừa ngồi xổm xuống nhẹ nhàng đỡ Giang Tuyết Tử.

Giang Tuyết Tử sau khi thực hiện vài kiểm tra đơn giản cũng đã tỉnh lại. Giữa phòng bệnh, cô mở mắt ra liền bắt gặp một bộ quần áo màu đen, một đôi giày đặc chế cùng quần bó.

Có người đỡ lưng giúp cô ngồi lên, tựa vào thành giường. Giang Tuyết Tử định sờ vào huyệt thái dương đã có người cản lại. Một bàn tay ấm áp khô ráo giữ lấy cổ tay cô, đúng lúc ngăn chặn hành động cô định làm. Giang Tuyết Tử chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt theo bộ cảnh phục hướng lên, ánh mắt rất nhanh lướt qua dung mạo của đối phương rồi dời đi nơi khác.

Triển Kính thả lỏng tay, cảm giác như khuôn mặt này có chút quen thuộc, mày rậm khẽ nhíu lại.

Anh hỏi: "Có cần phải gọi điện thoại báo cho người nhà của cô không? Bác sĩ vừa mới đi rồi, vết thương trên đầu cần phải chú ý kĩ, phần eo chỉ bị thương ngoài da, không nghiêm trọng. Chỉ có việc não bị chấn động nhẹ thì hơi phiền toái một chút, một thời gian nữa còn phải tới bệnh viện để kiểm tra."

Nam nhân nói một hơi, một chữ dư thừa cùng không có, chuyện gì có thể nói bằng mấy câu liền chỉ nói mấy câu, rõ ràng là một người có trách nhiệm nhưng ngại phiền toái. Giang Tuyết Tử ngồi im bất động, đầu cũng không ngẩng lên, hiện tại vẫn có chút choáng váng cho nên không thể lắc đầu, cô đành lên tiếng: "Cám ơn. Không cần."

"Tiền thuốc men cùng viện phí là anh giúp tôi trả tiền trước phải không? Tốn bao nhiêu, tôi..." Giang Tuyết Tử muốn quay đầu tìm túi xách nhưng nửa đầu bên phải vô cùng đau đớn, tựa như một đám búa tạ đang gõ vào đầu cô.

Nam nhân bước đến hai bước, đem túi đưa cho cô: "Cô cũng rất nhanh trí, còn biết cùng bọn cướp đấu tâm lý."

Trong thời gian theo dõi thì bên cảnh sát cũng đã gắn máy nghe lén trên người bọn cướp, trong khi Giang Tuyết Tử ngất xỉu thì đồng sự trong có đưa bản ghi âm cho anh nghe, nội dung cũng khá trùng khớp với những gì anh đọc khẩu âm lúc đó. Sau khi đưa người đến bệnh viện cấp cứu, hai thực tập sinh giúp cô đi làm thủ tục, cần thẻ căn cước cho nên đã mở túi xách của Giang Tuyết Tử, bên không hề có sách hay giấy tờ gì.

Lão Tiếu già nhất đội, kinh nghiệm sương gió dày dặn, lúc chĩa súng ngắm vào mi tâm của tên kia đã nói, đừng nhìn bộ dáng nhu nhu nhược nhược của cô gái này mà xem thường, bình tĩnh cùng can đảm như vậy, chỉ sợ đàn ông cũng không làm được.

"Tên kia đã từng cướp ba ngân hàng cùng hai tiệm vàng, trên tay đã giết 7 mạng người. Hai tên đồng loã cũng đã chết, súng chỉ còn một chiếu. Có thể nói cô là vô cùng may mắn cũng vô cùng mạo hiểm."

Lấy một câu khích lệ đơn giản để mở đầu, lấy một ý trách cứ nhẹ nhàng để kết thúc, đúng là phong cách nói chuyện của người này. Giang Tuyết Tử cười yếu ớt, vươn tay định lấy tiền đã bị nam nhân kia dùng ngôn ngữ chặn lại: "Tiền sẽ được ứng lại từ trong cục, cô không cần phải trả lại."

Phòng bệnh lập tức rơi vào an tĩnh.

Mấy phút sau, Giang Tuyết Tử vịn vào tủ gỗ đứng lên, khẽ gật đầu với đối phương: "Hôm nay cảm ơn mọi người."

Nói xong, cô đem túi xách ôm vào trong ngực, chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Triển Kính biết thân thể cô đang bị thương, cũng không giữ người lại, chỉ sải mấy bước chắn ở cửa: "Lãnh đạo đã phê duyệt cho tôi nghỉ nửa ngày, để tôi đưa cô về nhà."

"Không cần." Giang Tuyết Tử thủy chung cúi đầu, người ngoài nhìn vào còn tưởng cô đang ngại ngùng. Triển Kính đứng cách cô không đến một thước, rất dễ dàng nắm bắt được biểu tình trên mặt Giang Tuyết Tử, kinh nghiệm làm việc nhiều năm cho anh biết, nữ nhân trước mặt là "Kính nhi viễn chi", kính trọng mà không gần gũi.

Anh không hiểu, rõ ràng là mới gặp mặt lần đầu, sao lại có thể có cảm giác như vật? Triển Kính hơi nhíu mày, lời đến khóe miệng lại nhịn trở về, nói ra một câu khác: "Tiểu thư, cô không cần sợ hãi, tôi cũng không có ý đồ gì, chuyện đưa cô về là nhiệm vụ tôi phải hoàn thành."

"Không cần đâu. Tôi say xe, vả lại nhà cũng gần đây." Giang Tuyết Tử đáp, thanh âm nhàn nhạt, không nghe ra tâm tình gì.

Nhẹ nhàng nói ra lời cảm tạ, Giang Tuyết Tử lại chầm chậm đi ra ngoài, dựa theo bảng hướng dẫn đi vào thang máy.

Lần này, người phía sau không cố chấp đuổi theo.