"Chúng ta không làm tình với nhau."

"Xin lỗi?" Mắt Clare cay xè vì cô chống lại nước mắt rơi. Cô xấu hổ và ngượng ngùng, nhưng cô sẽ không rơi nước mắt ở chỗ công cộng, đặc biệt là trước mặt Sebastian. "Anh nói sao?"

"Chúng ta không làm tình."Anh nhún đôi vai to lớn." Cô quá say."

Clare nhìn chằm chằm vào Sebastian một lúc không tin vào những gì mình đã nghe."Chúng ta đã không làm chuyện đó?Nhưng anh đã nói là có cơ mà"

"Lúc đầu thì không. Cô thức dậy, trần truồng và cho rằng chúng ta đã làm điều đó. Tôi chỉ để cô tưởng như thế mà thôi."

"Cái gì?"Họ đã không làm tình với nhau và cô phải chịu đựng đau đớn vì một vài khoảng khắc trong quá khứ.Chẳng vì cái gì cả? "Anh đã nói nhiều hơn việc để tôi tự thừa nhận.Anh đã nói rằng chúng ta lớn tiếng khi làm tình và anh sợ rằng một người nào đó sẽ goi bảo vệ."

"Ừ, có thể tôi hơi thêm thắt vào một tí."

"Một ít ư?"Sự đau nhói ở phía sau mắt cô chuyển thành sự giận dữ. "Anh đã nói rằng tôi không cảm thấy đủ"

"Ừ, thì cô đáng bị như vậy mà." Anh chỉ vào hình lon bia Molson trên áo phông của anh và đáp trả cô với vẻ khó chịu. " Tôi chưa bao giờ lợi dụng một người phụ nữ say rượu. Ngay cả đối với người tự lột trần ngay trước mặt tôi, bò lên giường, sau đó úp vào người tôi suốt cả đêm."

"Úp vào người anh sao? Úp!" Cô có làm điều đó không? Cô không biết được. Làm sao cô biết được? Anh ta chắc chắn cũng sẽ nói dối về điều đó. Anh ta đã nói dối về việc quan hệ. Cô hít sâu và cố nhớ rằng cô không la hét ở nơi công cộng. Gào thét hoặc đấm cho gã nói dối chó chết này chết đi. Hãy cư xử tử tế, một tiếng nói nho nhỏ cảnh báo trong đầu cô vang lên. Đừng hạ thấp mình ngang bằng với anh ta. Cô đã được dạy dỗ để trở thành một cô gái tốt và nhìn xem việc đó đã đưa cô đến đâu. Những cô gái tốt không kết thúc trước. Họ chỉ ngồi đó và lặng im trước những việc vì họ quá tốt nên không thể nói ra. Đè nén nó xuống, lo sợ rằng một ngày nào đó chúng sẽ bùng nổ, và thế giới sẽ nhận ra rằng họ chẳng tử tế chút nào cả. "Tôi không tin anh."

"Cô phủ lên người tôi như…"

"Anh quá ảo tưởng đấy." Anh ta đang ép cô như đã từng làm khi họ còn là những đứa trẻ, nhưng cô sẽ không mắc bẫy nữa." Nhưng tôi không cần tin vào những sự tưởng tượng bừa bãi của anh."

"Cô đã muốn có một cuộc làm tình quái đản và xấu xa. Nhưng tôi nghĩ thật không đúng khi tôi lợi dụng một người say sưa be bét."

Cô cảm thấy đầu mình căng cứng. "Tôi không say."

Anh nhún vai." Cô đã say, nhưng tôi đã không cho cô những gì cô muốn."

Cái đầu căng cứng của cô như muốn nổ tung." Cái thằng nói dối chết tiệt này," cô nói và không cần quan tâm nếu cơn giận của cô có trẻ con ra sao, hoặc đó là dấu hiệu của một đầu óc ngu dốt, hoặc nếu cô đáp lại sự quấy nhiễu của anh ta hay không. Cô cảm thấy thật tuyệt khi trút cơn giận lên anh ta. Anh ta đáng nhận được điều đó. Nói đúng hơn, cô cảm thấy thật tuyệt cho đến khi nhìn thấy một nụ cười mỉa trên mặt anh ta. Cô nhận ra được nụ cười đó. Đó là nụ cười xuất hiện vùng với đôi mắt xanh lục bừng sáng và đã lấy đi sự thỏa mãn của cô.

Anh ta bước đến trước mặt cô cho đến khi hai người chỉ đứng cách nhau một làn ranh nhỏ hay chỉ một làn không khí mỏng tách rời giữa ngực anh và ve áo jacket của cô."Cô đã áp sát vào tôi đến nỗi chiếc nút quần jeans của tôi đã để lại dấu trên cặp mông trần của cô."

"Lớn lên đi." Cô hơi ngả đầu mình ra sau và ngước nhìn lên qua chiếc cằm chưa cạo và miệng đến đôi mắt anh."Sao tôi phải tin anh? Anh đã thừa nhận nói dối. Chúng ta đã không làm tình và…" Cô ngừng lại và hít sâu vào." Tạ ơn Chúa."Cô cảm thấy như thể gánh nặng thình lình được nhấc khỏi trái tim cô. " Tạ ơn Chúa về việc tôi không thực sự ngủ với anh," cô nói với sự nhẹ nhõm. Cô lắc đầu và bắt đầu cười như một người điên. Cuối cùng cô cũng không phải một người phụ nữ rượu chè bê tha. Cô không quay lại với kiểu tự hủy hoại mình như xưa cũ. " Anh không biết tôi nhẹ nhõm thế nào đâu. Tôi đã không có một cuộc làm tình kêu inh ỏi, nóng bỏng với anh."Cô ấp lòng bàn tay lên trán. Cuối cùng cũng có được một tin tốt lành sau một tuần tồi tệ. " Chà!"

Anh khoanh tay trước ngực và liếc nhìn xuỗng cô. Một lọn tóc màu vàng cát phủ lên trán anh. " Cô luôn cư xử một cách cứng nhắc. Tôi tự hỏi không biết liệu cô đã bao giờ trải qua một cuộc làm tình nóng bỏng, ẩm ướt và cuồng dại. Cô sẽ không biết đến điều đó nếu không ai đẩy cô xuống và leo lên trên."

Cô có thể cảm nhận được testosterone của anh ta ẩn sâu trong cơn giận dữ. Anh ta nói đúng, cô chưa bao giờ có được một lần làm tình nóng bỏng, ướt át và cuồng dại . Nhưng chắc chắn cô sẽ nhận ra nó nếu nó xuất hiện. " Sebastian, tôi viết tiểu thuyết lãng mạn để sống." Cô cho tay vào túi jacket.

" Ừ."

Cô lấy chìa khóa ra từ trong túi. Cô sẽ không để cho anh ta nghĩ rằng anh ta đã nói đúng về cô. "Thế anh nghĩ từ đâu tôi có được các ý tưởng về những lần làm tình nóng bỏng, ướt át và cuồng dại mà tôi viết trong các cuốn sách của tôi?" Đó là một trong những câu hỏi thường được hỏi nhiều nhất đối với các tác giả tiểu thuyết lãng mạn, và là câu hỏi ngớ ngẩn nhất. Người ta gọi tiểu thuyết lãng mạn là có lý do. Nhưng nếu cô được tặng một đô la cho mỗi lần được hỏi lấy ý tưởng cho các cảnh yêu đương đã viết, cô có thể bổ sung vào thu nhập khá tốt. " Tất cả đều nhờ nghiên cứu kỹ lưỡng. Anh là nhà báo. Anh biết về việc nghiên cứu. Đúng không?"

Sebastian không trả lời, nhưng nụ cười tinh quái của anh ta biến thành một đường thẳng.

Clare mở cửa xe và Sebastian buộc phải lùi lại. " Anh không nghĩ rằng tôi tạo ra tất cả các điều đó, đúng không?" Cô mỉm cười và leo vào xe. Cô không đợi câu trả lời vì cô đã khởi động máy chiếc Lexus và đóng cửa xe lại. Khi cô lái đi, cô nhìn vào kính chiếu hậu, Sebastian vẫ đứng yên nơi mà cô bỏ rơi anh ta, với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Anh chưa bao giờ đọc tiểu thuyết lãng mạn. Anh cho nó quá ngốc nghếch. Chỉ dành cho các cô gái. Sebastian thọc sâu các ngón tay vào túi trước của chiếc quần jeans, nhìn theo đèn đuôi xe của Clare dần dần biến mất. Có bao nhiêu cảnh làm tình trong các cuốn sách cô ta đã viết? Và nó nóng bỏng đến mức độ nào?

Có tiếng cửa sau đóng lại, anh hướng sự chú ý về cha anh khi ông đang đi về phía anh Có phải đó là lý do tại sao bà Wingate không thích nói về việc Clare viết sách để kiếm sống? Nó có phải là truyện khiêu dâm không, và điều quan trọng hơn, liệu Clare có thực sự nghiên cứu những điều như thế?

" Cha thấy Clare bỏ đi, " cha anh nói khi đến bên anh " Con bé thật ngọt ngào."

Sebastian nhìn cha mình và tự hỏi có phải ông đang nói về cùng một Clare, người vừa mới gọi anh là thằng dối trá chó chết không. Hay Clare, người vừa mới nhẹ nhõm vì đã không ngủ với anh, cô trông như một kẻ tội phạm đột nhiên nhìn thấy được Chúa trời vậy. Như thể cô có thể quỳ gối và ca ngợi Thiên Chúa.

" Cha biết Joyce làm cho con ở lại đây." Leo dừng lại trước khi Sebastian và đội mũ vào. " Cha biết con không định ở lại đây cuối tuần này." Ông nhìn qua sân và nói thêm, " Đừng cố ép mình ở lại đây. Cha biết con có nhiều điều quan trọng cần làm mà."

Anh không cảm thấy mình bị buộc phải làm tất cả những việc đó. " Con có thể ở lại vào cuối tuần mà cha."

" Tuyệt." Leo gục gặc đầu. " Thế thì tuyệt."

Những chú sóc ríu rít trên những tán cây, và Sebastian hỏi, " Hôm nay cha định làm gì?"

" Ừm, sau khi thay quần áo, cha đang nghĩ đến việc đến đại lý của Lincoln."

" Cha cần xe mới sao?"

" Ừ, chiếc Lincoln của cha vừa mới được năm mươi."

" Cha có một chiếc Lincoln năm mươi năm sao?"

" Không." Leo lắc đầu. " Không phải. Đồng hồ đo tốc độ vừa chuyển sang con số năm mươi ngàn dặm. Cha sẽ đổi xe mới mỗi khi nó đạt đến con số năm mươi ngàn dặm."

Ra vậy? Chiếc Land Cruiser của anh đã đi được hơn bảy mươi ngàn dặm, nhưng anh không muốn đổi nó. Sự thật anh không phải là một người quá thiên về vật chất. Trừ khi nó liên quan đến đồng hồ đeo tay. Anh thích một chiếc đồng hồ tốt với nhiều tiện ích. " Cha muốn con đi cùng không?" anh nghe chính mình cất tiếng hỏi. Việc dùng thời gian ở cùng cha ngoài căn nhà gỗ có thể là những gì mà hai người họ cần. Có lẽ thể hiện một vài kết nỗi giữa cha-con trai thông qua việc lựa chọn một vài loại xe hơi. Anh có thể giúp cha mình. Điều này sẽ thật tuyệt.

Những chú sóc vẫn tiếp tục líu ríu trong khoảng không gian im lặng. Sau đó Leo trả lời, " Được chứ. Nếu con có thời gian. Cha nghe thấy điện thoại di động của con reo và cha nghĩ con có thể bận việc."

Cuộc gọi liên quan đến một bài nhỏ cho một tờ tạp chí tin tức quan trọng mà anh và tổng biên tập đã thảo luận một vài tháng trước. Giờ anh không chắc mình muốn nhảy lên một chiếc máy bay và đi đến Rajwara, Ấn Độ và theo đuổi dịch bệnh Leishmania. Các phương thức chữa trị thông thường ở vùng này của thế giới đã làm phát sinh ký sinh trùng kháng thuốc và việc chữa trị không còn tác dụng. Số người chết dự kiến vượt quá con số 200.000 người trên toàn thế giới.

Khi anh nói về bài báo với tổng biên tập , nó dường như rất quan trọng, thú vị. Bây giờ nó vẫn cực kỳ quan trọng, nhưng hiện anh không còn đủ nhiệt huyết nhìn thấy những khuôn mặt vô vọng, buồn rầu hoặc lắng nghe sự đau đớn phát ra từ lều này đến lều khác khi anh bước đi trên những con đường khô khan đầy bụi. Anh đang mất đi cảm hứng kể chuyện, và anh biết điều đó.

" Con không có việc gì để làm trong một vài giờ tới," anh nói, và hai người đi về hướng ngôi nhà gỗ. Anh có thể cảm nhận được khao khát bùng cháy trong công việc của anh đã được nguội bớt, và nói khiến anh cực kỳ run sợ. Nếu anh khoong phải một nhà báo, không phải theo đuổi những câu chuyện và tìm kiếm những thông tin, anh sẽ là cái quái gì? " Cha còn muốn đi đâu khác ngoài đại lý xe Lincoln không?"

" Không con ạ. Cha luôn là người say mê Lincoln."

Sebastian nghĩ về tuổi thơ của mình và nhớ về chiếc xe mà cha mình đã từng lái. " Cha từng có chiếc Versailles (1) có hai tông màu nàu với những chiếc ghế da màu be."

(1) Xe Versailles là loại xe sedan hạng trung đầu tiên của thương hiệu Lincoln nhưng ngay từ khi ra mắt, chiếc xe này đã không gây được ấn tượng cho công chúng. Versailles được chế tạo dựa trên khuôn mẫu xe Granada của Ford và rất nhiều người đã cho rằng sự thất bại của nó là do mang nét tương đồng và kém điển hình-đó là anh em sinh đôi của Granada

" Màu nâu vàng," Leo sửa lại khi họ đi qua đài phun nước bằng đá cẩm thạch có tượng một tiểu thiên sứ đang rót nước ra từ vỏ sò. " Năm đó nó có màu nâu vàng. Màu sơn của nó là nâu vàng và màu bơ đậu phộng."

Sebastian cười lớn. Ai mà đoán được rằng cha anh là người làm ra tiền cho Lincoln? Chiếc điện thoại Blackberry móc ở nịt anh reo lên, và anh đứng bên ngoài để trả lời trong khi cha anh đi vào nhà để thay quần áo. Một nhà sản xuất từ Kênh History muốn biết liệu anh có sẵn sàng được phỏng vấn cho một phim tài liệu mà họ đang làm về lịch sử Afghanistan. Sebastian không cho mình là một chuyên gia về lịch sử Afghanistan. Anh chỉ là một người quan sát, nhưng anh đã đồng ý được phỏng vấn và việc đó được lên lịch vào tháng tới.

Nửa tiếng sau khi cuộc gọi kết thúc, anh và cha đang trên đường đến đại lý Lithia Lincoln Mercury để tìm một chiếc Town Car. Leo diện một bộ vét màu xanh nước biển và cà vạt có hoa văn là hình ảnh của con quỷ Tasmania. Mái tóc bạc của ông đã được làm mượt như thể ông chải nó bằng một cái sườn lợn.

" Sao cha lại mặc vét thế?" Sebastian hỏi khi họ lái xe về hướng Fairview qua Rocky’s Drive Inn. Khi họ đi qua, một cô gái với một cái khay ở trên đầu đang lướt qua giữa các làn xe bằng đôi giày trượt.

" Những người bán hàng thường đánh giá cao một người đàn ông mặc vét và mang cà vạt."

Sebastian quay sang nhìn cha mình. " Nhưng cha ơi, không phải với một cái cà vạt Looney Toons."

Leo liếc nhìn anh, sau đó tập trung nhìn vào làn đường phía trước. " Cà vạt của cha có vấn đề sao?"

" Nó có hình hoạt hình trên đó," anh giải thích.

" Vậy sao? Đây là một cái cà vạt rất hay. Có khá nhiều người mang những chiếc cà vạt như thế này."

" Họ không làm thế," Sebastian làu bàu, và nhìn ra phía cửa sổ phía dành cho khách. Việc anh không thích mua sắm không có nghĩa anh không biết cách ăn mặc.

Cả hai lái xe trong im lặng trước khi Sebastian nhìn quanh nhìn quất đường phố đông đúc. Không có gì quen thuộc. " Con đã bao giờ đi đường này chưa?" anh hỏi.

" Dĩ nhiên là có rồi," Leo trả lời khi họ vượt qua một người phụ nữ đang đi bộ cùng với một chú chó đen to lớn và một con chó săn thỏ. " Đó là trường của cha," ông nói và chỉ cho Sebastian một ngôi trường tiểu học cũ với một cái chuông ở phía trên. " Và con có nhớ lần cha đưa con và Clare đến rạp chiếu bóng ngoài trời không?"

" Ồ, con nhớ." Họ đã ăn bắp rang bơ và nước cam Fanta. " Chúng ta đã xem Siêu nhân phần hai."

Leo lái xe vào làn đường giữa. " Họ đã phá đổ nó và giờ nó là nơi bán xe của hãng Lincolns." Ông rẽ xe vào khu vực bán xe Lithia Motors và lái chầm chậm qua những dãy xe sáng loáng được thiết kế để tạo ra tính tham lam đối với những người ít thiên về vật chất nhất. Gần giữa khu đất, họ dừng xe lại và nhanh chóng được tiếp cận bởi J.T. Wilson, người mặc một chiếc áo phông polo có phù hiệu của người bán hàng ở phía trên túi trái.

" Ông đang tìm loại Town Cars nào?" J.T hỏi khi ba người họ di chuyển khắp khu vực đỗ xe. " Chúng tôi có ba mẫu Signature Town Car."

" Tôi vẫn chưa quyết định. Tôi muốn lái thử một chiếc và so sánh," Leo trả lời.

Sebastian không hiểu được tại sao một người đàn ông có thể bị kích thích bởi một chiếc Town Car, nhưng khi họ đi qua hai dãy xe SUV’s, anh dừng lại như thể đôi chân anh đột nhiên bị mắc kẹt trong nhựa đường. " Sao cha không lái thử chiếc Navigator?" Anh liếc vào nội thất sang trọng bên trong và lướt bàn tay dọc theo nước sơn màu đen bóng loáng. Anh có thể thấy chính mình trong chiếc xe này và tưởng tượng về hình ảnh anh vừa lái xe trên đường vừa nghịch hệ thống stereo trong xe.

" Cha thích Town Car."

" Cha có thể lắp thêm một bộ vành bánh xe crom," Sebastian kiên trì thuyết phục, trải nghiệm sự thèm muốn một chiếc xe bất ngờ. Có thể anh khá giống với Leo hơn anh nghĩ. " Có thể một vài tấm lưới tản nhiệt sẽ có hiệu quả."

" Cha cảm thấy lố bịch. Trông giống Puff Daddy."

"P.Diddy."

" Hử?"

" Không có gì. Cha có thể chở hàng trên một chiếc Navigator."

Leo lắc đầu và tiếp tục bước đi. " Cha không muốn chở bất cứ cái gì."

" Hầu hết các chiếc Navigator đều có một thùng móc có sức chứa lớn," J.T nói với họ.

Sebastian không thèm giải thích ý anh là nó còn chạy nhanh nữa với cha mình. Một cách miễn cưỡng, họ tiếp tục di chuyển, và Sebastian và Leo cùng nhau chọn một chiếc Town Car màu vàng để lái thử. " Sao cha lại đổi một chiếc xe khá tốt cứ mỗi khi nó đi được năm mươi ngàn dặm?" anh hỏi khi họ lái khỏi điểm bán xe.

" Mất giá và có giá trị khi đổi chác," Leo trả lời. " Và cha chỉ muốn có một chiếc xe mới."

Sebastian không biết bất cứ điều gì về việc mất giá và không cầu kỳ lắm về số dặm đi được của một chiếc xe. " Chiếc xe này đi thật êm," anh nói.

" Và chạy cũng nhanh nữa."

Sebastian nhìn cha mình và nhìn khắp chiếc xe họ đang lái được một dặm. Cuối cùng, họ cũng cùng chung một ý tưởng. Điều quan trọng của việc chạy nhanh.

Cả hai chạy khắp các con đường trong nửa tiếng tiếp theo và cùng nhau thưởng thức khoảnh khắc im lặng dễ chịu được ngắt quãng bằng các cuộc hội thoại thoải mái. Họ nói về những thay đổi anh nhận ra ở Boise, mặc dầu lần cuối cùng anh ở đây là lúc nhỏ. Dân số bùng nổ và mang lại nhiều thay đổi. Nhưng có một thứ vẫn còn nguyên như trong trí nhớ anh. Đó là văn phòng trụ sở liên bang được làm bằng đá sa thạch và bắt chước mẫu Tòa nhà Quốc hội ở Washington, D.C. Khi còn nhỏ cha đã đưa anh đến đây, và anh có thể nhớ được nội thất bằng đã cẩm thạch và bò quanh khẩu súng thần công được đặt đâu đó trên mặt đất. Nhưng anh nhớ nhất là hình ảnh của tòa nhà trông như thế nào ban đêm. Cả tòa nhà được thắp sáng với hình con đại bàng bằng vàng sáng lấp lánh trên đỉnh của tòa nhà, cao hơn 60 mét.

Khi họ quay lại nơi bán hàng, giờ nghỉ đã kết thúc và Leo ra khỏi xe để tiến hành giao dịch.

" Tôi không biết." Ông lắc đầu mình. " Anh phải giảm giá."

" Tôi đã đưa ra giá tốt nhất."

" Ông ấy có đồ để đổi," Sebastian bổ sung, trong nỗ lực giúp đỡ cha mình. " Đúng không cha?"

Leo quay đầu lại và nhìn anh. Mười phút sau họ ra khỏi khu vực bán xe trong chiếc Town Car cũ, quay trở về lại căn nhà gỗ.

" Con không bao giờ nói với một người bán hàng rằng con có vật để trao đổi trừ khi anh ta hỏi. Cha đang mặc cả với anh ta đến mức giá mà cha muốn," Leo nói khi rời khỏi nơi bán xe. " Con có thể nghĩ rằng mình biết được một hai điều về loại cà vạt cần mang, nhưng con không biết bất cứ điều gì về việc mua xe." Ông lắc đầu. " Giờ cha phải bỏ đại lý đó đi. Cha sẽ không bao giờ có được mức giá tốt ở đấy nữa."

Có quá nhiều sự liên kết giữa cha-con trai.

Sau buổi ăn tối hôm đó, Leo làm việc trong vườn sau đó lên giường sau khi xem xong bản tin lúc mười giờ. Sebastian xin lỗi vì đã làm hỏng việc mua bán của cha, và Leo đã mỉm cười, vỗ vào vai anh trên đường đi về phòng ngủ của mình.

" Cha xin lỗi vì đã hơi nổi nóng. Cha đoán là do chúng ta chưa quen vơi cách làm việc của nhau. Việc đó cần thời gian."

Sebastian tự hỏi liệu họ có bao giờ quen với "cách làm việc của nhau". Anh nghi ngờ điều đó. Cả hai người đều đang tạo ra các ảnh hưởng, nỗ lực tìm kiếm điểm chung. Nhưng điều đó quá khó.

Một mình trong phòng bếp, anh đi đến tủ lạnh, lấy cho mình một lon bia. Cuộc sống của anh là ở trong căn hộ ở Mercer Palace ở Seattle. Và không phải anh không có nhiều việc đang đợi anh ở đó-anh có các vấn đề riêng cần giải quyết, và anh phải từ bỏ ngôi nhà của mẹ anh ở Tacoma. Bà đã sống ở đó gần hai mươi năm, và việc tu sửa cho nó để đưa ra thị trường sẽ thật khó khăn.

Mẹ anh đã kết hôn và ly dị đến ba lần vào thời điểm anh lên mười. Mỗi lần kết hôn, bà đều được hứa hẹn về một cuộc sống hạnh phúc hơn sau đó. Nhưng mỗi người chồng đều chỉ sống cùng bà ít hơn một năm. Còn bạn trai của bà thì không ở cùng bà lâu đến vậy. Và cứ mỗi lần chuyện tình cảm của bà tan vỡ, bà lại bắt Sebastian lên giường và bà nằm khóc trong khi anh vẫn thức, lắng nghe tiếng thổn thức qua vách tường mỏng. Những giọt nước mắt của bà làm anh cũng bật khóc. Chúng làm ngực anh quặn thắt và làm anh cảm thấy mình thật vô dụng và sợ hãi.

Vào năm thứ hai trung học, Sebastian và mẹ anh phải chuyển chỗ hàng chục lần. Mẹ anh từng là " tư vấn viên sắc đẹp", nghĩa là bà cắt và tạo mẫu tóc. Điều đó làm bà dễ dàng kiếm được việc làm ở bất cứ nơi nào họ chuyển đến, với hy vọng có được một " khởi đầu mới". Điều đó cũng có nghĩa là một hàng xóm mới và Sebastian sẽ phải luôn luôn kết bạn mới.

Vào mùa hè năm anh lên mưới sáu, cả hai cùng đến sống trong một ngôi nhà nhỏ ở Bắc Tacoma. Vì một vài lý do- có thể do mẹ anh đã quá già hay quá mệt mỏi với việc di chuyển- bà đã quyết định sống trong ngôi nhà nhỏ ở Đường mười một. Bà cũng mệt mỏi vì đàn ông nữa. Bà ngừng tất cả các việc hẹn hò, và thay vì dùng quá nhiều năng lượng cho các mối quan hệ, bà đã dành thời gian cải tạo phòng khách của căn nhà thành Carol’s Clip Joint- đặt theo tên của bà- và lắp đặt hai bàn cắt tóc, hai ghế gội đầu, và hai ghế sấy tóc. Người bạn tốt nhất của mẹ anh, Myrna, người đã luôn làm việc cùng mẹ anh, cắt tóc, uốn tóc, và chia sẻ những mốt tóc mới nhất.

Tại Carol’s Clip Joint, kiểu tóc uốn quăn tít và gel vuốt tóc xoăn không bao giờ lỗi mốt, và cả ngôi nhà tràn ngập mùi kiềm, thuốc tẩy chất nhuộm tóc và rượu cồn. Ngoại trừ ngày Chủ nhật. Cửa tiệm đóng cửa vào ngày Chủ nhật và mẹ anh luôn làm cho anh một bữa sáng thật lớn. Trong một vài tiếng, mùi bánh kếp hương vị quả việt quất đã xua đi mùi hóa chất lalmf xoăn tóc, thuốc nhuộm tóc, và keo xịt tóc. Cùng năm đó, Sebastian có được công việc rửa chén trong một nhà hàng địa phương, và sau một thời gian ngắn anh được thăng tiến lên chức vụ trưởng ca trực đêm. Anh đã mua được một chiếc xe bán tải Datsun đời 75. Màu cam nhạt với cản sau vỡ nát. Từ công việc đó, anh học được giá trị của việc làm việc chăm chỉ và cách để có được những gì anh muốn. Anh có được người bạn gái thực sự cũng vào năm đó. Monica Diaz lớn hơn anh hai tuổi. Hai năm khôn ngoan. Và từ cô ấy anh học được sự khác nhau giữa tình dục dễ chịu, tình dục tuyệt vời, và tình dục gây ảo giác.

Sebastian nắm lấy lon bia và đi ra khỏi phòng bếp. Tiếng bước chân là âm thanh duy nhất vang lên trong căn nhà gỗ yên tĩnh. Trong năm thứ hai trung học, anh đã đăng ký ngành báo chí vì anh đăng ký trễ và tất cả các lớp học tự chọn đều đã đủ số. Anh dành ba năm tiếp theo viết về hoạt động âm nhạc ở địa phương cho tờ báo trường. Năm cuối cấp, anh trở thành tổng biên tập của tờ báo, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng việc ấn định những câu chuyện và biên tập không thú vị chút nào. Anh yêu thích được viết bài hơn.

Anh đưa lon bia lên môi và nhặt điều khiển tivi đang nằm trên bàn kế bên chiếc ghế massage của cha anh. Anh chuyển từ kênh này sang kênh khác. Ngực anh đột nhiên xiết chặt và anh quẳng chiếc điều khiển lên lại bàn. Anh sẽ phải sắp xếp gọn gàng cuộc đời của mẹ anh vào trong những chiếc thùng các tông như thế nào?

Anh tiến đến kệ âm tường kế bên lò sưởi và lấy một cuốn album ảnh trên kệ. Anh lật mở nó ra. Những bài báo và những bài tạp chí được cắt ra rơi xuống sàn, phủ đầy chân anh. Một bức hình chụp nhanh Leo quay đầu lại nhìn anh nằm ở trang đầu tiên của album. Leo đang bồng một em bé đang quấn tã trong tay. Bức ảnh bị mờ và bị nhàu ở chính giữa, và anh cho rằng nó được chụp bởi mẹ anh. Anh đoán lúc đó mình được khoảng sáu tháng tuổi. Điều đó có nghĩa là cả ba người họ từng sống ở Homedale, một thị trấn nhỏ nằm ở phía đông của Boise, và cha anh từng làm việc trong một trại sản xuất bơ sữa.

Giống như hầu hết các đứa trẻ có bố mẹ ly dị Sebastia nhớ mình đã hỏi mẹ tại sao họ không sống cùng cha.

" Vì sự lười biếng của cha con," bà nói. Vào lúc đó, anh không hiểu việc lười biếng có ảnh hưởng gì đến việc họ không sống cùng nhau như một gia đình. Sau này anh nhận ra rằng cha anh không lười biếng. Ông chỉ không có nhiều tham vọng, và việc mang thai bất ngờ đã mang hai con người hoàn toàn khác biệt đến với nhau. Hai con người chưa từng bắt tay nhau, huống chi là tạo ra em bé.

Anh lật xem toàn bộ album chứa những tấm hình chụp nhanh khác nhau và các bức ảnh về trường học. Một trong những bức ảnh đó là hình ảnh anh đang nắm một chú cá to gần bằng anh vào thời điểm đó. Ngực ưỡn ra và một nụ cười toe toét lộ ra cái răng cửa bị sún.

Anh khuỵu một chân xuống nhặt những tờ báo được cắt ra. Tay anh ngừng lại khi anh nhận ra chúng là những bài báo cũ của anh. Đó là mẩu báo anh viết về cái chết của Carlos Castaneda, và các bài báo trên tờ Times viết về van tim của Jarvis và vụ án giết người của James Bird. Anh thật sốc khi nhìn thấy các bài báo của mình. Anh đã không biết là cha anh vẫn theo dõi công việc của anh. Anh đặt tất cả các bài báo vào lại trong album và đứng lên.

Khi anh đặt nó vào lại kệ thứ nhất, một cặp chắn sách bằng đồng trên bệ lò sưởi thu hút sự chú ý của anh. Giữa cặp vịt bằng vàng sáng lóa là một bộ sưu tập tám cuốn sách bìa mềm của tác giả Alicia Grey. Anh vươn tay về phía hai cuốn sách đầu tiên trong hàng và lấy nó ra. Cuốn đầu tiên có bìa màu tím và hình ảnh một người đàn ông và một người phụ nữ trong bộ áo quần thời xưa. Chiếc áo đầm đỏ của người phụ nữ bị đẩy ra khỏi vai và cặp ngực của cô ta như muốn nổ tung ra khỏi chiếc áo đầm đỏ. Người đàn ông ở trần, mặc một chiếc quần đen bó sát và mang giày ống. Hàng chữ tiêu đề được đắp nổi, Cái ôm của Hải tặc Ma quỷ. Bìa của cuốn sách thứ hai, Tù nhân của Hải tặc, mô tả một người đàn ông đang đứng trên mũi tàu, gió cuồn cuộn thổi làm phồng chiếc áo sơ mi trắng của người đó. Anh ta không có kiếm, hay chân giả hay miếng che mắt. Chyir có Jolly Roger (2) và một người phụ nữ đang tựa lưng sát vào ngực anh ta. Sebastian đặt một cuốn sách xuống và mở cuốn còn lại. Anh tặc lưỡi khi lật đến trang cuối. Clare đang nhìn thẳng vào anh từ bức hình chụp đen trắng.

(2) Jolly Roger: Jolly Roger hiểu nôm na là lá cờ treo trên tàu của hải tặc (hình đầu lâu xương chéo, có thể cách điệu với nhiều hoa văn khác)

" Tối nay có thật nhiều ngạc nhiên," anh thốt ra khi đọc tiểu sử của cô.

Alicia Gray tốt nghiệp ở Đại học Liên bang Boise và Bennington, nó mở đầu, sau đó liệt kê ra một danh sách các giải thưởng của cô, gồm một giải được gọi là RITA® được trao từ Hội Nhà văn Lãng mạn Mỹ. Alicia yêu thích công việc làm vườn và đang chờ đợi người anh hùng của chính mình đến và làm cho cô rơi vào tình yêu với người đó.

" Chúc may mắn với điều đó," Sebastian chế giễu. Một người đàn ông phải thật liều mạng khi cố làm bất cứ điều gì với Clare. Ngoại trừ ý kiến của cha anh về cô, Clare Wingate là một người đàn ông thông minh khi giữ cho mình tránh ra khỏi cô.

Thế anh nghĩ từ đâu tôi có được các ý tưởng về việc làm tình nóng bỏng, ướt át và cuồng dại mà tôi viết trong các cuốn sách của tôi? Cô đã hỏi khi quyết định không lờ anh nữa. Tất cả đều nhờ nghiên cứu kỹ lưỡng. Một người phụ nữ khắt khe với những đường cong mềm mại ở tất cả các nơi, và một cái miệng khiến một người đàn ông khi nhìn sẽ nghĩ ngay đến việc khẩu giao.

Anh lật đến trang teaser ở đầu cuốn sách và đi đến chiếc ghế massage của cha mình. Anh bật đèn lên và đọc khi ngồi xuống.

" Sao ngài lại ở đây!" anh đọc.

" Nàng biết lý do ta đến đây mà, Julia. Hôn ta," kẻ cướp biển yêu cầu. " Hôn ta và để ta nếm được vị ngọt đôi môi của nàng."

"Thánh thần ơi," Sebastian chửi rủa, và lật đến chương một. Điều này sẽ giúp anh được ngủ ngon