TẤM CHÌ BỌC QUANH CÁNH CỬA sập dẫn lên tầng thượng được gò bằng búa thành những đường cong gọn ghẽ. Không có những góc sắc. Tôi đặt các ngón tay đeo găng vào dưới rìa đối diện với bản lề, giật mạnh. Không có kết quả gì. Thế nên tôi tập trung hơn. Hai bàn tay, tám ngón, co chân, hít sâu. Tôi nhắm hai mắt. Tôi không muốn nghĩ về Peter Molina. Thế nên thay vào đó tôi tưởng tượng ra nụ cười điên dại của Lila Hoth trước ống kính máy quay ngay sau khi cô ta kiểm tra mạch đã lịm đi của người lái xe taxi ở Kabul.

Tôi giật mạnh cửa.

Và màn đêm bắt đầu hiện ra ngay phía dưới, ngay lúc này.

Tôi đã hy vọng rằng các ốc vít của bản lề móc khóa sẽ bị kéo tung ra khỏi cánh cửa hoặc khung cửa. Nhưng chúng bật khỏi cả hai. Chiếc ổ khóa cùng bản lề móc khóa vẫn dính vào nhau rơi tự do từ độ cao ba mét và đập mạnh xuống sàn gỗ phía dưới. Một tiếng động to, rõ ràng, váng tai. Sâu, vang, rõ, ngay sau đó là tiếng keng của chiếc bản lề và tiếng lanh canh của sáu chiếc ốc vít khác nhau.

Không tốt.

Chẳng tốt chút nào.

Tôi đậy cánh cửa sập dẫn lên tầng thượng lại sau lưng rồi ngồi xổm trên mái quan sát và lắng nghe.

Trong một giây không có gì xảy ra.

Rồi tôi nghe tiếng một cánh cửa mở ra dưới tầng bốn.

Tôi nâng khẩu MP5 lên.

Trong một giây không có gì xảy ra. Rồi một cái đầu xuất hiện ngó lên cầu thang. Tóc sẫm màu. Một gã đàn ông. Trong tay hắn có súng. Hắn trông thấy chiếc khóa nằm trên sàn. Tôi thấy những bánh xe quay trong đầu hắn. Khóa, sàn, ốc vít, rơi theo chiều thẳng đứng. Hắn nhìn thẳng lên trên. Tôi thấy mặt hắn. Số mười một trong danh sách của Springfield. Hắn thấy tôi. Đám mây phía trên đầu tôi sáng lên vì ánh sáng rực rỡ của thành phố. Tôi nghĩ là bóng của tôi in rất rõ. Gã kia ngập ngừng. Tôi thì không. Tôi bắn hầu như theo chiều thẳng đứng xuyên qua đỉnh đầu hắn. Một loạt ba viên. Một loạt ba phát. Ba tiếng tạch tạch tạch. Một tiếng rên tắc nghẹn. Hắn đổ xuống, tiếng giày, hai tay và cơ thể va xuống sàn nghe rất to, hai tiếng thịch cuối cùng rất lớn khi phần còn lại của đầu hắn chạm xuống trước rồi tới khẩu súng va vào ván sàn. Tôi quan sát cầu thang thêm một giây dài rồi nhảy qua cửa dẫn lên tầng thượng, rơi qua không khí và hạ hai bàn chân xuống trước cạnh gã đàn ông, gây nên một tiếng động lớn khác.

Chúng tôi đã qua thời điểm giữ bí mật với nhau.

Đã hết mười một viên đạn, còn mười chín viên, bốn tên đã bị hạ, hai tên vẫn đứng.

Cộng thêm mẹ con nhà Hoth.

Điện thoại rung lên trong túi tôi.

Không phải bây giờ, Lila.

Tôi nhặt khẩu súng của gã kia lên, mở cánh cửa dẫn vào phòng ở mặt tiền phía trái rồi lùi lại góc tối. Tì vai vào tường rồi nhìn ra cầu thang.

Không có kẻ nào xuất hiện.

Thế bí.

Khẩu súng tôi tước của gã vừa chết là loại Sig-Sauer P220, gắn thiết bị giảm thanh to. Do Thụy Sĩ sản xuất, đạn Parabellum cỡ chín ly, trong hộp đạn có thể tháo rời có chín viên. Cùng loại đạn tôi đang dùng. Tôi lấy ngón tay cái đẩy mấy viên đạn khỏi hộp rồi thả vào túi. Tôi đặt khẩu súng không đạn xuống sàn. Rồi tôi lùi lại hành lang và thò đầu vào căn phòng mặt tiền bên phải. Nó trần trụi, trống không. Theo trí nhớ về căn phòng phía dưới, tôi hình dung ra cách sắp xếp của căn hộ một phòng đa dụng. Tủ đồ, phòng tắm, bếp, phòng khách. Tôi bước tới nơi tôi cho là giữa phòng khách và giậm mạnh chân. Trần của một phòng là sàn một phòng khác. Tôi cho là Lila Hoth ở ngay phía dưới tôi, đang lắng nghe. Tôi muốn làm cô ta hoảng sợ, sởn lên tận óc. Cảm giác sợ hãi nhất trong mọi cảm giác. Trên ấy có gì đó.

Tôi giậm mạnh lần nữa.

Tôi nhận được phản ứng.

Phản ứng xuất hiện dưới dạng một viên đạn bắn lên xuyên qua các tấm ván sàn cách bên phải tôi chín mươi phân. Nó khoan một cái lỗ nham nhở rồi vùi mình vào trần nhà trên đầu tôi, để lại những vệt bụi và khói trong không khí.

Không có tiếng súng. Tất cả đều có thiết bị giảm thanh.

Tôi bắn trả, một loạt ba phát xuống dưới theo phương thẳng đứng, thẳng qua đúng lỗ vừa tạo ra. Rồi tôi lùi lại nơi tôi cho là bếp của chúng.

Hết mười bốn viên. Còn mười sáu viên, chín viên rời nằm trong túi tôi.

Một loạt nữa xuyên qua sàn. Cách tôi hai mét. Tôi bắn trả. Chúng bắn lại. Tôi bắn trả lần nữa và cho là chúng đang bắt đầu hiểu ra kiểu của tôi, thế nên tôi bò ra hành lang tới đầu cầu thang.

Đây là lúc tôi thấy rằng chúng cũng đang suy luận chính xác cùng một điều: tôi đang hành động theo một kiểu có quy luật. Một tên đang bí mật đánh úp tôi. Số hai trong danh sách của Springfield. Trong tay hắn có một khẩu Sig P220 khác. Gắn thiết bị giảm thanh. Hắn thấy tôi trước. Bắn một phát và trượt. Tôi thì không. Tôi nã một loạt ba viên vào sống mũi hắn, đạn leo lên tới giữa trán hắn và máu cùng óc phọt lên bức tường sau lưng hắn. Hắn trở lại nơi xuất phát với hình dạng một đống thịt.

Khẩu súng rơi theo hắn.

Những vỏ đạn đồng của tôi lanh canh lăn trên sàn gỗ thông.

Đã hết hai mươi ba viên. Còn bảy viên, cộng thêm chín viên rời.

Một tên còn đứng, cộng thêm mẹ con nhà Hoth.

Điện thoại rung trong túi tôi.

Giờ này mà mặc cả thì muộn quá rồi, Lila ạ.

Tôi lờ cô ta đi. Tôi hình dung cô ta đang bò rạp ở tầng phía dưới. Svetlana bên cạnh. Còn tên cuối cùng chắn giữa tôi và mẹ con Hoth. Hai kẻ này sẽ sử dụng hắn như thế nào? Chúng không phải loại ngốc. Chúng là những kẻ thừa kế một truyền thống tàn độc lâu đời. Chúng đã đánh lừa, luồn lách và nghi binh ở vùng đồi núi suốt hai thế kỷ. Chúng biết mình đang làm gì. Chúng sẽ không cho gã kia lên theo cầu thang. Không làm thế lần nữa. Làm thế không có kết quả. Chúng sẽ cố tấn công vào sườn tôi. Chúng sẽ cho gã kia lên theo đường thoát hiểm. Chúng sẽ dùng điện thoại để đánh lạc hướng tôi và cho gã kia leo lên qua cửa kính bắn vào lưng tôi.

Khi nào?

Hoặc ngay lập tức hoặc một lúc lâu nữa. Không có khoảng thời gian trung bình. Bọn chúng muốn khiến tôi ngạc nhiên hoặc chán nản.

Chúng chọn cách làm ngay lập tức.

Điện thoại rung lên trong túi tôi.

Tôi bước lui vào căn phòng bên trái và kiểm tra góc quan sát. Nếu lấy vị trí của tôi làm chuẩn, chiếc thang sắt chạy từ phải qua trái. Tôi sẽ trông thấy đầu gã kia khi hắn từ dưới leo lên. Đó là điều tốt. Song góc của tôi thì không thuận lợi. Đường phố hẹp. Đạn Parabellum cỡ chín ly là đạn dành cho súng ngắn. Chúng được coi là phù hợp với môi trường đô thị. Nhiều khả năng chúng giống như đạn súng trường, găm vào mục tiêu và không bay thêm. Với đạn Parabellum bay gần bằng tốc độ âm thanh thì càng nhiều khả năng như thế. Nhưng chẳng gì được đảm bảo chắc chắn. Và trên phố có những người vô tội không liên can gì tới vụ đấu súng này. Cửa sổ phòng ngủ, bọn trẻ đang say giấc. Những viên đạn xuyên tâm có thể bay tới chỗ họ. Đạn bắn chệch hướng có thể bay tới chỗ họ. Và đạn nẩy ra, hoặc mảnh đạn. Và chắc chắn đạn bắn trượt mục tiêu có thể bay tới chỗ họ.

Những thiệt hại đi kèm, đang chờ chực xảy ra.

Tôi bò qua suốt phòng và ép người vào tường cửa sổ. Liếc ra ngoài. Không có gì cả. Tôi rướn tay lẩy chốt cửa sổ. Thử cả tay nắm cửa sổ. Cửa sổ bị kẹt. Tôi bước đến trước lớp kính, chộp lấy tay nắm mà giằng. Cửa sổ di chuyển, kẹt lại và di chuyển lần nữa rồi bật mạnh trong khung và mở toang ra mạnh đến nỗi ô kính cửa sổ nứt dọc từ đầu nọ tới đầu kia.

Tôi lùi trở lại tường lần nữa.

Lắng nghe thật kỹ.

Và nghe thấy gót giày cao su va nhè nhẹ trên lớp sắt. Hơi đều theo nhịp. Hắn đang tiến đến nhanh nhưng không chạy. Tôi để cho hắn tới. Tôi để cho hắn leo lên hết quãng đường. Tôi để hắn thò cả đầu và hai vai vào phòng. Tóc sẫm, da sẫm. Hắn mang số mười lăm trong danh sách của Springfield. Tôi thẳng người song song với bức tường phía trước của tòa nhà. Hắn liếc sang trái. Hắn liếc sang phải. Hắn thấy tôi. Tôi kéo cò. Một loạt ba viên. Tên này dịch chuyển đầu.

Tôi bắn trượt. Có thể viên đạn đầu tiên hoặc cuối cùng trong số ba viên đã cắt rời tai hắn song hắn vẫn sống và tỉnh táo, hắn bắn trả điên cuồng và thụp người né ra. Tôi nghe tiếng hắn ngã va vào lối đi hẹp bằng sắt.

Bây giờ hoặc không bao giờ.

Tôi bám theo gã.

Tôi thấy hắn ngã va đầu vào cầu thang trước. Hắn cũng xuống được tầng bốn, lăn người và nâng khẩu súng của mình lên như thể nó nặng hàng nửa tạ. Tôi leo xuống thang sau hắn, ngả người xa khỏi tòa nhà và kẻ một đường ba viên đạn vào giữa mặt hắn. Khẩu súng của tên này bắn ra, rơi lộn xuống hai tầng nhà và mắc ở độ cao phía trên vỉa hè chừng ba mét.

Tôi hít vào.

Tôi thở ra.

Sáu gã đã bị hạ. Bảy bị bắt. Bốn đã trở về nhà. Hai đang bị giam.

Mười chín trên mười chín.

Cửa sổ trên tầng bốn đang mở. Rèm được kéo ra. Một căn hộ một phòng đa chức năng. Bị bỏ mặc nhưng không bị phá hủy. Lila và Svetlana Hoth đang đứng cạnh nhau dưới quầy bếp.

Đã hết hai mươi chín viên.

Còn một viên.

Trong đầu tôi lại vang lên giọng của Lila: Ta phải dành viên đạn cuối cùng cho bản thân bởi ta không muốn bị bắt sống, nhất là bởi tay những phụ nữ bộ tộc.

Tôi leo qua bậu cửa sổ bước vào phòng.