Tuy rằng rất mệt, song hôm sau Mục Căn vẫn thức dậy kịp giờ huấn luyện.
Bác Beta nói: “Muốn trở thành một thợ săn ưu tú, thì phải dậy sớm hơn con mồi của mình.”
Cho nên Mục Căn luôn tỉnh tương đối sớm, cũng không hẳn sớm lắm, nhưng tuyệt đối luôn sớm hơn long thú một sừng độ chừng nửa tiếng.
Mục Căn duỗi eo một cái, mặt mày thỏa mãn ngồi dậy. Cậu liếc mắt thấy ngay bác Alpha đang ngồi bên giường mình: “Bác cả, chào buổi sáng!”
Lời này nói nhỏ cực kỳ, vì các bạn khác trong phòng ngủ vẫn chưa tỉnh.
“Buổi sáng tốt lành.” Alpha gật gật đầu với Mục Căn, “Ta nhận được phiếu điểm của con rồi, thứ tự rất sát hạng đầu, biểu hiện khá lắm.”
Đầu tiên, bác Alpha buông lời khẳng định thành tích mà Mục Căn đạt được thời gian qua, sau lại chuyển đề tài ngay tắp lự: “Có điều, sau này không được phép nán lại quá lâu trong môi trường ảo nữa.”
“Nhưng, nhưng lần này hổng phải chơi game, là huấn luyện đó!” Mục Căn cố gắng biện hộ.
Màn hình tối của Alpha lập tức bật đèn đỏ: “Thân là nhân loại, nhất định phải có năng lực tự kiềm chế cơ bản.”
Giọng bác cả hết sức nghiêm túc, đương nhiên, bác ý lúc nào chả nghiêm túc.
“Người máy bị quá tải có thể thay mới linh kiện, nhân loại như con có thể sao?”
“Nếu không phải tinh thần mệt nhọc quá độ, tỷ lệ thắng của con có khả năng cao hơn. Trong thi đấu giả tưởng, thất bại chẳng qua là tỷ lệ thắng thấp đi, nhưng trong hiện thực, một lần thất bại rất có thể tạo thành hậu quả khó lòng tưởng tượng.”
Trong thế giới người máy, không có 99%, không có 98%, thế giới của họ chỉ cho phép tồn tại 100%.
Bất cứ người máy nào thấp hơn 100% đều không đạt tiêu chuẩn, không được phép xuất xưởng, số mệnh chờ đợi họ chỉ có bị tiêu hủy.
Cho dù đạt chuẩn và thuận lợi xuất xưởng, bọn họ vẫn phải đảm bảo tỷ lệ thắng của mình.
Mỗi lần thất bại đều có khả năng hại chính mình từ đạt chuẩn biến thành không đạt chuẩn, ngày ngày đều tiềm tàng nguy cơ bị đào thải.
Đây là kinh nghiệm Alpha đúc kết từ cuộc đời người máy chưa hề dài của hắn, hắn chia sẻ kinh nghiệm cho tất thảy người máy hậu bối, đồng thời cũng truyền quan niệm giáo dục này cho Mục Căn.
Tất nhiên, dẫu có một ngày Mục Căn vì nhiệm vụ thất bại mà khuyết tật bộ phận nào đó, họ cũng sẽ không bỏ rơi cậu, nhưng họ không thể chấp nhận việc thằng bé mãi mãi không trở về.
Alpha lẳng lặng hướng màn hình tối về phía Mục Căn.
Xem hiểu sự nghiêm túc trong “mắt” bác cả, hồi lâu sau, Mục Căn gật đầu thật mạnh.
“Con rời giường đi, ta lên tầng thượng thu quần áo.” Alpha xoa xoa mái tóc mềm của Mục Căn, đứng dậy rời đi.
Sờ mái tóc mới bị bác cả vò rối, Mục Căn bật cười, vui vẻ nhìn Sigma vẫn đang tắt máy trong ổ chăn, rồi cũng xoa xoa cái đầu trọc của Sigma, kéo chăn đến trước ngực hắn, đoạn nhẹ nhàng nhảy xuống giường như một chú báo săn.
Sau ngày ấy, Mục Căn quả nhiên không ở lỳ quá lâu trong hệ thống nữa. Cái vẻ cuồng chiến đấu điên rồ chẳng buồn ngủ nghỉ trong hai đợt kiểm tra trước bỗng dưng mất tăm, Mục Căn biểu hiện khá tự chủ trong quá trình huấn luyện tiếp theo. Loại thể hiện trông như bình thường mà tương đối cứng nhắc lại khiến Vladimir càng thêm hài lòng.
Trò chuyện cùng bác cả xong, Mục Căn một lần nữa khôi phục lịch làm việc và nghỉ ngơi như trước khi tiến vào hệ thống.
Tại trung tâm khu phòng ngủ có một sân thể dục cực lớn, đây là nơi để huấn luyện viên tập kích bất ngờ lôi đám tân sinh ra ngoài huấn luyện vào ban đêm, nhóm Mục Căn chưa bị tập kích lần nào, nhưng sáng sáng cậu đều dậy làm ít vận động nóng người.
Sân ấy rất tốt, huấn luyện viên cũng không cấm họ sử dụng, cơ mà chẳng mấy ai tới đây rèn luyện buổi sáng. Đại số đã bị việc huấn luyện mỗi ngày hành cho khổ không nói nổi, mỗi ngày chỉ hận không thể ngủ nhiều thêm chốc lát, thành thử chịu đến nơi này xem mặt trời mọc chỉ có Mục Căn và Brad, cộng thêm Avery Komlo gia nhập giữa chừng.
Chuyện phát sinh tại ván đấu định vị thứ năm, trong lòng Mục Căn và Avery đều biết rõ.
“Chào buổi sáng, Avery.” Mục Căn theo thường lệ chào hỏi Avery, Avery nghiêm mặt gật đầu, song thân mình lại chạy tới, yên lặng bám gót Mục Căn.
Avery, thân hình cao lớn đô con, không thích nói chuyện nhưng nội tâm kiên cường ← by Mục Căn.
Cùng là chạy năm vòng sân thể dục, Mục Căn đã chạy xong từ lâu, đồng thời tập được ba bài trong kỹ thuật chiến đấu tiêu chuẩn sơ cấp, Avery mới thở hồng hộc chạy về. Chờ hơi thở bình ổn, cậu ta liền đứng bên cạnh nhìn Mục Căn rồi luyện tập theo.
Cậu ta vẫn đang luyện chiêu thứ nhất trong kỹ thuật chiến đấu tiêu chuẩn sơ cấp: Chiêu phòng ngự, cùng với chiêu liền kề. Nhưng bất đồng với Mục Căn là: Cậu ta thao tác trong cơ giáp ảo.
Avery cực kỳ thông thấu trình độ của mình, cậu ta quyết định: Trong khoảng thời gian quân huấn hữu hạn, phải nắm thật vững chiêu liền kề Mục Căn dạy mình, vì vậy mà bỏ qua hết những chiêu thức khác.
Thay vì chỉ biết lờ mờ tất cả chiêu thức, không bằng tập trung vào một cái – Avery giãi bày chuyện này với Mục Căn, thấy Mục Căn gật đầu, cậu ta cứ như trút được gánh nặng.
Thời điểm Avery mồ hôi nhễ nhại luyện đến lần thứ năm, Brad – người thứ ba đều đặn tới sân thể dục hàng ngày – cũng xuất hiện, hắn xách một cái thùng to đi tới từ hướng phòng ngủ.
Không như hai người kia thức sớm để rèn luyện, Brad dậy sớm là vì chú heo.
Kiên định chấp hành hình phạt của mình, không hề gián đoạn ngay cả trong thời gian huấn luyện bắn súng và huấn luyện cơ giáp, Brad ngày ngày đều đi ngang qua Mục Căn và Avery.
“Chào buổi sáng, Brad.” Mục Căn chào hắn như mọi khi.
“Chúc một ngày tốt lành.” Gật đầu gượng gạo xem như chào hỏi, thấy động tác Avery đang làm, Brad nhíu mày, “Cậu nhấc mũi chân hơi cao.”
Nhắc xong, Brad tức tốc xách thùng nước bước nhanh lên trước, hắn muốn lên chuyến xe sớm để cho heo ăn, rồi nhanh chóng quay về trước giờ huấn luyện.
Nhất cử nhất động của ba thiếu niên rơi hết vào mắt Vladimir.
Cả ba người đều có nghị lực, có kỷ luật, song thiên phú khác nhau một trời một vực!
Hắn gần như có thể mường tượng về tương lai của ba thiếu niên trước mắt: Brad sẽ theo như lệ thường, dựa vào lý lịch để leo lên trên, cuối cùng giành được vị trí không tồi tại trung tầng Quân đội, tương lai cậu ta là ổn thỏa nhất; Mà Avery, tuy nói vậy rất tàn nhẫn, nhưng: Thằng bé này chẳng có bất kỳ năng khiếu nào, hoàn toàn nhờ vào cố gắng mới đậu Học viện tổng hợp đế quốc. Cậu ta quá ngốc, người ta cùng lắm chỉ học ba lần, còn cậu ta phải học hai mươi lần mới xong. Trong khi những học viên khác đã bắt đầu luyện kỹ thuật chiến đấu tiêu chuẩn cấp ba, cậu ta thậm chí chưa thành thạo kỹ thuật chiến đấu tiêu chuẩn sơ cấp. Hôm nay đã tiến vào hạng mục huấn luyện tập thể, có không ít huấn luyện viên cho rằng tân sinh này sẽ kéo chân sau của đội ngũ. Mặc dù cậu ta nỗ lực hơn người khác, nhưng khoảng cách mà nỗ lực có thể bù vào ngày càng ngắn. Dưới tình huống như vậy, cậu ta thế mà bỏ qua toàn bộ huấn luyện, đặt hết thì giờ vào một nhiệm vụ bất khả thi.
Nếu cậu ta là quân nhân thực sự, Vladimir chắc chắn sẽ không nói hai lời mà khai trừ cậu ta.
Nhưng phương án tập luyện của Avery được Mục Căn chấp nhận, bởi trong tâm Vladimir vẫn tồn tại ý tưởng nào đó nên quyết định không ngăn cản cậu.
Cuối cùng, tầm mắt Vladimir dừng trên Mục Căn:
Năng lực học tập mạnh mẽ, ý chí vô cùng kiên định, thái độ tự chủ sánh bằng người máy, đây cơ hồ là một quân nhân hoàn mỹ.
Chính là cậu ta, Vladimir tự nhủ, không cần tiếp tục xem xét nữa, tổng chỉ huy đại biểu Học viện tổng hợp đế quốc, đại biểu mình tham gia thi đấu liên học viện đã có thể xác định.
Vladimir tựa hồ có thể tưởng tượng đến ngày ấy, cái ngày mà thiếu niên tên Mục Căn làm chấn động toàn trường!
Hắn không thể chờ đợi được nữa.
Cùng lúc đó, Học viện quân sự đế quốc cũng xác định được tổng chỉ huy của họ —
“Olivia.”
Cái tên vốn dĩ bảy năm sau mới làm Quân đội khiếp sợ, hôm nay rốt cuộc xuất hiện trước mắt vài nhân vật lớn sớm hơn thời hạn.