Giờ phút này, tân sinh ấy đang đi lết thết bên vệ đường, lâu lắm không thấy ai chạy lướt qua hắn, hắn nghĩ có khi mình về bét rồi. Nhưng không sao, những bạn khác trong khoa Sinh mệnh phồn thực rất mạnh, bọn họ sẽ chạy trước, thiếu một mình hắn cũng chẳng tổn hại gì đến phong nhã. Tuy nhiên, vấn đề duy nhất cần lo lắng là hắn đang đói rã ruột, trước khi chết đói chẳng biết có kiếm được gì ăn không…
Đương nghĩ vậy thì bỗng dưng nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Kinh ngạc quay đầu lại, tựa như nhìn thấy cảnh tượng khó tin nào đó, hắn há hốc miệng.
Phân đội nhỏ bình hoa vẫn duy trì đội hình lúc xuất phát cứ thế chạy bịch bịch bịch đều đặn qua người hắn.
Bốn tiếng ba mươi sáu phút từ khi cuộc kiểm tra thể lực đường dài bắt đầu, quân đoàn bình hoa vượt qua tân sinh chạy cuối của khoa Sinh mệnh phồn thực;
Sau bốn tiếng năm mươi phút, quân đoàn bình hoa vượt qua tân sinh chạy cuối của khoa Y học;
Năm tiếng, vượt qua hai tân sinh chạy cuối của khoa Khoa học tự nhiên;
Năm tiếng năm phút, vượt qua bốn tân sinh chạy cuối của khoa Chỉ huy chiến hạm…
Mỗi lần nhìn thấy tiểu đội khoa bình hoa, phản ứng của từng người đều không khác nhau lắm, đều trợn mắt, ra chiều không tin nổi.
Kỳ thực, đội quân hỗn tạp tạo thành từ khoa Ẩm thực, khoa Mỹ thuật và khoa Âm nhạc sắp hàng chưa hẳn ngay ngắn, bước chân cũng không hoàn toàn thống nhất, nói chung họ đâu phải đội ngũ từng trải qua huấn luyện bài bản. Nhưng họ luôn giữ nguyên đội hình mà Mục Căn bố trí ngay từ đầu, không ai tụt lại phía sau, học sinh bên cạnh mỗi người đều là gương mặt ban đầu.
Bịch bịch bịch, quân đoàn bình hoa hỗn tạp cứ vậy xếp hàng, vượt mặt từng tân sinh lạc đàn đang trợn mắt há hốc mồm.
“Tụi mình chạy hơn năm tiếng rồi á! Nãy giờ tôi chẳng để ý luôn!” Xếp thành hàng loại bỏ hết khoa trâu bò này đến khoa trâu bò khác, bấy giờ trong số đội viên của đội quân hỗn tạp mới có người chú ý tới thời gian, biết mình đã chạy hơn nửa lộ trình thì không ít người hoảng sợ!
Huống chi, so với bộ dạng thê thảm của mấy người kia, họ thoạt nhìn cực khỏe! Rõ ràng chạy lâu vậy mà lại không mệt lắm, chẳng những thế, họ nghĩ mình vẫn có thể tiếp tục chạy với tốc độ hiện nay.
“Hôm qua ăn quá trời thức ăn nhiều đường trên phi thuyền mà, toàn là thực phẩm bổ sung thiết yếu đối với người sắp tham gia vận động đấy.”
“Vớ chuẩn bị dựa theo danh sách cũng là loại vớ thoáng khí chuyên dành cho chạy đường dài!”
“Sáng nay còn phun sương chống nắng mà danh sách nhắc nhở phải phun…”
Nghĩ đến người đã mang tới những điều ấy, tất cả nhất tề nhòm ra sau:
“Lớp trưởng Mục Căn, đừng nói cậu biết trước nội dung học quân sự nha?”
“Làm gì có?” Mục Căn vội vàng xua tay: “Số thức ăn đó là dọc đường đi được mấy chủ tiệm cho đấy, trùng hợp là ai cũng mở tiệm đồ ngọt thôi, những món khác toàn thức ăn thông thường mà! Tại không biết sẽ kiểm tra cái gì, nên tôi muốn cố gắng mang nhiều một chút, cùng lắm chịu khó tốn thêm thời gian nhét hết vào một ba lô thôi.”
“Về phần các bạn chạy tới giờ mà không thấy quá mệt thì phải cám ơn Dobby.”
“Hở?” Vì vậy, đầu mọi người lại đồng loạt quay đi, cùng nhìn Dobby cao to ở hàng đầu tiên. Thời điểm xếp hàng tập hợp, Mục Căn sắp Dobby tại vị trí đầu tiên bên trái, thoạt nhìn không đáng chú ý, Dobby chạy không nhanh cũng không chậm, chả có gì đặc biệt. Ngoại trừ sự kiện “cõng bạn đi tập hợp” xảy ra vào đầu khóa quân sự khiến mọi người chú ý, tân sinh cao to này biểu hiện rất bình thường.
Trong suốt quá trình, Dobby chỉ mải vùi đầu chạy chứ có làm cái chi đâu ta? Thậm chí còn không nói chuyện với ai nữa, cậu ta đã làm gì?
“Khống chế tốc độ của các bạn trong toàn bộ hành trình, căn cứ vào tình huống mỗi người để có điều chỉnh thích hợp, giờ các bạn thấy khỏe đều nhờ chuyên gia Dobby cả đó ~” Mục Căn giơ ngón cái với Dobby.
Lúc này đám tân sinh mới ngộ ra: Ô? Hình như đúng thiệt nha! Đúng là cả hành trình đều chạy cùng cậu ta thì phải! Vì Dobby đứng tại vị trí đầu tiên mấu chốt nhất, người kế bên cũng vô thức chạy chung tiết tấu với cậu ta.
Té ra là vậy —
“Dobby, cậu là chuyên gia chạy đường dài hả?” Theo bọn họ thì chỉ có cách giải thích này thôi, bấy giờ không ít người ngửa mặt trông lên Dobby.
Dobby rốt cuộc ngoảnh lại, nở nụ cười thật thà khoe hàm răng trắng tinh:
“Hổng phải chuyên gia chạy đường dài, mà là chuyên gia nuôi bò ~(≧▽≦)/~!”
Đám tân sinh: 囧!
“Sáng nào tôi cũng phải lùa ba trăm con bò đến nơi cách nhà bốn mươi km ăn cỏ, kiểm soát tốc độ của từng con, không để chúng nó chưa đến nơi đã mệt phờ, đây là công việc trọng yếu nhất của người chăn bò.” Nhớ tới đàn bò ở quê, trên mặt Dobby hiện vẻ hoài niệm. Lâu rồi không chăn bò, nhân số bữa nay tuy hơi ít, nhưng cũng tạm đỡ nghiền ⊙▽⊙
Đám tân sinh: 囧! Có nghĩa bò nhà cậu mới là chuyên gia chạy đường dài chớ gì? Ôm bụng đói chạy bốn mươi km đi ăn cỏ, đàn bò ấy sao mà trâu bò thế!
“Song chỉ cần huấn luyện con đầu đàn thật tốt, rồi sai nó dẫn dắt cả đàn thì công việc cũng thoải mái hơn.” Dobby tiếp tục hoài niệm.
Tân sinh: =.=// Tức là Dobby cậu chẳng những coi bọn tui là đàn bò nhà cậu, mà còn xem mình là bò đầu đàn hả?
“Vậy nếu chúng ta chạy mệt thì biết làm sao.” Tại chỗ có người đặt câu hỏi.
Chỉ có người khống chế tốc độ thôi chưa đủ nha!
“Đằng sau còn ba người nữa mà?” Dobby đáp.
Đám tân sinh nhìn về phía hàng cuối theo quán tính, người đầu tiên họ nhìn thấy là lớp trưởng Mục Căn, sau đó…
Bắt gặp lớp trưởng Kerry và lớp trưởng Gordo đang cười híp mắt chạy hai bên Mục Căn.
Cao thủ chăn bò khống chế tốc độ tại hàng đầu, mãnh thú cỡ đại áp trận tại hàng cuối, mọi người sẽ không chạy quá nhanh, càng không dám tụt lại, tất thảy tân sinh cứ thế bị bốn điểm nhốt trong một hàng ngũ cực vuông vắn.
Nhìn kỹ sẽ thấy những tân sinh xếp sau gần như đều là loài ăn thịt, càng ra sau càng đáng sợ, chỉ bằng nỗi sợ bản năng dành cho loài ăn thịt hung dữ, mọi người đã chẳng dám tụt lại rồi! Lớp trưởng Mục Căn nè, cậu cố tình sắp như vậy chứ gì? Cố tình đúng không! Rành rành là cố tình rồi!
Mục Căn: ⊙﹏⊙
Đám tân sinh vẫn đang sợ hãi: Quả nhiên, lớp trưởng Mục Căn âm thầm chạy sau chót cùng lớp trưởng Kerry và lớp trưởng Gordo mới là giống loài nặng ký nhất trong ba khoa đúng không?
Bị thiên hạ nhìn chằm chằm đến chả hiểu mô tê gì, Mục Căn chỉ biết ⊙▽⊙
“Thực ra lúc còn ở quê, tôi cũng rành việc chăn thả lắm!” Mục Căn vừa chạy vừa trò chuyện với Kerry và Gordo bên cạnh.
“Chỉ cần tôi với Sigma chạy đằng sau mấy con long thú một sừng là tụi nó chạy lẹ bất ngờ luôn! Đúng rồi! Tụi nó chạy nhanh nhất là lúc bị bác Beta rượt đó!”
Gordo & Kerry: Nhà mấy người rốt cuộc là cái giống gì vậy hở o(╯□╰)o
Sau sáu tiếng kiểm tra, bọn họ gặp được tân sinh đầu tiên của khoa Cơ giáp.
Không sai, là “đầu tiên”.
***
Ánh nắng gay gắt rọi xuống đường xe huyền phù, Kamla nguyên hình đang cuộn người quỳ trên đường, dưới thân hắn có một vũng nước nhỏ, mồ hôi men theo cằm không ngừng chảy xuống tí tách nói rõ nguồn gốc của vũng nước.
Nom hắn có vẻ rất không ổn.
Kamla quỳ tại đó, yết hầu phát ra âm thanh như xé họng.
Kamla không biết mình đã quỳ ở đây bao lâu rồi, thân thể đau đớn khiến hắn rốt cuộc khống chế hết nổi phải biến về nguyên hình. Song mất đi sự bảo hộ của áo khoác quân trang, tình trạng hắn gặp phải càng thêm tồi tệ: Hiện tại đang thời điểm nắng gắt nhất, ánh nắng trên hành tinh này vô cùng ác liệt, quân phục mà học viện phân phối có tác dụng phòng hộ cực tốt, mất quân phục, cơ thể đen tuyền đồ sộ của hắn triệt để bại lộ dưới ánh mặt trời khắc nghiệt.
Cơ thể bắt đầu mất nước khó chịu dị thường, đầu óc trống rỗng, cảm giác bản thân sắp bốc hơi tới nơi.
Ba tiếng trước, hắn vẫn xông lên trước nhất, tương đối tự tin với thể lực của mình. Kamla nghĩ mình chắc hẳn có thể giành được thành tích cao nhất trong lần kiểm tra này.
Dưới sự dẫn dắt của hắn, các học sinh khoa Cơ giáp dẫn đầu cực xa. Thể chất của những học sinh có khả năng thi đậu khoa Cơ giáp đều rất khá, trụ cột thể lực về cơ bản không vấn đề gì. Nhưng chạy được ba tiếng vẫn có mấy người rớt lại. Kamla quyết định bỏ mấy người ấy.
“Không cần chờ người chậm nhất, chúng ta chỉ cần đảm bảo đa số đều về đích sớm nhất là được.” Hắn nhắc nhở bạn mình như vậy, tiếp theo, khi Kamla té xuống đất vì đau đớn kịch liệt, hắn bị các học sinh thành thật chấp hành mệnh lệnh của mình vượt mặt.
Mọi người lần lượt vượt qua hắn, trước tiên là những người nằm trong thê đội của hắn, kế tiếp là vài bạn học hơi rớt lại phía sau, rồi đến lũ gà bệnh của khoa Chỉ huy chiến hạm, sau đó là khoa Cơ giới, khoa Y học…
*thê đội: một bộ phận của đội hình được sắp xếp theo bậc thang để hành động theo thứ tự kế tiếp nhau vì mục đích đã định trong kế hoạch. TĐ được gọi theo thứ tự hành động trước sau: TĐ 1, TĐ 2… Một đội hình chiến đấu (chiến dịch, chiến lược) có thể có 1 đến 3 TĐ
Ban đầu, hắn còn có thể ngửa đầu ngạo mạn, nỗ lực miễn cưỡng tiến lên, nhưng khi ngày càng nhiều người lướt qua, bước chân hắn cũng mỗi lúc một chậm chạp, những cơn đau nhức tăng dần khiến hắn rốt cuộc chịu hết nổi, đầu gối mềm nhũn, nặng nề khuỵu xuống đất.
Cái đầu cao ngạo của Kamla cuối cùng cũng gục xuống.
Bờ trán rộng lớn chống lên mặt đường bị nắng nướng đến nóng rực, hắn nghe hàng loạt tiếng bước chân chạy qua mình.
Đám học sinh trước đó bị hắn bỏ rơi xa lắc xa lơ lũ lượt vượt qua hắn.
Chẳng ai dừng lại vì hắn.
Rồi trong quãng thời gian tương đối dài, không còn tiếng bước chân vang lên bên tai hắn nữa.
Vừa đói vừa khát, bụng càng đau dữ dội, hắn cảm thấy đầu mình sắp bị khuấy thành hồ dán rồi.
Trong cuộc đời ngắn ngủi của Kamla, chưa một khoảnh khắc nào hắn nhận thấy sâu sắc như bây giờ: Rằng mình bị vứt bỏ.
Đại não rỗng tuếch.
Hắn muốn gắng gượng đi tiếp, song phát hiện mình chẳng còn tí ti sức lực.
Đúng lúc này, hắn lại nghe thấy tiếng bước chân.
Kamla hoàn toàn không muốn ngẩng đầu lên. Hắn bắt đầu thấy may vì tư thế hiện tại khiến người khác nhìn không tới mặt hắn.
Tiếng bước chân lần này khang khác lần trước.
Lúc này, tiếng bước chân vô cùng nặng nề, trán Kamla áp lên mặt đường nên cảm nhận rõ mặt đất đang rung rinh. Ai chạy tới vậy? Tiếng bước chân bước chân nặng thế kia thì hình thể phải khổng lồ cỡ nào chứ?
Nhưng chả mấy chốc sau, hắn ý thức được mình lầm rồi: Không, không đúng! Đây đâu phải bước chân một người, mà là một đám người!
Hắn kinh ngạc, dùng chút khí lực cuối cùng ngẩng đầu lên. Kế đó, hắn chứng kiến một đội ngũ xếp hàng chỉnh tề đang chạy lên trước.
Thấy đội ngũ ấy chạy tới chỗ mình!
Chưa kịp bày tỏ ngạc nhiên, giây tiếp theo đã phát giác mình bị xách lên, nặng nề đáp xuống một bờ lưng dày rộng, ấm áp.
Là Lôi long! Người đang cõng hắn là một Lôi long.
Kamla nhắm nghiền hai mắt, chất lỏng ấm nóng trượt xuống từ khóe mắt.
Rốt cuộc có người đi về phía hắn…
Hóa ra cảm giác bị người ta vứt bỏ là thế.
Cảm giác này không tốt, thực sự, thực sự rất không tốt…
—–
Chủ nhà vẫn chưa hết “bàng hoàng” nên chỉ có 1c thôi nhen =))