Ngay khoảnh khắc mở mắt, Mục Căn choáng mất mấy giây.
Thiết bị kết nối cậu đang đeo thông với hệ thống của Epsilon, do Epsilon mở toàn bộ quyền hạn của radar trinh sát, nên tất cả hình ảnh Mục Căn “nhìn thấy” thực chất là tình hình trong “mắt” Epsilon.
Đây là lần đầu Mục Căn có cơ hội ngắm nhìn thế giới như vầy: Cứ như toàn thân cậu đều có mắt, từng cảnh tượng lọt vào mắt đều hồi đáp rõ ràng đến não, số lượng hình ảnh tiếp thu đồng thời quá đỗi kinh người, vượt xa trình độ phản ứng của nhân loại bình thường, thành ra Mục Căn mới thất thần trong một thoáng.
Nhưng cậu phản ứng lại rất nhanh.
Đã chuẩn bị tâm lý nên khi mở mắt lần nữa, cậu rốt cuộc thấy rõ quang cảnh chung quanh, vừa thấy lại chóng mặt một chút.
Nếu nói lần choáng đầu tiên của Mục Căn là choáng váng sinh lý tạo thành do tin tức quá tải, vậy cơn choáng giờ phút này là choáng váng tâm lý sinh ra do rung động: Xung quanh toàn thiên thạch! Dày đặc thiên thạch!
Cũng bởi cùng chung tầm nhìn, Mục Căn cảm giác mình hiện tại chính là thân phi thuyền, trước khi lên, Mục Căn đã thấy phi thuyền của mình rất lớn, nhưng so với thiên thạch xung quanh, nó có vẻ khá nhỏ xinh.
Những thiên thạch to thoạt nhìn như một hành tinh, mấy viên nhỏ tựa hồ lớn không bằng nắm tay, vô số thiên thạch lơ lửng quanh phi thuyền, có tĩnh có động, thỉnh thoảng có vài thiên thạch va vào nhau, chúng lẳng lặng nổ tung, lẳng lặng bốc khói, rồi tan biến.
Nóc thuyền là vậy, đuôi thuyền cũng thế, với góc nhìn ba trăm sáu mươi độ, tầm mắt Mục Căn chạm đến mọi nơi có thiên thạch. Số lượng nhiều quá thể, Mục Căn luôn tự xưng không bị chứng sợ hãi đám đông, thoáng cái cũng thấy da đầu tê rần.
Chẳng lẽ trong thời gian cậu và Sigma ra ngoài cho long thú một sừng ăn, và dọn phân cho tụi nó, bọn họ đã chạy vào trận địa thiên thạch đáng sợ này rồi?
“Đúng thế, chúng ta đã xâm nhập vành đai Lăng Hoàng Đế Biển Chết từ một tiếng bốn mươi phút ba giây trước.” Âm thanh nhỏ mấy cũng đừng hòng thoát khỏi “tai” Epsilon, hắn đúng lúc bắt được vấn đề Mục Căn lẩm bẩm, bèn đưa ra đáp án chuẩn xác.
Mục Căn bị đáp án làm sốc nặng!
Cậu hoàn toàn không tưởng tượng được dưới tình huống như vậy, Epsilon di chuyển bằng cách nào! Giữa khu vực chướng ngại vật dày đặc, Epsilon vẫn tiến về trước, còn mình thì sao?
Ngón tay đặt trên bàn điều khiển của Mục Căn bắt đầu do dự. Ngay lúc này, giọng nói hiền hậu của Epsilon lại vang trong đầu cậu:
“Ta là người máy vận tải quân sự chiến lược, phụ trách vận chuyển cấp tốc vật tư quân đội bố trí đến căn cứ quân sự chủ chốt hoặc chuyển thẳng tới căn cứ tiền phương, khi cần thiết cũng chấp hành nhiệm vụ nhảy dù.
Tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ của ta là 97.2%, tỷ lệ quay về điểm xuất phát tu sửa theo thông lệ chỉ có 0.4%. Thời điểm chế tạo ta, bên thiết kế chú trọng đến phương án có độ tin cậy và tính bảo vệ cao, nên thân máy của ta rắn chắc cực kỳ.
Vì vậy yên tâm đi, ta sẽ không bị đụng hỏng đâu.”
Có lẽ cảm thấy nói suông chưa đủ, Epsilon nghĩ một lát, quyết định nêu ví dụ, con người tương đối dễ tin nếu có sự thật chứng minh.
“Nhớ lần đầu con đi bắt long thú một sừng không? Lúc ấy con đâu biết sợ, sau đó quả thực bắt được một con còn gì.”
Đó là lần đầu tiên Mục Căn tự săn thức ăn thành công, cũng chính ngày ấy, một đám người máy học xong vỗ tay, họ vây quanh thiếu niên thấp bé và con mồi to gấp mấy lần cậu, rồi vỗ tay chúc mừng cậu một cách cứng nhắc và trúc trắc. Tiếp theo, thiếu niên bé nhỏ liền nở nụ cười ngượng ngùng.
“Khi đó có cả bác Epsilon với bác Beta đứng cạnh nên con mới không sợ.” Mục Căn ngẩn ngơ hồi tưởng sự kiện hôm ấy, đáp.
“Giờ ta với Beta cũng ở cạnh con, thế nên đừng sợ.”
Giọng Epsilon cũng đáng tin như chính dáng người hắn vậy, nghe giọng hắn, kỳ lạ thay Mục Căn không còn thấy lúng túng nữa.
Đúng vậy, không cần phải sợ.
Ba với các bác đều đang ở bên mình, cớ sao phải sợ chứ.
Hơn nữa, đồng ý dạy mình học lái ở một nơi thế này, chứng tỏ các bác cũng rất tin tưởng mình đúng không?
Mình muốn các bác càng tin tưởng mình hơn nữa.
Nghĩ thông suốt rồi, Mục Căn liền bình tĩnh lại. Cậu vốn chẳng phải người thích xoắn xuýt, dao động trong phút chốc cũng bởi lo lắng hành động của mình sẽ ảnh hưởng đến an toàn của gia đình mà thôi. Nay nhận được tín nhiệm và cổ vũ của người nhà, cậu cảm thấy người lớn tin tưởng mình rồi.
~\(≧▽≦)/~
Kỳ thực, cậu suy nghĩ nhiều quá.
Epsilon bảo thân máy của hắn đặc biệt rắn chắc, không sợ đụng là nói thật.
Nhóm người máy đã sớm dò xét rõ ràng mật độ thiên thạch ở khúc này, dù bị thiên thạch đụng cũng sẽ không tạo thành hư hại chí mạng với Epsilon, nên Alpha mới đề xuất cho Mục Căn lái thử.
Chả dính líu tí ti nào với tín nhiệm hết, các phụ huynh người máy chỉ đơn thuần là quen thói chiều con.
Dẫu mình bị đụng hư cũng chiều chuộng chẳng tiếc gì.
“Kế tiếp, ta sẽ nói chi tiết về vấn đề quan trọng nhất khi di chuyển ở đoạn này.” Thấy nhịp tim của Mục Căn trở lại bình thường, Epsilon thong thả bắt đầu chương trình học chính thức.
Bước lên phi thuyền là người quý giá nhất của họ, nhóm người máy tuyệt đối không lấy tính mạng cậu ra mạo hiểm, lộ tuyến tự lái hôm nay đã được họ suy tính kỹ lưỡng. Trong mười ba năm qua, mười mấy radar trinh sát một mực điều tra hướng đi của thiên thạch ngoài tầng khí quyển cả ngày lẫn đêm. Họ đã ghi chép tỉ mỉ về lực hút và tốc độ của đám thiên thạch từ lâu, những ghi chép ấy cộng thêm tư liệu thu thập được khi ở trong khu vực thiên thạch giúp nhóm người máy nắm được số liệu chi tiết chưa từng có. Sau khi tính toán thật kỹ, một con đường rời khỏi Lăng Hoàng Đế Biển Chết cũng hình thành trong “não” họ.