Nếu chỉ đơn thuần nhìn bề ngoài, Olivia – chính xác phải nói là hình người mỹ miều của Cantus quá ư là lừa người. Người đẹp nhất thiết phải có cuộc sống tươi đẹp, phải sinh hoạt trong lâu đài pha lê, dùng vải vóc mềm mại nhất, ăn thức ăn tinh tế nhất ← dự là người bình thường trông thấy mỹ nhân cũng sẽ nghĩ y chang, nhưng trên thực tế —
Gào đủ rồi, Olivia cúi đầu xuống: Phát hiện lông tơ của mình dính đầy máu, bèn “chíp” một tiếng khó chịu (Ollie vẫn là tiểu chíp yêu sạch sẽ lắm), thấy bên cạnh có vũng nước (← chỗ Lôi long uống nước), cũng không quan tâm vũng nước đã đục ngầu vì đám khủng long bỏ chạy loạn xạ ban nãy, đơn giản thấy bên trong có nước nên nhảy tõm xuống luôn.
Chờ hắn ngoi lên khỏi nước lần nữa, trong miệng còn ngậm một con cá đang giãy đành đạch.
 ̄▽ ̄
Tắm rửa một cái tiện thể bắt con cá chi chi đó… Đối với Olivia chẳng khác nào ra ngoài mua nước giải khát, tiện đường mua cho nhà chai nước tương.
Nhờ sự chỉ bảo của bác Alpha, thằng bé ngày càng giỏi tính toán sinh hoạt rồi.
Hắn ném cá xuống đất, giũ giũ bọt nước trên người. Ngặt nỗi lông lơ của Cantus con thiệt tình quá dày, xưa ít lông phiền não muốn chết, nay lắm lông vẫn cứ phiền não.
Quần đùi hoa mới mua bị xé rách trong quá trình biến thân → Olivia nhòm mớ vải rách đằng xa, cõi lòng thoáng ưu thương: Tí về phải giải thích với bác Alpha kiểu chi đây? Khoan bàn đến chuyện tốn tiền mua thêm quần đùi, nhỡ bác cả hiểu lầm mình thích *** thì toi đời…
Tiểu chíp lông trắng ướt chèm nhẹp giương mặt ngơ ngáo mà trăn trở chốc lát.
Sise và Tiểu Béo không ở đây thì hay biết mấy, nếu chỉ có Mục Căn, mình có thể thoải mái biến về hình người rồi, haiz… Olivia ngẩng đầu liếc ngài Sise một cái, thấy vẻ mặt hiện tại của ngài Sise thì sợ ngây người!
Cho dù biến về nguyên hình, cho dù tấn công Bạo long kia, phong thái của ngài Sise vẫn tao nhã như hình người, nhưng dáng vẻ của ngài Sise lúc này chẳng can hệ tí ti nào với tao nhã hết!
Tí tách… Tí tách…
Hắn, hắn hắn hắn hắn thế mà đang chảy nước miếng với mình!!!!!
Olivia xù lông ngay tại chỗ!
Vì vậy, lúc Mục Căn trên vách núi chạy xuống, đập vào mắt chính là cảnh tượng Olivia bị ngài Sise liếm cho lăn lông lốc trên đất.
Mục Căn:  ̄▽ ̄
Mục Căn thấy, Tiểu Béo chạy còn lẹ hơn cậu đương nhiên cũng thấy. Chứng kiến màn trước mắt, cánh nhỏ của tiểu chíp lông xám cũng không vỗ, nó ngây ngốc đứng kế Mục Căn nhìn cảnh vui đùa của ngài Sise và Olivia.
Trong đôi mắt to thoáng hiện nét ủ rũ.
Đúng lúc này, ngài Sise phát giác bọn họ đến, miệng phát ra tiếng ngâm khẽ mà Mục Căn nghe không hiểu, lại thấy Tiểu Béo bên cạnh lập tức lên tinh thần, vỗ cánh xoạch xoạch chạy về phía khủng long đen to lớn. Được ngài Sise liếm tới liếm lui, thoạt trông Tiểu Béo vô cùng hưởng thụ, trái ngược hẳn với Olivia chật vật gần đó.
Nhè lúc Tiểu Béo xông qua, Olivia lăn một cái trốn thoát, ngồi trên bãi cỏ bên cạnh Mục Căn, lông trắng toàn thân bị liếm hết về một phía, trông buồn cười hết nói nổi.
Mục Căn bật cười không phúc hậu chút nào, Olivia lập tức liếc cậu đầy não nề, bấy giờ Mục Căn mới quay sang, dịu dàng chỉnh lại lông cho hắn.
Không quần bơi nên Olivia chỉ có thể duy trì nguyên hình, nhưng ngài Sise thì không cần, hắn lấy ra một bộ trang phục từ không gian tiện lợi, chậm rãi thay xong, thế là lại quay về dáng dấp hào hoa phong nhã ngày nào.
Hắn dẫn theo Tiểu Béo, ngồi xuống mặt cỏ trước mặt Olivia, ngồi trên cỏ mà cứ như ngồi trong tòa nhà trắng, thong dong tự tại chẳng khác nào đang ngồi trên chiếc ghế ăn xa hoa đại biểu cho chủ nhân.
Nghĩ đến mình bị một người như vậy “liếm” từ đầu tới chân, cả người Olivia bứt rứt khó tả, bèn lặng lẽ dịch mông đi, dịch lùi ra sau Mục Căn một chút. Khổ nỗi, Mục Căn hình người chung quy vẫn thon thả hơn nguyên hình của hắn rất nhiều, căn bản không có tác dụng che chắn đáng kể. Nhưng dù vậy, Olivia vẫn thấy dễ chịu hơn hẳn.
“Đối với Cantus con, cách chải lông tốt nhất là để Cantus trưởng thành liếm láp.” Cố tình vờ như không thấy động tác né tránh của Olivia, ngài Sise đang nói với Mục Căn.
Tình cảm của hai đứa nhóc thật tốt, tiểu chíp lông trắng rất nghe lời cậu ta – ngài Sise nhìn ra từ lâu rồi.
Mới đến nơi con người sinh sống không lâu, hiểu biết của Mục Căn về Cantus chỉ giới hạn xung quanh Olivia. Nhắc đến một số tập tính của Cantus, chính bản thân Olivia cũng chẳng biết bao nhiêu. Mục Căn lại không chủ đích đi tìm hiểu về chủng tộc Cantus, nếu cẩn thận nghiên cứu thì cậu sẽ phát hiện, so với ngày xưa thì thời đại ngày nay: Tư liệu về Cantus ngày càng ít, phần còn sót lại thì qua loa hàm hồ.
“Ngài Sise, xin hỏi ngài là Cantus ạ?” Hướng đôi mắt đen hiền hòa về phía ngài Sise đối diện, Mục Căn hỏi thẳng.
“Ừ, đúng vậy.” Đã cho người ta xem cả nguyên hình rồi, Sise vốn cũng không định giấu giếm, hắn tiếp tục đề tài vừa rồi: “Bằng cách liếm láp, Cantus trưởng thành có thể nhận biết toàn diện tình trạng cơ thể của thú con, tỷ như bên ngoài có nhẵn nhụi không? Liệu có bệnh ngoài da hay không, lông khỏe không… Với Cantus con, bộ lông khỏe mạnh là điều vô cùng quan trọng, lông của thú con hết sức rắn chắc, là tầng bảo hộ tốt nhất, có khả năng giảm xóc, có thể phòng ngừa thương tổn từ bên ngoài, đồng thời cũng là chỉ số sức khỏe trọng yếu.”
“Nếu lông của thú con bị liếm rụng, chứng tỏ thú con đang sinh bệnh, sức khỏe không tốt.”
Nghe ngài Sise nói xong, Mục Căn nhìn Olivia ngay tắp lự, trong mắt cả hai lộ vẻ sửng sốt.
“Sao? Có gì không đúng à?” Nhận ra hai đứa bé có chuyện muốn nói, khóe miệng ngài Sise khẽ cong lên.
“Ollie… Ollie một năm trước bị rụng lông rất nghiêm trọng, cả đuôi lẫn mông đều trọc một mảng!” Olivia chưa kịp ngăn cản, Mục Căn đã khai toẹt cho người ta biết chuyện hắn muốn ém nhẹm nhất!
Thấy ánh mắt thương hại từ Tiểu Béo, đầu chíp của Olivia hỗn độn trong gió.
Hắn cúi xuống, giả đò không thèm để ý mà rỉa rỉa lông mình.
“… Nhưng giờ lông mọc rồi, xin hỏi ngài Sise, ban nãy ngài có liếm lông cho Ollie đúng không ạ? Bây giờ cậu ấy còn vấn đề gì không?” Mục Căn lo lắng vụ này nè.
“Yên tâm, giờ cậu ta hoàn toàn khỏe mạnh, liếm nửa ngày mà một sợi lông cũng không rụng!” Ngài Sise vẫn cười tít mắt: “Không tin cậu thử nhổ mà xem, lông của Cantus con không dễ bị nhổ đâu.”
“Thế ạ?” Trong lòng Mục Căn vẫn chưa hết lo, bèn xoa xoa đầu Olivia: “Ollie, tớ thử nhổ lông cậu nha?”
Biết Mục Căn không an tâm mình, tuy vẫn thấy mất mặt không thôi, song Olivia cực kỳ ngoan ngoãn nâng cánh trái lên, ý bảo Mục Căn có thể nhổ lông ở đây, độ cao vừa phải, Mục Căn thậm chí không cần đứng lên.
“Tớ thử nhổ một cọng thôi.” Dứt lời, Mục Căn dồn sức một phát. Rồi —
Ớ…
Mục Căn dòm cọng lông tơ trên tay, trợn tròn mắt:
“Làm sao đây? Vẫn nhổ được mà!” Cậu vội ngẩng đầu nhìn ngài Sise.
Bảo đảm thằng bé này khỏe lắm đây ← Ngài Sise cũng ngẩn người.
“Không sao, chắc là cậu mạnh quá thôi, cứ tin ta, Olivia… Ollie hiện tại vô cùng khỏe mạnh. Nếu cậu không nói, ta hoàn toàn không ngờ trước đây cậu ấy từng bị rụng lông. Nên biết với Cantus con mà nói, bệnh rụng lông là vấn đề nghiêm trọng, sức khỏe của thú con sẽ rất yếu, khí lực cũng kém thú con cùng tuổi, dẫu thành công lớn lên nhờ khoa học kỹ thuật hiện đại, sức khỏe cũng không mấy tốt.” Ngài Sise tiếp lời, tầm mắt cũng bất giác lia qua đỉnh đầu của Olivia đang chăm chú nghe mình nói, rồi một lần nữa rơi xuống mặt Mục Căn: “À mà, có thể cho ta biết cậu chữa khỏi giúp Olivia bằng cách nào không? Nhà ta có rất nhiều thú con, sức khỏe không tốt lắm.”
“Dạ!” Mục Căn bị hỏi khó, cậu thử hồi tưởng xem nhà làm thế nào: Khi ấy do Ollie rụng lông nên trong nhà quả thực từng tra cứu phương pháp kích thích lông mọc, nhưng không tìm được biện pháp đặc trị, cơ mà bác Alpha lại mò thấy cách trị hói đầu trong sách cổ của người Trái Đất.
“… Ăn nhiều mè và thịt, một ngày ba bữa gắng ăn nhiều cơm, đúng rồi! Lúc đó bác cả còn làm ra dầu hạch đào!” Hạch đào cũng là thực vật chỉ có trên Trái Đất cổ xưa, tuy căn cứ hoang tinh không có, nhưng vẫn bảo tồn gốc và ngọn của cây hạch đào. Bác cả thành công trồng ra hạch đào, thỉnh thoảng gửi cho Ollie một chai dầu lớn. Đến khi Ollie trở về, lông đã sáng bóng mướt mượt rồi!
“Phải rồi, Ollie, cậu có quét dầu hạch đào lên lông đúng giờ không?” Đến đây, Mục Căn thiết nghĩ phải xác nhận với Olivia một chút.
“Chíp? Chíp chíp!” Quét lên lông á? Mấy chai dầu hạch đào kia tôi toàn uống không à!
Mục Căn:  ̄▽ ̄
Sise:  ̄▽ ̄
“Không chừng uống dầu hạch đào mới là cách chính xác cũng nên ~” Ngượng ngùng dùng ngón trỏ chọc chọc má, Mục Căn ửng hồng cả mặt. Ánh mắt dừng trên lông xám của Tiểu Béo, thầm so sánh một chút, quả nhiên lông Ollie vẫn đẹp hơn.
“Không hề gì, về sau vẫn tiếp tục uống đi, nấu nướng trong nhà cũng đổi sang dùng dầu hạch đào luôn.” Cậu tức tốc tùy cơ ứng biến.
“Dầu hạch đào? Xem ra ta cũng cần kiếm một ít.” Ngài Sise gật gù.
“Đừng ngại! Chốc nữa cứ cho con địa chỉ, con gửi biếu ngài một thùng!” Mục Căn vừa vuốt lông trắng mềm mại của Ollie, vừa vỗ ngực.
“Thực sự vô cùng cám ơn. Trước đây ta chưa bao giờ biết uống dầu hạch đào có thể trị bệnh rụng lông của tiểu chíp, theo phương thức truyền thống thì Cantus trưởng thành cần liếm vị trí rụng lông của tiểu chíp hàng ngày, nhờ nước bọt kích thích lông mọc. Ngoài ra, cũng nên bổ sung thêm Brahimi cho tiểu chíp, vậy mới giúp lông mọc thuận lợi.”
“Brahimi?” Mục Căn chưa từng nghe qua danh từ này, cậu nhanh chóng dùng thiết bị nối mạng trên cổ tay kết nối với mạng vệ tinh, Ollie chen đầu qua. Hai đứa nhóc tựa đầu vào nhau, cùng xem kết quả tìm kiếm: Brahimi – loài cá sống dưới mực nước sâu 2000 – 2500m tại vùng biển vô cùng tinh khiết, thân dài khoảng 1m, màu đen. Số lượng rất hiếm hoi, là loài cá có nguy cơ tuyệt chủng thuộc diện bảo hộ cấp hai của đế quốc, giá trị làm thuốc khá cao, mỗi năm chỉ có cực ít Brahimi nuôi được đưa vào thị trường, giá thị trường độ 30000 farad tệ/mg.
Mục Căn & Olivia: =◇=!!! Mắc quá má ơi!
Mục Căn: “Vẫn nên xài dầu hạch đào thôi?”
Olivia tán thành sâu sắc.
Thời gian kế tiếp, Mục Căn và ngài Sise vui vẻ bàn luận về vấn đề nuôi dưỡng Cantus con. Thân là Cantus thực thụ, ngài Sise nắm giữ kinh nghiệm phong phú trên phương diện nuôi thú con, hắn là người ủng hộ trung thành của phương pháp chăn nuôi cổ xưa. Chiếu theo phương pháp của hắn, mỗi ngày thú con cần ăn 1kg Brahimi để giữ lông đẹp mãi, 500g bố long quy để khung xương phát triển tốt; Đồng thời cần bổ sung nhiều thức ăn đa dạng khác, bởi chủng loại quá nhiều, ăn hết một lượt căn bản không nổi, cực chẳng đã mới phải làm thành các loại dịch dinh dưỡng. Thức ăn muôn hình muôn vẻ và chỉ có một điểm chung, đó là món nào cũng đặc biệt đặc biệt mắc! Hầu hết toàn sinh vật đang lâm nguy.
Mục Căn và Olivia nghiêm túc hoài nghi rằng, chính vì ngài Sise ngày ngày cho thú con ăn mới đẩy những sinh vật kia vào diện lâm nguy orz.
Olivia nhà Mục Căn thì ngược lại, ở trường ăn tại nhà ăn lớn, chủng loại món ăn phong phú, chay mặn phối hợp cân bằng, dinh dưỡng đầy đủ, nhưng đa số đều là nguyên liệu nấu ăn phổ thông; Về nhà ăn càng đơn giản, ba ba tiểu A cần kiệm là tín đồ trung thành của rau giá bèo, cái gì rẻ mới mua, đương nhiên hắn cũng lưu ý sở thích của bọn nhỏ, lén mua ít đồ mắc, nhưng có mắc mấy chăng chữa cũng là đồ bình thường. Chẳng những thế, mỗi bữa phải ăn hết, nếu không hết thì hôm sau phải ăn đồ thừa…
“… Nhà tụi con bán bánh bao, chủ yếu ăn đồ nhà trồng, bác cả cũng không cho tụi con uống nước giải khát, chỉ được uống trà… Sân sau nhà có trồng một cây trà nhỏ, đoán chừng sang năm ngay cả lá trà cũng tự cấp.”
Nhắc tới thực đơn nhà mình, Mục Căn liền nhớ đến sân sau, lại nhớ mấy con long thú một sừng – chẳng biết chúng có làm việc đàng hoàng không nữa?
Mục Căn nói một hồi, Olivia không biết nhớ tới cái gì mà miệng hơi há ra, thấp thoáng thấy cả nước miếng bên trong.
Những món cậu nói đều rất bình thường, Tiểu Béo chẳng hiểu miếng nào, nó dựa vào người Sise, tò mò nhìn Olivia sắp chảy nước miếng tới nơi.
Sise trầm mặc.
Thú con mà mình chăm bẵm kỹ lưỡng không đứa nào có tố chất thân thể đạt tới tiêu chuẩn của Cantus con mấy trăm năm trước, tỷ lệ chết non cực cao, chỉ một phần mười có thể sống đến lúc gần trưởng thành. Cho dù trưởng thành, biến hình vẫn là khảo nghiệm sinh tử với chúng. Mà tiểu chíp lông trắng trước mắt lớn lên trong hoàn cảnh cực kỳ tồi tệ (tương đối thôi), ăn cỏ dại giá rẻ nhất (rau giá bèo), ăn loại thịt thiếu dinh dưỡng nhất (trong mắt ngài Sise, trên thị trường rặt thịt đóng hộp). Mấy cái đó coi như bỏ qua, người nuôi còn cho cậu ta ăn quán ven đường nữa kìa!!!!! Ba cái thực phẩm rác rưởi chẳng biết xuất xứ từ nơi nao!
Tuy nhiên, chính tiểu chíp như vậy lại lớn lên khỏe mạnh cực điểm.
Dẫu thân hình thoạt nhìn không lớn bằng Pullen Coulee, nhưng dáng dấp vô cùng rắn rỏi, bế nặng trịch. Đây là độ chênh lệch tỷ trọng cơ thể, năng lượng đang tích lũy dần trong cơ thể nho nhỏ vì một ngày hóa hình trong tương lai, đã vậy cậu ta còn đặc biệt hung mãnh.
Ha ha… Tiểu chíp này, gần như có thể mô tả bằng từ “hung mãnh”!
Cậu ta tràn đầy sức sống, hoạt bát mà bá đạo, không hề e sợ trước những dã thú cao lớn hơn mình gấp bội. Bởi lẽ trong lòng cậu ta biết rõ, biết mai sau mình sẽ là bá chủ nghiền ép hết thảy! Nhưng cậu ta cũng không tự cao tự đại, nhảy lên hay né tránh đều có chừng mực, còn nhỏ mà đã nắm vững toàn bộ phương pháp tấn công và tránh thoát!
Sise nghĩ mọi cách, tập hợp các nhà khoa học của đế quốc để xây dựng nên phòng chơi chuyên biệt cho bầy thú con, hy vọng chúng có thể học được gì đó, vậy mà tiểu chíp hoang dã này lại tự học tất?!
Đối diện với uy áp của mình cũng không mảy may sợ sệt, Sise tin chắc rằng: Về sau bé con sẽ trở thành Cantus sánh vai bên mình.
Lần đầu tiên hắn thấy được hy vọng.
“… Con nghĩ, dịch dinh dưỡng hay bột sữa gì đó không nên ăn nhiều nha.” Sise kiểm soát vẻ mặt rất tốt, không ai chú ý một thoáng thất thần của hắn. Mục Căn vẫn đang nói chuyện cùng hắn.
“Nhà ông Tony chỗ tụi con cũng bán dịch dinh dưỡng, nhưng chính ông chả bao giờ ăn. Cây trà nhà con cũng thế, thường nhà chỉ tưới nước cho nó thôi, nếu muốn hấp thu dinh dưỡng thì nó phải cố gắng đâm rễ xuống sâu hơn. Dưới tình huống ấy, thỉnh thoảng bón phân cho nó, nó sẽ lớn cực kỳ mau, dinh dưỡng hấp thu trọn vẹn, có khi hôm sau phát hiện nó cao vọt lên tận một khúc!”
Nghe những lời Mục Căn nói với mình, nụ cười trên khóe môi Sise mỗi lúc một mờ nhạt, song nét mặt ngày càng chăm chú.
Phải…
Đạo lý đơn giản quá đỗi, cớ sao bản thân mình chưa từng nghĩ đến?
“Hôm nay thật lòng cảm tạ cậu.” Sise Ro Nashki chân thành cám ơn thiếu niên trước mắt.
—–
Xong từ hôm qua mà lười ba tê ;v ~