Sau khi mọi người rời đi, người đàn ông ngồi bên giường nhỏ của đứa trẻ, lẳng lặng ngắm nhìn một lát.
Miệng nhỏ của bé con chọp chẹp, không biết đang làm gì trong mộng, thỉnh thoảng thốt ra tiếng “chíp” khe khẽ. Người đàn ông đứng lên, chỉnh đèn trong phòng xuống mức sáng mờ, độ sáng thích hợp cho giấc ngủ, đoạn xoay người bỏ đi.
Hắn lại đi tới phòng chơi.
Mọi nơi mà Cantus con ở đều có một phòng chơi giống thế này, trong đây có đủ phiên bản cải biến của mọi trò chơi đang lưu hành bên ngoài và được chế tạo riêng nhằm phù hợp với hình thể của Cantus con, ngoài ra còn có một số trò chưa từng xuất hiện trên thị trường.
Hắn có tổng cộng ba trăm bảy mươi hai phòng chơi giống vầy ở khắp nơi nơi.
Tiền xây dựng phòng chơi không rút đồng nào từ ngân sách tài chính của đế quốc, toàn bộ chống đỡ bằng vốn liếng tư nhân.
Trong mắt người ngoài, nơi này cùng lắm là một phòng chơi vô cùng xa xỉ, nhưng thực chất không phải: Đây là phòng học tập của Cantus con.
Mỗi trò chơi ứng với một loại năng lực, những đứa trẻ vừa học vừa rèn luyện trong trò chơi.
Dẫu bận rộn chính vụ đến đâu, hắn cũng không quên kiểm tra việc học hành của từng đứa.
Biết thói quen này của hắn, ba trợ thủ ở lại đế đô đã gửi “thành tích” của mấy đứa trẻ khác đến trí não của hắn như thường lệ.
Ngồi trên cầu bập bênh hình Lôi long xem “phiếu điểm” ghi tên mỗi thú con, chân mày hắn càng lúc càng nhíu chặt.
Không đạt chuẩn!
Không đạt chuẩn!
Không đạt chuẩn!
Hết thảy đều không đạt!!!
Cố kiềm khóe miệng mà nhìn phiếu điểm của đứa cuối cùng, rồi đóng giao diện trí não với gương mặt vô cảm
So với số liệu của Cantus con mấy trăm năm trước, tình huống của tụi này cực kỳ tệ lậu!
Đối với một người xem chủng tộc mình là niềm kiêu hãnh lớn nhất cuộc đời, không gì khiến hắn thất vọng hơn việc ý thức được chủng tộc ngày càng thụt lùi!
Người đứng đầu Quốc vụ viện đế quốc – Sise Ro Nashki – hoàn toàn vô cảm, lông mày hắn thậm chí không nhăn lấy một cái, chỉ người thân thuộc mới biết rằng: Đây là biểu hiện hắn đang tức giận.
Sinh ra vào thời đại thế lực Cantus phồn thịnh nhất, trải qua thời kỳ hùng mạnh của Cantus, sự dũng mãnh của tiền bối đồng tộc vẫn ăn sâu bén rễ trong lòng bé con Nashki.
Thời điểm đó, Cantus con quả thực rất đông đúc!
Tuy rằng vẫn ít hơn những giống loài khác, nhưng so với sau này, Cantus lúc ấy vẫn đang đứng trên đỉnh cao!
Sức mạnh! Trí tuệ! Quyền lực!
Không điểm nào không đứng đầu.
Tuy nhiên, số mệnh đã an bài một lực lượng vô hình, để khi một lực lượng nào đó mạnh đến trình độ nhất định, nó sẽ thình lình xuất hiện, làm suy yếu thậm chí gạt bỏ lực lượng nổi trội kia, cưỡng chế toàn thế giới quay về trạng thái cân bằng.
Tựa như bất kỳ một chủng tộc thống trị nào đó bị thời đại chôn vùi trong lịch sử vũ trụ dài đằng đẵng!
Trọng vụ nổ khủng khiếp ấy, đế quốc không chỉ đánh mất Hoàng đế của họ, mà còn mất đi vô số chiến sĩ Cantus ưu tú, đồng thời cũng gần như mất năng lực gây giống.
Sau vụ nổ, năng lực gây giống vốn đã thấp của Cantus lại càng thấp hơn.
Tỷ lệ sinh dục ngày càng thấp, tỷ lệ phá vỏ ngày càng thấp, dù thú con miễn cưỡng phá được vỏ dưới sự bảo vệ của đủ loại công nghệ cao, thì tố chất của thú mới sinh vẫn ngày càng kém.
Nghiên cứu viên chính của Khoa Gây giống Cantus hoảng hốt nộp lên một bản báo cáo: Gen Cantus xuất hiện vấn đề.
Chủng tộc mạnh nhất một thời như mặt trời sắp lặn, gen đời sau yếu hơn đời trước, kết hợp với chủng tộc khác thì gen bọn họ sẽ bị chủng tộc khác thay thế. Cantus chậm rãi xa rời vũ đài lịch sử, im hơi lặng tiếng biến mất khỏi thế gian, nhường đường cho chủng tộc tiếp theo thống trị vũ trụ.
Tất thảy nghiên cứu viên góp mặt trong báo cáo đều bị Nashki xóa sổ.
Năm ấy, Nashki từ bỏ chức vụ đầy hứa hẹn trong Quân đội, gia nhập hệ thống dân sự đế quốc, trở thành một chính khách.
Với hình tượng và địa vị của chủng tộc Canrus được dân gian gìn giữ, hắn đưa ra đủ loại điều khoản pháp luật, đồng thời dốc sức hỗ trợ các nghiên cứu chữa trị gen Cantus.
Thân là Cantus hùng mạnh nhất, hình người là mỹ nam tiêu chuẩn, phong độ đầy mình, Nashki có thanh danh vô cùng tốt trong dân gian.
Trong hệ thống quyền lực của đế quốc, hắn đã mơ hồ đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Gần trăm năm trở lại đây, hắn mỗi lúc một ít lộ diện trước công chúng, có người nói hắn đang dưỡng bệnh, kẻ lại bảo hắn dốc hết tâm lực vào việc bồi dưỡng người nối nghiệp… Phỏng đoán đủ kiểu, nhưng ai ngờ hôm nay hắn lại xuất hiện trên một tinh cầu du lịch thế này, còn mang theo một thú con nhỏ xíu.
Biểu hiện của lũ trẻ khiến hắn thất vọng tột độ, song Nashki chung quy vẫn là Nashki, hắn khống chế cảm xúc của mình rất nhanh, nhớ tới đứa duy nhất chưa được kiểm tra, cũng là đứa bé đi theo mình.
Kết nối trí não với hệ thống điều khiển phòng chơi xong, hắn nhanh chóng nhận được thành tích của Pullen Coulee.
Mắt hắn thoáng cái trợn to —
Đáng giá sức mạnh: 20!
Đánh giá độ nhanh nhẹn: 20!
Đánh giá tốc độ: 20!
Đánh giá trí nhớ: 20!
…
…
Tất thảy hạng mục đều đạt tới cấp bậc cao nhất của phạm vi thiết lập trước mắt! Chuyện, chuyện này…
Sao có thể chứ?
Trong mắt Nashki bỗng lộ vẻ mừng như điên, nhưng hắn tỉnh táo lại rất nhanh: Đương nhiên không có khả năng.
Hắn biết trình độ của Pullen Coulee, hiện sức mạnh của nó chỉ đạt tới cấp 13 là cùng, những hạng mục khác có thể qua cấp 11 là giỏi lắm rồi. Pullen Coulee tương đối khỏe mạnh so với đám còn lại, song tố chất cơ thể cũng không xuất sắc.
Ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nashki híp mắt, nhẹ nhàng sờ cằm.
***
“Hồi trước tôi cảm thấy mình bị quẳng tới cô nhi viện thiệt đáng thương, giờ coi bộ không bị quẳng vô cô nhi viện còn đáng thương hơn.” Olivia vừa rảo bước trên bờ cát vừa thổ tào.
“Ừa, nếu Ollie không bị bỏ rơi, tớ với ba ba và các bác cũng chẳng gặp được Ollie.” Đi bên cạnh hắn, Mục Căn cười cười.
Nhìn gương mặt tươi cười của Mục Căn, Olivia khẽ khụ khụ, rồi gật đầu.
So với bé mập giàu sụ bị nhốt trong tòa nhà trắng, hắn nghĩ làm thằng bé nhà bán bánh bao hạnh phúc hơn!
Sau khi báo một tiếng với bác Alpha, nhóm người lớn cũng mặc kệ hai đứa, Mục Căn và Olivia dung dăng chạy ra biển chơi.
Bọn họ lại đến vùng biển hôm qua, cũng là bãi biển mà Olivia nằm phơi nắng, chứ không đi vùng biển đằng trước tòa nhà trắng nữa.
Chẳng rõ vì sao, Olivia cứ cảm giác vùng biển ấy bị bao vây (← thiệt ra là hệ thống theo dõi).
Mục Căn cũng có cảm giác tương tự nên không muốn quấy rầy người ta, dẫu hôm qua họ quen được bạn mới, nhưng cũng không mạo muội vượt tuyến.
Thế là hai bé ngoan tiếp tục những trò chơi của mình tại vùng biển thuộc phạm vi thế lực của tòa nhà trắng.
“Bắt được con cá to lắm nè!” Mục Căn phun ra một ngụm nước biển, nhô đầu khỏi mặt nước. Cậu không lên tay không, mà ôm theo một cái dài chừng nửa mét!
“Bảo đảm ngon luôn, tụi mình nướng lên ăn đi!” Mục Căn nhìn Olivia đầy chờ mong.
Nghe cậu nói, vẻ mặt Olivia xoắn xuýt miễn bàn:
Con cá trong lòng Mục Căn tuy rằng rất béo, nhưng toàn thân nó sặc sỡ đủ màu, trên người có gai, đỉnh đầu còn mang theo thứ gì trông như cái đèn ***g…
Hình dạng quái đản quá thể, nhìn là nuốt hổng trôi rồi nha!!!
Mục Căn thấy nó ngon chỗ nào vậy! Nện đất —
Trong lòng như có ngàn vạn Lôi long chạy qua, song Olivia vẫn giả đò cao hứng trước mặt Mục Căn.
“Tụi mình nướng thử xem sao!” Nếu không ngon thì mình ăn hết luôn! Cùng lắm về xin bà Beati thuốc dạ dày!
Olivia hạ quyết tâm đập nồi dìm thuyền.
Đúng lúc này, họ bất ngờ bắt gặp bé lông xám đang vung cánh trên bãi biển.
“Chíp! Chíp chíp!” Bé lông xám gọi đến là vui vẻ.
Mục Căn đang ôm cá nên không cách nào nhúc nhích, Olivia bèn giơ tay vẫy Tiểu Béo.
Tiểu Béo lập tức đập cánh càng hăng ~(≧▽≦)/~
Nó đã kêu nửa ngày, khổ nỗi Mục Căn và Olivia mải chơi quá nên không nghe thấy. Nó muốn xuống tìm họ, nhưng, nhưng mà nó hổng biết bơi orz. Phành phạch cả buổi trên bãi biển, vài lần chuẩn bị tinh thần xuống nước, rồi lại bị một cơn sóng làm ướt lông tơ, bé lông xám sợ tới mức nhảy phắt lên bờ ngay tắp lự
“Chào Tiểu Béo!” Olivia ướt sũng nhảy lên khỏi biển, cất lời chào bé lông xám.
“Chào Tiểu Béo, ơ? Chào chú ạ!” Mục Căn lên ngay sau đó, nhưng cậu tức khắc nhận thấy trên bờ không chỉ có một mình Tiểu Béo, mà còn một người đàn ông.
Cậu chào hỏi theo phản xạ.
Ban nãy người đàn ông kia đứng dưới tàng cây, chắc là vừa mới đến, Olivia cũng thấy, nhưng hắn không mạo muội chào hỏi.
“Nè! Ổng già lắm rồi! Hình như gọi bằng ông hay hơn đó?” Olivia thoáng nghiêng qua, thầm bảo Mục Căn.
“Ơ? Có hở?” Mục Căn ngẩn người.
“Ta là người giám hộ của Pullen Coulee, hai đứa gọi ta là Sise được rồi. Ông cái gì… không cần đâu.” Người đàn ông tóc vàng cười tít mắt nhìn Olivia và Mục Căn, rõ ràng đã nghe thấy lời thầm thì của hai người.
“Chào Sise!” Hoàn toàn không xấu hổ khi bị bắt quả tang, Olivia cũng sang sảng chào hắn.
Người đàn ông tên Sise mỉm cười.
Hắn đẹp vô cùng, ngũ quan tinh tế tỉ mỉ, lại không hề tạo cảm giác nữ tính, ấn tượng của đầu tiên của Mục Căn và Olivia về hắn rất tốt.
“Ơ! Đây không phải Pula Kang sao? Bình thường chúng sống trong vùng nước tương đối sâu, hai đứa lặn xuống sâu à?” Sise liếc thấy con cá trong lòng Mục Căn.
“Dạ không, con với Ollie đang chơi trong biển, con cá này đang đuổi theo một con rắn biển, nó chỉ lo bắt rắn nên không chú ý thấy con, nên con tiện tay tóm nó luôn!” Mục Căn thật thà đáp.
Cậu chẳng biết gì về con cá này, bắt nó cũng vì tò mò thôi.
“… Nhìn nó vừa to béo vừa ngon lành, con với Ollie đang tính nướng nó lên ăn đây, mọi người muốn ăn chung không ạ?” Mục Căn mời cực kỳ nhiệt tình.
Sau đó, cậu thấy Sise lộ vẻ mặt quái dị không thể tả.
“Chẳng lẽ Pula Kang không ăn được?” Nghĩ đến khả năng này, Mục Căn thoáng đần mặt, còn Olivia nghe được câu đó thì tức khắc đập rớt con cá trong lòng cậu.
Thấy hai hành động nhỏ ấy, Sise khụ khụ: “Cũng không phải không ăn được, không phải, ý ta là thịt Pula Kang ăn được, nhưng thực sự không thể ăn nó.”
Mục Căn và Olivia nhất tề nghiêng đầu.
Nom hành động giống y xì nhau của hai thiếu niên, Sise cười cười: “Pula Kang là loài cá thuộc diện bảo hộ cấp hai của đế quốc, là chủng loài có nguy cơ tuyệt chủng, luật pháp cấm ăn.”
“Ah! Ra vậy!” Mục Căn bừng tỉnh đại ngộ.
Cúi đầu dòm con cá trên tay, cậu dè dặt ôm lấy nó lần nữa, rồi ném xuống nước cái vèo —
Thiệt thô bạo – ba Cantus cùng nghĩ.
Vẽ một hình cung hoàn mỹ trên không trung, con Pula Kang cuối cùng cũng rơi xuống đánh tõm.
Chắc mẩm đời này nó hết dám mon men tới gần bờ biển  ̄▽ ̄
“Cũng tại ta hại hai đứa mất đồ ăn vặt, để tỏ lòng xin lỗi, hai đứa có thể nhận lời mời đến nhà ta dùng cơm không?” Hai thiếu niên, một lưu luyến không nỡ, một thở phào may mắn, hai gương mặt tuổi tác xấp xỉ làm nổi bật lẫn nhau, Sise cười cười, đưa ra lời mời.
“Ai lại không biết xấu hổ thế chứ?” Mục Căn thộn mặt.
“Xin hãy nhận lời, đây cũng là muốn cám ơn các cậu đã cứu Pullen Coulee hôm qua.”
Mục Căn và Olivia liếc nhau, cuối cùng gật đầu.
“Chíp!” Tiểu Béo – cũng chính là Pullen Coulee – mừng rỡ chíp một tiếng.
Băng qua bãi cát dài thiệt dài, bọn họ lại đứng trong tòa nhà trắng xa hoa, nhưng lần này không phải trốn trong bếp, mà quang minh chính đại ngồi trong phòng ăn sang trọng của chủ nhân!
Bên cạnh mỗi người đều có một người hầu mặc đồng phục phụ trách phục vụ, còn có những người khác bưng đủ loại khay đĩa nối đuôi nhau bước ra, Mục Căn và Olivia sợ ngây người trước phong cách tiếp đãi mà mình nhận được.
Những cái đĩa đồng loạt mở ra, nói thật, Olivia cứ lo trong khay sẽ là thức ăn dinh dưỡng gạt người, nhưng theo mùi hương ngào ngạt bốc lên, hắn rốt cuộc thả lỏng.
Bên trong là thức ăn chính hiệu con nai vàng! Nóng sốt, ngon lành miễn chê!
Đồ ăn phong phú bày ngập bàn, trong mắt Mục Căn và Olivia toát vẻ mừng rỡ khôn xiết! Đâu chỉ hai người, Tiểu Béo Pullen Coulee thoạt trông cũng hớn hở lắm.
“Cứ ăn thoải mái nhé.” Cùng với nụ cười của chủ nhân, Mục Căn và Olivia vươn nĩa về phía đồ ăn trước mặt một cách vô cùng hào hứng.