“Cậu ta không mặc quần bơi nha.” Mục Căn ngó ngó người nọ.

Olivia: 囧!

Mấu chốt không phải người ta không mặc quần bơi! Sống hay chết còn chưa rõ kìa!

Bụng người nọ phồng lên, Olivia sờ sờ dưới mũi: Xác thực không có hô hấp.

Phải cấp cứu!

Trước sau trái phải đều không có đất liền, bọn họ hết cách, đành phải đặt người lên phao, Mục Căn phụ trách cố định người bị thương, Olivia thì vươn tay, dùng sức ấn lưng người nọ xuống!

Olivia từ từ đập lên lưng đối phương. Mục Căn đưa tay đến chỗ miệng xem có nước chảy ra không. Qua hơn ba mươi giây, hai mắt Mục Căn sáng lên: “Có rồi! Có nước chảy ra rồi!”

Cậu vội vàng giơ bàn tay đặt dưới miệng người nọ nãy giờ lên, thấy một bãi máu thì cả Olivia lẫn Mục Căn đều trợn tròn mắt.

Mục Căn kinh hồn táng đảm nhìn bờ lưng vẫn trắng bợt của người nọ: Đừng nói là… bị Ollie đánh nội thương… rồi nha?

“Tay” của đầu sỏ gây họa vẫn lưu lại trên lưng đối phương, mặt Olivia cũng đầy chột dạ.

Đúng lúc này, Olivia nhạy cảm nhận ra thân thể dưới tay mình thoáng nảy lên, cổ họng đối phương phát ra tiếng vang mơ hồ, Mục Căn nhanh tay lẹ mắt đưa tay dưới miệng đối phương.

Lúc này, khi Mục Căn lần thứ hai nhìn thấy thứ trên lòng bàn tay, cả hai đều ra chiều quái dị.

Đây là… nửa con cá?

Chính xác mà nói thì là nửa con cá mới tiêu hóa được một nửa, chỉ còn mỗi phần đầu, phần dưới đã bắt đầu hòa tan, chứng minh dịch tiêu hóa trong dạ dày chủ nhân mạnh cỡ nào!

Olivia cuống quýt hất nửa cái đầu cá trong tay Mục Căn đi.

Bấy giờ, cái người vốn đang gục trên phao bơi cũng tỉnh lại. Mắt rõ ràng vẫn chưa mở, nhưng chẳng biết cậu ta phát hiện quỹ tích của nửa cái đầu cá bằng cách nào, mà ngay khoảnh khắc đầu cá sắp rơi xuống nước, cậu ta nhanh chóng thò tay bắt lấy, đoạn há miệng, nhai nhai đầu cá rồi nuốt vào bụng.

Cái bụng vừa xẹp thoáng cái lại phình lên một cục nho nhỏ.

Mục Căn & Olivia: 囧!!!

“Phụt! Phụt!” Miệng phun ra hai mắt cá, cậu ta lúc này mới mở mắt.

Một đôi mắt trùng màu với đại dương!

Đâu chỉ mắt, tóc người này cũng xanh biếc, lông mi cực dài, là một thiếu niên mang gương mặt hình trái tim, diện mạo vô cùng đẹp đẽ!

Ngặt nỗi, Olivia với Mục Căn mới chứng kiến cảnh tượng cậu ta nhét cá vừa phun ra vào miệng, làm sao chấn động trước bề ngoài của cậu ta được nữa.

Thiếu niên hiếu kỳ dòm Mục Căn và Olivia, mãi sau mới nhe răng với Mục Căn.

Hai hàng răng chắc khỏe bén nhọn lạ thường, cộng thêm vụn cá sống còn sót lại trên răng, trông phát khiếp lên được.

Mục Căn nghiêng đầu nhìn cậu ta, và cũng nhe răng.

Răng Mục Căn chỉnh tề hơn nhiều, vừa trắng vừa đều tăm tắp, nhìn phát là biết bé ngoan chải răng đúng giờ mỗi ngày rồi – Olivia nghĩ rất không đúng lúc.

Sau đó, thiếu niên kia lại nhe răng với Olivia.

Khoe khoang răng bén hả? Tuy cảm thấy động tác này không lịch sự cho lắm, song Olivia cũng lập tức nhe răng với cậu ta.

Dù thoạt trông chẳng khác gì ngậm miệng, nhưng răng của mỗi chủng loài có sự khác biệt rất lớn, Olivia vẫn là thú con, có điều răng nanh cũng lợi hại lắm. Thiếu niên kia nhác thấy răng nanh của Olivia thì có vẻ kinh hoảng thấy rõ (← Olivia cho rằng như vậy o(╯□╰)o)

Thiếu niên không biết nói, cũng nghe không hiểu lời họ, bấy giờ năng lực giao tiếp kỳ diệu của Mục Căn tái xuất: Chẳng rõ cậu làm cách nào mà hai người khoa tay múa chân nửa ngày, cuối cùng Mục Căn lại hiểu được ý cậu ta.

“Cậu ta ăn no quá, đang ngủ trong biển, tỉnh dậy thì thấy mình đến đây.” Mục Căn thuật lại lời than phiền của thiếu niên.

Olivia: …

“Tên này hung hăng quá, lại còn nhe răng nhếch miệng.” Nhìn Mục Căn trò chuyện vui vẻ cùng đối phương, Olivia cất giọng chua chua.

“Hổng phải đâu, nhe răng tức là mỉm cười đó, long thú một sừng ở nhà ngày nào chả nhe răng với cậu, bộ cậu không để ý hở?” Mục Căn thoáng sửng sốt.

Olivia đành phải “…” tiếp.

Nhe răng đại biểu mỉm cười chi chi đó là phản ứng bản năng của dã thú nguyên thủy, sinh hoạt trong xã hội hiện đại quá lâu, rất nhiều người thú không còn bản năng ấy nữa.

Thiếu niên và Mục Căn thành bạn tốt, bởi Mục Căn với Olivia là bạn tốt, nên thiếu niên gián tiếp cùng Olivia thành bạn tốt (orz quan hệ chi mà rối quá…)

Cậu ta bơi giỏi miễn chê, cũng đúng, có thể ngủ trong nước cơ mà, không chừng nguyên hình là loài thú thủy sinh nào đó cũng nên. Olivia theo bản năng cảm nhận được uy hiếp từ đối phương, dẫu Mục Căn chơi với cậu ta đến là vui vẻ, song hắn cũng chẳng dám lơ là, còn cẩn thận quan sát lộ tuyến bơi mà thiếu niên dẫn họ đi. Hắn ghi nhớ thật kỹ đường về, đặng một khi xảy ra điều gì bất thường, hắn có thể mang Mục Căn tháo chạy ngay lập tức!

Cơ mà, đầu óc tên kia đặt biệt đơn giản, điệu bộ thoạt nhìn không có ác ý, dọc đường đi cậu ta không chỉ một lần mò lên mấy thứ kỳ quặc dưới nước. Có một loại trái cây hình dạng quái đản không thể tả, ban đầu họ tưởng cá, nhưng thực tế lại là trái cây. Ăn theo phương pháp mà thiếu niên chỉ xong, Olivia kinh ngạc nhận ra hương vị của nó ngon không tưởng.

Đổi lại, Mục Căn dạy thiếu niên phương pháp bắn vòng nước, cậu ta học vừa nhanh vừa chuẩn, chả mấy chốc đã bắn được vòng nước hết sức mượt mà.

Cả thiếu niên lẫn Mục Căn đều trông rất phấn khích, nhưng Olivia lại càng không yên lòng.

Mấy ông bà cụ bơi bằng cách nào thế nhỉ? Sao lâu vậy vẫn chưa tới hòn đảo đích đến?

Bơi trong biển quá lâu, Olivia bắt đầu mệt mỏi, Mục Căn thì đã chui vào phao từ lâu.

Cứ tiếp tục như vầy… ngộ nhỡ phát sinh chuyện gì… bọn họ càng khó đào thoát…

Olivia lo lắng nghĩ, song hắn không thể hiện ra mặt, mà thậm chí còn tỏ ra hớn hở hơn nữa.

Cuối cùng thì bọn họ cũng thấy được bóng dáng đất liền!

Lúc nhìn thấy khói bếp bốc lên từ xa xa, tinh thần Olivia thoáng cái thả lỏng.

“Manh Manh! Bác cả!” Hắn lớn giọng gọi một tiếng với bờ bên kia, trên bờ tức khắc truyền đến tiếng đáp to hơn.

Olivia hoàn toàn yên tâm.

Các người lớn có mặt đông đủ, tên nhóc lai lịch bất minh không đủ gây e ngại nữa. Vì thế, lúc Mục Căn hào phóng mời thiếu niên lên bờ làm khách, hắn chỉ cười tủm tỉm đứng ngó một bên chứ không ngăn cản.

Hiển nhiên, thiếu niên bắt gặp một đám người lạ hoắc thì có chút do dự, song mùi thức ăn chín không ngừng bay tới từ trên bờ thực tình quá quyến rũ, cậu ta không nhịn nổi, sau cùng vẫn theo Mục Căn và Olivia lên bờ.

Tồng ngồng chạy theo.

 ̄▽ ̄

“Phát hiện hàng xịn nha!” Bà Maria giơ ngón cái, hé lộ nụ cười dưới tầng tầng lớp lớp nếp nhăn.

“Ha ha ha ha! Bé trai trắng nõn trắng nà! Đẹp mắt hơn lão già nhà tôi nhiều!” Bà chủ Khả Mễ luôn luôn điềm đạm ít nói cũng thình lình bật thốt một câu kinh người.

Nhìn thiếu niên ngố tàu dắt chim đi dạo lông nhông, Mục Căn vội vã nhặt khăn lông dưới đất của nhà mình lên bọc cho cậu ta.

“Bảo sao đợi mãi chả thấy các con về, hóa ra là quen được bạn mới giữa đường!” Ông chủ Tony cười ha ha, xé ba miếng thịt trên giá nướng, dùng nhánh cây xuyên vào, rồi lần lượt đưa cho ba đứa.

“Oa!” Nom con cá khổng lồ hơn mười mét trên giá nướng, Mục Căn và Olivia sợ ngu người! Nhất là sau khi nhìn thấy hàm răng dữ tợn của nó —

“Bà Maria bắt đấy, xong mọi người cùng nhau nướng, các con tới đúng lúc lắm, con cá to quá nên nướng đến tận giờ mới tạm chín.” Nhận ra nghi vấn trong mắt hai đứa, ông John hàng gia vị hồi đáp.

Thế giới quan một lần nữa đổi mới — Olivia tức tốc quay đầu dòm lại bà Maria.

Bà cụ thấp bé chả biết đã sống bao năm, nhìn sơ như kiểu chạm phát là gục, vậy mà tóm được con cá hung mãnh nhường ấy bằng tay không, quả là… bảo đao chưa cùn! Không thể trông mặt mà bắt hình dong nha!

Phát giác Olivia đang quan sát mình, bà Maria cười, dựng thẳng cánh tay lên, khoe… bắp tay khô quắt khô queo.

o(╯□╰)o

Ngay cả mình cũng chưa chắc bắt nổi con cá to tổ bố thế đâu! Olivia vừa xơi cá nướng ngon lành vừa trộm nghĩ. Cơ mà, có một bà cụ mạnh mẽ ngần này tọa trấn, dẫu tên nhóc kia có làm gì bất thường, chắc hẳn phe mình cũng có thể đối phó, nhỉ?

Còn bác cả nữa mà!

Nghĩ đến đây, tâm đề phòng của Olivia rốt cuộc hết xoắn xuýt.

Hắn ăn hết từng miếng từng miếng cá nướng trên tay, đoạn đưa cành cây không cho ông Tony: “Cho con miếng nữa!”

Cùng hắn chìa cành cây ra còn có thiếu niên xa lạ kia.

Thời gian kế tiếp, hiện trường triệt để biến thành cuộc so tài xem ai là vua dạ dày, ai nấy cũng dốc sức ăn. Nhưng chủng loài bất đồng, dung lượng bụng đương nhiên cũng khác, Mục Căn bại trận sớm nhất. Cậu cười haha, nhận nhiệm vụ đi xâu thịt cá. Nhóm ông bà cụ phố mua bán lần lượt tỏ vẻ không thể tiếp tục, cuối cùng người thi đấu chỉ còn Olivia và thiếu niên kia.

“Không, không được rồi…” Cho dù thời kỳ trưởng thành cần lượng thức ăn rất lớn, Olivia chung quy vẫn cảm giác bụng nhồi quá đầy rồi, nhồi nữa sẽ nổ tung, bèn ôm cái bụng tròn vo lăn đến cạnh eo Mục Căn.

Hắn hơi buồn ngủ.

“Tiểu Ollie vẫn thua nha…” Giọng ông Tony vọng vào tai hắn, mí mắt Olivia bắt đầu choảng nhau. Người mới học bơi mà lại bơi cả ngày, dù được bổ sung thức ăn đầy đủ, nhưng cơ thể vẫn có chút mệt nhọc.

“Thằng bé ăn ngon miệng ghê.” Đây là giọng cô Maria.

Bọn họ nói không sai, thiếu niên ăn đặc biệt ngon miệng!

Quả thực có chút quỷ dị!

Nghe không hiểu người ta nói gì, song bản năng mách bảo người ở đây rất tốt, thiếu niên nhe răng với các ông bà đang vây xem mình, ăn đến mức mặt dính đầy vụn cá.

Tiếp theo, bất thình lình —

Miệng cậu ta há rộng, tuy không phát ra âm thanh gì, nhưng trong nháy mắt ấy, màng nhĩ mọi người như bị dội nát.

“Ơ? Máy trợ thính của tôi… vỡ à?” Tháo máy trợ thính hình bông tai trên tai xuống, cầm trong lòng bàn tay, bà Maria cất giọng thảng thốt.

Song bà không có thời gian xem xét máy trợ thính của mình, lực chú ý của mọi người đều tập trung lên người thiếu niên vốn đang ăn ngon lành.

Tự dưng tự lành, thiếu niên vốn đang ăn uống ngon lành bỗng ôm người lăn lộn trên bờ cát.

“Đừng ai động vào, để tôi.” Bà Beati lấy dụng cụ từ túi thấm nước, nghiêm túc đi tới gần.

“Là bệnh Kanira, không phải cấp tính, chắc là từ lúc sinh ra đã bị.” Không lâu sau, bà Beati đã cho ra kết quả chẩn đoán.

“Bệnh Kanira?” Olivia cũng ngồi dậy.

“Một dạng bệnh nội tạng, nội tạng trong cơ thể bài xích lẫn nhau, bệnh do di truyền, đứa trẻ nào bị bệnh này không sống qua mười tuổi.” Bà Beati không có ý giảng bài cho họ, chỉ giới thiệu sơ lược một chút.

“Đáng châm chọc là tỷ lệ mắc bệnh vô cùng thấp, hơn nữa thường chỉ xuất hiện trên thân thể đứa trẻ cực kỳ ưu tú.”

“Vì phản ứng bài xích bên trong nên cơ thể chúng thỉnh thoảng sẽ ngưng vận hành, biểu hiện bên ngoài chính là hôn mê, tuổi càng lớn, thời gian hôn mê cũng càng dài, cuối cùng thì ngủ luôn không tỉnh nữa.”

Thằng bé ăn khỏe thế mà… Té ra lại mắc căn bệnh bi thảm vậy ư?

Nghe bà Beati giải thích xong, mọi người cùng sững sỡ.

“… Thì ra vẫn là một cậu bé.” Sờ sờ mái tóc xanh biếc của thiếu niên, Mục Căn nhỏ giọng hỏi. Sau đó, cậu ngẩng đầu nhìn về phía bà Beati: “Bệnh của cậu bé, bà… chữa được không ạ?”

Bà Beati liền nở nụ cười tự tin.

“Người khác không thể, nhưng – ta có thể.”

Đây chính là niềm kiêu hãnh của danh y hàng đầu!

Nhưng dù bà Beati có thể chữa, cũng mang theo một phòng giải phẫu mini, hiềm nỗi lại không mang túi máu cần trong lúc giải phẫu. Hên là sau khi kiểm tra, không ngờ thiếu niên có thể dùng máu của Olivia và Mục Căn! Chẳng những thế, cả máu của ông Tony và ông Canaan cũng thích hợp!

“Rút máu của con nhiều nhiều vào.” Trước lúc lấy máu, Olivia nhỏ giọng bảo bà Beati.

“An tâm, ta sẽ chú ý an toàn của mọi người.” Bà Beati gật gật đầu.

Hiện trường nướng thức ăn nháy mắt biến thành hiện trường phẫu thuật, kỹ thuật mổ của bà Beati cao minh tới mức nào, dân thường ở đây hoàn toàn nhìn không ra, nhưng vẫn biết cuộc giải phẫu diễn ra rất nhanh, loáng cái bụng thiếu niên đã được khâu lại, quá trình dị thể cung cấp máu cũng tiến hành đồng thời. Trên cánh tay bốn người cắm một cái ống dài mảnh, đầu kia cắm trên hai tay thiếu niên.

“Tốt rồi.” Bà Beati một mực quan sát phản ứng của thiếu niên, ngay thời điểm bà chuẩn bị rút ống truyền máu thì chuyện ngoài ý muốn phát sinh: Máu thiếu niên chảy ngược qua ống truyền, có ít máu không cẩn thận chảy vào cơ thể người cho máu!

“Không có gì khó chịu hết, bà cứ lo cho cậu bé trước đi!” Ông Tony hào sảng phất tay, rồi đột ngột nhớ ra cái gì: “Bà thử xem Olivia với Mục Căn đi, hai đứa nó không việc gì chứ?”

Bọn họ đều cả đống tuổi rồi, gặp chuyện cũng không sao, nhưng cuộc đời Olivia và Mục Căn chỉ vừa chớm bắt đầu thôi.

“Không sao, thỉnh thoảng cũng xảy ra tình huống này mà, bệnh cậu ta không có tính truyền nhiễm, không việc gì đâu.” Bà Beati đáp vô cùng chắc chắn, mấy người chung quanh nghe vậy mới an lòng.

Tiếp theo, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, thiếu niên mờ mịt bò dậy, nhìn thấy trên băng vải trên bụng, lại cảm giác trên người chưa hết tê dại, cậu ta hoảng hốt nhảy dựng lên.

Há miệng, bắt đầu gầm rống!

Không ai nghe được giọng cậu ta, song ai cũng biết cậu ta nhất định đang hét rất to! Màng nhĩ đau dữ dội, trước sau có không ít người chịu không thấu. Phát hiện đã có người té xỉu, Mục Căn cố chống đỡ mà nhào lên người thiếu niên kia.

“Không sao hết, chỉ là khám bệnh cho cậu thôi, về sau cậu sẽ không đau nữa, cũng không ngất xỉu… Bà Beati chữa khỏi bệnh cho cậu rồi…”

Chỉ bằng Mục Căn vốn không cách nào ngăn cản thiếu niên, cuối cùng người khống chế cậu ta là Olivia, mà Mục Căn chỉ nắm tay cậu ta, lặp đi lặp lại lời vừa rồi.

Tất thảy “âm thanh” rốt cuộc biến mất.

“¥&… Khỏi rồi?” Mục Căn nghe được giọng nói vô cùng non nớt.

Giọng nói quá đỗi xa lạ, cậu chưa từng nghe qua.

Mục Căn ngẩng đầu, thấy thiếu niên đang nhìn mình chuyên chú.

Không thể nào?

Mục Căn thử gật đầu: “Ừ, bệnh cậu khỏi rồi.”

Thế rồi, cậu cảm nhận được niềm vui sướng mãnh liệt.

Đồng thời, sự tình càng đáng kinh hãi hơn cũng phát sinh —

Phía trước! Không biết tự lúc nào xuất hiện sóng to dâng cao mấy chục mét!

Ngọn sóng khổng lồ như căn nhà lầu đột ngột mọc lên từ đưới đất, ùn ùn đánh về phía hòn đảo nhỏ – nơi đoàn du lịch phố mua bán Aidori đang dừng chân!!!

Đi đôi với sóng gió động trời, bọn họ thấy được thân hình đồ sộ của hải thú —

Tất cả người máy dùng tư thế bảo vệ đứng trước mặt mọi người. Người máy tiểu A ôm lấy Mục Căn và Olivia.

“Ma ma!!!” Bấy giờ, mọi người đang đứng ngẩn ngơ tại chỗ đều nghe thấy âm thanh này.

Vô luận là ngôn ngữ dân tộc nào thì cách gọi mẹ cũng na ná nhau, dẫu phát âm hơi khác ngôn ngữ thông dụng của đế quốc, nhưng ai nấy đều minh bạch hàm nghĩa của từ kia.

Tiếp đó là loại ngôn ngữ mà họ không thể nghe thấy, không có âm thanh thực chất, mà giống sóng âm hơn, hai luồng sóng âm nối tiếp nhau không ngớt trong đầu họ. Một lát sau, đoàn du lịch phố mua bán Aidori bất ngờ phát hiện sóng to tự dưng lặn mất rồi?

Vầng thái dương sắp lặn dịu dàng rải nắng lên mặt biển, mặt biển không bình lặng như trước nữa mà có thật nhiều thật nhiều…

Mấy chục hải thú khổng lồ đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hòn đảo nhỏ.

Chỉ mới lộ đầu mà đã to vượt mặt con cá họ ăn ban nãy, mọi người không thể tưởng tượng thân hình hải thú dưới nước đến cùng dài bao nhiêu!

“Cá này… tôi bắt không nổi…” Bà Maria ngơ ngác nói.

Đàn cá đã lớn tới nỗi chẳng cần kính lão cũng thấy rõ mồn một!

Người dân phố mua bán Aidori lẳng lặng đối mặt với đàn hải thú.

Không biết mấy hải thú làm gì mà lại có một đợt sóng mới kéo đến. Sóng khá thấp, nhưng cũng cao hơn người máy Alpha cao nhất ở đây.

Cơn sóng vỗ tới, rồi lui về biển rất nhanh.

Thiếu niên vô danh đứng trên bờ lại bỗng dưng mất tăm mất tích.

“A a a a!” Olivia cúi đầu nhìn, hoảng sợ kêu thành tiếng!

Cơn sóng thiệt quá mạnh, vậy mà tiêu diệt cả quần đùi hoa của Olivia!

“Ollie, cậu nhìn kìa!” Giọng Mục Căn thình lình vang lên bên cạnh, bấy giờ Olivia mới biết không ai chú ý tới mình, mọi người đang bận trợn mắt há mỏ nhìn… mặt biển?

Vì vậy Olivia cũng dời tầm mắt về hướng biển rộng.

Sau đó, hắn cũng sợ điếng người.

“Wow…”

Hải thú khổng lồ mới rồi còn ở đó mà giờ đã biến mất, trên mặt biển bất ngờ có mấy chục người cá nhảy lên!

Không phải người cá thân người đầu cá họ gặp lúc trước, mà chính là mỹ nhân ngư thân trên nữ tính cùng đuôi cá mỹ lệ trong tập tranh của Mục Căn!!!

Đuôi cá đủ màu sắc sặc sỡ hòa quyện cùng mặt biển gợn sóng lấp lánh, các cô nhanh nhẹn nhảy khỏi mặt nước, rồi chui xuống đáy biển bằng tốc độ còn lẹ hơn.

Trong các mỹ nhân ngư, người dân phố mua bán Aidori chợt bắt gặp một đuôi cá vàng kim!

Bất đồng với người cá thân trên nữ tính, chủ nhân của bóng hình nọ rõ ràng là ngực phẳng! Nếu dòm kỹ…

“Là thằng bé ăn khỏe kia!” Bà Maria hô to.

Đàn người cá liên tục nhảy lên, đồng thời hình bóng họ cũng càng lúc càng xa.

“Này… chúng ta nhìn thấy người cá rồi!” Ông chủ Tony thẫn thờ.

“Vàng kim, hồng, đỏ, xanh, đen… Hình như ai cũng thấy đúng không, đây rốt cuộc chứng minh điều gì?” Ông John hơi phát điên.

“Ách… Chắc là chứng minh mọi chuyện đều có khả năng xảy ra!” Bà Maria cực bình tĩnh.

“… Được rồi.”

“A! Lại thấy hàng xịn nữa!” Bà Khả Mễ hét lên lần hai.

Theo giọng bà, tầm mắt mọi người nhất tề chuyển về phía Olivia trong lòng người máy tiểu A.

Olivia: 囧!!!

Hắn muốn tìm một cái khăn, nhưng khăn bị sóng cuốn đi hết cùng quần bơi hoa của hắn rồi orz. Olivia bất đắc dĩ, đành biến về nguyên hình trong lòng người máy tiểu A.

Tiểu chíp lông xù chi chi đó, không mặc quần đùi quá ư là bình thường!

Thế nên, Olivia cực kỳ điềm tĩnh nhấc chân mảnh trốn khỏi ánh mắt mọi người.

Do vậy, hôm sau phi thuyền của Cục Du lịch Dole hạ xuống từ không trung, đập vào mắt chính là một đám ông bà cụ, vài người máy, một thiếu niên và một tiểu chíp.

“Ơn giời! Mọi người đều còn sống!” Nhân viên Cục Du lịch thấy họ thì mừng phát khóc. Nhóm láng giềng phố mua bán Aidori ôm cả bụng hoài nghi trước màn nghênh đón hoành tráng.

“Ở đây vốn đâu phải Doris! Mọi người lên trúng phi thuyền lừa đảo, bọn chúng chuyên giả mạo nhân viên Cục Du lịch với mục đích lừa du khách từ tinh cầu tiếp đãi tới đây! Một lũ người điên chuyên dùng người sống nuôi nhân ngư!”

Người dân phố mua bán Aidori: o(╯□╰)o!

“Sau khi phát hiện mọi người không đến Doris, chúng tôi lập tức bắt tay điều tra… May mà mọi người không gặp chuyện… Không tổn thất gì chứ ạ?”

Aidori: Chậc… Tổn thất mấy cái khăn tắm và một cái quần bơi hoa…

Bọn họ nhanh chóng được mang đi khỏi tinh cầu nguyên thủy cấp S chưa khai phá.

Tối ấy, họ đang tiến hành kiểm tra sức khỏe để một lần nữa đến với tinh cầu Doris chân chính, Mục Căn cầm ra phao bơi tính dùng tiếp thì ngạc nhiên phát hiện ba mảnh gì đó trong suốt.

“Vảy cá vàng kim?” Olivia cầm lấy chúng.

“Mỗi người một mảnh.” Mục Căn nhanh nhẹn phân chia đâu vào đấy.

Gặp được thiếu niên kia cứ như một giấc mộng, chỉ có ba mảnh vảy cá chứng minh họ không nằm mơ.

Báo cáo sức khỏe của ông Tony và ông Canaan cũng có thể chứng minh đó không phải mơ.

“Bệnh dạ dày khỏi rồi? Tuổi xương trẻ đi sáu mươi năm?!” Ông Tony sững sờ.

“Nếp nhăn của ông cũng bớt hẳn kìa.” Mặt ông Canaan chẳng chút thay đổi, chỉ vào ông Tony.

“Ông cũng thế!!”

Lại thêm một bằng chứng khác chứng tỏ nhân ngư từng xuất hiện.

***

Trên hòn đảo nhỏ, bọn họ cũng để lại bằng chứng đã từng đến đây bơi lội.

Từ nay về sau, mỗi lần tiểu nhân ngư giống đực nào đó biến thành hình người ngủ trong nước, cậu ta không tồng ngà tồng ngồng nữa.

Mà trôi lơ lửng giữa biển trong cái quần đùi hoa hoét, dòm sơ càng giống xác chết trôi.