Không Có Kiếp Sau

Chương 120: Người máy trong chuyến đi

Xách túi nhỏ của bà Beati đi lạch bạch sau cùng, Sigma im lặng lâu thật lâu, mãi sau mới tiến vài bước đến cạnh Mục Căn, đột nhiên nói: “Sau này Sigma không muốn rời nhà, Sigma không muốn làm nhân viên phục vụ phi thuyền.”

Lẳng lặng nhìn thoáng qua Sigma, Mục Căn gật đầu: “Về sau Sigma vẫn ở chung với anh, tụi mình cùng mở tiệm, cho Sigma làm ông chủ.”

“Ừa.” Tuy gương mặt máy móc vĩnh viễn không thể hiện tình cảm, nhưng ai cũng nhận thấy rõ ràng Sigma đang vui vẻ trở lại.

“Chờ em với anh trai mở tiệm, phải thuê người máy hồi nãy về làm việc.” Sigma lại có nguyện vọng mới.

“Được nha!”

“Chúng ta có thể phát lương cao gấp mười lần chỗ cũ cho anh ta không?” Sigma tiếp tục thương lượng với Mục Căn.

“Được nha!”

Nhóm láng giềng phố mua bán đều cười ha ha nghe hai anh em nói chuyện, Alpha rốt cuộc nghe hết nổi.

“Có thể thuê, nhưng tiền lương gấp mười thì miễn.”

Người lớn nhất vừa lên tiếng, hai nhóc phá gia chi tử bị đàn áp một cách tàn nhẫn.

 ̄▽ ̄

“Tối đa là gấp ba.” Sau một năm buôn bán, Alpha là người máy có óc kinh tế nhất nhà.

Vì vậy, Sigma một lần nữa cao hứng, hạ giọng xuống mức thấp nhất, bảo Mục Căn rằng: “Sigma để lại địa chỉ cho mấy người máy kia nha.”

“Ừ!”

Dẫu một bên là nhân loại, bên kia là người máy, dẫu chỉ một người có mắt và người kia có màn hình tối, nhưng hai anh em vẫn trao nhau một cái nhìn ăn ý (?).

Kéo hành lý cuốc bộ trên lối đi màu trắng thật dài chừng mười lăm phút, dựa theo thông tin chỉ dẫn trên tường, đoàn khách du lịch của phố mua bán Aidori rốt cuộc ra khỏi lối đi.

Vừa ra tức thì, mọi người liền hít một hơi thật sâu.

“Không khí nóng ẩm ghê!” Luồng không khí hoàn toàn chưa bị máy cân bằng khí hậu sàng lọc cứ thế ập vào mặt, ẩm ướt, mang theo hơi nóng đặc trưng của xứ nhiệt đới. Đối với các cư dân hành tinh Bạch Lộ thường sinh hoạt trong nhiệt độ trên dưới 23°C mà nói, cảm giác quả là mới mẻ!

Thời điểm đặt chân ra khỏi lối đi, sàn nhà màu trắng làm từ vật liệu khoa học kỹ thuật dưới chân mọi người cũng theo đó biến thành mặt cỏ thuần thiên nhiên, nhưng cỏ không mang sắc xanh, mà là sắc hồng. Chẳng những thế, phóng mắt ra xa sẽ thấy toàn bộ cây cối tựu chung đều màu hồng, chỉ khác nhau ở mức độ đậm nhạt thôi.

“(*@ο@*) oa ~”

“Nơi này là thành phố lãng mạn – Keruibila.” Với tư cách trưởng đoàn, ông chủ Tony ung dung điềm tĩnh thông báo vị trí hiện tại của cả đoàn.

Thời đại này, tinh hệ Dole tương đương với “thắng địa du lịch”, nhưng “thắng địa du lịch” thực sự quá rộng lớn, một lối vào chắc chắn không đủ. Do vậy, tinh hệ Dole có cả thảy 13 tinh cầu tiếp đãi, và tùy theo mục đích chuyến đi, mọi người từ các tinh hệ khác đến tinh hệ Dole du lịch sẽ tới tinh cầu tiếp đãi để đăng ký trước.

Nhân tiện nói luôn, tinh cầu tiếp đãi không thuộc tinh hệ Dole.

Là tinh hệ phục vụ chủ yếu cho “tham quan du lịch”, tinh hệ Dole do đủ loại tinh cầu có giá trị du lịch tạo thành, mà số lượng tinh cầu cũng không cố định. Những tinh cầu tiếp đãi này chính là tinh cầu dự bị của tinh hệ Dole, chúng sẽ không ngừng khai thác giá trị của mình, vì chỉ khi thông qua sát hạch của Cục Du lịch Dole, chúng mới trở thành thành viên chính thức của tinh hệ.

Được trở thành tinh cầu tiếp đãi xem như đã nằm trong danh sách nguồn tài nguyên du lịch tương lai mà Dole sẽ lựa chọn. Tinh cầu tiếp đãi là trạm dừng chân đầu tiên của du khách, Cục Du lịch Dole cho chúng cơ hội triển lãm bản thân. Đồng thời, về phần du khách, có thể tham quan thêm một tinh cầu nằm ngoài kế hoạch du lịch, đa số họ đều tỏ ra vui mừng với cách sắp xếp ấy.

“Chúng ta phải ở đây đăng ký, rồi chờ nhân viên công tác của Cục Du lịch xác nhận lịch trình, xong mới đi tham quan tinh cầu trong kế hoạch theo lịch trình đó.” Ông chủ Tony kinh nghiệm đầy mình nói.

“Vâng!” Nhóm người máy chữ cái và “hai lúa” Mục Căn lần đầu đi du lịch đứng sau ghi chép.

Tuy Olivia tỏ ra rất trấn tĩnh, nhưng cũng thầm nhớ kỹ trong lòng. Là một tiểu chíp vị thành niên, hơn nữa còn là tiểu chíp vị thành niên lớn lên trong cô nhi viện, hắn không được phép một mình đi du lịch bất cứ đâu, nơi xa nhất mà viện trưởng cô nhi viện dẫn lũ trẻ đi chỉ là — con sông nhỏ trước cổng cô nhi viện.

Chỗ đó là miễn phí.

Tuy nhiên, do có hai đứa nhóc lao vào đánh nhau nên chuyến du lịch duy nhất trong trí nhớ của Olivia cũng kết thúc vội vàng.

Với Mục Căn, Olivia và nhóm người máy nhà họ, đây là chuyến du lịch đầu tiên trong đời. Ngoài ra, lần du lịch này cũng là cơ hội tốt giúp bọn họ học hỏi “Phương thức sinh hoạt chính xác của nhân loại”.

Đành rằng là nhân loại, song cả Mục Căn lẫn Olivia đều được người máy nuôi lớn. Hai đứa là những nhân loại vô cùng thông minh sáng dạ, thành tích ở trường cũng rất ưu tú (ngoại trừ môn chuyên ngành của Mục Căn  ̄▽ ̄), nhưng thực chất lại khuyết thiếu “thường thức sinh hoạt của con người” trầm trọng. Có thể đi du lịch cùng các ông bà cụ có kinh nghiệm “ăn ở” mấy trăm năm là thể nghiệm tuyệt vời với cả hai!

“Trên tinh cầu này, khách sạn nghỉ chân và ăn uống do Cục Du lịch chỉ định đều miễn phí, nếu muốn nếm đặc sản địa phương thì phải bỏ tiền túi!” Trưởng đoàn Tony tiếp tục giới thiệu đầy chuyên nghiệp: “Nhưng chi phí ở đây rất rẻ, tôi đề nghị hôm nay chúng ta ngủ lại khách sạn được chỉ định, sau đó cùng đi thưởng thức món đặc sản!”

“Đồng ý!”

“Đồng ý!”

Nhóm láng giềng nhao nhao giơ tay tán thành, Olivia đang không biết có nên giơ không thì đúng lúc này, bác cả Alpha cũng giơ tay.

“Đồng ý.” Giọng nói hết sức cứng nhắc, nhưng rất kiên định.

Vì vậy Olivia cũng rối rít giơ móng vuốt lên ~(≧▽≦)/~

Không khí trong đoàn hết sức thân thiện, hiệu suất làm việc của Cục Du lịch cực cao nên họ không phải chờ đợi lâu, nhưng thời điểm đăng ký lại phát sinh một vấn đề nhỏ: Nhân viên phụ trách đăng ký cũng là một người máy, hôm nay rất nhiều công tác mang tính chất dẫn đường đều do người máy làm, hiệu suất cao, phục vụ tốt, cũng không yêu cầu tiền lương, hữu ích hơn nhân viên nhân loại thời vụ nhiều.

“Mời ký tên vào đây.” Người máy đưa ra một trang giấy điện tử từ trong cửa chắn, ngỏ ý bảo du khách ký tên xác nhận.

Tất cả những người đi trước đều làm vậy, không xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Mãi đến khi nó gặp Alpha.

Tiếp nhận biên lai điện tử, Alpha mau chóng đọc nội dung trên giấy một lần: Đây là một bản khai thống nhất chiếu theo kế hoạch du lịch mà họ nộp lên trước đó, nội dung không hề nhầm lẫn.

Xác nhận xong, Alpha ký tên mình.

Rồi —

Vấn đề lập tức xuất hiện.

“Mời ký tên vào đây.” Biên lai Alpha mới nộp bị đưa ra lần thứ hai, kèm theo là giọng nói máy móc giải quyết việc chung của nhân viên tiếp tân.

“Đã ký.” Alpha cũng cất giọng giải quyết việc chung.

“Mời ký tên bằng tay, không dùng máy in.” Người máy tiếp tân đổi cách nói.

“Không phải máy in, là viết tay.”

Bởi sự xuất hiện nghênh ngang của bác cả Alpha, người máy tiếp tân gần như bị hắn làm đứng máy!

Tốc độ làm việc trước cửa chắn bị kéo dài, những du khách đứng sau không hiểu chuyện gì xảy ra, nhịn không được phải rung chuông gọi điều phối viên nhân loại. Điều phối viên cuống quýt chạy tới, làm rõ mọi chuyện xong, hắn có chút dở khóc dở cười.

Khác biệt lớn nhất giữa nhân loại và người máy chính là con người biết cách tùy cơ ứng biến. Nhanh nhẹn giải quyết vấn đề biên lai cho Alpha và tất cả người máy phía sau (bao gồm cả Mục Tiểu Căn), tiếp theo xác nhận không còn du khách người máy nào nữa, bấy giờ điều phối viên mới giải thích cho các du khách khác, sau đó rời đi.

“Người máy du khách? Vui phết nhở.” Nhớ lại cảnh tượng hai người máy tranh cãi bằng chất giọng máy móc y xì nhau, gã điều phối viên cười đau cả bụng. Người máy bảo mẫu đi du lịch cùng chủ nhân là chuyện thường ở huyện, hơn nữa còn không cần chi tiền. Nguyên nhân xuất hiện bug hôm nay chỉ có một: Người máy kia đăng ký bằng thân phận du khách.

Du khách sẵn lòng chi trả cho người máy dùng tiền nhân loại đi du lịch, trường hợp này là đầu tiên. Đó là quyền tự do của người ta, bọn họ đương nhiên không ngăn cản.

Sau khi sự việc chấm dứt, gã điều phối viên còn kể cho đồng nghiệp nghe, ai ai cũng coi đó là chuyện cười.

Nhưng với người máy, chuyện ấy tuyệt đối không phải trò cười.

Giờ tan tầm, người máy tiếp tân nọ (chúng không có giờ tan tầm, cái gọi là tan tầm chính là thay ca đi nạp điện với người máy khác) không trực tiếp rời đi, chín biên lai mà điều phối viên xử lý được nó tiện tay đặt sang một bên, nó lẳng lặng cầm biên lai điện tử lên nhìn thật lâu. Trước khi chuyển toàn bộ thông tin trên biên lai về không một lần nữa, người máy tiếp tân chụp lại cả chín biên lai, lưu vào ổ cứng của mình.

Nó không rõ mình vì sao muốn làm vậy, đây đâu phải một phần trong quy trình làm việc, tuy cũng không trái quy định, nhưng lại là chuyện chiếm dụng ổ cứng, một chuyện không hề dễ dàng với những người máy sở hữu dung lượng ổ cứng hạn hẹp như chúng.

Cơ mà, nó vẫn muốn làm.

Sau, nó thỉnh thoảng cũng chia sẻ mấy tấm ảnh và cả vụ việc phát sinh ngày ấy cho các đồng bạn xem.

Các người máy cũng lặng lẽ lưu số ảnh vào ổ cứng.

Người máy cũng có thể đi du lịch giống con người, thật tốt quá!

Đối với người máy, đây là một sự kiện vô cùng vĩ đại, đủ tư cách nằm trong ổ cứng.

***

Nhóm Alpha dĩ nhiên không biết sự tình các đồng loại làm, bọn họ là đoàn người máy đầu tiên đi du lịch, nên cũng được phân phòng trong khách sạn. Thậm chí, lúc Alpha ở một mình trong phòng sắp xếp hành lý, tiếp tân khách sạn gọi điện hỏi hắn có muốn gọi cơm không, hắn ma xui quỷ khiến thế nào lại làm ra hành vi “lãng phí” đầu tiên trong đời.

Hắn, hắn gọi cơm.

Trong số các loại thịt, hắn chọn thịt quy giáp long, rau thì chọn cỏ dát chi hồng đặc sản tại địa phương, không những thế, còn gọi nước quả mọng hồng và một phần kem.

Nhân viên phục vụ không vào, chỉ ấn chuông cửa, đặt toa ăn ngoài cửa rồi bỏ đi.

Alpha bấy giờ mới lén la lén lút mở cửa, chuẩn bị kéo toa ăn vào.

Nhưng thời điểm kéo cửa ra, hắn bắt gặp sáu toa ăn đặt ngay ngắn chỉnh tề trên hành lang, cùng với… năm cánh cửa đồng thời bật mở.

Beta, Eta, Pi, Epsilon và… người máy A cũng lén la lén lút mở cửa, chuẩn bị kéo toa ăn vô phòng.

Ngay lúc màn hình tối của nhóm người máy cùng đen ngòm tập thể, lại một cánh cửa bật mở, Manh Manh lần đầu tiên ở một mình cũng dùng cánh nhỏ đẩy cửa, nhảy phốc ra.

“Mấy toa ăn này không có của Manh Manh hở? Sao của Manh Manh chưa đến nữa? Đưa chậm hả ta?”

Lạnh lùng liếc thoáng qua Manh Manh trên hành lang, sáu người máy khác nhanh tay kéo toa ăn vào, đoạn đóng cửa phòng bằng tốc độ còn lẹ hơn.

“Chíp?” Manh Manh ngơ ngác nghiêng đầu nhỏ, có điều toa ăn của nó đến rất nhanh. Cao hứng cám ơn nhân viên đẩy toa ăn xong, Manh Manh vui vẻ ủn toa ăn nho nhỏ vô phòng mình.

Dù ăn không được, nhưng có thể chụp ảnh mấy đĩa thức ăn nha! Không gian lưu trữ lớn thế mà, lưu vài đĩa thức ăn cứ gọi là đơn giản như đang giỡn!

~(≧▽≦)/~

Nhóm người máy làm nhanh mà bí mật, chẳng nhân loại nào hay biết vụ gọi cơm này, cũng không biết họ dùng cách gì xử lý số thức ăn ấy, tóm lại lúc họ rời đi, nhân viên phục vụ vào phòng dọn dẹp, trong phòng hoàn toàn sạch sẽ.

Ách… sạch đến mức ngay cả cái đĩa cũng biến mất tăm…

Thời điểm ở với các nhân loại, nhóm người máy lại không gọi gì như cũ.

Được rồi, không tính Sigma.

Mục Căn và Olivia gọi món gì cũng không quên gọi cho hắn một phần, tuy không ăn, nhưng Sigma vẫn bỏ hết thứ tốt vào bụng theo thói quen.

Mục Căn ăn xong sẽ miêu tả chi tiết hương vị cho Sigma nghe.

Alpha chỉ cần trả tiền là đủ rồi, trầm mặc đi theo Mục Căn và Olivia, ngắm điệu bộ phấn khích của lũ trẻ. Hắn thoạt nhìn trầm ổn mà đáng tin.

Vì hôm nay lượn lờ cả buổi trên con đường thịt nướng, Mục Căn và Olivia bị ám mùi nồng nặc, không thể không ngâm mình cả tiếng trong phòng tắm mới ra.

Sigma cũng ngâm chung với họ một lát, dù làm từ kim loại, song trên người hắn cũng lây mùi.

Hôm nay bọn họ ngâm hơi lâu, chờ Mục Căn và Olivia kỳ cọ từ đầu đến đuôi, tắm rửa sạch sẽ đi ra, Sigma đã tắt máy rồi…

À… là ngủ mới đúng.

Bê Sigma nặng trịch ra khỏi phòng tắm, trong phòng có hai chiếc giường, Olivia đặt hắn lên giường bên trái.

“Sigma tắt máy đúng giờ ghê.”

“Sigma nặng lắm đúng hông?” Mục Căn cười ha ha, vừa lau tóc vừa theo sau họ, ngồi lên giường bên phải.

Lia mắt qua giường bên trái, lại dòm dòm giường bên phải, Olivia không nghĩ nhiều mà giang tay giang chân nằm luôn lên giường bên phải.

→_→

Đèn tắt, trong bóng tối, hai thiếu niên thơm tho giống nhau cùng đắp chăn và phát biểu cảm tưởng về mỹ thực mới ăn tối nay.

“Tớ hy vọng sau này có thể giúp các bác, ba ba và Sigma thưởng thức được đồ ăn nhân loại.” Lúc gần ngủ, Mục Căn bỗng nhỏ giọng nói.

“Hả?”

“Mong rằng tương lai có thể nghĩ ra cách khiến họ nếm được món ăn tớ làm, vì mục tiêu này, tớ nhất định phải cố gắng học tập tại khoa Ẩm thực.”

“Dù trước mắt còn chưa biết làm thế nào, cơ mà, tớ muốn học nấu ăn trước đã.”

Mỗi khi mình ăn cơm, mà nhóm người máy chỉ có thể ngồi bên cạnh nhìn, Mục Căn luôn nghĩ như thế, đã nghĩ từ rất lâu rất lâu rồi. Đây mới là nguyên do cậu bất chấp tất cả để thi vào khoa Ẩm thực.

Tuy rằng Mục Căn không nói ra, nhưng Olivia lại hiểu ngay tắp lự.

“Rồi sẽ có ngày ấy.”

“Ừa!”

Hai đứa lại cùng mong chờ hành trình ngày mai, cuối cùng ôm nhau ngủ say sưa.

***

Mấy bạn còn nhớ món quà nhỏ mà Aranda tặng ma ma hông?

Là món quà nhỏ được đế long trăng rằm tự mình xay, Olivia – đại nhân vật số một trong tương lai – đích thân gói, và Mục Tiểu Căn – một nhân vật khác cũng hết sức quan trọng của đế quốc trong tương lai – chuyển giao đó nhen ~

Giờ đây nó đang nằm chễm chệ trên bàn làm việc của giáo sư Mục Lan Toa.

Mục Căn nói thẳng là quà, lại quên nhắc cô bên trong chứa bột mì, thành thử giáo sư Mục Lan Toa cầm nó đi lại phát hiện không thể dùng dụng cụ đo lường ra là vật chất gì, cô đành đặt món quà sang một bên.

Song Aranda lại đặc biệt để bụng, mỗi ngày đi ngang qua bàn làm việc, nó đều liếc nhìn cái túi đầy ngóng trông, sau lại chờ mong nhìn giáo sư Mục Lan Toa, ánh mắt ấy sao mà quyết liệt thế! Như kiểu nếu giáo sư Mục Lan Toa không lập tức sử dụng món quà thì vô cùng có lỗi với Aranda vậy!

Giáo sư Mục Lan Toa quyết định khám phá cách dùng thực tế của món quà ngay và luôn.

Cuối cùng, theo đề nghị của Mục Lan Đức, cô, cô…

Cô bôi thứ phấn trắng khả nghi ấy lên mặt.

Nếp nhăn và lỗ chân lông biến mất sạch sành sanh! Toàn bộ tàn nhan hình thành do quanh năm hứng nắng được che khuất hết! Ngay cả làn da thiên nâu do thường xuyên gieo trồng cũng trở nên trắng trẻo hơn cả phụ nữ bình thường!

Chuyện, chuyện này —

Món quà Aranda tặng ma ma là phấn-nền tốt nhất trần đời đó nha!

Giáo sư Mục Lan Toa mừng rỡ quá đỗi, đêm đó lén tặng Aranda một cái ôm thật chặt!

Con gái quả là áo bông nhỏ của ma ma, thiệt tri kỷ quá đi à!

~(≧▽≦)/~

—–

Tác giả có lời muốn nói: Công bố nguyên nhân thực sự Mục Căn muốn vào khoa Ẩm thực

Vì ba ba và các bác, vì Sigma, cậu chàng…

Không ngại gieo rắc tai họa cho các giáo sư khoa Ẩm thực!