Alpha thiệt tình chẳng biết làm sao với nhân loại mini này, bèn nhấc thằng bé giao cho Sigma.

"Trông nó." Hắn chỉ nói mỗi câu.

Bé con và Sigma nhất tề gật đầu.

"..." Alpha trầm mặc.

Nhưng mà, để hai đứa trông coi lẫn nhau hình như càng tốt thì phải!

Quyết định vậy đi ~

Trong "não" nhanh chóng đưa ra một kết luận, màn hình tối của Alpha hơi lóe sáng.

Với Alpha, trước mắt rõ ràng có việc quan trọng hơn cần hắn hoàn thành, tại sao nhân loại này lại đột ngột xuất hiện tại đây? Phải chăng đây là nơi tập trung của nhân loại? Tình huống cụ thể của hành tinh này rốt cuộc là thế nào... Có quá nhiều chuyện cần hắn đi thăm dò phân tích, Alpha dẫn theo tất cả người máy tức tốc rời đi, ngoại trừ Eta.

"Epsilon, mau theo kịp." Lúc sắp đi, Alpha ra lệnh một tiếng mà không quay đầu lại. Giọng hắn vừa vang lên, phi thuyền vốn tả tơi xơ mướp đang đậu trên đất biến hình: Thân tàu mượt mà cấp tốc phân giải chia tách, sau khi trải qua tổ chức và lắp đặt, vô số bề mặt cơ khí hóa thành một người máy hết sức đồ sộ!

"Vâng." Người máy khổng lồ (vẫn tả tơi xơ mướp ==) cất lời ồ ồ, sau đó nện bước nặng nề đi theo nhóm Alpha.

⊙o⊙ ← Vẻ mặt nhóc con nhoáng cái thành thế này.

⊙o⊙ ← Nếu có thể, dự là Sigma cũng y vầy.

"Chân tôi... cả mông." Sigma dùng cánh tay chống nửa người trên rượt theo Epsilon hai bước, muốn lấy chân và mông khảm trên người Epsilon xuống ngay, nhưng chợt nhớ tới mệnh lệnh của Alpha.

Nhìn nhân loại phía sau, đây chính là nhiệm vụ thứ hai Alpha giao cho mình!

Ánh chớp trong màn hình tối cũng ảm đạm hẳn đi, đang lúc Sigma tính dùng cánh tay "bước" về thì chợt cảm thấy tay bị nắm lấy.

"Trông anh!" Một đôi mắt to sáng long lanh nhìn Sigma, chính là bạn nhỏ Mục Căn cũng rất chi tận tụy trên cương vị công tác tới đây túm hắn.

Vì thế, hai vị một lần nữa trở lại trạng thái me nhau →_→ ←_←

Cùng lúc ấy, tiếng rột rột trong bụng Mục Căn cũng chưa ngừng phút nào từ đầu tới giờ, song cậu rất rành ứng phó loại tình huống này, để phân tâm khỏi cảm giác đói, Mục Căn bắt đầu đếm xem bụng mình kêu bao nhiêu tiếng. Làm trẻ con ở độ tuổi này, Mục Căn đếm số khá giỏi, có thể đếm chính xác từ một tới năm mươi.

Nhưng chỉ đếm được tới năm mươi thôi, ba ba cậu còn chưa dạy mấy số sau năm mươi đâu.

Mục Căn đang đếm giữa chừng thì nghe tiếng rột rột càng lúc càng dồn dập, chả mấy chốc đã đến năm mươi. Cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên, rốt cuộc phát hiện âm thanh không chỉ phát ra từ bụng cậu, bụng của Sigma đối diện cũng liên tục réo inh ỏi, mỗi lúc một thường xuyên, hơn nữa rất kỳ cục.

Mục Căn nào biết đó là chuông báo khẩn cấp cho biết tiến trình tự hủy đang bước vào giai đoạn đếm ngược, Mục Căn lê gối hai bước về phía Sigma.

"Dưới bụng anh có gì thế?" Kiểu gì vẫn là trẻ con, bạn nhỏ Mục Căn đang tuổi tràn ngập hiếu kỳ.

Sigma trả lời cậu bằng cách xốc bụng lên ==

Bụng người máy đều mở ra được, bên trong là một không gian trữ vật có thể xếp gọn kích thước, dùng để chứa vật phẩm thiết yếu, nhiều khi một số người máy ngành nghề đặc thù còn bỏ linh kiện cơ thể mình vào đó.

Thân là người máy bị đồng bạn xách thẳng từ xưởng sản xuất, không gian trữ vật của Sigma nghèo nàn thê thảm, chỉ có một ít rác rưởi hắn thấy thú vị nên nhặt ở ven đường.

Trong mắt người khác là rác rưởi, nhưng đối với Sigma mù tịt sự đời mà nói, chúng đều là bảo vật độc nhất vô nhị.

Nghe bé con hỏi mình, Sigma tức khắc lôi bảo vật ra.

Bên trong có ba cục đá, bốn trái cà chua, còn có mấy củ khoai tây không khác đá lắm, sau một hồi đào bới, Sigma thế mà lấy ra được ba quả trứng gà!

Mục Căn nhìn lom lom không rời!!!!!

Bé con hỏa tốc chạy bình bịch tới một chỗ cách đó không xa, nhanh nhẹn đào hố, mãi sau mới bê một cái rương nhỏ lên, vội vã lục lọi trong rương, chẳng bao lâu đã tìm thấy thứ mình cần.

Đó là một quyển sách —

Mục Căn cẩn thận ôm sách vào lòng, rồi lại chạy bành bạch về.

Tiếp tục ngồi xổm trước mặt ngồi Sigma, bé con thận trọng đặt sách lên đầu gối, sách trên tay cậu đã cũ nát lắm rồi, nhưng rõ ràng được giữ gìn rất tốt, trừ vết tích thời gian lưu lại thì không còn dấu vết hư hại nào khác nữa.

Dùng quần áo lau cho cái tay dơ hầy sạch chút, bấy giờ bé con mới lật sách trên đầu gối, cậu hiển nhiên rất quen thuộc với quyển sách, quen tay giở đến trang nào đó, rồi dùng ngón tay chỉ lên. Đoạn, Mục Căn nhìn về phía Sigma bằng ánh mắt sáng lấp lánh.

"Nè, đây là cà chua đúng không?"

Sigma dòm theo ngón tay thằng bé, đích xác thấy được... hình ảnh một trái cà chua căng mọng trên sách.

Bé con xem quyển [Bách khoa toàn thư cho bé] như của báu mà nâng niu, bên trong toàn hình ảnh, trên hình chú thích rõ phiên âm và cách viết tên sự vật trong hình.

Trước đây, Sigma cũng đâu biết mấy thứ này là gì, song nhờ bé con nhắc nhở, hắn mau chóng tìm được giải nghĩa phù hợp về "cà chua" trong "não".

Nội dung trong đầu Sigma đều do các đồng bạn copy cho, mới sử dụng nên có chút không thạo, hên là vẫn mò được nội dung mình muốn.

Cà chua trong ngôn ngữ Trái Đất và cà chua cùng chỉ một loại trái hoặc rau màu đỏ, trong "não" có ảnh chụp loài thực vật này, sau khi xác nhận kỹ càng, Sigma mới gật đầu.

Được học thêm tri thức mới, Sigma cũng phấn khởi lắm.

"Kia nữa! Kia là khoai tây phải hông?" Bé con còn mừng rỡ hơn hắn, cậu vội vàng lật [Bách khoa toàn thư cho bé] đến trang khác, chỉ tiếp cho Sigma xem.

Khoai tây, cũng tên là khoai tây, một loại cây thân củ ở một khu vực đặc biệt nào đó, một dạng thực phẩm rất dễ trồng.

Sigma cũng nhanh chóng tìm được đáp án tương ứng trong "não".

"Đúng rồi."

Bé con giương mắt ngưỡng mộ nhìn Sigma:

"Anh lợi hại quá à!"

"..." Hoàn toàn không rõ phải đáp thế nào, Sigma chỉ biết nghiêng đầu một cách ngây ngô, thành thực nói: "Tôi với các đồng bạn có gặp vài nhân loại trên đường, bọn họ ném mấy thứ này vào tôi."

Tin tức mấy người máy quân dụng đào vong đã sớm rò rỉ ngay từ đầu, dân chúng bị dư luận khống chế cực kỳ sợ hãi và căm ghét nhóm người máy. Thành ra không bao lâu họ đã bị phát hiện, nhiều nhân loại phẫn nộ còn trút giận lên họ.

Bị quăng trứng gà, cà chua còn nhẹ chán, họ thậm chí hứng cả pháo kích ấy chứ.

Sigma cẩn thận thu hồi những thứ bị ném lên người mình, bỏ hết vào bụng.

Sigma mới sinh ra trên thế giới này, vẫn chưa hiểu tính nhục mạ trong hành vi của nhân loại. Nhưng giờ đây nhân loại Mục Căn lại khen hắn rất lợi hại.

Vậy hẳn chuyện lúc trước là chuyện tốt nhỉ?

Do vậy, màn hình tối của Sigma thoáng hiện một tầng đỏ ấm áp.

Trong bụng nhân loại đối diện vẫn kêu rột rột không ngừng, Sigma liên tưởng đến "đói" mà cậu đề cập hồi nãy, tức thì tìm được đáp án trong "não".

Đói, bụng đói, cần ăn.

Cà chua, khoai tây, trứng gà đều là thực phẩm.

Thế là Sigma bê toàn bộ thứ mình thu thập tới trước mặt Mục Căn.

"Cho cậu." Người máy vốn phục vụ vì nhân loại, nếu nhân loại trước mắt đói bụng thì mình nên cung cấp thức ăn cho cậu.

Dù cho số thức ăn ấy là những góp nhặt quý giá của hắn.

Đối mặt với món ngon dâng tận miệng, nhóc con đang đói khát vẫn không chống lại cơn cám dỗ được ăn no, dè dặt chọn lấy trái cà chua nhỏ nhất trong tay Sigma, tiếp theo ăn ngấu nghiến như hổ đói.

Trong khi bé con ăn cà chua, Sigma bưng thức ăn trong tay, lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn cậu ăn.

Nhân loại tuổi nhỏ thân ba khúc cùng người máy bán thân có chân và mông bị đồng bạn cầm đi, đôi bên dựa vào nhau, cả chiều cao lẫn bầu không khí đều hài hòa đến lạ.