Đến giờ ăn cơm tối, Nhan Nhã đến gọi hai người ăn cơm, Bạc Tể Xuyên buông ra Phương Tiểu Thư còn đang ngủ, đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.

Sau một lát, anh bưng một chén cháo cùng một cái đĩa đồ ăn trở lại phòng ngủ, đặt đồ ăn ở trên tủ đầu giường, đánh thức Phương Tiểu Thư.

Phương Tiểu Thư ngủ rất nhẹ, rất dễ dàng đánh thức, anh chính là vỗ nhẹ nhẹ một chút bả vai cô liền tỉnh, thế cho nên làm cho anh nhịn không được hoài nghi cô có phải hay không thật sự đang ngủ.

Cô hơi mờ mịt nhìn anh, sau một lúc lâu mới mở miệng khô khan nói: "Làm sao vậy?"

Môi của Phương Tiểu Thư rất dễ nhìn, giống như cuộn sóng, mặt mày cũng tinh xảo, ngày thường trong ánh mắt hoặc mị hoặc hoặc lãnh đạm thực trong suốt, mang theo chút không yên cùng không xác định.

Ánh mắt của Bạc Tể Xuyên đảo qua gương mặt cô, ngồi vào bên giường cầm chén cháo đưa cho nàng, mặt không chút thay đổi nói: "Ăn cơm." Dạ dày của cô không tốt, ăn uống phải quy luật.

Phương Tiểu Thư nghe lời cầm đến cúi đầu liền ăn, có thể nói cực kỳ ngoan ngoãn phục tùng anh, Bạc Tể Xuyên lẳng lặng nhìn cô một lúc, đứng dậy hình như phải rời khỏi.

Chiếc đũa trong tay Phương Tiểu Thư phút chốc rơi tại trên giường, cô không quan tâm đến ga trải giường bị bẩn, trực tiếp giữ chặt quần áo của Bạc Tể Xuyên khẩn trương hỏi: "Anh muốn đi đâu thế?"

Bạc Tể Xuyên đưa lưng về phía cô, cô không nhìn rõ khuôn mặt của hắn, chỉ có thể mơ hồ phán đoán ra sắc mặt của hắn thật mỏi mệt, ánh mắt nặng nề nhìn nơi khác.

Trong lòng anh hẳn là vẫn có khúc mắc với việc cô không thẳng thắn thành khẩn với anh, hình như anh đã chui rúc vào sừng trâu, trong một thời gian sẽ có điểm không nghĩ ra được.

Đối với nhận thức có lẽ Phương Tiểu Thư cũng không hoàn toàn tín nhiệm anh, anh cảm thấy rất vô lực, giống nhau chính mình làm trả giá nhiều như vậy đều là vô dụng, thậm chí anh bắt đầu hoài nghi tình cảm giữa hai người, đều không phải là hoài nghi cảm tình của mình với cô, mà là hoài nghi cảm tình của cô với mình.

Đại khái đây là chỗ hỏng của việc nhà gái chủ động, trên rất nhiều chi tiết vấn đề đều có thể làm cho nhà trai cảm thấy nhà gái lỗ mãng, hơn nữa nói không thể tin. Về vấn đề này kỳ thật anh cũng không xác định, chính là bỗng nhiên đoán mò suy nghĩ, nhưng sau khi anh nói ra miệng, phản ứng của Phương Tiểu Thư hoàn toàn làm cho anh rối loạn.

Anh chưa từng nói chuyện yêu đương, không am hiểu biểu đạt, anh không biết có phải hay không chính mình rất mẫn cảm, nhưng cô không có cãi lại, thậm chí nói không ra lời, chính là ngồi im ở nơi nào rơi nước mắt, cùng bộ dáng biểu hiện ra ngoài lý trí trong quá khứ hình thành mãnh liệt tương phản, này hoặc liền là vì sự tình hôm nay xảy ra rất đột nhiên mà bị kinh hãi, hoặc là chính là bị nói trúng tâm sự.

Con người thật sự rất kỳ quái, ngay từ lúc đầu sẽ không cảm thấy như thế nào, nhưng là đã giải quyết xong sẽ đột nhiên cảm giác mê mang, không biết phía trước nên đi như thế nào, không biết trên đường sẽ phát sinh cái gì, thậm chí không biết chính mình nên lấy tâm tình gì đi xuống.

Bạc Tể Xuyên đưa lưng về cô chuyển tay nói: "Anh đi nghỉ ngơi." Hơi ngừng lại, như là sợ cô tưởng nhiều lắm một dạng, dùng giọng điệu giải thích nói, "Chúng ta không nói được không? Nói thêm gì đi nữa anh sợ anh sẽ nhịn không được lại nổi cáu với em, như vậy rất khó xem, cho nên chúng ta không nói được không?"

Phương Tiểu Thư sửng sốt một chút, thần sắc dần dần bình tĩnh trở lại, cô như trước lôi kéo ống tay áo của anh, cắn môi hỏi: "Anh còn yêu em, đúng không?"

Lại hoặc là... Cô kỳ thật càng nên hỏi: anh yêu em sao?

Bạc Tể Xuyên không quay đầu, cũng không trả lời vấn đề của cô, anh chính là nhẹ nhàng ngăn tay cô, tràn ngập mệt mỏi nói: "Buông tay."

Phương Tiểu Thư nghe theo không tiếp tục ngăn đón anh, cô xem anh đóng cửa rời đi, nằm lại trên giường đắp chăn nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người.

Cho tới bây giờ cô cũng sẽ không lừa mình dối người, Bạc Tể Xuyên vẫn đều rất tốt với cô đây là sự thực không thể tranh luận, đến bây giờ anh đều luôn luôn tiếp tục đối xử tốt với cô. Nhưng anh chưa bao giờ chính mồm nói qua anh yêu cô này cũng là sự thật.

Phương Tiểu Thư không biết có phải hay không chính mình bức bách anh thật chặt, lại hoặc là xuất phát từ trách nhiệm anh mới ở cùng một chỗ với cô, tính cách như vậy của anh thật đúng làm được ra loại sự tình này.

Cũng đang bởi vì như thế, Phương Tiểu Thư luôn luôn đang nghĩ như thế nào mới có thể lưu anh lại, như thế nào mới có thể bảo vệ cho anh.

Mà sở dĩ cô muốn bảo vệ cho anh lưu lại anh, chính là vì cô cơ bản không biết rốt cuộc anh có yêu cô hay không, nếu không căn bản cô không cần lo lắng anh sẽ rời đi cô.

Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, trên thế giới này trừ bỏ huyết thống không có gì này nọ là không thể thay thế, cô cảm giác được có cái gì vậy đang theo bên người cô trốn đi, nhưng cô chỉ có thể nhìn, không có biện pháp ngăn cản cũng ngăn cản không được, có đôi khi cô thật sự không hiểu Bạc Tể Xuyên, không hiểu được cô rốt cuộc là làm sai cái gì, mới từ chỗ anh được đến kết quả cũng không phải cô muốn này.

Buổi tối Bạc Tể Xuyên không về phòng bọn họ nghỉ ngơi, Phương Tiểu Thư đứng dậy tắm rửa một cái, lặng lẽ đi đến bên cửa sổ kéo ra một góc rèm cửa sổ nhìn nhìn trong vườn, xe của Bạc Tể Xuyên đứng ở một góc của vườn hoa, người khác hẳn là ở nhà, chính là không muốn đến đối mặt cô thôi.

Phương Tiểu Thư trở lại trên giường, dạ dày hơi đau, chưa ăn được mấy miếng cơm, nhưng thật ra trước uống một đống lớn thuốc, cô uống xong thuốc buông cốc nước, đắp chăn nhắm mắt lại, ngủ khoảng nửa giờ, bắt buộc chính mình không nên suy nghĩ bậy bạ, lại vẫn là nhịn không được nghĩ về chiều hướng xấu, cô biết chính mình mặc kệ tại bên trong vẫn là bên ngoài đều cho anh gánh nặng cùng trách nhiệm rất lớn, cô bắt đầu lo lắng bọn họ có thể hay không sẽ ly hôn.

Phương Tiểu Thư bất đắc dĩ đứng lên, theo trong túi xách lấy ra thuốc ngủ, liền dùng nước ấm còn lại từ lúc nãy uống thuốc nuốt xuống, tùy tay để cái chai lên tủ đầu giường, lại nằm trên giường, tay khoát lên trên mắt nặng nề nhắm lại trong chốc lát, thế này mới xem như đang ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Phương Tiểu Thư đầu đau như búa bổ thức dậy dưới tiếng vang thật lớn của đồng hồ báo thức trên điện thoại, cô ngồi dậy bắt trảo tóc, mê mang nhìn phía trước một lúc, từ dưới gối đầu lấy ra di động tắt đi đồng hồ báo thức, chết lặng rời giường đánh răng rửa mặt, thay quần áo chải đầu, hoá trang, lấy đồ mở cửa xuống tầng dưới, chuẩn bị đi làm.

Dưới tầng Nhan Nhã cùng Bạc Tranh đang ăn bữa sáng, Bạc Tranh theo trong báo chí ngẩng đầu, hướng Phương Tiểu Thư nhăn lại mi, thấp giọng nói: "Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?"

Phương Tiểu Thư nhìn lướt qua nhà ăn, không phát hiện Bạc Tể Xuyên, đây là chuyện trong dự kiến, cô lễ phép đi đến bên bàn ăn trả lời vấn đề của Bạc Tranh: "Tối hôm qua ngủ không tốt lắm, có thể là hơi bị cảm cúm."

Bạc Tranh bỏ báo chí xuống, chỉ chỉ vị trí đối diện: "Ngồi xuống ăn cơm đi, trong chốc lát đi cùng bố thôi, buổi sáng Tể Xuyên có hội nghị có vẻ gấp, đã đi trước rồi."

Phương Tiểu Thư mỉm cười ngồi đối diện Bạc Tranh, động tác tao nhã nói thực sự thiếu, tư thế ăn cơm thực đoan trang, nếu xem nhẹ gia thế bối cảnh, thật là một cô con dâu hiền không thể soi mói. Bạc Tranh thu hồi tầm mắt, uống sữa đậu nành, cự tuyệt Nhan Nhã lại thêm sữa đậu nành cho hắn.

Ăn xong bữa sáng, Phương Tiểu Thư cũng không chối từ sự giúp đỡ của Bạc Tranh, cùng hắn lên xe.

Bạc Tranh có người lái xe chuyên môn, bình thường đều là ngồi ở ghế sau, vì thế liền ngồi cùng Phương Tiểu Thư.

Ở giữa hai người cách một khoảng cách, Bạc Tranh nói không nhiều lắm, nhưng Phương Tiểu Thư ở chung cùng hắn thật sự thoải mái, không có một chút xấu hổ, Bạc Tranh so với mấy lần gặp mặt trước thiếu vài phần khó có thể ở chung, bình dị gần gũi hơn rất nhiều, khí chất của hắn bây giờ càng tiếp cận Bạc Tể Xuyên làm cho người ta cảm giác, thậm chí càng thêm hòa ái so với Bạc Tể Xuyên, lập trường trưởng bối này làm cho hắn thoạt nhìn cực kỳ tin cậy, cực kỳ cơ trí.

Phương Tiểu Thư nắm di động trong tay, hình nền của di động là ảnh chung của cô cùng Bạc Tể Xuyên, ánh mắt của cô thường thường đảo qua bức ảnh chụp chung đó, cuối cùng trực tiếp bỏ pin ra cho di động về lại trong túi xách.

Sauk hi tới ủy ban thành phố, Phương Tiểu Thư liền xuống xe, Bạc Tranh hình như còn có việc muốn làm, cũng không định dừng lại ở trong này, sau khi tạm biệt cô bảo lái xe lái xe rời đi.

Phương Tiểu Thư không nhìn ánh mắt tò mò của những người đi lại chung quanh nhìn về phía cô, mặt không chút thay đổi đi vào tòa nhà làm việc, đến văn phòng ở tầng năm, ngồi vào trên vị trí của mình mở ra máy tính liền nhìn chằm chằm màn hình máy tính ngẩn người.

Tương Nhạc thực tự nhiên tại lúc đổ nước cũng rót một cốc cho Phương Tiểu Thư, khi để vào trong tay cô thấy sắc mặt cô tương đương khó coi, nhịn không được hỏi: "Tiểu Thư, thoạt nhìn cô không quá thoải mái, không có việc gì đi?"

Phương Tiểu Thư bưng lên cốc nước nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó cười ngẩng đầu nhìn về phía cô, dường như không có việc gì nói: "Không có việc gì nha, làm sao vậy?"

Tương Nhạc nghi hoặc nhìn cô: "... Muốn trang điểm lại không?"

Phương Tiểu Thư lấy ra gương từ trong túi sách nhìn nhìn mặt mình, tái nhợt không có chút máu, trên môi bôi son môi lại càng có vẻ sắc mặt tái nhợt, cô nhìn chằm chằm gương một lúc lâu, thẳng đến Tương Nhạc đưa cho cô phấn má hồng cùng cây trang điểm.

Phương Tiểu Thư nhận phấn má hồng cùng cây trang điểm, ở trên gương mặt quét hai cái liền buông xuống, Tương Nhạc thu thập thứ tốt cười cười: "Ừ, hiện tại nhìn qua tốt hơn nhiều." Cô trở lại chỗ đối diện, nhìn xem máy tính, nói, "Bạc thư ký đi ra ngoài họp, tài liệu hôm nay đều đặt ở văn phòng hắn là được, lúc sớm hắn tới tìm lấy văn kiện nói với tôi."

Phương Tiểu Thư nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng không nói câu nào, Tương Nhạc biết quan hệ của hai người bọn họ, nhưng có một số việc biết cũng phải làm bộ như không biết, nếu không chỉ biết càng xấu hổ, liền làm bộ như ở chung cùng đồng nghiệp bình thường ngược lại sẽ thoải mái rất nhiều.

Giữa trưa lúc tan tầm, Bạc Tể Xuyên như trước không có trở về, Phương Tiểu Thư không có khẩu vị, từ chối lời mời cùng đi căn tin của Tương Nhạc, tựa vào trên ghế chợp mắt.

Có lẽ là uống nhiều thuốc ngủ, tinh thần còn không có hồi phục, không một lúc cô liền thật sự đang ngủ. Chờ cô lại tỉnh lại, đã muốn đến thời gian làm việc. Cô xoa xoa thái dương ngồi thẳng thân mình, một kiện áo khoác tây trang màu đen trượt xuống từ trên người.

Phương Tiểu Thư ngơ ngác một chút, nhìn áo khoác quen thuộc đó yên lặng không nói gì, đối diện Tương Nhạc nhìn thấy, vội hỏi: "Khi Bạc thư ký tới lấy văn kiện cô đang ngủ, hắn không cho tôi gọi cô."

Phương Tiểu Thư gật gật đầu, khoát áo khoác tây trang lên ghế trên, thở phào nhẹ nhõm bắt đầu công tác.

Thời điểm tan tầm buổi chiều, Phương Tiểu Thư thử gọi điện thoại văn phòng Bạc Tể Xuyên, không có người tiếp. Vì thế cô lại gọi điện thoại của hắn, vài giây sau hắn tiếp, thanh âm trầm thấp, mở miệng nhân tiện nói: "Đêm nay hẹn đồng nghiệp ăn cơm, em về trước đi."

Phương Tiểu Thư nắm thật chặt tay cầm di động, thái dương đột đột thẳng khiêu, cô trực tiếp nhắm mắt treo điện thoại, từ đầu đến cuối cũng chưa mở miệng.

"Về nhà sao?" Tương Nhạc thu thập đồ đạc chuẩn bị đi rồi, lễ phép hỏi cô một câu.

Hai tay Phương Tiểu Thư để lên trên ghế, một chân gác lên cái chân khác, mỉm cười: "Cô đi về trước đi, tôi còn có chuyện không có làm xong."

Tương Nhạc gật gật đầu, nói lời tạm biệt với cô liền rời đi, thầm nghĩ, con dâu của gia đình cán bộ này cũng thật không tốt làm.

Hai tay Phương Tiểu Thư ôm ngực, lại nâng lên một tay lau qua cánh môi, hơi suy nghĩ nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Từ đêm qua đến bây giờ, lại hoặc là nói từ lúc quen biết Bạc Tể Xuyên đến bây giờ, vẫn đều là cô theo đuổi anh, hơn nữa không biết mệt theo đuổi.

Không thể phủ nhận Bạc Tể Xuyên đối xử với cô tốt lắm, điều này làm cho những trả giá trước kia của cô đều có hồi báo, nhưng cô không có phát sốt, không có biện pháp vẫn bảo trì độ ấm cao như vậy, theo đuổi lâu như vậy, mặc dù biết không nên, lại vẫn sẽ lạnh xuống dưới.

Phương Tiểu Thư cầm lấy túi xách, nhắn tin cho Nhan Nhã nói cho bà buổi tối cô không quay về ăn cơm, sau đó tìm nhà ăn im lặng một mình một người gọi chén rượu chậm rãi uống.

Cùng lúc đó, Bạc Tể Xuyên ăn cơm cùng phó viện kiểm sát cùng với cấp dưới thủy chung đều có chút không yên lòng.

Anh nắm chặt di động trong tay không biết có nên gọi lại cho Phương Tiểu Thư hay không, cô trực tiếp treo điện thoại làm cho anh cảm giác bất an, nhưng lại cảm thấy nếu anh chủ động liền thua rồi, anh không biết là, kỳ thật khi anh có ý tưởng này anh cũng đã thua rồi.

Ngô Thiệu Kỳ năm nay hơn bốn mươi tuổi, đã muốn làm phó viện trưởng viện kiểm soát thành phố Nghiêu Hải, hắn có không ít cấp dưới khôn khéo có khả năng, nhưng Bạc Tể Xuyên cùng hắn đến ăn cơm nhưng không ôm ý tưởng gì tốt.

Bữa cơm này hôm nay là buổi sáng sau hội nghị Ngô Thiệu Kỳ chủ động đến hẹn Bạc Tể Xuyên, hẹn hắn không đợi hắn trả lời liền vội vã đi rồi, như là sợ hắn cự tuyệt vậy.

Trên bữa ăn trừ bỏ người trong chính phủ, còn hơn một người, thì phải là người cung cấp chỗ ăn ngày hôm nay, chủ của khách sạn này, Cao Diệc Vĩ.

Cao Diệc Vĩ là phần sau mới đi lên, lúc ấy mọi người đều đã muốn uống đủ rượu ăn no chuẩn bị rời đi, hắn khoan thai đến chậm tự giới thiệu, khi bắt tay Bạc Tể Xuyên, hắn cười đến thập phần chế nhạo: "Bạc thư ký, lại gặp mặt."

Bạc Tể Xuyên thản nhiên giương mắt quét quét hắn, nâng tay duỗi về phía hắn, lại dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hắn bưng lên chén rượu. Hắn không nhìn sự mời chào của đối phương, bưng lên chén rượu nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu trắng, hương vị này làm cho hắn liên tiếp nhíu mi, hắn buông chén rượu, lãnh đạm phun ra hai chữ: "Rất vui được gặp."

Tất cả mọi người ở đây có thể thấy được đến, Bạc Tể Xuyên không có ấn tượng tốt với Cao Diệc Vĩ, Ngô Thiệu Kỳ đặt bữa ăn ở trong này, lại có Cao Diệc Vĩ đến lúc xong tiệc, mục đích này Bạc Tể Xuyên không có khả năng nhìn không ra đến.

Bọn họ tưởng mượn sức hắn, đây tuyệt đối là sai lầm lớn nhất của bọn hắn. Việc này chỉ biết để lộ ra quan hệ của Cao Diệc Vĩ tại ủy ban thành phố, nói cho Bạc Tể Xuyên hắn nên từ nơi nào tìm được điểm đột phá. Một đại ca xã hội đen nhiều năm như vậy an ổn không lo, muốn đánh quan hệ thật sự nhiều lắm.

Bạc Tể Xuyên đứng lên, cằm có đường cong anh tuấn hơi hơi ngang, không chút để ý nhìn qua từng người ở đây, cuối cùng giọng điệu xa cách nói: "Thời gian không còn sớm, buổi tối còn muốn chơi cờ với cha tôi, đi về trước." Dứt lời, hắn cũng không chờ bọn hắn trả lời, cầm cặp tài liệu xoay người rất nhanh đi ra khỏi khách sạn, thời gian từ lúc ra cửa đến lúc lái xe rời đi, qua lại không đến mười phút.

Tại lúc này, Phương Tiểu Thư đã muốn trở về nhà một chuyến, cô cố ý né tránh lúc ăn cơm tối, là sợ một mình cùng Bạc Tranh còn có Nhan Nhã ở chung xấu hổ. Bạc Yến Thần nay đã muốn trở lại trường học, không ở nhà ăn cơm, chỉ có bọn họ ba cái cô sẽ thực không được tự nhiên.

Giờ này khắc này, Phương Tiểu Thư mặc áo lông rộng thùng thình màu trắng, váy dài màu xanh lam, khoác một đầu tóc đen đi ra tòa nhà nhà họ Bạc.

Cô ôm hai tay không chút để ý bước đi, đi bộ dọc theo ngã tư đường mang theo phong cách kiến trúc trước đây. Gió thổi lên cành không có bao nhiêu lá cây, lá cây khô héo từ phía trên rơi xuống, rơi tại trên vai Phương Tiểu Thư, cô nâng tay phủi xuống, lại giương mắt liền thấy xe của Bạc Tể Xuyên.

Xe Audi màu đen chậm rãi chạy về phía bên này, cuối cùng đứng ở bên người cô.

Bạc Tể Xuyên ngồi ở trong xe nhìn ra ngoài, Phương Tiểu Thư xõa ra một đầu tóc đen đi trên ngã tư đường vào ban đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng không người, gió thổi lạnh như băng bay lên sợi tóc của cô, cô đông lạnh chóp mũi đỏ bừng, vành mắt đen trùng điệp, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

Anh vốn định xuống xe mở cửa xe cho cô, nhưng cô lại bỗng nhiên xoay người vượt qua xe của anh, một mình một người trở về.

Chú thích:

Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân: Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác cao hơn, người hay có người khác hay hơn. Tương đương với câu tục ngữ "vỏ quít dày có móng tay nhọn".