Cái trán của Bạc Tể Xuyên chạm vào cái trán của Phương Tiểu Thư, tay hắn đặt tại cái gáy của cô, cô không có biện pháp nhúc nhích, lại càng không định phản kháng hắn. Cánh môi của hắn chạm vào cô, một lát sau liền mở mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi gầy yếu của cô, giọng điệu thực bình thản chạm vào chóp mũi của cô nói: "Chúng ta về nhà ở đi."

Phương Tiểu Thư lập tức mở mắt ra nhìn hắn: "Quay về đi? Đi chỗ nào? Sẽ không là nhà họ Bạc đi?"

Bạc Tể Xuyên ngửa ra phía sau, nhìn lướt qua những người vây xem đứng tại trước xe, ánh mắt đạm mạc cực kỳ nghiêm túc, khuôn mặt nhọn mang theo sự xem kĩ cùng uy nghiêm của cán bộ cấp cao giống như Bạc thị trưởng, những người đó bị hắn nhìn như vậy đều lập tức rời khỏi, Bạc Tể Xuyên bình tĩnh ngồi xong, khởi động xe.

"Anh đã bỏ công việc rồi, đã muốn chuyển hết đồ đạc về rồi, em về ở cùng anh." Bạc Tể Xuyên nhìn về phía trước thực bình tĩnh tự nói việc này, bình tĩnh có chút quá đáng, thật giống như chuyện hắn đang nói là chuyện của người khác, không hề liên quan đến hắn, "Nghĩ lại cùng bọn họ ở chung như thế nào, sau đó cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, không cần chơi đùa quá mức."

Phương Tiểu Thư hơi phản ứng không kịp, cô nhíu mày hỏi: "Vì sao anh phải nghỉ việc? Vì sao bỗng nhiên phải đi về?"

Bạc Tể Xuyên nhìn cô một cái, không có trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, mà tiếp tục nói: "Tuy nhiên cùng bọn họ ở cùng một chỗ sẽ rất không được tự nhiên, nhưng ở chỗ kia là an toàn nhất. Ở nơi đó em không cần lo lắng bất kỳ kẻ nào tới tìm em gây chuyện, làm theo chạy đi đâu đi ra người, em cũng không cần lo lắng ai dám tự tiện làm gì em."

"Cho nên anh là vì em?"

Bạc Tể Xuyên phủ nhận nói: "Không. Anh là vì chính anh." Hắn thay đổi tay lái, nhìn về kính xe ở phía sau, đem xe chuyển biến, thản nhiên nói, "Anh có mục đích của anh."

Cô nghĩ đến Bạc Tể Xuyên không hẳn không thể tưởng được, cho tới bây giờ, trừ bỏ tách ra ở ngoài, duy nhất một nơi có thể cho bọn họ an toàn sống chung một chỗ chính là nhà họ Bạc.

Bạc Tranh làm cán bộ cấp cao nhiều năm ở thành phố Nghiêu hải, vừa đảm nhiệm chức vụ thị ủy bí thư, là ủy viên trung ương, là cán bộ cao nhất ở thành phố Nghiêu hải, thành tích của hắn rất nổi bật, thủ đoạn cao minh, nay lại lập tức liền muốn lên chức, có thể nói đang ở thời kì nổi bật nhất. Lần này Bạc Tể Xuyên trở về, Bạc Tranh đại khái cũng là cảm thấy lòng có áy náy, hay là bị chuyện Bạc Tể Xuyên phân ra sổ hộ khẩu kích thích đến, đã làm cái gì tỉnh lại, tóm lại hành vi thái độ lần này của hắn rất khác thường.

Hắn cho Bạc Tể Xuyên vốn định làm từ cơ sở lên chức vị thư ký thị trưởng.

Thành phố Nghiêu Hải là thành phố lớn bậc nhất ở trong nước, thuộc loại thành phố trực thuộc trung ương, là thành phố trung tâm điển hình. Chức vị thư ký thị trưởng này, có thể cao cũng có thể thấp, cao có thể tham dự vào quyết sách của cao tầng, thấp cũng không chịu sự quấy rầy của tin đồn.

Trong thời gian học đại học, Bạc Tể Xuyên liền từng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Bạc Tranh tham gia cuộc thi tuyển nhân viên công vụ của quốc gia, hơn nữa lấy đến thành tích đứng đầu. Lúc ấy Bạc Tranh tính trực tiếp làm cho hắn bỏ học trở về công tác, nhưng thái độ của Bạc Tể Xuyên thật cường ngạnh, cho nên liền không giải quyết được gì.

Hiện nay, lý lịch sơ lược của hắn rất tốt, độ tuổi ba mươi cũng không tính tuổi trẻ, chỉ cần tô vẽ cho đẹp một chút lý lịch công tác, từ thành tích cùng gia thế của hắn như vậy đảm đương chức vị này, sẽ không có ai nói cái gì, cũng không ai dám nói cái gì. Càng không cần nói, nhà họ Bạc gia nhiều đời đều theo chính trị, Bạc Tranh nhất định sẽ không ngay cả chuyện này đều xử lý không tốt, bị người dân nói xấu.

Chờ tương lai Bạc Tranh lên chức đi trung ương, Bạc Tể Xuyên cũng có thể theo tình huống lên chức, nếu lựa chọn vẫn tiếp tục lại làm ở thành phố Nghiêu Hải, lên chức làm thư ký bên người cho thị trưởng, mặc dù hắn chưa từng làm qua chức vụ bí thư trưởng, vẫn giữ lại làm chức vị cũng tuyệt đối sẽ không thấp.

Bạc Tranh rốt cuộc là nghĩ như thế nào, Bạc Tể Xuyên kỳ thật cũng không quá để ý. Mục đích hiện nay của hắn rất đơn giản, hắn không thèm để ý người khác nhìn hắn thế nào, cũng không thèm để ý người khác nói cái gì, hắn chỉ biết là trở về chẳng những có thể đem Phương Tiểu Thư giữ ở bên người, còn có thể tìm cơ hội giúp cô chú ý một chút vụ án năm đó của cha mẹ cô. Như vậy cũng giảm đi việc cả ngày cô cân nhắc một ít chuyện nguy hiểm. Chuyện này lợi lớn hơn tệ, ít nhất là với hắn mà nói.

Phương Tiểu Thư lẳng lặng nhìn Bạc Tể Xuyên, hắn thường xuyên là yên lặng, khí chất tao nhã cực kỳ ổn trọng, đàn ông ba mươi tuổi nên có mị lực thể hiện ra gấp mấy chục lần ở trên người hắn.

Hắn rất hàm dưỡng, lúc đeo kính mắt làm cho người ta cảm thấy cực kỳ có chiều sâu, chỉ liếc mắt một cái liền cũng biết đó là một người đàn ông đọc nhiều sách vở cũng không thích thể hiện, cực kỳ điệu thấp nội liễm.

Đặc biệt lúc hắn lái xe còn thật sự nhìn chằm chằm về phía trước, mày nhíu lại, biểu tình luôn có vẻ nghiêm túc, làm cho người ta cực kỳ có dục vọng xâm phạm hắn.

Xe chậm rãi rời xa vùng phồn hoa mới giải phóng đi vào trong thành cũ yên tĩnh, vào mùa đông trên ngã tư đường nhìn không thấy bao nhiêu người, Phương Tiểu Thư xa xôi dừng ở Bạc Tể Xuyên, hắn đem xe chạy vào một ngõ nhỏ chật hẹp, trời hơi hơi tối làm cho ánh sáng trong ngõ nhỏ rất hôn ám, đây là một đường nhỏ thông tới chỗ ở của nhà họ Bạc, bốn phía không ai ở lại, không quá thu hút, nhưng theo đường nhỏ này đi có vẻ gần.

Phương Tiểu Thư tại lúc xe sắp đi ra ngõ nhỏ bỗng nhiên mở miệng nói: "Em có điểm không thoải mái, trước ngừng xe một chút."

Bạc Tể Xuyên nghĩ cô bị say xe, đem xe sang bên dừng ở trong chỗ tối liền muốn xuống xe về chỗ ngồi phía sau lấy nước cho cô, Phương Tiểu Thư nhìn lướt qua nước khoáng ở chỗ ngồi phía sau, trực tiếp kéo lấy cánh tay của Bạc Tể Xuyên, sau đó vươn người túm lấy caravat của hắn kéo hắn về, Bạc Tể Xuyên nhíu mi ngoái đầu nhìn lại, đang muốn hỏi cô muốn gì chứ, cô liền trực tiếp vượt qua đến tách ra chân ngồi xuống phía trên hai chân của hắn.

Bạc Tể Xuyên theo bản năng dựa người về phía sau cùng cô rớt ra khoảng cách, nhưng mà chỗ ngồi trên xe liền chỉ có một khe hở nhỏ như vậy, hai người dán vào nhau đã muốn chống đỡ đến cực hạn, hắn làm sao còn có chỗ để lui về?

Cho nên hắn chỉ phải ôm cô gắt gao, tùy ý cô kéo caravat của hắn, thái dương đột đột thẳng khiêu.

Phương Tiểu Thư ý vị thâm trường khóa lại cửa xe, một tay nắm cổ hắn, một tay duỗi xuống phía dưới kéo chỗ ngồi rộng ra, thế này mới làm cho hai người rộng mở một ít, nhưng cô vẫn ngồi ở trên đùi hắn không chịu rời đi, khiến cho Bạc Tể Xuyên không thể không nhìn thẳng vào cô.

"Xuống dưới." Hắn mệnh lệnh nói.

Phương Tiểu Thư đổi thành hai tay ôm hắn, cọ cọ mặt của hắn, vô cùng thân thiết nói: "Như thế nào, anh tức giận lâu như vậy nha?"

Phương Tiểu Thư mặc là váy cùng áo khoác, tất chân màu đen chạm vào chân dài bị quần tây bao phủ của hắn, nhẹ nhàng cọ hắn, hắn giương mắt nhìn vào con mắt của cô, trong ánh mắt của cô không thể nghi ngờ tràn ngập khiêu khích cùng câu dẫn.

Tầm mắt của Phương Tiểu Thư trượt xuống từ áo sơ mi của Bạc Tể Xuyên, ánh mắt dừng lại tại vị trí mông thắt lưng có đường cong tốt đẹp của hắn, hắn làm một người đàn ông thật sự cực kỳ tiêu trí.

"Đừng nóng giận." Phương Tiểu Thư một lần nữa chống lại ánh mắt của hắn, vẻ mặt còn thật sự nói, "Anh liền xem tại việc em có ngực lớn thắt lưng dài nhỏ lại xinh đẹp đừng tự giận mình thôi."

Bạc Tể Xuyên cứng ngắc cúi đầu phun ra một câu: "Anh không tức giận."

Phương Tiểu Thư tươi cười nở rộ, mang ra một tia hương vị nghịch ngợm: "Sau khi trở về anh liền muốn đi theo cha anh làm việc đúng không?"

Bạc Tể Xuyên không yên lòng "Ừ" một tiếng.

"Vậy anh sẽ đi làm cái gì?" Cô tò mò hỏi.

Bạc Tể Xuyên tay từ trên tay lái chậm rãi chuyển qua bên hông của cô, thanh âm khàn khàn trầm thấp nói: "Thư ký thị trưởng."

Phương Tiểu Thư nháy mắt mấy cái, hơi có chút suy nghĩ, Bạc Tể Xuyên hôn môi cô, khẽ cắn nhẹ cánh môi của cô, giây lát sau buông ra, sát tại mặt cô nói: "Anh sẽ giúp em."

Phương Tiểu Thư chỉ cảm thấy cả người đều mềm xuống dưới.

Hắn tuy chưa nói lời tâm tình nào, nhưng cô lại coi như nghe thấy được lời nói êm tai nhất trên thế giới, thân thể cùng trái tim đều thật sâu đặt ở trên người người đàn ông này.

"Đó..." Phương Tiểu Thư đưa tay duỗi đến bên hông hắn, cởi bỏ thắt lưng da, bé tiếng nói: "Vì báo đáp ân đức to lớn của Bạc thư ký, em chỉ có thể lấy thân báo đáp." Cô thở gấp một tiếng, hừ nhẹ nói, "Tể Xuyên anh như thế nào mặc nhiều như vậy, mau cởi ra."

Bạc Tể Xuyên không biết nên hình dung biểu tình cùng tâm tình giờ phút này của chính mình như thế nào, nhưng dục vọng của hắn cũng rất rõ ràng.

Hắn hôn lên môi đỏ mọng của Phương Tiểu Thư, nâng lên mông của cô, cô thuận thế đưa tay vói vào trong quần lót của hắn, bỏ ra vật cứng mình muốn, cô cắn môi dưới hơi hơi nâng người dậy, rũ mắt nhìn nhìn phía dưới của chính mình, nhẹ liếc mắt một cái Bạc Tể Xuyên, rõ ràng trực tiếp đưa tay rút ra chìa khóa xe, dùng cái cắt móng tay treo tại trên chìa khóa xe cắt ra một cái khe nhỏ trên tất chân cũng không quá dầy, sau đó xé ra một khối to, cuối cùng đắc ý nhìn về phía hắn, vẻ mặt như muốn nói "Em rất tuyệt đi mau khen em".

Bạc Tể Xuyên đau đầu ôm trán, bên tai đỏ lên nhìn phía dưới xinh đẹp của cô, chậm rãi nói: "Không phải anh mặc quá nhiều, là em mặc quá ít, nếu em còn tiếp tục như vậy, anh hẳn là rất nhanh phải mang em đi mổ bụng."

Phương Tiểu Thư hôn mặt của hắn một cái: "Này không phải là vì muốn phương tiện cho anh sao." Cô mặt không đỏ tâm không khiêu nói xong lời nói kích thích người khác, phía dưới nhắm ngay âm hành của người đàn ông chậm rãi ngồi xuống, "Nha..." Cô nhíu mi nhìn chằm chằm chỗ hai người đang kết hợp với nhau, thân mình cao thấp chuyển động, cô vẫn mặc áo khoác, từ bên ngoài nhìn không tới chỗ hở nào bên trong, chỉ có góc độ của Bạc Tể Xuyên có thể thấy ở dưới váy đã muốn bị hắn vén lên, giấu ở trong áo ngực màu đen mềm mại tuyết trắng.

Bạc Tể Xuyên nhẹ nhàng cầm hai vú đứng thẳng của cô, theo động tác càng nhanh hơn của hai người, xe việt dã chậm rãi cao thấp động đậy lên, nhất trí cùng tần suất của hai người.

Loại trường hợp đặc biệt này cùng cô gái vừa mất mà có lại được, đủ để làm mỗi một người đàn ông thần hồn điên đảo, mất đi lý trí. May mà nơi này ít có người đến, khả năng một màn tiêu hồn này của hai người bị người thấy cũng không lớn.

Nhưng cũng chỉ là nói không lớn mà thôi, cũng không phải tuyệt đối nhìn không thấy.

Bởi vì bọn họ đều quá mức tập trung, cho nên quên đi thời gian trôi qua, không có người chú ý tới đã đến thời gian tan học, Bạc Yến Thần cũng đi vào con đường rất gần này mà người nhà họ Bạc đều cực kỳ quen thuộc.

Này vẫn là do Bạc Tể Xuyên nói cho hắn, nay lại muốn Bạc Tể Xuyên chính mình chịu hậu quả xấu.

Bạc Yến Thần vừa nhìn thấy là xe của Bạc Tể Xuyên đứng ở chỗ sâu trong ngõ nhỏ, đặc biệt kinh ngạc cùng kinh hỉ, hắn một đường chạy chậm tới, gõ cửa kính xe không người đáp lại, chỉ mơ hồ thấy hành vi ái muội của hai người trong xe.

Hắn ngay từ đầu còn không có phản ứng lại, còn đặc biệt thiếu tâm nhãn chạy đến trước cửa kính xe muốn thấy rõ ràng, khi hắn thấy thắt lưng phía sau của Phương Tiểu Thư bị cánh tay của Bạc Tể Xuyên nắm gắt gao, thân mình bị Bạc Tể Xuyên đỉnh không ngừng hướng về phía trước, tiếng ngâm gọi trải qua không gian bịt kín trong xe trở nên tinh tế nhược nhược nhỏ không thể nghe thấy không ngừng truyền ra, lập tức đỏ mặt chạy như điên về phía nhà họ Bạc.

Hắn thực sợ hãi, sợ Bạc Tể Xuyên phát hiện hắn, sợ bị phát hiện sau chịu đòn đau, dù sao loại chuyện này thật sự là... Bạc Yến Thần về nhà liền bưng kín mặt, khiến cho bảo mẫu cùng Nhan Nhã đều mê mang, còn tưởng rằng Bạc Yến Thần yêu đương.

Mà hai người bên kia cũng dần dần an tĩnh lại, đã xong trận làm tình càn rỡ này.

Phương Tiểu Thư đứng ở trong lòng Bạc Tể Xuyên không chịu rời đi, địa phương bí mật nhất của hai người như trước giao hợp cùng một chỗ, Bạc Tể Xuyên phi thường tự nhiên tại bên tai cô nói: "Vừa rồi Yến Thần đến gõ cửa kính xe." Trong giọng nói của hắn mang theo ý cười, "Thấy không nên xem còn không tự biết, còn chạy đến phía trước tìm tòi đến tột cùng."

Phương Tiểu Thư ngạc nhiên chống lại ánh mắt của Bạc Tể Xuyên, sau đó nhanh chóng nhìn về phía sau, không có phát hiện bóng người.

Cô lập tức quay đầu, nhíu mày nói: "Anh đang trêu em đi?" Giọng nói của cô có chút khàn khàn, hiển nhiên là vừa mới bị hắn làm được quá mạnh.

Nụ cười của Bạc Tể Xuyên vẫn ôn nhu yên tĩnh như lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn, chính là nói ra lời nói lại cực kỳ đáng giận: "Hắn tất cả đều thấy được."

"..." Trước kia như thế nào sẽ không phát hiện đâu, Bạc Tể Xuyên thế nhưng cũng có thời điểm tùy ý như thế, nhưng mà, không thể không nói là, chòm sao bò cạp có đôi khi liền là có thêm tính dục ngay cả chính mình đều không thể khống chế cảm thấy thẹn thùng.

Phương Tiểu Thư khẽ cắn môi, đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ vỗ về lồng ngực trần của hắn, áo sơmi của hắn sớm bị cô cởi ra, tất cả của hắn hiện tại đều do cô chi phối.

"Đã đều thấy em đây không tìm cái gì bù lại liền rất không hợp quên đi." Phương Tiểu Thư năn nỉ nói, "Tể Xuyên, em còn muốn."