Vào hàng hiên, hai tay của Hàng Gia Ngọc đều mang theo này nọ, liền thuận thế dùng khửu tay bật công tắc đèn ở cầu thang, cô quay đầu cười cười với Phương Tiểu Thư: "Ngay tại tầng ba, phòng ở này có vẻ cũ, đèn không thể tự động sáng, phải dùng tay mở công tắc."

Phương Tiểu Thư gật gật đầu, xem như đáp lại lời của cô ta, cảnh giác nhìn chung quanh, cùng cô ta tiến lên tầng ba.

Trước khi Hàng Gia Ngọc tìm được chìa khóa mở cửa, Phương Tiểu Thư liền tiếp nhận gói rau dưa to của cô ta, Hàng Gia Ngọc cũng không chối từ, sau khi giao cho cô liền lấy ra chìa khóa từ túi áo khoác mở cửa.

Một cỗ ấm áp đập vào mặt, cô ta cao hứng nói với Phương Tiểu Thư: "Nơi này tuy nhiên thực cũ, nhưng còn có lò sưởi tập thể, cho nên không lạnh."

Phương Tiểu Thư vẫn là không nói chuyện, cô vốn sẽ không nói nhiều, với người xa lạ liền càng ít, hiện tại cô chỉ cần ở tạm đây một đêm, sáng mai tìm một chỗ hẻo lánh im lặng thuê phòng ở ổn định xuống, cái khác lại bàn bạc kỹ hơn.

Hàng Gia Ngọc tiếp nhận đồ ăn trong tay Phương Tiểu Thư, bỏ vào phòng bếp sau chạy đến tìm dép lê cho cô, cô lấy dép lê mới cho Phương Tiểu Thư, còn chưa tháo mác xuống, hiển nhiên cực kỳ tận tâm chiêu đãi người khách này.

Phương Tiểu Thư nhìn xuống bộ dáng của cô ta ngồi xổm bên cạnh đôi dép lê, không biết vì sao liền muốn khóc, giống nhau thấy hình ảnh chính mình thật ngây thơ khi vừa mới đi vào xã hội.

"Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?" Thình lình, Phương Tiểu Thư liền hỏi ra miệng, hỏi xong mới cảm thấy mình quá bạo dạn rồi, bận nói, "Nếu không muốn trả lời cũng có thể không trả lời, tôi chỉ là tùy tiện hỏi thôi."

Hàng Gia Ngọc cực kỳ vui vẻ khi cô chủ động nói chuyện cùng mình, tự nhiên sẽ không không trả lời câu hỏi của cô, cô lập tức liền nói cho Phương Tiểu Thư: "Năm nay tôi mười tám tuổi rồi, mấy ngày hôm trước vừa sinh nhật." Vốn thật vui vẻ cô đột nhiên trở nên có chút thương cảm, "Buổi tối chị em qua đời là sinh nhật của em, chị ấy làm việc ở bệnh viện, sau ca trực có thể đến tối muộn mới về nhà, vốn là đang muốn trở về chúc mừng sinh nhật của em..."

Câu nói kế tiếp không nói Phương Tiểu Thư cũng biết là chuyện gì xảy ra, cô không thể không lại ở trong lòng cho Cao Diệc Vĩ thêm một tội danh quản giáo đàn em không tốt, nhưng mà nghĩ lại Cao Diệc Vĩ là loại người nào, cấp dưới của hắn làm ra sự việc này cũng không phải khó lý giải như vậy.

Sau khi Hàng Gia Ngọc tìm được dép lê cho Phương Tiểu Thư liền nói: "Phương Tiểu Thư ăn cơm chiều sao? Tôi làm cơm cho cô ăn đi?"

Phương Tiểu Thư lắc đầu: "Tôi ăn rồi, cô làm cho mình là tốt rồi, thời gian không còn sớm, ngày mai cô còn phải đi làm đi, thu dọn một chút đi ngủ sớm đi." Cô ngồi trên sofa, ý tứ là không định ngủ trong phòng.

Hàng Gia Ngọc thấy vậy lập tức nói: "Phương Tiểu Thư, cô ngủ phòng tôi đi, tôi ngủ ở phòng của chị tôi, phòng khách tuy nhiên cũng có lò sưởi, nhưng vẫn không ấm áp bằng phòng ngủ." Cô ta giải thích, "Tôi ngủ ở phòng của chị tôi là tốt rồi, cô không cần kiêng kị cái gì."

Phương Tiểu Thư giương mắt nhìn nhìn cô ta, lại rũ mắt xuống tựa hồ suy tư về cái gì, giây lát sau vẫn là cự tuyệt: "Tôi sẽ không ở đây lâu lắm, không cần phiền toái, cô vẫn là nhanh chóng đi ăn cơm đi."

Phương Tiểu Thư đã kiên trì như vậy, Hàng Gia Ngọc cũng không tốt lại miễn cưỡng, cô ta hơi hơi gật đầu, đi phòng bếp nấu cơm.

Cô ta thực im lặng, cũng thu dọn phòng ở thật sự sạch sẽ, trên tủ bát ở phòng khách lộ bày ra di ảnh của chị cô ấy, phía dưới đặt hương khói, Phương Tiểu Thư ngồi trên sofa nhìn ảnh chụp đen trắng trên tường, không biết sao đã nghĩ tới cha mẹ.

Cao Diệc Vĩ giết sạch nhà họ Phương, ngay cả ảnh chụp của cha mẹ cũng không lưu lại cho cô, cô gần như nhớ không rõ hình dáng của cha mẹ như thế nào.

Không hiểu sau bụng hơi co rút đau đớn, trong cổ họng nóng nóng tinh tinh, Phương Tiểu Thư cắn môi gục đầu xuống, gập người dựa vào sofa cố nén cơn đau, đi ra rất vội vàng quên lấy thuốc đau dạ dày, cái này cô chỉ có thể chịu đựng.

Hàng Gia Ngọc nấu hai bát mỳ, tuy nhiên Phương Tiểu Thư nói mình ăn rồi, nhưng cô vẫn làm một phần cho Phương Tiểu Thư, chờ khi cô bưng mì ra, liền thấy cả người Phương Tiểu Thư lui thành một đoàn nửa nằm ở trên sofa chịu đựng cơn đau, tinh tế thở dốc tràn ra từ miệng cô, cái trán của cô che kín mồ hôi lạnh.

"Phương Tiểu Thư cô làm sao vậy!?" Hàng Gia Ngọc vội vàng đặt xuống bát đũa chạy đến bên cạnh sofa xem xét tình huống của cô, Phương Tiểu Thư đau đến căn bản nói không ra lời, vừa mở miệng liền đều là đổ rút ra khí lạnh, chị của Hàng Gia Ngọc Hàng Mộng là học y, cô ta cũng biết một ít kiến thức cơ bản của y học, cô ta nhìn Phương Tiểu Thư ôm bụng đau đến cơ hồ run rẩy, vội vàng lấy điện thoại di động gọi 120.

Xe cấp cứu tới cũng không tính muộn, nhưng Phương Tiểu Thư vẫn là không chịu đựng được, chờ lúc nhân viên y tế đến cô đã muốn đau đến ngất đi thôi.

Đau dạ dày thật là một vấn đề thật khó giải quyết, khi đau thật có thể mất đi mạng người, người không từng bị đau dạ dày rất khó lý giải cảm giác này.

Hàng Gia Ngọc cùng Phương Tiểu Thư đi lên xe cấp cứu, một đường đuổi tới bệnh viện, chờ đưa cô vào phòng cấp cứu, làm tốt thủ tục nằm viện, cô mới xem như rảnh rỗi xuống.

Sau khi rảnh rỗi, Hàng Gia Ngọc liền trước tiên gọi điện thoại cho Bạc Tể Xuyên, bởi vì lúc trước muốn nhập quan tài cho Hàng Mộng, cho nên cô có số điện thoại công việc của Bạc Tể Xuyên.

Tính chất công việc của Bạc Tể Xuyên rất đặc thù, thường thường nửa đêm có công tác cần đuổi tới, cho nên tuy nhiên đã muốn mau mười hai giờ, nhưng anh vẫn mở điện thoại.

Hàng Gia Ngọc đợi nửa ngày, Bạc Tể Xuyên mới nghe điện thoại, giọng điệu của hắn cực kì lạnh lùng, mặc dù cách điện thoại cũng có thể cảm giác được tâm tình của người đang nghe điện thoại bây giờ ác liệt như thế nào.

Hàng Gia Ngọc sửng sốt một chút, nhớ tới Phương Tiểu Thư đang cãi nhau với hắn, vì thế cũng hiểu được, bận nói mục đích của mình khi gọi điện thoại: "Bạc tiên sinh, là tôi, tôi là Hàng Gia Ngọc, bây giờ tôi đang ở bệnh viện, anh có thể đến một chuyến sao? Bệnh đau dạ dày của Phương Tiểu Thư phát tác đang nằm viện, đang được cấp cứu."

Giờ phút này Bạc Tể Xuyên đang ngồi ở trong phòng Phương Tiểu Thư nghe điện thoại, sau khi nghe xong lời nói của Hàng Gia Ngọc hắn lập tức đứng lên, vẻ mặt không nói là tương đương ngạc nhiên đó cũng là cực kỳ khẩn trương, hắn bước nhanh chạy ra cửa tầng hai lấy quần áo cùng chìa khóa xe, sau khi cất kĩ ví tiền lập tức liền ra cửa. Khi hắn làm những việc này cũng đã hỏi rõ vì sao Hàng Gia Ngọc ở cùng một chỗ với Phương Tiểu Thư.

Bạc Tể Xuyên có chút tự trách, đã muộn thế này, thời tiết lạnh như vậy, mặc kệ cãi nhau gay gắt đến thế nào cũng không nên thả cô một người lưu lạc tại trên đường, nếu cô xảy ra chuyện gì cả đời này hắn cũng sẽ không an tâm .

Xe rất nhanh chạy đến bệnh viện, Bạc Tể Xuyên chạy vội tới bên ngoài phòng cấp cứu, Hàng Gia Ngọc đang chờ ở đó.

"Thế nào rồi?" Hắn mở miệng liền hỏi.

Hàng Gia Ngọc nhìn thấy hắn liền nhẹ nhàng thở ra, nói chi tiết kết quả chuẩn đoán của bác sĩ: "Là chảy máu dạ dày, đã muốn làm siêu âm dạ dày, hiện tại chuyển tới phòng bệnh nghỉ ngơi, anh có thể đi nhìn xem cô ấy." Cô xoay người, "Tôi đưa anh đi, bởi vì sợ sau khi anh đến tìm không được người cho nên tại đây chờ anh, nhưng mà phòng bệnh cách đây không xa, liền ở phía trước."

Bạc Tể Xuyên ngắn ngủi nói câu "Cám ơn", ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, thần sắc mặc dù không đến mức khẩn trương như lúc vừa biết đến tin tức, nhưng lông nhăn nhíu như trước thực không nỡ. Từ đầu tới cuối hắn cũng chưa nhìn Hàng Gia Ngọc liếc mắt một cái, toàn thân tâm đều tập trung trên người Phương Tiểu Thư, mặc dù còn không thấy cô, trong lòng tưởng cũng là cô rốt cuộc thế nào rồi, ở phòng bệnh nào.

Hàng Gia Ngọc dẫn Bạc Tể Xuyên đến phòng bệnh của Phương Tiểu Thư liền im lặng đi ra ngoài, cô đứng ở ngoài cửa xuyên thấu qua cửa sổ nhìn bóng dáng cao ngất của Bạc Tể Xuyên ở bên trong, khóe miệng cong lên một chút, bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi nghe lời dặn của bác sĩ.

Phương Tiểu Thư vẫn ở trong tình trạng hôn mê, trên tay cô gắn vào máy truyền nước, cả người không một tiếng động nằm ở trên giường, trên khuôn mặt tái nhợt không thấy sự sáng rọi như ngày xưa, ánh mắt xinh đẹp cũng gắt gao nhắm, trừ bỏ hô hấp mỏng manh chứng minh cô còn sống, gần như giống người chết.

Bạc Tể Xuyên đứng bên cạnh giường bệnh, nhanh mím môi nhìn cô, đứng yên thật lâu mới ngồi xuống ghế bên cạnh.

Bạc Tể Xuyên hơi hơi nghiêng người dựa đến bên giường đem tay đang truyền nước của Phương Tiểu Thư bỏ vào trong chăn, sau đó dùng tay nâng bàn tay của cô lên thay cô làm ấm. Trên khuôn mặt hắn dần dần đã không có biểu tình, quần dài màu đen được cắt may hoàn hảo của hắn kéo dài đôi chân đang gấp khúc trước ghế dựa của hắn, hắn cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơmi tơ tằm màu đen tựa vào đó, tư thế này là định ở cùng cô một đêm.

Không thể không nói Phương Tiểu Thư thật sự rất có bản lĩnh, cô mặc dù không nói bất động cũng buộc gắt gao một người đàn ông. Trên ngón tay mà Bạc Tể Xuyên nắm tay cô như trước đội nhẫn kim cương cô mua cho hắn, hơn nữa hắn lấy ra một cái nhẫn vàng từ trong túi quần thật cẩn thận mang đeo lại trên ngón áp út tay trái của cô.

Hiện tại cô tựa như một cây kim trát ở trong lòng hắn lại không nhổ ra được, cùng máu thịt ở cùng một chỗ, vừa nghĩ đến liền sinh sôi buồn đau.