Trở lại khu biệt thự, Bạc Tể Xuyên vừa dừng xe Phương Tiểu Thư liền đi xuống, cũng không đợi hắn cấp mở cửa xe cho cô, điều này làm cho hắn ngây người một chút. Khi hắn ngừng xe xong trở về, liền thấy Phương Tiểu Thư lạnh nhạt đi ngang qua một người đàn ông đang chào hỏi cô, trực tiếp mở cửa vào phòng.

Bạc Tể Xuyên nhíu một chút mi, bỏ ra cái bao tay trầm mặc đi về phía cửa, hắn biết người đàn ông bị cô không nhìn kia, là phó quản lý của bộ phận tiếp đãi ở đại sảnh của khu biệt thự Lục Hải, hắn như trước không quay đầu nhìn chằm chằm bóng dáng của Phương Tiểu Thư, Phương Tiểu Thư để cửa không đóng cho Bạc Tể Xuyên, phó quản lí có thể thấy cảnh tượng bên trong.

"Xin chào." Bạc Tể Xuyên thình lình mở miệng dọa người phó quản lí đó nhảy dựng, sau khi thấy hắn phó quản lí vội vàng cúi đầu khom lưng chào hỏi. Bạc Tể Xuyên thản nhiên vuốt cằm, ôn hòa nói, "Tôi thay Tiểu Thư xin lỗi, vừa rồi tôi chọc cô ấy tức giận, cô ấy không vui, cho nên cấp bậc lễ nghĩa không quá chu toàn, hy vọng ông thứ lỗi."

Phó quản lí sửng sốt một chút, sau khi tỉnh táo lại hỏi: "Cái kia, tôi nghe không rõ lắm, Bạc tiên sinh a, tôi hỏi ngài một chút, Phương Tiểu Thư cô ấy không phải chính là làm người giúp việc ở đây sao, cô ta như thế nào..."

"Ông cần hỏi gì trực tiếp hỏi tôi được rồi." Phó quản lí còn chưa nói xong Phương Tiểu Thư liền đánh gãy lời của hắn, cô mặc quần áo vừa rồi không có đổi, thực rõ ràng là không có vào nhà, luôn luôn tại cửa nghe bọn họ nói chuyện, biểu tình của cô giờ phút này rất khó nhìn.

Phó quản lí nhìn cô lại nhìn Bạc Tể Xuyên đang nhíu mày, cái gì cũng chưa nói, chính là cúi đầu chào Bạc Tể Xuyên liền bước nhanh đi rồi.

Bạc Tể Xuyên đi lên phía trước cúi đầu nhìn Phương Tiểu Thư, Phương Tiểu Thư bướng bỉnh xoay đầu nhìn về nơi khác, hắn trực tiếp kéo cô vào trong nhà đóng cửa lại đặt tại trên cửa, nâng lên cằm của cô ép cô nhìn thẳng vào hắn, hạ giọng nói: "Em có thể hay không không cần cứ như con nhím với tất cả những người xa lạ?"

Phương Tiểu Thư hừ lạnh một tiếng, nói từng chữ từng chữ một: "Khi tôi vừa biết anh thực sự có lễ phép, chính là người vừa rồi không xứng được tôi đối đãi lễ phép mà thôi."

Bạc Tể Xuyên vẫn đều biết Phương Tiểu Thư khinh thường ngụy trang nội tâm, đối ai đều là thích chính là thích, chán ghét chính là chán ghét, tính cách như vậy thật sự làm cho người ta vừa yêu vừa hận, nếu không ai đi theo bên người cô bảo vệ cô, cô thực dễ dàng đã bị thương tổn.

Bạc Tể Xuyên buông ra cô xoay người đi vào trong phòng, xếp bao tay cùng một chỗ để tới phòng để quần áo, bình thản nói: "Tính cách của em như vậy sẽ làm con đường tương lai của em rất khó đi, đương nhiên, lạnh nhạt là bệnh của cuộc sống thành phố, đại đa số mọi người như vậy, em có thể không coi đây là cảnh báo, nhưng là cũng không nên nghĩ đến kiêu ngạo."

Phương Tiểu Thư nắm tay đứng tại chỗ nhìn bóng dáng của hắn, sau một lúc lâu mới nói: "Anh đây là giáo huấn em sao? Vì Hàng tiểu thư cùng tên thối nát vừa rồi?"

Bạc Tể Xuyên quay đầu lại nhìn cô, thấy cô khổ sở trong lòng có chút không đành lòng cùng hối hận, hắn khô cằn nói: "Thật có lỗi, anh biết cuộc sống trước kia của em thật không tốt, anh không có ý tứ kia, nhưng mà..."

"Anh đừng nói nữa." Phương Tiểu Thư đánh gãy lời nói của hắn, áp lực nói, "Anh là biết, anh nghĩ rằng cuộc sống trước kia của tôi và anh rất tệ, nhưng là hiện tại tôi nói cho anh, anh sai rồi! Sai lầm rồi! Cuộc sống của tôi tệ hơn trăm lần so với suy nghĩ của anh!"

Cô tiến lên vài bước hai tay nắm chặt theo dõi hắn, hốc mắt đỏ lên: "Tôi không có biện pháp đối xử ôn hoà với Hàng tiểu thư, bởi vì tôi sợ cô ấy cướp đi anh, tôi không phải mẫu người anh thích, nhưng cô ấy là, tôi không có cảm giác an toàn! Tôi không có biện pháp cùng tên khốn kiếp vừa rồi chào hỏi, tôi không thể chịu được cùng hắn nói nhiều một câu nói, bởi vì hắn vẫn đều nghĩ đến có mấy đồng tiền dơ bẩn là có thể theo tôi lên giường, tôi ghê tởm! Không ai không có lý do gì mà cả người như con nhím lúc nào cũng đều muốn thương hại người khác, nhưng vì không cho chính mình lại bị thương tôi chỉ có thể lựa chọn thương tổn người khác!"

Nước mắt tràn ra từ trong hốc mắt, Phương Tiểu Thư nâng tay lau quệt, ninh mi nói: "Tôi khóc không là vì tôi đau lòng, mà là vì tôi không có năng lực, anh không cần hiểu lầm." Cô hấp mũi, rũ mắt nhìn xuống sàn, "Em tuyệt đối không có biện pháp làm được như yêu cầu của anh, ít nhất trước mắt không thể nào, em không phải bình dấm chua bình thường, em là bình dấm chua trói thêm một đống thuốc nổ, cho tới bây giờ em cũng không là người hồn nhiên không biết biến thành bộ dáng khiến người ta chán ghét như bây giờ, cho nên hiện tại anh hối hận còn kịp, anh..." Lời của cô còn chưa nói xong đã bị Bạc Tể Xuyên ôm dựng lên tầng hai, cô ngây ngẩn cả người, nhanh chóng sửa lời nói, "Anh làm gì!"

"Không làm gì." Mặt Bạc Tể Xuyên băng bó, thanh âm lại ngoài ý muốn nhu hòa, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp có chút gợn sóng, người đàn ông này không cần bất kì cái gì trang điểm cùng trang sức là có thể làm cho người ta không rời được tầm mắt, bờ môi của hắn cọ qua tai lạnh như băng của người trong lòng, dùng cánh môi làm ấm da thịt của cô, lẩm bẩm nói, "Chính là nhìn rất đau lòng."

Cô rất ít khóc, vẫn đều thực kiên cường, khi thấy cô rơi nước mắt, lòng của hắn giống như là bị dao đâm.

Hắn thở dài nhỏ đến không thể nghe thấy, tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, vuốt lên hô hấp của cô vì kích động mà trở nên hỗn loạn.

Phương Tiểu Thư đỏ hồng mắt đấm một chút ngực của hắn, giọng mũi rất nặng nói: "Thật tình cám ơn anh, nhưng vẫn thỉnh thay tôi ân cần thăm hỏi mọi người."

Cứ việc nhận thức lần cãi nhau đầu tiên kịch liệt nhất tạm thời đã xong, nhưng mầm móng không hài hòa vẫn bị chôn xuống, khi không có tiến tới loại quan hệ thân mật đi vào sinh hoạt cá nhân của từng người, sẽ không biết có bao nhiêu vấn đề tồn tại, huống chi bọn họ nhanh như vậy liền kết hôn.

Bạc Tể Xuyên phát hiện Phương Tiểu Thư là một cô gái thật không có cảm giác an toàn, hắn chỉ có thể tận lực ra ngoài ít đi, giảm bớt sự tiếp xúc với người khác phái, để tránh làm cho cô nghĩ nhiều cùng bất an, nhưng dục vọng khống chế của cô vẫn rất mạnh.

Nếu không phát sinh chuyện của Hàng Gia Ngọc tình huống có lẽ tốt hơn một chút, từ sau khi chuyện này phát sinh, mỗi lần Bạc Tể Xuyên đi công tác Phương Tiểu Thư đều đã nói bóng nói gió dò hỏi tin tức của khách hàng, cô gần như cách một giờ liền muốn gọi điện thoại cho hắn hỏi hắn ở đâu, thói quen chỉ có một người, tự nhiên nhiều ra một người quản thúc hành động của mình xác thực rất không tự nhiên.

Có lẽ đây là nguyên nhân đại đa số nam nữ không muốn kết hôn, hôn nhân giống cái gông xiềng đem hai người buộc cùng một chỗ, ai cũng không thể đào thoát.

Bạc Tể Xuyên là người thực có cảm giác trách nhiệm, hơn nữa bởi vì lần trước làm Phương Tiểu Thư khóc, hắn vẫn đều thực tự trách, cho nên cứ việc Phương Tiểu Thư có dục vọng khống chế hơi vặn vẹo làm hắn không quá đồng ý, nhưng hắn cũng chưa nói thêm cái gì.

Sự dung túng của hắn rất nhanh làm cho ngay cả nhân viên làm việc ở nhà tang lễ cùng mọi người ở cục công an biết hai người bọn họ cùng một chỗ, tất cả bạn của hắn trong cùng một hội cũng đều đã biết trong nhà hắn có người vợ "Khó trị", hơn nữa thực xác định hắn phi thường "Sợ" Phương Tiểu Thư, bởi vì mặc kệ Phương Tiểu Thư kiểm tra điện thoại cùng tin nhắn thường xuyên như thế nào, thái độ của Bạc Tể Xuyên đều vẫn đều thật ôn nhu.

Này chỉ có thể nói rõ một điểm, thì phải là Phương Tiểu Thư tuy nhiên thực hy vọng có thể hoàn toàn khống chế tất cả của Bạc Tể Xuyên, nhưng phương pháp của cô thực chính xác.

Cô hiểu được lợi dụng ưu thế của con gái, hành vi của cô sẽ không làm cho Bạc Tể Xuyên phiền chán, cho tới bây giờ thái độ khi gọi điện thoại luôn luôn ôn nhu, cũng có lý do đáng tin, ví dụ như hỏi hắn giữa trưa ăn cái gì, thời tiết không tốt có mang ô hay không hoặc mặc thêm áo khoác đợi chút, làm cho người ta không thể soi mói.

Hiện tại ý nghĩa của cô với hắn thật giống như ánh trăng thắp sáng cuộc sống bình thản của hắn, chẳng qua ánh trăng này là màu đen.

Sống như một người vợ nội trợ chỉ ở trong nhà, thời gian của Phương Tiểu Thư rất nhiều, tuy nhiên cô rất muốn tìm công việc làm cho cuộc sống phong phú một điểm, để tránh chính mình cả ngày suy nghĩ mien man, nhưng công việc của Bạc Tể Xuyên có tính chất rất đặc thù, người lại thực soi mói, cho nên cô cũng chỉ có thể mỗi ngày ở nhà chờ.

Hôm nay, Phương Tiểu Thư tính đi ra cửa mua đồ ăn, vừa đóng cửa lại xoay người liền phát hiện bên ngoài căn biệt thự đối diện ngừng một chiếc xe hơi Ford, bốn người đàn ông mặc âu phục màu đen đứng bên cạnh, vây quanh hai người nói chuyện với nhau ở phía trước xe Ford.

Hai người đó một nam một nữ, nữ là cô gái trẻ làm diễn viên, nam là...

Là Cao Diệc Vĩ.

Túi xách trên tay Phương Tiểu Thư "Ba" một tiếng rơi trên mặt đất, hấp dẫn sự chú ý của hai người bên kia đang nói chuyện, tầm mắt của Cao Diệc Vĩ bay tới trên người Phương Tiểu Thư, đầu tiên là chọn một chút mi, thỉnh thoảng nheo lại mắt, lại đến nhăn mày.

Phương Tiểu Thư lập tức xoay người bấm khóa mật mã đi vào nhà, sau khi khóa kĩ cửa liền từ lỗ nhỏ trên cửa nhìn ra phía bên ngoài, trong lòng nhịn không được mắng, sự thật cuộc sống làm sao đơn giản là cường gian như vậy, cuộc sống với cô mà nói quả thực chính là luân gian.