(Phiên ngoại về sự kiện trong ba tháng trước khi Tam giới hỗn chiến)

Hôm nay Tẫn Hoắc Lang buồn chán, tiên nhân của Hắn xuống núi đi đâu mất rồi, bỏ lại mình Hắn ngồi trong tĩnh phòng

Tẫn Hoắc Lang đợi một lúc hơn hai canh giờ cũng không thấy tiên nhân về, tính tình vốn đã tăng động hiện tại vô cùng bức bối nhịn không nổi liền giật đùng đùng phá kết giới trốn về Hắc Huyết Điện

Tẫn Hoắc Lang bước vào nơi chốn thân thuộc, các tiểu ma vui vẻ cung kính chào Hắn.

Hoắc Lang nhìn một lượt không thấy Nguyệt Lan đầu, nắm cổ một ma yêu lại hỏi

"Ma quân của các ngươi đâu?"

"Ma quân hiện giờ chắc đang ở trong Y Tĩnh thưa Ma tôn"

"Rồi, cảm ơn"

Tẫn Hoắc Lang nghe được thông tin cần thiết liền ném tiểu ma đi, đứa nhỏ kia gào cái gì ở phía sau Hắn cũng không muốn để tâm.

Thẳng bước đến Y Tĩnh, nơi chứa thuốc của Nguyệt Lan

"Đới Nguyệt Lan, ta về rồi đây"

Bên trong vang lên một tiếng động lớn, Đới Nguyệt Lan liếc một cái về phía góc phòng, lại tiếp tục sắp xếp các lọ dược vừa chế xong vào những kệ gỗ

Tẫn Hoắc Lang vừa bước vào cửa đã nhìn thấy cái bộ dạng đau đớn nằm dài trên đất của Khổng Mạc Hiên, nhíu mày chỉ tay về phía Gã

"Ngươi? Ngươi đến đây làm gì?"

"Không phải ngươi cũng ở Liên Tuyết Nguyệt sao, chúng ta trao đổi ngang giá ngươi hỏi làm *beep* gì"

"Ngươi dám nói chuyện với ta kiểu đó, đồ tiên nhân tục tĩu.

Ta hôm nay không đánh ngươi sưng thành đầu heo ta làm nhi tử ngươi luôn"

"Ta lại còn sợ ngươi chắc"

Cả hai cãi nhau ầm ĩ khiến Đới Nguyệt Lan nhức đầu nhíu mày quát

"Đánh nhau thì đi ra ngoài đánh, đừng có làm hỏng thuốc của ta"

"Ngươi nghe cái gì chưa, làm Lan nhi giận rồi.

Ngươi cút ra đây"

Khổng Mạc Hiên túm cổ áo Hoắc Lang, đạp khinh công bay ra ngoài.

Cả hai không rút đao, không vận lực mà đánh tay đôi, ngang tàn ngang sức quậy thành một đoàn náo nhiệt

Đới Nguyệt Lan hít sâu một hơi, phất tay kéo cả hai đến trước phòng rồi ngăn kết giới giam họ lại, không gian lập tức trở về yên tĩnh

Nguyệt Lan cầm một ấm trà nhỏ dạo quanh Y Tĩnh lấy một vài loại thảo dược bỏ vào trong, rồi dùng nước nóng đã nấu trước đó châm vào ấm.

Đới Nguyệt Lan yên tĩnh ngồi xuống cầm lên một quyển tịch, nhàn nhã chờ trà ngon

"Tẫn Hoắc Lang, Khổng Tông chủ?"

Ngoài cửa vang lên giọng nói thanh lãnh nhẹ nhàng, Đới Nguyệt Lan chuyển mắt nhìn sang.

Người kia một thân đạo y ngọc khiết, mái tóc trắng bạc xoã dài xuống quá lưng, thân ảnh thon thả nhỏ nhắn đang hơi nghiêng người nhìn cái kết giới bé nhỏ đang giam giữ hai tên ồn ào kia

"Phong tôn, vào uống một tách trà không?"

Diệp Lăng Sương sau khi về Liên Tuyết Nguyệt đã cảm nhận được sự yên tĩnh khác thường, bước vào tĩnh phòng thì quả nhiên người đã biến mất.

Y không cần nghĩ cũng biết Hoắc Lang đi đâu liền ngự kiếm đến Hắc Huyết Điện

Lần đầu đến, Y có chút mới lạ với không khí âm nhu xung quanh.

Hỏi một tiểu ma nhỏ gầy thì biết ở căn phòng phía Nam mang tên Y Tĩnh đang có động tĩnh lớn lắm, cả Ma tôn và Ma quân đều bên trong.

Đới Nguyệt Lan mở lời đa tạ rồi chầm chậm bước đến

Vừa đến nơi đã thấy hai thân ảnh cao lớn bất thường ngày nào đang bị nhốt trong một cái kết giới rắn chắc ngồi dưới sàn, kết giới kia nhỏ đến mức hai nam nhân cao lớn phải áp sát vào nhau không chừa ra một khe hở, dường như họ còn đang hăng sức cãi nhau, chỉ là Y không nghe thấy gì

Diệp Lăng Sương nghe được lời mời, bước vào trong gật đầu chào Nguyệt Lan rồi nói

"Ta đến để mang Ma tôn về, hắn còn đang bị phạt"

"Không cần vội, ngươi cứ để họ tâm sự với nhau đi.

Nhìn xem, thân thiết đến thế kia mà"

Diệp Lăng Sương vẻ mặt khó nói liếc hai nam nhân ngoài kia một chút rồi cũng ngồi xuống đối diện với Nguyệt Lan

Nhìn thời gian cũng đã vừa vặn, Đới Nguyệt Lan rót ra hai chén trà đẩy một chén về phía Lăng Sương, nói

"Phong tôn, ta có một pháp thuật không biết ngươi có muốn học không?"

"Pháp thuật gì?"

"Kết giới ngăn âm"

"Loại pháp thuật này, ở Tiên giới ta từng học qua"

"Ta từng xem qua kết giới của Tiên môn, dù tốt nhưng thời gian cầm cự chỉ hơn một canh giờ.

Gặp đối thủ mạnh cũng sẽ dễ dàng bị phá"

"Pháp thuật ta nghiên cứu, ngoài nói trong có thể nghe nhưng ngược lại thì không được.

Thêm một ưu điểm, trừ khi người thi triển chết đi hoặc tự giải thì người bị nhốt không thể ra được"

"Rất hữu dụng"

Diệp Lăng Sương hơi xao lãng, hỏi lại Nguyệt Lan

"Đã từng xem qua?"

"Khổng Mạc Hiên từng sử dụng"

Chưa đợi Diệp Lăng Sương lên tiếng thắc mắc, Nguyệt Lan đã nói tiếp

"Tiêu Thần của Tiên giới thường xuyên đến đây muốn mời Khổng Mạc Hiên về, lần nào cũng bị ngăn lại trước cổng"

Diệp Lăng Sương không lên tiếng gật đầu biểu thị đã hiểu, Đới Nguyệt Lan lại hỏi

"Pháp thuật này, Phong tôn có muốn học không?"

"Sao Ma quân lại muốn dạy ta?"

"Nhờ Phong tôn giữ tên kia lại, đừng để hắn về đây phiền nhiễu ta"

"Làm phiền Ma quân chỉ bảo"

Lúc này, trong kết giới.

Trận đấu quyết liệt giữa Ma tôn Hắc Huyết Điện Tẫn Hoắc Lang và Môn chủ Bách Chiến Thần Khổng Mạc Hiên vẫn đang diễn ra sôi nổi

"Cái tên đầu tóc lộn xộn nhà ngươi xích qua bên kia, đừng có chen ta"

"Có giỏi thì ngươi đừng có sát lại đây, thích lắm hay gì.

Đừng có cử động nữa, kết giới của Nguyệt Lan ngươi giải không nổi đâu"

"Ha, Nguyệt Lan Nguyệt Lan.

Thân lắm hay gì mà mở miệng là gọi ngọt sớt thế, ta mà ra khỏi đây kiểu gì ta cũng băm cái lưỡi ngươi ra"

"Đới Nguyệt Lan ở chỗ ta hơn bảy trăm năm nay, không thân với ta thì thân với ngươi chắc.

Lúc hắn tới nhập vào Hắc Huyết Điện cẩn thận ngươi còn chưa sinh ra"

"Ngươi nói bậy, ít nhiều lúc đó ta cũng mười tuổi rồi"

"Đồ nhóc con hỉ mũi chưa sạch"

"Đồ cụ già lom khom"

Lúc này Diệp Lăng Sương cũng đã nắm được ít nhiều pháp thuật Nguyệt Lan dạy cho, vừa giải kết giới cho Hoắc Lang và Mạc Hiên đã nghe thấy giọng nói từ xa vang lên

"Cái gì đây, ở đây đông vui vậy sao.

Ấy, hai ngươi một trắng một đen, Hắc Bạch Vô Thường đấy à?"

Tẫn Hoắc Lang và Khổng Mạc Hiên nghe Túc Hạo Vũ cợt nhã phạm đến quý nhân cành vàng lá ngọc của họ liền tạm đình chiến, liếc mắt toé lửa về hướng Hạo Vũ hét lên

"Túc Hạo Vũ/ Tên tiên nhân chết tiệt kia ngươi nói cái gì đó?!!"

"Ê...ê..bình tĩnh, không giỡn...ê..Êee"

Túc Hạo Vũ giây trước vừa cười xoay đi xoay lại cây tiêu trên tay thì giây sau đã bị một Ma một Tiên đuổi đánh la hét vang cả Hắc Huyết Điện

"Đừng có đánh nữa, ta chỉ buộc miệng nói thôi mà.

Khổng Mạc Hiên ngươi là đồ bất nghĩa, đánh cả người nhà ngươi có còn là con người không?"

"Ta không đánh chết ngươi ta mới không phải con người"

"Đau, đừng có đánh nữa.

Công việc ở Bách Chiến Thần sắp đè chết ta rồi ngươi còn không mau cút về, ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt làm quái gì mãi thế"

"Cái chỗ đó thì có gì để lo"

"Ngươi bỏ đi một tháng, đám môn đồ của ngươi ngứa tay ngứa chân vác nhau đi đánh lộn khắp nơi.

Phí bồi thường lớn tới nổi sắp phải đi ăn xin rồi đấy"

"Ta mặc kệ"

"KHỔNG MẠC HIÊN, ngươi không phải con ngườiiiii"

Diệp Lăng Sương và Đới Nguyệt Lan nhìn khung cảnh náo loạn trước mắt, ăn ý liếc nhau một cái rồi quay lưng phất tay áo tạo ra một kết giới.

Xung quanh trở về với yên tĩnh

Cả hai ngồi xuống bàn trà, Đới Nguyệt Lan rót cho mỗi người thêm một ly trà thơm ngát, Diệp Lăng Sương lúc này hơi trẻ con đưa ly trà lên, nói

"Ma quân, cạn"

Đới Nguyệt Lan nhìn Y, mỉm cười vén tay áo nâng chén trà lên chạm vào chén trà của Lăng Sương

"Cạn".